Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 77: đại kết cục




“Muốn đi đâu?” Thời điểm bọn họ sắp rời khỏi, Cao xuất hiện, ngăn cản bọn họ.

“Yêu Tinh, tôi phải rời đi rồi.” Mạn Mạn tiến lên một bước, tỏ rõ thái độ của mình.

Bạch Kiểu Thiên nhanh chóng kéo cô vào trong ngực, đôi tay đoạt lấy vòng hông chắc nhỏ của cô. Cao cảm thấy cái tay bên hông cô thật chướng mắt, trong lòng cũng rất tức giận, nhưng lại không biểu hiện ra.

“Cô cảm thấy mình có thể trót lọt rời đi sao?” Không chút để ý đùa bỡn khối ngọc bội trong tay, lòng lại bởi vì những lời này mà khổ sở.

“Anh không thể như vậy, anh không có quyền giam lỏng tôi, tôi muốn về nhà.” Mạn Mạn tức giận kêu to, cô thật rất tức giận, mặc dù hắn đối xử với cô rất tốt, nhưng người nào nguyện ý bị người khác bắt cóc vô cớ chứ.

“Vậy sao, thế nào mới gọi là có quyền?” Lúc nói lời này, ánh mắt hắn hữu ý hay vô ý liếc qua cái sắc mặt hoàn toàn không tốt của Bạch Kiểu Thiên.

“Đương nhiên chỉ có người nhà của tôi mới có quyền, anh nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một người bạn, bạn bè không có quyền giam lỏng tôi.” Hắn đối xử với cô cũng được coi là rất tốt, cho nên cô vẫn luôn không đem hắn làm thành kẻ địch.

Cao tự giễu cười cười, hắn chắc hẳn nên cảm thấy vui mừng, dù sao cô không xem hắn như thành kẻ địch.”Vậy nếu tôi nói muốn làm người nhà của cô, người thân nhất của cô thì sao?”

Bạch Kiểu Thiên không chịu được nữa, người này dám ở trước mặt hắn lôi kéo bà xã hắn, là một người đàn ông, hắn không thể nhịn được.

“Bảo bối, đừng lôi thôi dài dòng với hắn, con trai đang ở nhà chờ chúng ta về đấy?” Đừng trách hắn hèn hạ, thời khắc đặc biệt, đối đãi đặc biệt, mà Khoái Khoái vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong lòng Mạn Mạn, mặc dù lòng hắn khó tránh khỏi có chút ghen tức, nhưng so với ăn dấm người ngoài, không bằng ăn dấm con trai, ít nhất con trai sẽ không bắt cóc vợ hắn.

“Ừm, em đã rất lâu không gặp Khoái Khoái, em rất nhớ con, con khỏe không?” Nhắc tới con trai, tâm tình cô lại kém đi rất nhiều, cô chưa từng rời xa con trai lâu như vậy.

“Con không khỏe, quá nhớ em, khóc mãi.” Tha thứ cho hắn, vì tương lai mỹ mãn, hắn phải nói tình trạng con mình nghiêm trọng hơn chút, nhưng lời hắn nói cũng có mấy phần thật, trừ việc con trai không khóc ra, cảm xúc của nó thật rất không tốt.

“Oa oa em cũng rất nhớ con, mau, Thiên, chúng ta mau trở về.” Con trai đợi chút, mẹ lập tức về gặp con ngay.

“Ừ, chúng ta trở về.” Bạch Kiểu Thiên ở trong lòng cười trộm, quăng một ánh mắt thắng lợi về phía Cao, thật ra thì hắn đã sớm nhìn thấu Cao đối với Mạn Mạn nhà hắn có dụng ý khác rồi, nhưng hắn sẽ không ngu ngốc nói ra, lấy sự hiểu biết của hắn về Mạn Mạn, cô nhất định không biết, tựa như Phong, đến bây giờ cô vẫn luôn nghĩ Phong chỉ coi cô như bạn bè, mà không biết Phong thích cô, đối với phương diện ngốc nghếch này của Mạn Mạn, hắn rất hài lòng, bằng không nếu Mạn Mạn biết, vậy chắc không thể chỉ có chút chuyện đâu, nhưng hắn cũng rất ảo não, Mạn Mạn nhà hắn sao lại có thể trêu chọc đàn ông bên ngoài hoài vậy, hơn nữa đều trêu chọc những kẻ không tầm thường.

