Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 2 - Chương 34: Lòng người thay đổi




Sau buổi tiệc mừng công, Mộc Tiểu Thụ tách khỏi nhóm người TRsam, đặt vé máy bay về nước.

Theo lý thuyết, hiếm khi có một lần công ty đài thọ xuất ngoại, nên nhân cơ hội này du lịch nước Pháp, thế nhưng Kì Tấn Khiêm cứ muốn về nước.

“Nước Pháp đi lúc nào cũng được, chúng ta về nước còn có chuyện quan trọng hơn.” Anh nói vậy, “Đăng ký kết hôn xong, anh cùng em đến Pháp.”

Anh đã nói trắng ra như vậy, cô còn có thể nói gì? Thế là hai người đặt máy bay, tạm biệt với mọi người.

“Chơi cho vui,” cô nói với thành viên Arbre, “Thời gian trước đã vất vả nhiều, chi phí du lịch lần này đều ghi vào sổ của tôi.”

Trong nháy mắt tiếng hoan hô bùng nổ.

Bất ngờ là người đầu tiên rời khỏi còn có Tô Hiểu Mạt. Đêm tiệc mừng công cô ta đã lên chuyến bay gần nhất rời khỏi Paris.

Mộc Tiểu Thụ biết được tin này từ Dung Tuyển Khanh, cô không khỏi hơi sửng sốt, bỗng dưng nhớ tới tối đó Tô Hiểu Mạt hơi khác thường.

Dung Tuyển Khanh không có ấn tượng tốt với Tô Hiểu Mạt: “Bởi vì cô ta từng là bạn học của em, chị mới không gây khó dễ trước mặt cô ta. Cô ta vắng mặt tại buổi trình diễn quan trọng như vậy, một câu giải thích cũng không có, cho dù là người cộng tác hay bạn bè của em cũng không đủ tư cách.”

Thấy sắc mặt Mộc Tiểu Thụ hơi buồn bã, Dung Tuyển Khanh lại chẳng hề khách khí: “Con người sẽ thay đổi, hai người nhiều năm không gặp, em không biết cô ta đã trải qua những gì, cũng không thấy rõ tư tưởng hiện giờ của cô ta. Em đừng quá ngây thơ.”

Mãi cho đến lúc ngồi trên chuyến bay trở về, Mộc Tiểu Thụ vẫn tỏ vẻ uể oải.

“Anh nói xem, có phải em làm người thất bại lắm không.” Cô đột nhiên hỏi Kì Tấn Khiêm, “Em hình như luôn không xử lý tốt mối quan hệ với người xung quanh.” Năm đó với Lâm Viện cũng vậy, bây giờ với Tô Hiểu Mạt cũng thế. Hồi ở Thập Tam Trung cô hầu như không có bạn bè, quan hệ giữa cô và Mộc gia thì rối rắm. Còn có bạn cũ tâm giao tại trường cao trung phụ thuộc đại học K, một vài giáo viên tốt bụng ở Thập Tam Trung, bạn hồi nhỏ tại Quỳnh Tạ, tiền bối ở TRsam, cùng với Đan Bá Phi hiện giờ không biết nên đối mặt thế nào.

Vậy xem ra cô làm người quá thất bại rồi.

Kì Tấn Khiêm nghe cô nói vậy, anh lại nở nụ cười: “Em rất tham lam, có nhiều bạn tâm giao như vậy còn chưa đủ sao? Có bao nhiêu người đến cuối đời cũng không có một người bạn tri âm.”

Cô im lặng, lại nghe anh nói: “Giống như em không thể nào khiến mỗi người đều thích em, em cũng không có cách nào khiến một người vốn mang ác ý hoặc gây chuyện với em mà mở rộng trái tim đối với em. Đây không phải là lỗi của em. Bây giờ em vì người như vậy mà đau khổ, không đáng đâu.”

