Bùm một tiếng, giám đốc lần thứ hai rơi xuống nước.
"Tiểu Ngũ!" Sự tình xảy ra bất thình lình, Trình Tuấn lắp bắp kinh hãi, một tiếng này hô to không khỏi quát hơi lớn tiếng, dù sao, Tiểu Ngũ đá đây chính là người nha.
Tiểu Ngũ thờ ơ, mặt không đổi sắc mà nhìn giám đốc ở trong ao đạp nước, như lần trước, hắn làm cái thủ thế, phát ra một tiếng gọi cổ quái, nhóm cá heo trong hồ nhanh chóng vùng lên, một con trong đó đem giám đốc thồ trên lưng, bay nhanh ở trong nước sau đó chìm vào đáy, mặc cho giám đốc ở trong nước chật vật giãy dụa, con cá heo thứ hai lội tới lặp lại...
Trình Tuấn tại giám đốc bị đá xuống cái ao sau đệ nhất thời gian liền đi theo nhảy đi vào, ý đồ đem hắn cứu lên bờ, nhưng cá heo nhóm tốc độ quá nhanh, Trình Tuấn hoàn toàn theo không kịp chúng nó tốc độ, hắn bơi tới bên trái, cá heo nhóm liền đem giám đốc cho tới bên phải, hắn đuổi tới bên phải, cá heo nhóm lại đem giám đốc cõng đến bên trái.
Trình Tuấn nhìn Tiểu Ngũ liếc mắt một cái, nhanh chóng bò lên bờ, bắt lấy cánh tay hắn, căm tức rống lên: "Cậu bảo chúng nó dừng lại, còn làm nữa sẽ gây ra tai nạn chết người!"
Tiểu Ngũ cuộn chặt hai hàng lông mày lại, hai mắt hơi hơi trừng to, "Hắn bắt nạn anh!"
Trình Tuấn hô hấp cứng lại, hít một hơi thật sâu sau đó đè nén cơn giận của mình xuống, hạ giọng giải thích với Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, tôi không muốn nổi giận với cậu, cậu nhanh bảo Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam dừng lại. Nếu hắn mất mạng, cậu phải chịu trách nhiệm, đây không phải là trò đùa."
Trình Tuấn giọng điệu thực ngưng trọng, rất nghiêm túc, Tiểu Ngũ vểnh miệng suy nghĩ một chút, rồi phất phất tay cho nhóm cá heo, lúc này cả bọn không đùa dai nữa, một con trong đó vác giám đốc bơi tới, phối hợp Trình Tuấn đem giám đốc huých lên bờ.
Giám đốc uống thiệt nhiều nước, Trình Tuấn giúp hắn cấp cứu, ấn bụng lúc này hắn phun một bãi nước.
"Trình, Trình Tuấn..." Giám đốc giống như cá đang hấp hối, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thở dốc, ánh mắt phẫn hận trừng Tiểu Ngũ, "Cậu…cậu nhớ kỹ đó cho tôi, nhớ kỹ! Cậu…cậu với người này, tôi…. tôi nhất định..."
Trình Tuấn kéo thân thể giám đốc lên lưng mình cõng đi, "Tôi muốn anh, lúc này câm miệng không cần nói cái gì hết, giữ sức đi."
Trình Tuấn đem giám đốc đưa đến phòng nghỉ, nhờ Lý Tĩnh Như đến văn phòng giám đốc lấy quần áo, hắn giúp hắn thay xong, rồi sau đó cõng hắn đi ra bên ngoài kêu một chiếc xe taxi, để Lý Tĩnh Như đi cùng hắn tới bệnh viện.
Trước khi xe lăn bánh, Trình Tuấn tâm tình phức tạp xin lỗi giám đốc, "Giám đốc, tôi thay Tiểu Ngũ xin lỗi anh. Hắn người này tương đối... Ách xúc động, đầu óc không nhanh nhạy, cho nên... Ngài đừng chấp nhặt cùng hắn."
Giám đốc suy yếu tựa người vào sau ghế, không có tí lực uy hiếp nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, "Tôi không chấp nhận giải thích, đối đãi với cấp trên như vậy, cậu cùng với bà con kia của cậu chờ bị kiện đi."
Xe đi rồi, Trình Tuấn đứng ở tại chỗ nôn nóng lại bất đắc dĩ mà thở dài.
