Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 39




Khi gặp lại Khương Vĩ là nửa tháng sau đó, gần tới cuối năm, Trì Đông Chí thật không ngờ anh liền công khai đi tới đơn vị cô như vậy, không cần hỏi vì sao anh có thể tìm được, đó là một người đàn ông có hiệu suất làm việc khá cao, trí nhớ lại tốt, đại khái là mấy hôm trước gọi điện thoại trong lúc vô tình nhắc tới, cuối cùng anh lại nhớ kỹ thế.

Đối mặt với các đồng nghiệp đi ngang qua hành lang vô tình hữu ý quan sát, Trì Đông Chí có chút chột dạ, một người phụ nữ sau khi ly hôn, mấy tháng ngắn ngủi liền có mùa xuân thứ hai, rốt cuộc không thể khiến cho người khác tưởng tượng có gì tốt, nhưng nếu như suy nghĩ cẩn thận, đó là đương nhiên, ai cũng đều có quyền quyết định làm cho mình hạnh phúc.

Bọn họ đứng nơi đó một lúc, thỉnh thoảng nói mấy câu, phần lớn thời gian sẽ im lặng, dường như Khuông Vĩ cũng không để tâm, ngược lại không dấu vết an ủi cô, tiếp xúc nhiều, tự nhiên sẽ hiểu rõ, cho dù nhạt nhẽo cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.

Chu Nhiễm kiên quyết lôi kéo Cốc Tử đúng lúc đi qua chào hỏi, sư phụ không giới thiệu một chút sao?

Trì Đông Chí sửng sờ với sức phá hoại của Chu Nhiễm, như là ép cô thừa nhận chút gì đó, sau này Trì Đông Chí biết rõ, quả thật Chu Nhiễm làm như vậy là có mục đích, bởi vì sau đó anh ta có thể thoải mái nói rõ tâm tư: Bây giờ chị có bạn trai, em không thể lại từ từ làm những việc nhỏ nhặt nữa, em muốn nói rõ ràng, em thích chị.

Nếu trước đó Trì Đông Chí thật lòng cho rằng Chu Nhiễm đối với cô chỉ là quan tâm và tôn trọng ở mức bạn bè kiêm sư phụ, sau buổi chiều hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy nữa, cô lại không ngốc, Chu Nhiễm bướng bỉnh khiêu khích muốn cùng đấu với Khương Vĩ một trận, ánh mắt như vậy thuộc loại dã thú bị xâm chiếm lãnh thổ. Mà Khuông Vĩ lại như mây bay gió thoảng, lấy ra ‘bốn lượng nghìn vàng’ giải vây giúp Trì Đông Chí.

“Tôi là Khuông Vĩ.” Tránh nặng tìm nhẹ. Thành thục, mạnh mẽ, trầm ổn, có tấm lòng bao dung, đó là một người đàn ông tốt sẵn lòng đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ.

Buổi tối Chu Nhiễm tới nhà tìm cô, Trì Đông Chí ngăn anh ta ở ngoài cửa phòng không cho đi vào, cũng không biết là Chu Nhiễm chột dạ hay vẫn còn tức giận tới đây, đặt mông trên bậc thang liền trừng mắt nhìn cô. Trì Đông Chí nói thầm em thích ngồi trên đất, vì sao muốn chị phải đau lòng em, bị bệnh trĩ cũng không có quan hệ gì với chị, cũng không phải chị kêu em ngồi trên đất.

Cô đóng cửa phòng, khuyên cũng không khuyên, yên tâm quay lại phòng khách xem trò chơi thắt bím tóc lớn. Kim phút đồng hồ nhảy tới lần thứ 30, cửa phòng bị gõ mạnh. “Chị mở cửa đi, em có lời muốn nói với chị.”

Trì Đông Chí mạnh mẽ gào thét trong cổ họng, “Ai là ‘Chị’? Không biết.”

“Trì Đông Chí mở cửa, nhanh lên.”

“Trì Đông Chí cũng không biết.”

Ngoài cửa phòng ngừng lại hồi lâu, cả mùi thuốc súng cũng đã thổi tan, mới truyền đến giọng nói bị giày vò chịu phục của anh ta, “Sư phụ, mở cửa.”

