Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 24




Rất nhanh Trì Đông Chí cũng biết vì sao Lương Hạ Mạt lại đắc tội với Tô Nhượng, Thẩm Linh mang thai. Nhưng Tô Nhượng không tin, chính xác mà nói, là Tô Nhượng căn bản sẽ không tin Tô Nhượng mang thai.

Tô Nhượng trong điện thoại nghiến răng nghiến lợi mắng Lương Hạ Mạt, Trì Đông Chí nhức đầu cực kỳ, cô cũng tin chân tướng sự việc Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt không thể nào bên ngoài...., chẳng qua đối với Thẩm Linh trong bụng có đứa bé hay không cũng có nghi ngờ.

"Mang thai không phải rất tốt sao, hai vợ chồng tăng dân số cho đất nước, còn hơn không có lối thoát."

"Lão tử ghét nhất bị người ta đùa bỡn, nhất là Lương Hạ Mạt." Âm thanh tốn hơi thừa lời của Tô Nhượng truyền tới, "Bị em lợi dụng là anh can tâm tình nguyện, Lương Hạ Mạt nghĩ hắn là ai, Thẩm Linh là do hắn dạy hư."

Trì Đông Chí gặp phải vấn đề không muốn trả lời vô thức vân vê trán, "Anh ấy lúc nào thì đùa bỡn anh? Anh gọi điện nói chuyện này rốt cuộc là có ý gì? Anh nghi ngờ Lương Hạ Mạt?"

"Chuyện này còn phải nghi ngờ sao? Rõ ràng là chủ ý của hắn."

"Anh cho Thẩm Linh ngu ngốc thiếu hiểu biết?"

"Coi như nói cho em cũng vậy, em nói cho Lương Hạ Mạt, lần này anh tuyệt đối sẽ không giống như kẻ ngu bị hắn lợi dụng bị hắn đùa bỡn."

Trì Đông Chí có chút tinh thần không yên, cô luôn theo bản năng là bảo vệ Lương Hạ Mạt, cũng giống như bây giờ, về công cũng được, mà về tư cũng được, cho dù đường đi tương lai thế nào, cô không thể để anh cõng tội danh vô đạo đức trên lưng được.

Thẩm Linh mang thai thật hay là giả? Chuyện này tạm thời để xuống, gần đây Trì Đông Chí cũng không thấy đám người kia, bao gồm cả Lương Hạ Mạt, đại khái quân đội huấn luyện quá bận rộn, điện thoại luôn ở trạng thái tắt máy. Đơn vị công việc cũng không thiếu, không nghĩ ra việc nào quan trọng, ban ngày xuất hiện từng đợt, đơn giản chỉ cần tập trung sinh lực vào công việc.

Bắt cóc con tin.

Cũng không biết có phải do đầu năm không tốt, mấy năm gần đây loại vụ án kiểu này chả có gì mới, chuyện hôm nay lại càng nhiều hơn, nghe nói còn cột thêm thuốc nổ, đây là muốn chết còn kéo theo cái đệm lưng nữa sao? Có lúc Trì Đông Chí rất bội phục đám phần tử tội phạm này, cũng không biết từ con đường nào láy được thuốc nổ, tốn sức mong muốn chết cũng không thoải mái.

Trước khi xử lý vụ án nhân viên giới thiệu qua tình huống một chút: Chính là một cô vợ bé, lừa gạt ông chủ có tiền, rốt cuộc làm người đàn ông kia cả người lẫn của đều không còn, nên nổi giận chạy vào nhà vợ bé muốn đồng quy vu tận (cùng sống cùng chết), vậy mà cô vợ bé này mạng con mẹ nó quá tốt, nhưng cũng không tốt, kết quả trong nhà cha mẹ anh chị em đều gặp nạn.

"Nghe nói giết chết một người, 'giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng' ". Cử chỉ ra tay còn nhanh hơn so với mấy tổ chức.