Trở lại trong viện hải dương, Trình Tuấn không nói chuyện với Tiểu Ngũ, một mình ngồi xổm bên cạnh hồ nhìn nhóm cá heo bơi qua bơi lại trầm mặc đến 5h tan tầm.
Từ trước tới nay, Trình Tuấn lần đầu tiên chưa cho nhóm cá heo ăn mà rời khỏi.
Tiểu Ngũ từ trên người Trình Tuấn cảm nhận được không khí áp lực nào đó. Hắn bất an lại có chút hoang mang nhìn chăm chú biểu tình của Trình Tuấn, hy vọng có thể nhìn ra một ít gì, nhưng hắn xem mà không hiểu Trình Tuấn, vì thế hy vọng Trình Tuấn có thể nói với hắn chuyện gì đó, vẫn luôn như vậy trầm mặc không nói, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, khiến hắn thấp thỏm khó hiểu.
"Anh không phải là tức giận chứ?" Vẫn luôn đi theo phía sau Trình Tuấn đến khi tới cửa nhà, Tiểu Ngũ mới rầu rĩ hỏi.
Trình Tuấn động tác mở khóa cửa dừng một chút, không nói chuyện, mở cửa đem Tiểu Ngũ kéo vào.
Hai người ngồi ở trong phòng khách, Trình Tuấn thần tình nghiêm túc.
"Tiểu Ngũ, cậu thiếu chút nữa giết giám đốc."
"Có cái gì không đúng sao? Trong biển tất cả mọi người đều như vậy."
Cá lớn nuốt cá bé chính là cách sinh tồn thiên nhiên, tuy rằng cá heo cũng không hung mãnh, nhưng chúng nó cũng như thế tuân theo quy luật tuần hoàn của bản năng. Trên đất bằng chúng là kẻ yếu, đấu không lại người, nhưng người ở trong nước cũng không phải là đối thủ của cá heo. Tuy rằng chúng nó không ăn người, nhưng còn rất nhiều biện pháp khác để chỉnh chết một người.
Tiểu Ngũ tuy rằng có thể biến hóa thành người, nhưng bản tính động vật khó đổi, hắn chỉ biết là tkhi chịu phải áp bách là phải cắn ngược lại một hơi, không hiểu phải biết kiềm chế nhẫn nhịn vì ích lợi của nhân loại, không hiểu phương thức sinh tồn của con người, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ ra chuyện thiếu chút nữa hại chết giám đốc thì bản thân mình đến tột cùng sai ở nơi nào.
"Hơn nữa, người kia là người xấu, hắn đối với anh không tốt."
"Tôi biết. Nhưng hắn là cấp trên của tôi, nói chuyện khó nghe chút cũng không có thể dồn hắn vào chỗ chết." Trình Tuấn có thể lý giải phương thức tư duy của Tiểu Ngũ, dù sao kinh nghiệm thuần dưỡng cá heo của hắn nhiều năm như vậy không phải là zero, chính là bản tính thành thật thẳng thắn không chút điều kiện một lòng bảo vệ cho mình này làm hắn cảm động.
Nhưng mà, cũng chính là bởi vì cái dạng này, Trình Tuấn mới cảm thấy đau đầu, "Tiểu Ngũ, cậu bây giờ đang sinh hoạt ở giữa quần thể nhân loại, làm việc gì cũng đều không có khả năng giống như phương thức sinh hoạt ở trong đại dương muốn như thế nào thì phải như thế ấy được. Cậu biết không? Nếu giám đốc hôm nay xảy ra chuyện, cậu phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, đến lúc đó sẽ tạo ra phiền toái rất lớn, không chỉ là vấn đề bị người ta kiện bắt cậu ngồi tù, còn có khả năng liên lụy làm lộ thân phận nữa, hậu quả chúng ta khó có thể tưởng tượng."
Tiểu Ngũ mê mang mà nháy mắt mấy cái, "Cái gì là pháp luật? Ngồi tù là cái gì?"
Trình Tuấn kiên nhẫn giải thích cho hắn: "Pháp luật là những quy định hạn chế trong xã hội loài người, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, mấy cái này đều được pháp luật bảo vệ. Buổi chiều cậu gây ra chuyện kia với giám đốc, chính là trái pháp luật. Nếu hắn truy cứu trách nhiệm, chúng ta sẽ gặp phải phiền toái rất lớn."