Trì Đông Chí biết đây là anh ta rất chột dạ vì chuyện lúc chiều, sợ cô tức giận, đánh đòn phủ đầu, mới gây ra một trận như vậy, nhìn anh ta khụt khịt vì lạnh, Trì Đông Chí thở dài, để khoảng trống, Chu Nhiễm chui vào rất nhanh.

“Trước tiên phải nói là, hôm nay chị không nấu cơm.”

“Còn cơm thừa cho chó nhỏ không?”

“Chị không nuôi chó.”

Chu Nhiễm chợt hát một câu hài hước: Tôi là con chó nhỏ của chị, chị là khúc xương nhỏ của tôi, chị có rơi xuống mương, tôi cũng mò vớt lên để gặm…..

Ngũ quan Trì Đông Chí run rẩy, kìm nén nụ cười vui mừng, nhưng vẫn còn đủ khả năng không cho anh ta tiếp tục kéo dài. “Có mì, ăn không?”

“Em mới không ăn.” Chu Nhiễm lắc đầu, “Đói cũng không ăn.”

“Thích ăn hay không.” Trì Đông Chí làm bộ ngáp một cái, “Em nhanh chóng khẩn trương chuyển những thứ cá hoa cây cảnh …vv này đi nhé, qua năm mới chị phải quay về chỗ mẹ chị, không có thời gian chăm sóc.”

Chu Nhiễm cúi đầu một lúc, ngẩng lên cười, “Em nhớ rõ lúc gặp chị, trên đầu là một là một tổ cây cỏ dài ngoằng, xanh mơn mởn.”

“Đầu em mới tổ cây ấy.”

“Nếu chị bằng lòng làm cây của em, em rất cao hứng, đánh không chết được chị.”

Trì Đông Chí suy nghĩ không phải lần đầu tiên anh ta chẳng sợ chết như vậy? Có thể mấy ngày trước im lặng, rốt cuộc bây giờ bộc phát ra, vì thế thay đổi thái độ?

“Em uống rượu rồi hả?”

“Uống rồi, nửa lít rượu trắng.”

Ý tứ là đã uống nhiều, Trì Đông Chí xoa xoa huyệt thái dương, “Chu Nhiễm, em… Em đánh không lại chị, thật đó. Nhanh về nhà đi, đừng làm như trẻ con! Ngoan.”

Chu Nhiễm ‘phốc’ cười xòa, “Đừng có vội đánh người, chị hãy nghe em nói. Năm ấy mưa rơi rất to, nửa đêm, ái chà chị khóc gọi là xấu xí khó coi, nước mắt nước mũi đều khóc tuôn chảy ra, em mang ô cho chị dùng một đêm, xong việc người ta vừa lau mặt đi lên lầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn em một cái. Ôi em nói chị còn nhớ không?”

Trì Đông Chí nghĩ lại, lắc đầu.

“Là không nhớ sự kiện kia, hay là không nhớ rõ em?”

“Đều không nhớ rõ.” Trì Đông vừa trả lời vừa nhớ lại, có ấn tượng với sự kiện đó, bởi vì Tô Nhượng. Nhưng đối với người che dù cho cô cả đêm… Có người mở dù cho cô sao? Có người như thế sao?

“Liền biết là chị không nhớ rõ mà.”

Chu Nhiễm vẫy tay, “Qua đây nói chuyện đi, chị đứng chỗ đấy em cảm thấy hoa mắt.”

Trì Đông Chí không nhúc nhích, ngồi xuống tại chỗ.

“Đi làm, không có gì mới mẻ, em nói với chị, mẹ đẻ em là cảnh sát, sinh em không mấy năm thì hi sinh khi trao đổi con tin, ba em liền cưới vợ bé, lại sinh cho ông con trai, ông ta tự hào.” Chu Nhiễm cười cười nhưng không tiếng động, “Ông ta giành tất cả tình yêu cho thằng con trai nhỏ, nhưng muốn mang hết tài sản để lại cho em, chị nói ông ta làm như vậy người khác có thể để cho em sống yên ổn sao?”

“Rốt cuộc là em muốn nói cái gì?”

“Em muốn nói những thứ đó em không ham hố, nhưng mà em xác định, một phần một ly nhất định phải là của em.”

