Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Chương 22: Không khỏi kích động, quốc sư đánh hổ




Chuyện giữa nam và nữ chỉ cần tảng đá ở trong lòng người nào đó vừa vỡ, thì lập tức tựa như nước sông cuồn cuộn càng không thể thu hồi. Bây giờ Diêu Thiên chính là tình hình như thế, hắn cũng là nam nhân tương đối cô đơn, đầu tiên là bị Kinh Kinh từng chút từng chút dung nhập vào cuộc sống, lại từng chút mở ra cánh cửa đóng chặt trong lòng hắn.

Hôm nay đứng trước sống chết, nàng vẫn đối với mình không xa không rời, nữ tử trong thiên hạ có thể đối xử với chính mình như thế lại có mấy người.

Nữ tử khác, chỉ sợ vừa thấy tình cảnh này đã sớm chạy trốn không biết đi đâu, cho dù hắn rõ ràng luôn miệng nói để cho nàng rời đi, nàng đều không đi.

Nữ tử như vậy làm sao có thể không khiến người ta động lòng?

Lúc hai người quên mất bản thân Diêu Thiên dùng hết sức ôm chặt sau lưng Kinh Kinh một cái, chỉ nghe một tiếng kêu đau ở bên tai lúc này mới tỉnh táo lại. Trên lưng nàng có vết thương, thế nhưng mình lại dùng lức ôm nàng lớn như vậy!

Vội vã buông tay ra, nói: “Ngươi không sao chứ?”

Kinh Kinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cánh môi hơi sưng, bộ dạng si mê mê người.

Diêu Thiên chỉ cảm giác cơ thể mình càng biến hóa mạnh hơn, làm cho hắn sợ tới mức vội vã đẩy người sang một bên, nói: “Đứng dậy trước đi.”

Kinh Kinh yếu đuối ngồi dậy, nàng vừa rồi cho là mình sẽ cứ như vậy làm chuyện phu thê với Diêu Thiên, đều do vết thương trên lưng.

“Không có việc gì?” Nàng liếm liếm môi của mình nói: “Chuyển khí có thể chữa thương sao?”

Diêu Thiên hiện tại đã biết tình cảm của mình, bây giờ hắn đối với Kinh Kinh đã vượt ra qua quan hệ giữa cha và con gái. Trong lòng hắn thống khổ, bất đắc dĩ, tư vị (mùi vị) các loại tự trách trộn lẫn một khối, thế nào cũng không tách ra được.

Như thế nào xử lý?

“Ừ......” Diêu Thiên trọng thương cộng thêm thương tổn trong lòng hai phần đả kích chỉ cảm giác đầu váng mắt hoa ngay cả hơi sức nói tiếp cũng không có, tay che ngực, cổ họng ngòn ngọt.

Kinh Kinh nhìn thấy một tia máu trong miệng hắn từng chút chảy ra, hắn là hết sức muốn nhịn đi, đáng tiếc cuối cùng không thể nhịn được.

Nàng sợ hết hồn, vươn tay lau máu cho hắn, nói: “Ngươi làm sao vậy, tại sao hộc máu......”

“Không sao......”

“Còn cái gì không sao!” Kinh Kinh bị dọa sợ đến nước mắt cũng sắp rơi xuống, rõ ràng vừa rồi đã tốt hơn trước rất nhiều, tại sao hiện tại lại nghiêm trọng rồi.

Diêu Thiên không dám nhìn nàng nữa, nhắm mắt lại nói: “Câm miệng, ta nói ta không sao.”

Hắn vẫn là lần đầu tiên nói chuyện lớn tiếng với mình như vậy, Kinh Kinh sợ hết hồn lui một bước nhìn hắn ngẩn người.

Diêu Thiên cũng không nói, trong lồng ngực càng ngày càng khó chịu.

Kinh Kinh rơi nước mắt một lúc lâu, thấy hắn không nói nữa càng thêm sợ hãi, nhưng nhìn từ xa lại thấy lồng ngực hắn phập phồng ổn định, không giống khuynh hướng trở nên ác liệt như vừa rồi lúc này mới có chút an tâm.

Lau lau nước mắt, nàng quay đầu nhìn người áo đen ở bên cạnh, bây giờ nhìn Diêu Thiên chẳng bằng nhìn hắn còn hài lòng chút.

Diêu Thiên mở mắt ra lúc thấy nha đầu kia nhìn chằm chằm người áo đen kia mãnh liệt, mặc dù cách xa nhưng cũng có thể thấy rõ dung mạo người áo đen kia hết sức thanh tú, hắn không thể không thừa nhận người này là nam tử hết sức anh tuấn.