Anh bỗng nhiên trầm ngâm: “Em đau lòng, đương nhiên anh cũng đau lòng. Thế nên em xem xem, vì con người và sự việc như vậy, khiến anh và em đều không vui, có đáng hay không?”

Cuối cùng cô buồn cười, xua tan vẻ lo lắng giữa đôi lông mày.

***

Khi hai người đến sân bay thủ đô thì đã là đêm khuya, hôm sau lại là cuối tuần, cục dân chính không mở cửa. Thế là Kì Tấn Khiêm rất ấm ức.

Loại ấm ức này tất cả đều đòi lại trên người Mộc Tiểu Thụ vào ban đêm.

“Thứ hai đi đăng ký.” Anh rốt cuộc ngừng lại, khóa cô trong lòng.

Cô đã mệt rã rời từ sớm, không dám nói với anh, thứ hai là hôn lễ của Cao Linh và Trần Tổ Bình, có lẽ không thể rút thời gian đến cục dân chính.

Sáng thứ hai, mặt trời còn chưa sáng tỏ, Mộc Tiểu Thụ rón ra rón rén kéo lê cơ thể đau nhức chuồn ra phòng ngủ.

Sau khi ăn mặc xong, cô trở về phòng ngủ nhìn anh đang ngủ say. Đêm qua quấn quýt tới khuya, lúc này anh nằm nghiêng ngủ say, vẫn duy trì tư thế ôm cô.

Cô để lại tờ giấy nhắn ở tủ đầu giường, hôn lên cằm anh, sau đó khe khẽ mở cửa đi ra ngoài.

Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn năm sao ở thành phố N.

Lúc Mộc Tiểu Thụ đến còn sớm, khách khứa chưa tới đông đủ. Cô đi vào phòng nghỉ cô dâu, đẩy cửa ra liền trông thấy Cao Linh mặc chiếc áo cưới trắng như tuyết, đứng trước tấm gương toàn thân.

“Cô dâu xinh đẹp như vậy là ai thế?” Mộc Tiểu Thụ mang theo giọng điệu bất ngờ.

Cao Linh đã sớm nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ trong gương, nhướn mày nói: “Người đẹp ở phía sau còn đẹp hơn cô dâu là ai hả?”

Hai người qua tấm gương nhìn nhau cười.

Mộc Tiểu Thụ giúp Cao Linh xếp lại làn váy phía sau, không khỏi cười khẽ: “Hai cậu rốt cuộc tu thành chính quả rồi. Cơ mà tôi rất hiếu kỳ, Trần Tiểu Hoa thường xuyên động kinh như vậy, sao lại theo đuổi được Cao mỹ nhân chứ?”

Cao Linh ho nhẹ một tiếng, xoay mặt qua: “Đời người luôn sẽ có lúc đầu óc bị rớt mấy lần, có lẽ não tôi bị úng nước rồi.”

“Vậy thì không chỉ một lần đâu nhỉ?” Mộc Tiểu Thụ trêu ghẹo.

Cao Linh nghiêm trang nói: “Chắc là còn thêm một thời gian nữa.”

Mộc Tiểu Thụ mỉm cười.

“Các cậu tới sớm quá!” Cạnh cửa truyền đến một giọng nữ.

Mộc Tiểu Thụ quay đầu liền trông thấy một mỹ nhân tóc dài đứng dựa ở cửa. Người đẹp mặc đầm dài nền trắng hoa văn màu xanh, tươi cười nhìn Mộc Tiểu Thụ và Cao Linh.

Là Ngải Uyển Lương.

“Khách khứa đến hết rồi sao?” Cao Linh hỏi.

Ngải Uyển Lương nói: “Gần đông đủ rồi. Chuyến bay của Trình Dực Dương trì hoãn, sẽ đến muộn một chút.”

Mộc Tiểu Thụ đột nhiên hứng thú: “Hiện tại Trình Dực Dương đang làm gì?”