Trì Đông Chí nhức đầu, vẫn là không theo kịp lối suy nghĩ lòng vòng của anh ta.

“Ngày đầu tiên đi làm, chị gái biến thành sư phụ, em đã nghĩ, làm sao có thể mang sư phụ lừa gạt đến trên giường, làm sao lừa cấp trên lên giường hả? Tốt nhất đào hố cùng chôn chung trong một mộ.”

“Chu Nhiễm em…”

“Ngậm miệng, hãy nghe em nói.” Chu Nhiễm gầm lên trong cổ họng, “Lúc phóng ảnh phân tích hình ảnh vụ án, người khác xem ảnh, em ngắm chị. Chị không ly hôn cũng được, những chuyện này lúc không có việc gì em suy nghĩ lại, nhưng chị ly hôn, ly hôn cũng không phải là em uy hiếp. Trì Đông Chí đừng chán ghét đồng ý lên giường với em, em nói cho chị biết, bây giờ chị mơ tưởng muốn cùng em lên giường, em cũng không cần, trong lòng chị không riêng gì em có lúc em cũng không thích đòi hỏi.”

Lần đầu tiên Trì Đông Chí chứng kiến Chu Nhiễm như vậy, có dã tâm cũng đủ lớn, cho dù là với tài sản của ba anh ta hay là đối với cô, giống như mọi chuyện nhất định phải thế, không thỏa hiệp, không nhường nhịn. Dứt khoát như vậy không giống Chu Nhiễm khiến cho người ta nhìn cảm thấy rất xa cách, tiểu bạch thỏ biến thành sói xám lớn, có lẽ vế sau mới là con người thật.

“Chu Nhiễm, nhưng cho tới bây giờ chị chưa từng nghĩ tới.”

“Bây giờ nghĩ đi.”

“Không cần nghĩ, chị đối với em không có ý nghĩa, em đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Đừng nói lời vô ích.”

“Chu Nhiễm, chị từng ly hôn, trong lòng chị đối với em, hai chúng ta không xứng.”

“Chính xác, chị quả thật không xứng với em.”

Trì Đông Chí sửng sốt, vốn tưởng rằng anh ta có thể sẽ nói không cần gì đó … v v, rốt cuộc là tự mình đa tình, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thôi, có thể đứa nhỏ này chỉ là không phục mà thôi, hôm nay làm những việc đó là để chấm dứt, không có liên quan gì tới việc thổ lộ.

“Nói xong em có thể đi, uống rượu đi đường cẩn thận một chút, đừng để té.”

Chu Nhiễm đứng lên đi tới ba bước ngã xuống giữa hai ghế con, “Em không uống rượu, em nói cho chị, em nói cho chị hôm nay em rất tức giận, sau này không bao giờ bước qua nhà chị nữa.”

Đi tới cửa lớn quật ngã giá móc áo mới thuận lợi ra cửa.

*************

Hôm trước đã hẹn với Khuông Vĩ hôm sau gặp mặt, Trì Đông Chí đi tới nhà hàng hẹn gặp sớm hơn. Trong đại sảnh, vị trí gần cửa sổ, ngồi không tới năm phút, Khuông Vĩ đã tới rồi. Hai người đối mặt nhau, cả hai đều sửng sốt.

Khuông Vĩ mở miệng nói chuyện trước, “Anh tới trước một lúc rồi.”

Trì Đông chí cầm thực đơn đưa cho anh, “Em cũng vừa tới, anh gọi món ăn đi.”

Khuông Vĩ kêu nhân viên phục vụ pha một ấm trà, sau khi trà nóng, cái chén nong nóng, rót một ly cho cô. “Chờ một chút, còn có hai người nữa.” Nghĩ một chút lại nói ra câu, “Con trai và em họ của anh.”

Tay Trì Đông Chí đang giơ ly trà ngừng lại một chút.

“Mấy hôm nay đứa nhỏ vẫn ở trong nhà em họ, nó giúp dẫn qua đây, cho nên…”

“Được, không sao.” Trì Đông Chí rất hiểu, nghĩ lại, em họ Khuông Vĩ, hình như có lẽ là cháu gái Vệ Biên Cương, nhiều năm như vậy theo chân bọn họ tiếp xúc cũng không thường xuyên, bên thân thích nhà họ Vệ hầu như cũng chưa gặp qua, không có ấn tượng.