Tiểu Ngũ nghe được cái hiểu cái không, nhưng từ trong giọng nói ngưng trọng của Trình Tuấn, hắn đã ý thức được bản thân mình làm sai rất lớn, ánh mắt không tự chủ lộ ra ba phần ảo não một phần bối rối, "Sớm biết vậy nên dùng hoặc thuật."
"Ừm?" Trình Tuấn chính đắm chìm trong nỗi lo lắng băn khoăn "Nếu giám đốc truy cứu trách nhiệm nên làm cái gì bây giờ", thình lình nghe thấy Tiểu Ngũ nhắc tới "hoặc thuật", không khỏi sửng sốt một chút, trong đầu lập tức nhớ tới hình ảnh một lần giám đốc tự mình nhảy vào trong ao, "Tiểu Ngũ, lần trước giám đốc chính mình nhảy vào trong nước có phải là cậu đã làm cái gì hay không?"
Chuyện cho tới bây giờ, Tiểu Ngũ cho dù có lòng muốn giấu diếm cũng không thể, "Ừm, tôi dùng hoặc thuật." Chỉ vào hai mắt của mình, "Chính là dùng tầm mắt mê hoặc tâm trí người, làm cho đối phương nghe lời."
Trình Tuấn hút một hơi, hắn cũng đã nghĩ chuyện lần trước giám đốc tự mình nhảy vào trong nước không đơn giản như vậy.
Tiểu Ngũ bĩu môi, ánh mắt trốn tránh, "Lần trước tới tìm các người cũng dùng một chút."
Trình Tuấn sửng sốt, không kịp phản ứng.
"Tôi cũng dùng một chút hoặc thuật với con."
"Cái gì?" Trình Tuấn bật dậy, khó có thể tin mà trừng Tiểu Ngũ, "Tôi nghĩ hoài sao nhóc thúi kia lại mang người xa lạ về nhà, hóa ra cậu..."
Lúc trước chuyện Trình Hiểu Hải đột nhiên mang Tiểu Ngũ về nhà, Trình Tuấn như thế nào cũng không nghĩ ra. Từ hồi vào nhà trẻ cho đến khi học tiểu học, thầy cô giáo thường xuyên giáo dục mấy bé không cần tùy tiện tiếp xúc người xa lạ, loại này quan niệm đã kinh xâm nhập Trình Hiểu Hải tư duy, bình thường xuất môn bên ngoài, chưa bao giờ yêu cùng người xa lạ tiếp xúc hài tử như thế nào lại đột nhiên dẫn theo cái xa lạ tên ăn mày trở về? Trình Tuấn trăm tư không đến kỳ giải, lại không nghĩ rằng nguyên lai là Tiểu Ngũ đối hài tử dùng hoặc thuật.
Tiểu Ngũ nhẹ nhíu mày, có chút ủy khuất, "Nếu không dùng, nó sẽ không mang tôi cùng về."
Trình Tuấn xoa thắt lưng vòng hai vòng, cuối cùng thở dài một hơi, đem buồn bực trong lòng nén xuống. Hiện tại không phải là lúc truy cứu chuyện đã qua, việc cấp bách bây giờ chính là phải nghĩ biện pháp để cho giám đốc không truy cứu trách nhiệm của Tiểu Ngũ mới được.
"Quên đi." Trình Tuấn vỗ vỗ cái trán, nói với Tiểu Ngũ: "Cậu cứ ở nhà, tôi đi đón nhóc con."
Trình Tuấn cầm chìa khóa xe máy đi ra ngoài, Tiểu Ngũ đuổi theo sau, "Tuấn!"
Một tiếng này bất ngờ gọi ra, mang theo một chút ủy khuất, mềm nhẹ, thân mật, lại do dự làm cho Trình Tuấn như bị điểm huyệt tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngũ gọi tên Trình Tuấn, thế nhưng gọi... êm tai đến như vậy. Trình Tuấn chỉ cảm thấy xương cốt trở nên nhũn ra, chẳng còn nhớ gì tới chuyện mới nói lúc nãy là gì.
"Cậu vừa mới gọi tôi là gì? Gọi một lần nữa!"