“Hiện tại cậu ấy là kiến trúc sư.” Ngải Uyển Lương nháy mắt mấy cái, “Hai cậu một người thiết kế thời trang, một người thiết kế kiến trúc, ngược lại rất xứng đôi đấy.”

Mộc Tiểu Thụ nhịn không được cong khóe miệng: “Cậu ấy quả nhiên trở thành kiến trúc sư.” Trình Dực Dương luôn biết bước đi theo trình tự đến gần ước mơ của mình, không như cô, trên đường đụng chạm lung tung.

Cao Linh nở nụ cười: “Cậu vội gì chứ? Sẽ mau chóng gặp mặt thôi, đến lúc đó cậu muốn hỏi gì thì tự hỏi cậu ấy.”

Giờ lành tới rồi, họ hàng bên cô dâu vây quanh Cao Linh đi về phía hội trường đằng trước. Mộc Tiểu Thụ và Ngải Uyển Lương dừng ở phía sau.

Sau khi tiếng người đi qua, Mộc Tiểu Thụ vui cười chọc chọc Ngải Uyển Lương: “Khi nào tới phiên cậu hả?”

Hồi cao trung, Ngải Uyển Lương thẹn thùng nhất trong nhóm, nói mấy câu trêu ghẹo thì sẽ khiến cô đỏ mặt. Giờ phút này Mộc Tiểu Thụ chỉ trêu chọc không nghĩ tới đáp án, ai ngờ Ngải Uyển Lương lại mỉm cười: “Sắp rồi.”

Lúc này tới phiên Mộc Tiểu Thụ mở to hai mắt nhìn. Thế nên Ngải Uyển Lương và Thái Hòa cũng hoàn thành tình yêu đường dài rồi?

Ngải Uyển Lương nhìn Mộc Tiểu Thụ, nở nụ cười: “Tôi và Hà Triết Vân đang chuẩn bị tiệc đính hôn, đến lúc đó đại ân nhân cậu đây nhất định phải tới đó.”

Mộc Tiểu Thụ nghi ngờ mình nghe lầm, nỗi kinh ngạc trên mặt càng đậm hơn.

Ngải Uyển Lương nói: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì. Tiểu Thụ, con người sẽ thay đổi. Thái Hòa tốt lắm, nhưng tôi chờ không được. Không có mấy người chịu được nỗi cô đơn dài đằng đẵng, nếu có người sẵn lòng âm thầm đợi cậu, cậu nhất định phải quý trọng.”

Mộc Tiểu Thụ sửng sốt. Ngải Uyển Lương hình như ám chỉ gì đó, nhưng cô không muốn nói thêm nữa.

Câu nói này của Ngải Uyển Lương khiến Mộc Tiểu Thụ nghĩ đến Kì Tấn Khiêm.

Anh đợi cô nhiều năm như vậy, từng làm người thầy dẫn dắt cuộc đời cô, còn là người yêu và chỗ dựa của cô. Cô loáng thoáng nhận ra, những ngày tháng anh âm thầm chờ đợi, tuyệt đối không chỉ tám năm.

Đêm qua, anh nói bên tai cô: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn được không? Nếu không đăng ký, anh sẽ già mất.” Giọng anh tủi thân không thôi.

Bây giờ nhớ lại, trái tim cô vừa mềm mại, vừa chua xót.

Khách khứa đã vào chỗ ngồi, trên màn hình lớn phát ra từng sự kiện quen biết nhau của cô dâu chú rể. Trên những hình ảnh trong video đều là những gương mặt thanh xuân quen thuộc, Mộc Tiểu Thụ nhìn kỹ, cũng có cô. Thế là cô nhịn không được cong khóe miệng.

Đó là thời gian tốt đẹp thuộc về cô, thuộc về bọn họ.

Ngải Uyển Lương lập tức đi đến một cái bàn. Bàn đó nhanh chóng có một người đứng lên, kéo cô đến bên cạnh.