Đợi một lúc, tầm nửa giờ, hai người một lớn một nhỏ từ ngoài cửa tiến vào đi về phía bọn họ, dọc theo đường đi cô một chút cháu một chút rất náo nhiệt. Khi người lớn đi tới bên cạnh bàn nhìn thấy Trì Đông Chí liền ngây người, bị người nhỏ thừa cơ đánh vài cái.

Trì Đông Chí gật gật đầu với cô ta, lực chú ý chủ yếu đặt trên người đứa bé kia. Không nhỏ, rõ ràng có đề phòng với cô. Trì Đông Chí biết mình không thích cười, đối với đứa nhỏ cũng không có sức hấp dẫn gì, thật sự cô cũng không biết dỗ em bé, dứt khoát chờ giới thiệu chứ không mở miệng.

Khuông Vĩ kéo đứa bé qua, “Đây là con anh Khuông Tiểu Mỗ. Tiểu Mỗ, chào dì Trì.”

“Dì Trì.” Đứa nhỏ rất nghe lời. Khuông Vĩ cười cười, chỉ vào em họ giới thiệu, “Em họ anh, Vệ…”

“Đợi một chút…” dường như Vệ tiểu thư nổi điên bắt được tay Khuông Vĩ, “Chờ lát nữa giới thiệu, em đi toilet.” Nói xong, trốn đi toilet.

Khuông Vĩ lắc đầu bật cười, “Nó cứ như vậy, đừng để ý.”

Trì Đông Chí tỏ vẻ không sao cả, thật ra cô cũng như vậy.

Vệ tiểu thư đi nhà vệ sinh một chuyến nửa giờ sau mới quay lại, Khuông Vĩ chờ cô ta ngồi xuống, dường như buồn cười hỏi, “Rửa tay chưa?” Vệ tiểu thư mãnh liệt gật đầu, trải qua lăn lộn như vậy, ai cũng đều quên giới thiệu lẫn nhau.

Một bữa cơm Vệ tiểu thư ăn cũng không yên tĩnh, không phải cẩn thận hết nhìn đông tới nhìn tây, thì lại bắt đầu rụt vào khiến cho người ta không để ý sự tồn tại của cô ta.

Khuông Vĩ lấy tay gõ đầu cô ta, kêu cô ta lột thịt cua cho Tiểu Mỗ ăn, còn mình lột giúp Trì Đông Chí, người đàn ông cẩn thận. lê quý đônn Trước khi đến Tiết Bình gọi điện thoại trong lúc vô tình nhắc tới, nói Khuông Vĩ hỏi dò sở thích của cô.

“Đông Chí, Đông Chí…”

Trì Đông Chí lấy lại tinh thần, “Làm sao vậy?” Cô nhìn Khuông Vĩ.

“Trên mặt dính gì đó.”

“Chỗ nào?”

“Chỗ…” Khuông Vĩ rất tự nhiên muốn vươn tay giúp lấy xuống, vốn không thể tạo thành chuyện lúng túng, hai bên đều không chú ý, ai ngờ đúng lúc này Vệ tiểu thư mạnh mẽ lao tới chặn tay Khuông Vĩ, lời nói từ kẽ răng tuôn ra ngoài, “Đây cũng không thể tùy tiện sờ mó nha ~~~~ anh ~~~~”

Bọn họ đều nhìn cô ta, Vệ tiểu thư mặt đỏ bừng, giữ chặt tay Khuông Vĩ lại còn nói thế nào cũng không buông ra.

“Hôm nay em làm sao vậy?”

“Anh…”

“Nói chuyện chính.”

Miệng cô ta càng khép chặt, đúng lúc này, phía góc bàn bay qua một lá cây. Vốn lực chú ý của Trì Đông Chí đều đặt vào hai người kia, theo phản xạ có điều kiện nhìn lá cây rơi xuống bằng nửa con mắt, lúc nhìn thấy tựa như nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Anh… Đã tới!”

Lời này, là Vệ Hồng Kỳ nói.