"... Tuấn!"
Trình Tuấn ôm chầm lấy Tiểu Ngũ, hai má phiếm hồng say mê cọ tới mặt Tiểu Ngũ, "Làm sao lại gọi ngọt như vậy chứ hả, làm sao lại khiến cho người sa vào như thế!"
Tiểu Ngũ giãy dụa hỏi: "Tôi đây rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Cái quan tòa kia có phải rất khó ăn hay không? Là loại cá gì?"
"Phốc —— đây không phải là để ăn, cũng không phải là cá." Trình Tuấn dở khóc dở cười, cưng chiều sờ sờ đầu Tiểu Ngũ, cho hắn một nụ cười an tâm, "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu bị kiện."
Trình Tuấn đón nhóc con trở về, làm cơm cho hai người ăn, bản thân mình thì thay đồ tới bệnh viện.
Giám đốc bị chìm lại bị cá heo ác chỉnh. Tình huống này chịu hoảng sợ quá độ, nhưng trong ngực bị tụ máu là do một đá vào ngực của Tiểu Ngũ. Sau khi chụp X quang thì bác sĩ thông báo không có thương tổn đến xương cốt.
Trình Tuấn tỉ mỉ hỏi ý kiến bác sĩ điều trị lên quan tới bệnh tình của giám đốc, thậm chí lặng lẽ dùng di động đem cuộc đối thoại giữa hắn với vị bác sĩ này ghi âm lại, thừa dịp chưa chuẩn bị, đem hình dạng lúc này của giám đốc chụp lại.
Trình Tuấn từ nhỏ không nhận được sự săn sóc che chở của cha mẹ, khi đối mặt với mối bất hòa hay những phiền toái, những nhân tố có thể uy hiếp tới bản thân mình luôn đặc biệt suy xét cẩn thận. Hắn không sợ làm đề phòng không tác dụng, chỉ sợ phòng bị không đủ, đến lúc đó bị người hãm hại.
Trình Tuấn mua rất nhiều thuốc bổ tới thăm giám đốc, dưới bộ mặt khó coi của giám đốc, Trình Tuấn hứa hẹn sẽ phụ trách phí chữa bệnh của hắn, cũng sẽ đền bù sự thiệt hại về tinh thần cho hắn, chỉ hy vọng hắn đừng truy cứu trách nhiệm của Tiểu Ngũ.
Giám đốc suy nghĩ một chút, đề xuất trừ bỏ tiền thuốc men phải bồi thường cho hắn hai vạn.
Trình Tuấn cắn răng một cái rồi đồng ý.
Kết quả này đã so với dự đoán của Trình Tuấn tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng là do Tiểu Ngũ cố ý gây thương tích cho giám đốc trước. Giám đốc nếu muốn truy cứu, bọn họ cho dù có làm thế nào cũng không tránh khỏi phải chịu trách nhiệm, đến cuối cùng tóm lại cũng muốn phải bồi thường một khoảng.
So với việc không có thẻ căn cước để Tiểu Ngũ bị nghi ngờ, bị hãm trong nổi khủng hoảng, Trình Tuấn tình nguyện tốn một khoảng tiền.
Đạt được thỏa thuận, Trình Tuấn trái tim căng như dây cung cuối cùng cũng được buông xuống, chẳng qua nhìn hai vạn tiền mặt trong ví không cánh mà bay, hắn cảm thấy trứng thật đau thật đau âm ỉ kéo dài.
"Con trai, cha con chúng ta sắp tới phải húp cháu một thời gian."
Đang chơi trò xếp kim cương, Trình Hiểu Hải ngẩng đầu lên, "Vì cái gì ạ?"
Trình Tuấn ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, cầm cuốn sổ trong tay, lộ ra khuôn mặt khổ qua, nói: "Chi tiêu tháng này vượt quá kế hoạch, tháng sau không đủ tiền."
Trình Hiểu Hải dứt khoát một tiếng, cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi, "Ba lúc nào cũng nói như vậy." Trên thực tế nhưng không có một lần nào thật sự húp cháo cả.
