Ngày hôm sau Minh Anh được nghĩ học do đang bị bệnh, cô bệnh rất nhẹ chỉ bị ho thôi như Trương Kỳ lại bắt cô nghỉ học cho bằng được. Sáng hôm nay Trương Kỳ đã đi làm sớm rồi, lúc anh đi làm thì cô vẫn chưa ngủ dậy
Cô đang ngồi ăn sáng thì bị một giọng nói làm giật mình "Trương Kỳ à, anh ở đâu" gì chứ, giọng nói đó thoát ra từ phòng khách kia mà. Cô ta la lớn đến mức từ phòng khách có thể nghe tới tẫn phòng ăn
Cô đứng lên đi ra ngoài phòng khách, cô nhìn cô gái lúc nãy la toán lên để tìm Trương Kỳ "Chị là ai?" Cô lịch sự hỏi. Dù sao vừa nhìn qua cũng đủ biết ả lớn tuổi hơn cô rồi.
Ả nhìn cô "Em là con gái nuôi của Kỳ à, giới thiệu với em chị là Châu Gia Hân. Và tương lai em sẽ gọi chị bằng mẹ đấy nhá" ả ta kêu ngạo nói
Cô khinh thường nhìn ả "Chị nói chị là mẽ của tôi sau tương lai sao. Kiếp sau chị cũng không có cửa để làm mẹ của tôi nữa nói chi là tương lai. Chị đi mà nằm mơ đi nhá" cô nói rồi phất tay đi xuống hướng phòng bếp
Ả ta tức giận quát lớn "Cô nói cái gì hả. Cô có biết tôi là ai không mà nói chuyện với tôi kiểu đó chứ"
"Cô là ai, tôi không biết, cô đi ra đi. Và đừng đến đây nữa" nói rồi cô đi xuống thẳng phòng bếp không thèm quan tâm tới ả
Ả thì tức giận bỏ đi, Thím Trương ở dưới phòng ăn kể với cô "Thưa tiểu thư, thật ra cô Châu Gia Hân đó chính là người tình của thiê gia. Thiếu Gia cũng rất cưng chiều cô ta, nên cũng rất có thể tương lại cô ta sẽ trở thành mẹ của tiểu thư. Chẳng lẽ tiểu thư cô không sợ cô ta sẽ trả thù tiểu thư sao"
Cô nghênh ngang trả lời bà "Thím Trương à, tại sao con phải sợ cô ta chứ. Dì cũng biết con và Trương Kỳ không còn là cha con với nhau nữa kia mà, cho nên cô ta không có quyền gì bước chân vào ngôi nhà này khi con còn ở đây hết cả"
"Nhưng" bà định nói gì đó với cô nhưng cũng đành thôi