“Muốn trở về, phải có được sự đồng ý của tôi.” Nói xong, một hỏa cầu liền được đánh về hướng Bạch Kiểu Thiên. Hắn thừa nhận hắn quả thật bị ánh mắt kia của Bạch Kiểu Thiên công kích.

Bạch Kiểu Thiên ôm Mạn Mạn nguy hiểm tránh thoát.

“Tôi khuyên anh nên thả chúng tôi đi, như thế anh có thể bình an sống qua ngày, bằng không tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu.”

“Hừ, vậy phải xem anh có bản lãnh kia không.” Nói xong, hắn nhanh chóng công kích.

Bạch Kiểu Thiên ôm Mạn Mạn đối phó với hắn ta có chút quá sức, mỗi lần đều ở trong nguy hiểm tránh thoát.

“Thiên! Anh mau buông em ra.” Coi như cô có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết, cô hiện tại cản trở hắn đến thế nào, hơn nữa chiêu nào của tên yêu tinh kia cũng không lưu tình, chỉ cần một thoáng sơ suất, bọn họ sẽ đi đời nhà ma.

“Ngoan, đừng động, ngoan ngoãn ở yên trong ngực anh.” Chỉ khi ở trong lòng hắn, hắn mới có thể an tâm, nếu không nằm trong phạm vi bảo vệ của hắn, cô chắc hẳn sẽ lại bị người nọ bắt đi.

Mạn Mạn thấy hắn nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là nghe lời, tận lực phối hợp hắn.

Cao thấy bọn họ như thế, sự tức giận trong lòng càng thêm tăng. 1 Ra tay cũng ngày càng hung ác hơn.

Hai người đánh nửa ngày cũng không phân được cao thấp, Cao thấy đây không phải là cách, nhìn thanh kiếm treo trên tường, thoáng dùng hư chiêu, thừa dịp Bạch Kiểu Thiên mãi bảo hộ Mạn Mạn, không gian hoạt động bị khống chế, kiếm liền hướng về phía sau lưng Bạch Kiểu Thiên đâm tới. Mạn Mạn thấy thanh kiếm kia sắp đâm vào lưng Bạch Kiểu Thiên, không biết sức lực từ đâu ra, xoay người Bạch Kiểu Thiên lại, dứt khoát dùng thân thể chặn lại thanh kiếm kia. Máu tươi trong nháy mắt chảy khỏi thân thể. Đối với điều bất ngờ này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

“Mạn Mạn ” Giọng Bạch Kiểu Thiên run run.

“Em, em, không, không sao.” Mạn Mạn yếu đuối cười cười, muốn an ủi sắc mặt trắng bệch của kẻ bị cô dọa sợ kia. Chân mềm nhũn rơi vào lồng ngực Bạch Kiểu Thiên.

“Mạn Mạn ” Bạch Kiểu Thiên đau lòng kêu.

“Sao thế?” Nghe được tiếng kêu, Tần Phong từ bên ngoài vọt vào. 9 Khi thấy người đàn ông đang ngơ ngác đứng ở một bên, cùng Mạn Mạn đang nằm trong ngực Bạch Kiểu Thiên, trí óc hắn thoáng tối đen.