Lập tức trong lòng ném xuống tất cả cảm giác lại dâng lên một cảm giác ghen tuông, cắn răng nói: “Nha đầu, ngươi tới đây đỡ ta đi lên.”

Kinh Kinh lập tức đồng ý nói: “Tốt!” Cuối cùng cũng để ý đến nàng

Vốn là hi vọng thương thế của hắn tốt hơn một chút lại đi, nhưng có lẽ là bởi vì một quả bom hẹn giờ đang ở trước mặt hắn mới khẩn trương như vậy sao? Thôi, dẫn người đi đi!

Diêu Thiên miễn cưỡng đứng lên, rất nhanh được Kinh Kinh đỡ dậy.

Không ngờ nàng bị thương lại bị hắn thương tổn vẫn như cũ đỡ hắn, trong lòng đau xót.

Cuối cùng là hài tử, không biết sự đau khổ trong lòng hắn.

Diêu Thiên cắn răng, chỉ muốn mau mau trở về lại điều chỉnh cảm xúc của chính mình.

Chỉ là, bọn họ cũng biết những người muốn giết Diêu Thiên vẫn còn ở gần đây, nếu như sơ ý một chút sẽ sa vào trong cạm bẫy của bọn họ.

Diêu Thiên lại đi một đoạn đường, sau đó nói: “Nha đầu, tìm một nơi tương đối kín đáo giấu ta ở đó, ngươi tự mình đi tìm người trong quan phủ.”

Kinh Kinh nói: “Không đi.”

“Ngươi muốn hai người cùng chết sao?”

“So với một người chết vẫn hơn, hơn nữa chúng ta sẽ không chết.” Cùng lắm thì dùng hết tất cả bảo vật, để cho hai người an toàn vẫn là có thể.

Diêu Thiên cũng không biết nàng lấy tự tin ở đâu ra, nhưng mình quả thật không thể liên lụy nàng, càng yêu càng muốn nàng an toàn.

Mạnh mẽ dừng lại, nói: “Ngươi đi......”

“Không đi.” Kinh Kinh mặc kệ hắn toàn lực kéo lên trước.

Diêu Thiên thế nhưng phát hiện sau khi mình bị thương không còn sức lực lại bị một thiếu nữ kéo đi một đoạn rất xa, hiện tại hắn mới biết nha đầu này bề ngoài dịu dàng, kì thực rất quật cường.

Vì không để cho nàng lãng phí nhiều sức lực hơn nữa, hắn chỉ có thể đi theo.

Kinh Kinh cầm vòng cổ báo nguy hiểm ở bên ngoài, chỉ mong nó có một chút nguy hiểm nho nhỏ cũng phát hiện.

Cũng may, mong muốn của nàng được đáp lại.

Quẹo trái quẹo phải thế nhưng làm cho các nàng rời khỏi núi, mà Diêu Thiên chỉ coi nàng là lạc đường mà hắn đầu váng mắt hoa cũng không có cách nào chỉ đường, không ngờ bọn họ thậm chí hữu kinh vô nguy hiểm vòng vo ra được bên ngoài.

Chạm mặt một đám người đi ra, Kinh Kinh sợ hết hồn.

Vòng cổ báo nguy hiểm thế nhưng không có một chút động tĩnh, nàng ngẩn ra. Đang nghĩ phải tránh đi đâu, thình lình nghe Diêu Thiên nói: “Là người mình......” Nói xong, hắn chỉ cảm giác hơi sức toàn thân mất hết cả người ngã xuống đất.

Kinh Kinh lập tức chân đạp trung bình tấn gắt gao ổn định trên đất miễn cho hắn ngã xuống, chỉ chốc lát một đống bóng người trắng chạy vội tới trước mặt. Người dẫn đầu là một lão giả (ông già) râu dài, thấy Diêu Thiên té xỉu thì nói: “Mời hai vị đi cùng chúng ta đến Liên Hoa Quan một chuyến.”

Kinh Kinh nghe nói là người mình cũng buông lỏng cảnh giác, nói: “Tốt.”

Bọn họ đi lên đỡ Diêu Thiên dậy, mọi người trước sau hộ tống hai người đến Liên Hoa Quan gần đây. Đạo sĩ trong đây nói đã bị bọn họ đuổi khỏi đến một cái viện, còn cái viện này là bị những thứ không biết là hạng người nào này bao vây rồi.