"Hắn đây là muốn cái gì vậy, nếu là muốn tìm đầu sỏ gây nên trong câu chuyện, trước tiên chúng ta ổn định tâm lý hắn đưa người tới đây rồi hãy nói."

"Không phải vậy, cũng không có yêu cầu gì, chỉ là một lòng muốn chết, chuyên gia đàm phán tham dự, cũng không có tiến triển, cấp trên đã ra chỉ thị..."

Chuyện như vậy thật đúng là không thể làm tốt được, sợ nhất loại không có yêu cầu gì chỉ muốn chết. Đường cảnh giới đã tạo ra, còn thấy cả những tay súng bắn tỉa mặc đồng phục tác chiến của bộ đội lục tục kéo đến. Trì Đông Chí hiểu, cấp trên ra lệnh chính là bắt rụng. Lý Trường Hà sắc mặt rất khó coi, thấy bọn họ, ngón tay ngoắc ngoắc, Trì Đông Chí ngoan ngoãn dẫn hai người nhỏ bé đi tới.

"Nơi này không có chuyện của chúng ta." Lý Trường Hà nói, "Làm xong việc sơ tán quần chúng, Đại đội trưởng Triệu đang ở bên trong đang suy nghĩ tìm phương án giải cứu, xem ra chỉ có thể bắn chết."

"Yêu cầu giữ người còn sống là khó làm, cũng có thể không giữ lại còn khó hơn, tay súng bắn tỉa bắn không tới sao." Trì Đông Chí nói.

"Đâu chỉ là không tới nơi, cũng ngắm hơn hai giờ rồi, đơn giản là không tìm được điểm bắn, chỗ chúng ta trên dưới nhiều đơn vị, vẫn không tìm ra được điểm bắn tỉa nào cho có lợi, còn phải đề nghị đại đội đặc chủng giúp đỡ."

Trì Đông Chí vừa nghe đến đại đội đặc chủng, thân thể không tự chủ liền đứng thẳng. Lý Thường Hà liếc cô một cái, vô cùng hiền lành mở miệng, "Đông Tử à chuyện như vậy còn phiền tiểu Lương nhà em, bên trong có thuốc nổ."

Trì Đông chí quang minh chính đại liếc mắt, lại tới nữa rồi, không ngờ lão nhân gia ông ấy hiền lành giờ này, là vì muốn đi cửa sau.

Không đợi Trì Đông Chí gọi điện thoại hỏi đúng sai, lại có mấy người đi tới, dẫn đầu là một người vóc dáng cao bước đi nhanh chóng, mặc đồng phục tác chiến, dường như bộ dáng lớn lên nhìn rất đen, trong tay cầm súng bắn tỉa lười biếng quăng qua quăng lại, như đang cầm súng làm đồ chơi không chút để ý. Người đi theo phía sau toàn thân được trang bị quần áo phòng chống bạo động che kín mít hết cả người, dĩ nhiên, che kín mít thành dạng gì thì Trì Đông Chí cũng nhận ra được, là Lương Hạ Mạt.

Lương Hạ Mạt cũng nhìn thấy cô, trước tiên gửi qua một nụ hôn gió, Trì Đông Chí lập tức nhìn qua chỗ khác cùng Cốc Tử bên cạnh trò chuyện cho qua ngày, "Buổi trưa đi ăn đầu thỏ đi" "Ăn đầu bổ đầu hả" "Mang theo anh trai nhỏ làm cảnh sát nhà cậu, bữa ăn này nên kêu hắn mời..."

Cốc Tử không biết lý do, nhưng liếc mắt nhìn.

Những người này vừa vào được một lát, đằng trước phát ra tiếng súng kéo dài, mang theo tiếng đạn bay vèo vèo trong gió, truyền vào tai Trì Đông Chí, làm thân thể cứng đờ.

Đây cũng là tốc độ quá nhanh đi.

Trì Đông Chí cảm thấy chuyện này thật bất khả tư nghị, nhưng nó đúng là đã xảy ra, nhìn hai tay súng bắn tỉa vừa đi qua là có thể nhìn ra, cũng không biết bọn họ ngoài ghen tỵ ra thì có gì khác không, dù sao giọng điệu cũng chua muốn chết.