Là Hà Triết Vân.

Hai người không nói gì, trên khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng thân thiết.

Cả bàn này đều là bạn học tại trường cao trung phụ thuộc đại học K, Mộc Tiểu Thụ tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Còn chưa ngồi hẳn vào chỗ, Hà Triết Vân đã hét to: “Ô, ai này, nhìn mặt quen quá, sao bộ dạng lại giống một tên không có lương tâm nào đó đi biền biệt tám năm trước không chút tin tức hả?”

Mộc Tiểu Thụ nhướn mày: “Ơ, đây không phải là cái người năm đó rêu rao muốn bỏ xa tôi mấy chục điểm thi đại học sao?”

Mọi người đang ngồi đều cười ha ha.

Hà Triết Vân kính một ly với Mộc Tiểu Thụ trước: “Tôi lòng dạ bao dung, không so đo với cậu, có điều sau này nếu chẳng nói chẳng rằng chơi trò mất tích, thế thì đừng trách tôi không khách sáo đó.”

Mộc Tiểu Thụ cười nói: “Tôi đâu đám.” Dứt lời cô cụng ly với Hà Triết Vân, hai người cùng uống cạn ly.

Dù rằng nhiều năm không gặp, chỉ cần một ánh mắt là biết bạn cũ vẫn như xưa.

Đều là bạn học cũ, sở thích hợp cạ, tình cảm chân thành. Bữa tiệc mau chóng náo nhiệt.

“Cậu gặp Trình Dực Dương chưa?” Hà Triết Vân quay đầu hỏi Mộc Tiểu Thụ

“Chưa, thế nào?” Mộc Tiểu Thụ hỏi.

Hà Triết Vân hơi khựng lại, sau đó nói: “Hai người các cậu cũng thật là, đi lòng vòng nhiều năm vậy cũng không có kết quả.”

Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc: “Cậu nói gì hả, tôi và cậu ấy làm sao?”

“Cậu không biết?” Hà Triết Vân trừng mắt.

Mộc Tiểu Thụ không hiểu: “Tôi nên biết cái gì?”

Hà Triết Vân không nói, sắc mặt kỳ lạ.

Bỗng nhiên, tại cửa có tiếng xôn xao nho nhỏ, lại có mấy vị khách tới trễ đi vào.

Một người trong số đó sau khi nhìn một vòng thì hướng về bên này.

Anh ta đeo một cặp mắt kính không gọng, ăn mặc đơn giản, vóc dáng cao lớn, trẻ tuổi điềm tĩnh.

Mộc Tiểu Thụ nhìn một cái nhận ra ngay. Là Trình Dực Dương.

Trình Dực Dương ngồi xuống bên cạnh Mộc Tiểu Thụ.

Hai người nhìn nhau, khẽ cười. Nhiều năm không gặp, cậu vẫn tốt như xưa.

“Đã lâu không gặp, bạn cùng bàn.” Mộc Tiểu Thụ cười nói, “Bây giờ nên gọi cậu là kiến trúc sư. Ước mơ trở thành sự thật, chúc mừng.”

Trình Dực Dương hơi cong khóe môi: “Tôi có xem buổi trực tiếp show diễn Paris. Rất xuất sắc.”

Oh? Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc, sau đó trêu chọc: “Không ngờ cậu cũng xem kênh như vậy.”

Trình Dực Dương thản nhiên liếc nhìn cô: “Sao tôi lại không xem được?”

“Được chứ, đương nhiên là được.” Mộc Tiểu Thụ nhịn không được cười ra tiếng, hỏi ngược lại, “Nghe Ngải Uyển Lương nói hiện tại cậu đang làm việc tại Luân Đôn?”

Trình Dực Dương gật đầu: “Phải, ở J.Crown.”