Kinh Kinh cho rằng bọn họ đều là cao thủ, hơn nữa nhân số cũng không ít, nếu quả thật là người mình vậy thì có thể yên tâm. Bất quá, nàng vẫn không yên tâm, nhất định phải canh giữ bên cạnh Diêu Thiên.

Những người đó hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ nàng ở bên cạnh quan sát.

Nhưng vì nam nhân muốn chữa trị thì phải cởi y phục, nàng bị buộc không thể làm gì khác là đành phải rời khỏi phòng.

Mà trong phòng, lão giả râu bạc trắng bỏ đi y phục quốc sư đại nhân, lại kinh dị phát hiện một chuyện. Đó chính là trước ngực địa phương riêng tư nhất của quốc sư đại nhân hắn cực kỳ tôn kính cực kỳ thánh khiết thế nhưng cất giấu một cái yếm của nữ nhân.

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy hai người sau lưng cũng chú ý tới, nhưng bọn họ lập tức chuyển ánh mắt sang bên cạnh, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy.

Lão giả râu bạc trắng vội vàng thu hồi cái yếm này đặt ở dưới gối của Diêu Thiên, sau đó cho hắn bắt mạch trị thương. Bận rộn hồi lâu, hắn lập tức cho người mời Kinh Kinh đi vào.

“A Cha hắn không sao chứ?” Thấy lão giả râu bạc trắng cũng không có dáng vẻ lo lắng Kinh Kinh cho là hẳn là không có chuyện gì.

Lão giả râu bạc trắng nói: “Đúng, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng trong một thời gian ngắn vết thương mới có thể khỏi hẳn.”

“Ừm, ta hiểu.” Kinh Kinh gật đầu, trái tim cuối cùng cũng buông xuống.

d,d,l,q,d

Lão giả râu bạc trắng nhìn vết thương của nàng cũng không nhẹ, nói: “Hiện tại trong nhà ta không có nữ tử, xin thiếu phu nhân chờ thêm một chút sẽ có người tới thay chữa thương cho ngài.”

Kinh Kinh nói: “Ta không sao, tìm bộ y phục cho ta mặc là được.”

Kết quả tới lúc Diêu Thiên tỉnh, thấy thiếu nữ toàn thân mặc đạo bào màu xanh nằm rạp ở bên giường mình yên ổn ngủ. Chỉ là hình như nàng ngủ không quen, trong mộng vẫn kêu lên: “A Cha...... Cẩn thận......”

Diêu Thiên thở dài, mình phải bắt nàng làm thế nào mới tốt.

Thoáng chịu đựng muốn ngồi dậy, nhưng không ngờ đánh thức thiếu nữ bên cành. Nàng chợt ngồi thẳng nói: “A Cha ngươi đã tỉnh rồi? Muốn làm cái gì?”

Diêu Thiên nhìn đôi mắt nàng hồng giống một đôi mắt thỏ, nhưng vẫn cố chấp lấy tinh thần lo lắng cho mình. Hài tử là một đứa bé ngoan, là một đứa trẻ trong sáng, là ý tưởng của mình thật xấu xa.

Chỉ là phần tâm tình kia chưa bao giờ có, hắn thậm chí cảm thấy được chính mình mới trải qua một lần sinh tử, loại cảm giác này hắn không muốn buông tha cũng không thể không buông tha. Không bằng, thừa dịp thời gian này còn chưa hồi kinh, mặc kệ phóng túng bản thân đi. Trở về kinh, hai người chỉ sợ sẽ không thể đơn độc gặp mặt.

“Ta muốn ngồi một chút.” Diêu Thiên nói.

Kinh Kinh vội vàng giúp hắn di chuyển thân thể, sau đó lấy gối đầu rồi nâng đỡ cho hắn tựa vào sau lưng, nói: “A Cha cảm thấy khá hơn chút nào không?”

Một tiếng A Cha làm cho tim hắn như bị đao cắt, ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Đã không sao rồi.” Nhìn sau lưng nàng một chút, nói: “Thương thế của ngươi thế nào?”

“Thương thế của ta không có việc gì.” Kinh Kinh lập tức nói.

Kế tiếp Diêu Thiên cũng không biết nói cái gì rồi, hắn nhắm mắt lại, trong lòng ngoại trừ tự trách mình không nên sinh ra cái loại ý nghĩ xấu xa đó với nàng, càng hận hơn thân phận hai người không đúng, chỉ cần...... Chỉ cần phu quân của nàng không phải Viễn Từ đổi thành bất kỳ một người nào khác, hắn có lẽ đều đã dùng hết tâm kế giành nàng trở lại, nhưng hiện tại biện pháp gì hắn cũng không có.