"Đó không phải là người, chúng ta là át chủ bài của những tay súng bắn tỉa ngắm hai canh giờ cũng không dám xuống tay, hắn liếc không tới năm phút đã nổ súng, đây không phải là ép người ta sao."

"Nói ít mấy câu đi, chưa từng thấy qua ra tay ác như vậy, một phát bể đầu, tay không run rẩy, so với ăn cơm uống nước còn nhẹ nhàng hơn. Nghe nói xuất thân của hắn là con mẹ nó ăn trộm bò, chuyên đi làm việc này, trong tay siết mạng người không có 500 thì cũng có 300."

"Còn có chuyên gia phá bom kia, càng con mẹ nó không phải người, đầu ngón tay giống như đang múa, hai ba cái liền phá được khối thuốc nổ, tôi nghe nói thời điểm hưng thịnh nhất của hắn là cầm khối thuốc nổ C4 nổ cây hạch đào để ăn (quả óc chó)."

Bên cạnh có người khác lên tiếng, "Tôi nghe nói là nổ cây quả phỉ mà."

.....

Pháp y đã sớm đến nơi, băng ca mang hai ra thi thể, trong đó có một thi thể cho dù đã che vải trắng cũng có thể nhìn ra dường như đầu đã thành một mảng, đều chảy ra máu tươi. Nhìn lại Cốc Tử, đã sớm dựa tường nôn đến lợi hại, còn dùng ánh mắt lên án cô.

Ăn đầu thỏ, ăn đầu bổ đầu. Được rồi, Trì Đông Chí đuối lý, tốt bụng đưa bình nước qua cho cô ấy. Cốc Tử ngẩng đầu vừa định le lưỡi, xoay ánh mắt nhìn lại người phía sau Trì Đông Chí, ngay sau đó cúi đầu, "Sư phụ của thầy tới, trước tiên ngài giải quyết việc nhà đi đã."

Trì Đông Chí quay đầu lại nhìn thấy Lương Hạ Mạt, quần áo chống bạo động đã cởi ra, "Phá xong rồi?"

"Ừ, chút chuyện nhỏ thôi." Lương Hạ Mạt cười hì hì, quay đầu chỉ vào người cách đó không xa đang đứng bên tường mạnh mẽ gặm quả táo giới thiệu, "Đẹp trai không, đội trưởng bọn anh."

Chính là vị vừa mới lúc nãy mang súng bắn tỉa làm đồ chơi, cho nên nói hắn mới vừa giết người, mà vào lúc này thì ngồi xổm cạnh tường mà "Gặc gặc'gặm quả táo, dù là tố chất tâm lý đã bị tôi luyện đến trình độ cường đại như cô, lá gan vẫn còn có chút run rẩy.

Lương Hạ Mạt hướng về người kia ngoắc ngoắc ngón tay, người nọ đứng lên, tiện tay ném súng bắn tỉa cho các chiến sĩ nhỏ bên cạnh, bước từng bước lười biếng đi tới. Trì Đông Chí vừa liếc nhìn, bộ dáng kia, nói giống nhau là đều có điểm tuấn tú, với Lương Hạ Mạt thì không cùng một cấp bậc.

"Đây là Giang Tiềm, thân phận là đại đội đặc chủng..."Nói chưa xong, bị người kia nện một chùy vào trên bụng, Lương Hạ Mạt cúi người xuống, Trì Đông Chí theo thói quen trừng mắt lên.

Cô trừng như vậy không sao chứ, người gọi là Giang Tiềm sờ sau gáy không rõ nguyên nhân.

"Tôi sai lầm rồi tôi sai lầm rồi, thân phận của anh ta không thể tùy tiện nói ra." Lương Hạ Mạt ôm vai Trì Đông Chí giới thiệu, "Đây là vợ tôi Trì Đông Chí, đội cảnh sát hình sự."