“Là anh đả thương cô ấy sao?” Tần Phong tức giận đánh Cao. a Cao đứng im nhận một chưởng này, hắn không phải không thể tránh, mà là không muốn tránh, hắn không thể tha thứ cho việc mình thế nhưng lại đả thương cô gái đặc biệt đó, hắn cảm giác tim mình thật đau. d Mặc kệ máu chảy ra bên khóe miệng, hắn chỉ sững sờ đứng nhìn Mạn Mạn.

Tần Phong tiếp đó lại muốn đánh thêm một chưởng.

“Không, đừng.” Mạn Mạn ra tay ngăn cản hắn.

“Tại sao, chính hắn ta đả thương em.” Tần Phong hiện tại hận không thể dùng một chưởng đánh chết hắn.

“Phong, anh ta, không phải, người xấu, để, để, anh ta đi, được, được không?” Vừa nói khóe miệng cô lại chảy ra rất nhiều máu.

“Bảo bối, đừng nói nữa, bây giờ chúng ta trở về, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em.” Bạch Kiểu Thiên nóng lòng lau vết máu đang chảy ra bên khóe miệng cô, máu nhiễm đỏ áo hắn.

“Đáp, đáp ứng, em, để, anh ta, đi, anh ta.. Khụ…” Một ngụm máu tươi lớn lại chảy ào ra ngoài.

“Được, được, bảo bối đừng nóng vội, đừng nói chuyện, bọn anh sẽ để hắn đi, Phong để cho hắn đi đi.”

Mạn Mạn vừa nghe lời đáp ứng này xong liền hôn mê bất tỉnh, khi ngất đi, cô giống như nghe được tiếng kêu la của bọn họ, thế nhưng có chút không thể xác định.

“Bảo bối, em phải đi đâu thế?” Bạch Kiểu Thiên thấy vợ yêu sắp ra ngoài, liền chạy nhanh đến trước mặt cô, bế cô vào ngực.

“Ngoan, buông em ra, em muốn đi ra ngoài gặp Linh Linh, cô ấy hình như cãi nhau với Hoàng, em phải đi xem chút.” Một năm trước, Linh Linh cùng Hoàng kết hôn, hơn nữa còn thuận lợi mang thai, chớp mắt đã sắp sinh rồi, nhưng tính khí Linh Linh ngày càng không tốt, luôn không có việc gì cũng cãi nhau với Hoàng.

“Không được đi, trừ phi em cho anh theo.” Bạch Kiểu Thiên tỏ biểu tình không thể thương lượng.

Mạn Mạn ở trong lòng thở dài một cái, cô cũng biết sẽ có kết quả này, kể từ sau sự kiện đó, hắn liền giống như cái bóng của cô, thời thời khắc khắc đi theo cô.

“Mạn Mạn, em cho anh ta đi theo đi, em nhất định phải cho anh ta theo, nếu không anh ta cũng sẽ len lén đi theo em thôi.” Tần Phong nhạo báng nói.

“Vâng, con đồng ý với ý kiến của cha nuôi.” Khoái Khoái tỏ dáng vẻ của tiểu đại nhân, nói.

Kể từ chuyện kia, quan hệ giữa Bạch Kiểu Thiên cùng Tần Phong cũng khá hơn rất nhiều, mặc dù mỗi lần gặp mặt đều thích cãi vả, nhưng càng cãi càng thân, mà quan hệ giữa Tần Phong cùng Khoái Khoái cũng ngày càng tốt, cho nên nhóc dứt khoát nhận Tần Phong làm cha nuôi. Về phần Cao, kể từ sau sự kiện kia, cũng chưa có tin tức của hắn, Hồ Tộc cũng an bình như trước.

“Xem kìa bà xã, ai nấy đều đồng ý rồi.” Bạch Kiểu Thiên vui mừng nói. 0a Mặc kệ hai người họ có cười nhạo hắn hay không, hắn chỉ muốn bà xã để cho hắn theo là được.

Mạn Mạn lần hai thở dài một hơi trong lòng, chấp nhận mang theo cục keo cao su Siêu Cực dính này.