“A Cha, ngươi uống cháo sao?” Kinh Kinh hỏi.

“Không cần.” Trong lòng Diêu Thiên lại càng buồn bực, chỉ là nghĩ tới trước khi trở lại Kinh Thành nhất định phải ở chung thật tốt mới được, hắn bây giờ không có bất kỳ lý do gì để mắng nàng.

“Quốc sư đại nhân.” Ngoài cửa có tiếng gọi.

“Vào đi!” Diêu Thiên mệt mỏi nói.

d,d,l,q,d

Người đi vào là lão giả râu trắng dài đó, thắt lưng của hắn cong tới gần như là quỳ xuống với Diêu Thiên, nói: “Tả Hộ Pháp Thiên Ky Môn Hoàn Lưu tham kiến quốc sư đại nhân.”

“Đứng lên đi, chuyện điều tra như thế nào?” Diêu Thiên cũng không có nhìn hắn chỉ là nhàn nhạt hỏi.

Tả Hộ Pháp Hoàn Lưu nói: “Hữu Hộ Pháp đã điều tra rõ, chính là con hổ đó không sai, không ngờ răng hổ của hắn còn rất lợi......”

Con hổ? Ai vậy!

Kinh Kinh không muốn hỏi quá nhiều, thật ra thì nàng cũng không thích chuyện đấu tới đấu lui, một lòng một dạ chỉ là yêu nam nhân trước mắt.

Chỉ thấy Diêu Thiên bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nói: “Thả ra tin tức, nói ta gặp nạn ở Hương Vân Tự.”

“Cái gì? Này trong triều không phải muốn......” Khóe miệng Hoàn Lưu rút gân, trong triều nhất định đại biến rồi, còn không lật trời đi.

Diêu Thiên cũng không quan tâm nói: “Đã có người thích nuôi hổ gây tai họa như vậy thì để cho hắn bị cắn ngược lại một cái, đến lúc đó người bị đau lại không phải là ta. Mặt khác, thông báo cho tam quân yên lặng hóa trang tiến về phía Kinh Thành, người bị phát hiện giết.”

Hoàn Lưu nói: “Vâng”

Diêu Thiên nói: “Lần này, cho dù ta chém không tới được đầu hổ cũng làm cho hắn rơi mấy cái răng hổ.”

Hoàn Lưu đáp một tiếng, người lập tức lui ra ngoài.

Kinh Kinh trừng mắt nhìn, hỏi “Dùng tam quân đi rút ra răng hổ sao?”

Diêu Thiên cười nói: “Con hổ này có chút đặc biệt, ở trong triều có chức quan, trong hậu cung cũng có người, muốn rút răng hắn thật ra thì cũng không dễ dàng.”

Kinh Kinh hiểu, bọn họ đây là tranh đấu trong triều. Không biết con hổ kia là ai lại dám tìm công công phiền toái.

Nhưng Diêu Thiên lại lấy bàn tay sờ dưới gối, bởi vì hắn nhìn thấy vừa rồi lúc Hoàn Lưu rời đi ánh mắt hắn nhìn dưới gối hết sức kỳ quái.

“A Cha ngươi tìm cái gì ta giúp ngươi......” Kinh Kinh còn chưa nói xong lời chỉ thấy Diêu Thiên cầm một cái yếm ở dưới ra.

Nàng rút rút, đúng là cái yếm của mình.

Sờ sờ y phục trống không bên trong, đỏ mặt.

Diêu Thiên sợ hết hồn, lập tức ném ra ngoài nói: “Đạo quán này làm sao giấu loại vật này, buồn cười.”

Kinh Kinh theo bản năng đón lấy, cái yếm này là bảo vật không thể ném!

Kết quả nàng vừa chạm tới, Diêu Thiên lại sợ run, nói: “Đây là?”

Kinh Kinh vuốt vuốt thứ bắt được ở trong tay, đỏ mặt nói: “Của ta đấy......”

“Cái gì?” Nội y của nữ tử sao có thể tùy tiện cởi? Hơn nữa còn giấu ở dưới gối của mình. Hắn hữu ý vô ý liếc trước ngực nàng một cái, không trách được nhìn không giống lúc trước, thiếu đi món y phục quan trọng nhất.