Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 4: Sống chết




Bốn tháng sau

Thường Mạn Mạn mang theo cái bụng cực lớn, không giống như mới mang thai năm tháng, bộ dạng của cô lúc này giống như sắp sinh hơn.

“Mình nói này Mạn Mạn, cậu nên cẩn thận một chút, đi bộ chậm một chút, thật không biết bụng cậu thế nào, sao lại giống như sắp sinh thế chứ, nếu bệnh viện không một mực khẳng định trong bụng cậu chỉ có một đứa, mình đã cho là cậu đang mang thai đôi đấy.” Triệu Linh Linh đỡ Thường Mạn Mạn ngồi xuống ghế sa lon, vuốt bụng của cô trêu ghẹo.

“Xem ra tên tiểu tử này có dáng dấp rất cường tráng rất to lớn.”

“Đúng nha, mỗi lần đi khám thai, người ta cũng sẽ hỏi mình là có phải hay không sắp sinh. c8 Nếu mình nói thai nhi mới chỉ có năm tháng, sẽ không ai tin tưởng.” Thường Mạn Mạn sờ lên cái bụng của mình nói.

Đứa bé này không giống những đứa trẻ khác, một tháng là có thể cảm giác nó đang đánh quyền trong bụng, lúc mới bắt đầu cô còn cho là mình đang tưởng tượng, nhưng số lần càng ngày càng nhiều, động tác cũng càng ngày càng rõ ràng, rốt cuộc cô cũng phải thừa nhận. eb Bây giờ chỉ mới có năm tháng mà đã lớn như vậy, cô lo lắng không biết khi mười tháng cái bụng của mình có thể bể ra hay không.

“Mình thật sự rất lo lắng, đứa bé lớn như vậy thì làm sao có thể sinh đây.” Nghe người khác nói đứa nhỏ quá lớn, không tốt cho việc sinh thường.

“Bảo Bảo à, con nhất định phải ngoan ngoãn, phải thật cường tráng, mẹ chỉ có một mình con là người thân thôi, con là tất cả của mẹ đấy, biết không?” Thường Mạn Mạn nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.

Đứa nhỏ lại hung hăng đá một cái, như muốn trả lời cô.

“A nó lại đá mình, nhất định là nó nghe được mình nói chuyện.” Thường Mạn Mạn hưng phấn la hét.

“Có thật không? Vậy mình cũng thử một chút.” Triệu Linh Linh rất hiếu kỳ.

Triệu Linh Linh để tay trên bụng Thường Mạn Mạn, nhẹ nhàng nói “Bảo Bảo à, nếu con nghe được mẹ nuôi nói chuyện, thì đá ẹ nuôi một cái được không?”

Bảo Bảo nằm trong bụng không thèm để ý tới cô, cô ấy không phải là mẹ nó, đời nào nó nghe lời, nó chỉ nghe lời của mẹ nó thôi.

“Linh Linh, để ình thử một chút.”

Vì vậy Thường Mạn Mạn để tay cô lên bụng “Bé con, nếu con nghe được mẹ nói chuyện, đá ẹ một cái được không?”

Ừm, đây là giọng nói của mẹ, mình không thể để ẹ thất vọng. Vì vậy nó nhấc chân nhỏ của mình lên đá một phát.

“A nó đá, nó đá, nó nghe hiểu được lời của mình. Ha ha ” Thường Mạn Mạn hưng phấn thét lên.

“Cái gì? Tiểu tử thúi, con chờ xem, khi nào con ra ngoài, mẹ nhất định đánh vào cái mông của con, dám không nghe lời của mẹ nuôi, rõ là muốn ăn đòn.” Triệu Linh Linh đe dọa.

“Linh Linh đừng làm cho con của mình sợ, cậu cứ dọa dẫm vậy thì làm sao bé con nghe lời.” Thường Mạn Mạn dùng hai tay ôm chặt bụng, giống như đang ôm đứa nhỏ trong tay.

Bảo Bảo cảm thấy ấm áp, mẹ thật tốt, mẹ nuôi gì cơ chứ, đừng nghĩ tới việc nó gọi cô ta là mẹ nuôi, dám đe dọa nó. Đừng hòng.

“Ha ha mình chỉ nói nói vậy thôi, chỉ vậy thôi.”

“A bụng thật là đau.” Thường Mạn Mạn ôm bụng.

“Không phải là sắp sinh chứ.” Triệu Linh Linh gấp gáp nói.

“Không phải đâu, mới năm tháng sinh cái gì mà sinh, nhưng thật sự rất đau.” Mồ hôi lạnh của Thường Mạn Mạn tuôn ra.

“Không được, chúng ta nhanh đi bệnh viện thôi.”

Bên trong bệnh viện.

“Sao đến bây giờ mọi người mới đến, chậm một chút là cô sẽ phải sanh trên đường rồi.” Bác sĩ trách cứ. Nhanh chóng đẩy mạnh Mạn Mạn vào phòng sanh.

“Nhưng mà bác sĩ, con của tôi mới chỉ năm tháng, tôi không sinh, tôi không sinh.” Thường Mạn Mạn la hét, mới năm tháng, sanh con ra, con làm sao sống được.

“Cái gì mà năm tháng, đứa bé này rõ ràng đã đủ tháng, nó khỏe mạnh, làm sao mới chỉ có năm tháng được.” Bác sĩ một mực khẳng định, nhìn cô ngây ngốc.

Thường Mạn Mạn im lặng, đau đớn lại kéo tới làm cho toàn thân cô cũng đau, cô sợ nhất là đau.

“Hít sâu, một hai ba, dùng sức, tốt, cứ như vậy.”

“A thấy đầu, cố gắng lên.”

“Đi ra, đi ra.” “

“Khoan đã sao nó lại trợn mắt nhìn tôi.” Bác sĩ ôm Tiểu Bảo Bảo vừa sinh, nghi ngờ nói.

“Bác sĩ, bác noí cái gì thế?” Thường Mạn Mạn gấp gáp nói, chẳng lẽ là đứa nhỏ có vấn đề.

“Tôi nói tại sao đứa bé không khóc.” Nhất định là mình nhìn lầm rồi, nhỏ như vậy, làm sao nó có thể trợn mắt nhìn mình được.

“Bác sĩ nói con tôi không khóc sao, bé con khóc một tiếng đi.” Thường Mạn Mạn gấp gáp nói.

Oa đứa nhỏ dùng sức khóc, nó không muốn làm ẹ mình sợ, mặc dù nó rất không muốn làm một chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng nó không thể để ẹ lo lắng.

“Không sao, không sao.” Thường Mạn Mạn vỗ vỗ lồng ngực của mình, khóc coi như vô sự, hơn nữa thanh âm rất vang.

Vị bác sĩ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thật là một đứa bé kỳ lạ.