Người kia nói, "Nghe danh không bằng gặp mặt."

Trì Đông Chí vẫn còn so đo anh ta vừa mới đánh Lương Hạ Mạt một quyền, rất không khách khí trả lời, "Nghe danh không bằng gặp mặt."

Giang Tiềm lại sờ cái ót.

Cho dù mọi người không rõ nguyên nhân, từ nhỏ được cô che chở đến lớn Lương Hạ Mạt luôn hiểu, ngây thơ hướng Giang Tiềm múa một quyền, mặt Giang Tiềm đã đen càng đen hơn. Đang lúc lúng túng, anh trai cảnh sát của Cốc Tử không biết từ chỗ nào chui ra, có thể là muốn an ủi Cốc Tử một chút, nhưng không biết tại sao tầm mắt quét một vòng, lúc rơi vào ba người bọn họ, không nói hai lời, xoay đầu rời đi.

Sau đó không đợi Cốc Tử giả bộ yểu điệu một chút, Trung đội trưởng mặt đen Giang Tiềm mừng rỡ dường như chạy về phía anh cảnh sát, "Tiểu Lược, Tiểu Lược." Kêu lên hai tiếng này khiến cho mọi người ồn ào suy nghĩ xa xôi, rồi rối rít nhìn Cốc Tử, Cốc Tử vô lực khoát tay, "Đừng nghĩ nữa mấy đại gia hỏa, quan hệ em vợ anh rể."

Cả nhà vừa thấy Trì Đông Chí dấu người đàn ông đích thực ở nhà làm chồng, cũng ồn ào muốn cùng nhau ăn cơm trưa, Lương Hạ Mạt cũng không từ chối, rất hòa đồng.

Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định đi ăn tiệc đứng, cách đồn cảnh sát hai con đường mới mở một nhà hàng tiệc đứng, đẳng cấp bậc trung, giá cả không cao, quan trọng nhất là nhiều người đi ăn như vậy có thể giảm giá, Cốc Tử chủ động dâng hiến thẻ giảm giá. Mấy người lớn tuổi hơn một chút không muốn đi theo góp vui, nên một đoàn cùng lứa tuổi đi tới đó.

Chu Nhiễm rất im lặng, im lặng đến nỗi chỉ có Cốc Tử không quên sự có mặt của anh, ngồi bên cạnh anh vừa gặm con cua nhỏ vừa đá chân anh, dùng ánh mắt ý hỏi: Muốn làm nam tiểu tam (kẻ thứ ba) à.

Chu Nhiễm đá lại: Muốn làm là có thể làm à??!!

Cốc Tử tiếp tục đạp chân anh: Đừng nghĩ nhiều, không đùa đâu, sư phụ chúng ta bị chồng ăn gắt gao....

Chu Nhiễm rút chân về mắt trợn trắng: Còn không cho người ta suy nghĩ lại.

Tới giữa buổi tiệc, Lương Hạ Mạt đột nhiên ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở lại luôn miệng nói xin lỗi mọi người trong đội có việc gấp gọi anh trở về. Tất cả mọi người tỏ vẻ thông cảm, Trì Đông Chí cũng giống thế, chẳng qua trong lòng có một chỗ không khỏi gấp rất gấp.

Cảm giác thật kỳ diệu, phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu rất mãnh liệt, mà giác quan thứ sáu của Trì Đông Chí lặng lẽ nói cho cô biết, chồng cô đang nói dối, chuyện không phải thế.

Là nên giả bộ cứ ngu như thế hay là nên đào hỏi rõ căn nguyên? Trước kia Trì Đông Chí có lẽ lựa chọn vế trước, nhưng hôm nay cô không chút do dự lựa chọn vế sau, cô đã quyết định không thể để cho mình bị bất kỳ một chút ủy khuất nào.

Trì Đông Chí đưa ví tiền giao cho Cốc Tử để lát cô ấy tính tiền, rồi không để ý mọi người trêu ghẹo vội vã rời đi.