Mộc Tiểu Thụ sửng sốt, đó là công ty thiết kế kiến trúc của Kì tiên sinh. Cô sực nhớ ra, Kì tiên sinh hình như là mục tiêu của thiếu niên Trình Dực Dương, cô bèn hỏi: “Cậu làm việc dưới quyền Kì Tấn Khiêm à?”

Trình Dực Dương cười cười: “Tôi không may mắn như vậy có thể được Kì tiên sinh chỉ dạy, trên thực tế mấy năm nay Kì tiên sinh đã không còn dẫn dắt hậu bối. Tôi đi theo một vị cộng tác của Kì tiên sinh, từ hồi đó đến giờ.”

“Bây giờ cậu còn muốn Kì tiên sinh dẫn dắt cậu không?” Mộc Tiểu Thụ chần chờ cất tiếng hỏi.

Trình Dực Dương đáp: “Có thể được Kì tiên sinh dẫn dắt đương nhiên là quý giá, nhưng tôi không cưỡng cầu. Tôi biết ơn thầy của tôi, ông ấy đã dạy tôi rất nhiều.”

Mộc Tiểu Thụ nhìn thấy khuôn mặt tao nhã của Trình Dực Dương, không khỏi cong khóe môi. Trong nội tâm anh ta vẫn là cậu thiếu niên kiêu ngạo năm đó, ánh mắt kiên định, thẳng thắn vô tư.

Trên sân khấu, Trần Tổ Bình và Cao Linh chia nhau phát biểu. Đôi tân nhân ôm hôn thắm thiết trong tiếng ồn ào của mọi người.

Những trái cầu đầy màu sắc treo trên trần hội trường đoán trúng thời khắc, bùng nổ ra, rắc kim tuyến đầy trời.

Mộc Tiểu Thụ kéo Ngải Uyển Lương tiến vào trong đám đông, mấy bạn học nam mang ý vui đùa hẹn nhau đi quậy phòng tân hôn.

Nhất thời, tại bàn chỉ còn lại Trình Dực Dương và Hà Triết Vân.

Hà Triết Vân nhìn sang Trình Dực Dương: “Gần đây tốt chứ?”

Trình Dực Dương nhấp chút rượu đỏ: “Cũng ổn, cậu thì sao?”

Hà Triết Vân cười nhạo một tiếng: “Cậu đừng lo cho tôi, chuyện của chính cậu không biết nắm bắt, đâu ra thời gian rảnh hỏi han tôi?”

Trình Dực Dương ngước mắt nhìn anh ta.

“Tám năm rồi, Mộc Tiểu Thụ đã trở lại, cậu không có gì muốn nói với cô ấy ư?” Hà Triết Vân nhìn ánh mắt Trình Dực Dương.

Trình Dực Dương cụp mắt: “Tôi không hiểu cậu muốn nói gì.”

Hà Triết Vân nở nụ cười: “Cậu còn muốn lẩn tránh sao? Hồi tụ họp sau khi thi đại học xong là vậy, giờ vẫn vậy. Chuyện cậu thích Mộc Tiểu Thụ, sao lại khó mở miệng thế?”

“Cậu đợi cô ấy nhiều năm như vậy, tới giờ vẫn độc thân, đừng nói với tôi cậu định giấu tình cảm của mình đối với cô ấy cả đời.” Hốc mắt Hà Triết Vân đỏ ngầu, “Cậu và Tiểu Thụ là bạn thân của tôi, tôi muốn hai người đều tốt, nhưng thấy cậu kiềm nén trong lòng như vậy, tôi cảm thấy khó chịu.”

Trình Dực Dương đặt ly rượu xuống, chậm rãi nói: “Triết Vân, nếu cậu muốn tôi và Tiểu Thụ được tốt, thì đừng nói gì với cô ấy. Tôi không muốn cho cô ấy bất cứ gánh nặng nào. Tôi chỉ hy vọng, lần sau gặp lại, tôi và cô ấy vẫn là bạn bè.”