Trình Tuấn dùng đầu bút gõ cái đầu nhỏ Trình Hiểu Hải, giáo huấn: "Nhóc thúi, con không húp cháo không có nghĩa là ba ba của con là ba không húp, chi tiêu vượt quá mức cũng không phải là do ba con tiêu xài hoang phí? Tiền để con uống sữa ăn bánh mì chính là ba không mua quần áo, không hút thuốc lá tiết kiệm đó."
Tiểu Ngũ căm tức đem con ôm vào trong ngực, căm thù nhìn Trình Tuấn: "Không thể khi dễ con!"
Trình Tuấn ném cho cái ánh mắt xem thường, "Con hư tại mẹ!"
Ơ? Những lời này dùng ở trong trường hợp này hình như không đúng lắm.
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm Trình Tuấn nhìn hơn nửa ngày, cuối cùng chầm chậm chầm chậm ngồi xuống bên người Trình Tuấn, tiếp tục nhìn hắn không chuyển mắt.
Trình Tuấn bị nhìn chăm chú da đầu run lên, "Cậu làm gì thế a?"
Tiểu Ngũ xít lại gần Trình Tuấn, "Tôi không bị kiện à?" Từ trong trạng thái bất cần đời của Trình Tuấn, hắn có thể cảm nhận được chút ít không khí thoải mái khác so với trước, chắc là sự kiện giám đốc kia đã được hắn xử lý tốt.
Trình Tuấn cười rộ lên, liếc mắt một cái rồi cúi đầu xuống chọc nhóc thúi, tiến đến bên cạnh lỗ tai Tiểu Ngũ thấp giọng nói: "Không hổ là cá heo a, có thể từ trong dòng cảm xúc của tôi cảm giác được hả?"
Hô hấp ấm áp phun bên tai Tiểu Ngũ, làm hắn phản xạ có điều kiện rụt lui cổ, "Anh làm như thế nào?"
Trình Tuấn nghĩ nghĩ, cười xấu xa đáp: "Gọi tên của tôi rồi tôi sẽ nói cho cậu biết."
"... Tuấn!"
"Uyển chuyển một chút, làm nũng một chút.
"... Tuấn!"
Trình Tuấn rất là hưởng thụ, ra vẻ kinh ngạc, "Nghe lời thế, có phải tôi bảo cậu hôn tôi một chút cậu cũng làm hay không?"
Tiểu Ngũ tiến đến trước mặt Trình Tuấn, dùng miệng mình cọ cọ miệng Trình Tuấn, "Là như thế này không sai đi? Trước luôn nhìn thấy anh đối đãi với mấy cái cá heo kia như vậy."
Trình Tuấn: "\\\\\\\\ "
Trình Hiểu Hải thấy thế, kêu to: "Oa, ba già ba đỏ mặt nha!" Nhanh chóng đứng dậy, tìm kiếm di động xung quanh, "Di động, di động, di động ở nơi nào, con muốn chụp ảnh lưu lại chứng cớ!"
Trình Tuấn: "..."
Viện hải dương thứ hai nghỉ, Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ không cần đi làm, Trình Tuấn liền mang Tiểu Ngũ đi ra ngoài mua quần áo.
Buổi sáng một nhà cùng nhau ra cửa, trước đưa nhóc con lớn lớp, hai người lớn đi bộ tới chợ gần nhà. Tiểu Ngũ trừ bỏ viện hải dương với nhà Trình Tuấn ra, còn chưa đi tới chợ, lúc này tựa như một đứa trẻ chưa từng ra đời nhìn xung quanh, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.
Trình Tuấn mang Tiểu Ngũ đi cầu thang trượt, Tiểu Ngũ nhìn mọi người đứng ở trên bậc thang tự động trượt về phía trước, không dám tự mình đứng trên, cuối cùng còn bị Trình Tuấn ép mang đi.
Đứng ở trong thang máy, Tiểu Ngũ một cử động nhỏ cũng không dám, dùng sức ôm chặt thắt lưng Trình Tuấn, rước lấy các ánh nhìn chăm chú xung quanh mình, thậm chí có mấy cô gái trẻ chụp ảnh hai người bọn họ.
Trình Tuấn xấu hổ không thôi, đối bên thím béo đang đứng bên kia nhìn chằm chằm vào bọn họ giải thích nói: "Là con tôi, sợ người lạ! Ha ha!"
Thím béo cũng bước hai bước đi lên lầu, vừa đi vừa nói thầm: "Bệnh thần kinh!"