“Có chuyện gì?” Người đàn ông hỏi, ngữ khí hờ hững.
Đinh Tuyết Di lấy lại bình tĩnh: “Tôi là Đinh Tuyết Di, nhà thiết kế thời trang của Uren. Uren muốn cùng J.Crown hợp tác lâu dài. Ý ngài như thế nào?” Dứt lời cô ta đưa ra danh thiếp.
Giọng nói êm dịu, âm sắc ngọt ngào. Thật sự rất khó có người kháng cự lại.
Thế nhưng, người đàn ông kia không do dự chút nào: “Tôi không biết Uren làm thế nào nhận được tin tức nội bộ của chúng tôi, nhưng mà chúng tôi không có dự định hợp tác với Uren.”
Đinh Tuyết Di nói tiếp: “Công ty thiết kế thời trang lớn mạnh nhất đại lục hiện nay chính là Uren, hợp tác với chúng tôi nhất định sẽ không khiến các vị thất vọng.”
Người đàn ông lại mỉm cười: “Ai nói tôi nhất định phải lựa chọn công ty thiết kế thời trang của đại lục? Huống hồ cho dù ở đại lục, thực lực của Uren cũng không phải hàng đầu. Có khiến chúng tôi thất vọng hay không, vậy cũng không phải do các người định đoạt.”
Câu nói này khiến Đinh Tuyết Di mặt đỏ tía tai.
Cô ta còn muốn thuyết phục, chỉ nghe người đàn ông nói: “Cứ vậy đi.”
Một câu nhẹ nhàng, đẩy cô ta trở về.
Cô ta nên ăn nói thế nào với tổng giám đốc đây? Trong lúc nóng vội, bàn tay mềm nhũn. Ly Margarita đỏ tươi trong nháy mắt vẩy đầy chiếc đầm của cô ta, vết rượu còn lại thì bắn lên giày da của người đàn ông.
“Tôi xin lỗi tôi xin lỗi.” Cô ta ngồi xổm xuống, lau giày cho người đàn ông. Khi cúi người, vừa lúc lộ ra phong cảnh bên trong cổ áo, cảnh sắc kiều diễm.
Dung Tuyển Khanh ở một bên quan sát cười giễu cợt: “Quả nhiên là học trò do cô dạy dỗ. E lệ thẹn thùng, rất thủ đoạn.”
Từ Linh mỉm cười: “Không từ thủ đoạn thì sao chứ? Cuối cùng người nhận được đơn hàng chính là chúng tôi. Huống hồ, nếu tác thành một nhân duyên mỹ mãn, chẳng phải một công đôi việc ư?” Dừng một chút, cô ta lại nói, “Đừng quên, cô cũng là học trò do tôi dạy dỗ.”
Dung Tuyển Khanh nhíu mày, không nói tiếng nào.
Dưới giàn nho, người đàn ông ngăn trở động tác tiến thêm bước nữa của Đinh Tuyết Di. Anh nhíu mày, nói một câu.
Sắc mặt Đinh Tuyết Di trắng bệch.
Một lúc sau, Đinh Tuyết Đi trở về.
Từ Linh hỏi: “Lấy được đơn hàng không?”
Đinh Tuyết Di lắc đầu.
“Cái gì?” Từ Linh không tin, “Không lấy được? Sao có thể như vậy?”
Đinh Tuyết Di lúng ta lúng túng nói: “Vị tiên sinh kia nói, nếu Uren có thành ý thì nên để thượng cấp đến bàn bạc với anh ta.”
Từ Linh nhíu mày: “Anh ta tên gì? Là vị thượng cấp nào của J.Crown?”
Đinh Tuyết Di cúi đầu, ngay cả danh thiếp của đối phương cũng không lấy được.
Từ Linh chán nản.
Dung Tuyển Khanh cười khanh khách không ngừng: “Hóa ra tổng giám đốc Từ cũng có lúc thất thủ. Vậy thì đến lượt tôi đi rồi. Nếu tôi không lấy được đơn hàng cũng không quan trọng, dù sao người thủ đoạn như tổng giám đốc Từ cũng chẳng lấy được.”
Cô đang muốn đi lại có người ngăn cản.
Là Mộc Tiểu Thụ.
Mộc Tiểu Thụ khẽ cười: “Tổng giám đốc Từ phái học trò của mình đi, chị Khanh chị không cần đích thân ra trận, để em đi.”
Dung Tuyển Khanh sửng sốt. Ban nãy không phải Đinh Tuyết Di đã nói rồi sao, vị tiên sinh kia chỉ bàn bạc với thượng cấp, Mộc Tiểu Thụ còn trẻ vả lại cũng không tính là thượng cấp, lần này đi e rằng cũng giống Đinh Tuyết Di tay trắng trở về. Không chỉ vậy, Đinh Tuyết Di vừa đi trước đó, vị tiên sinh kia đã có ấn tượng, sẽ cho rằng các cô thông đồng với nhau.
Từ Linh tỏ vẻ xem kịch vui.
Mộc Tiểu Thụ nở nụ cười trấn an với Dung Tuyển Khanh: “Yên tâm đi.” Dứt lời cô đi về phía giàn nho.
Rốt cuộc, cô đứng trước gót chân anh. Cô hơi băn khoăn, hít một hơi.
Người đàn ông thả tạp chí xuống, nhìn sang cô.
Cô cũng nhìn anh, hình dáng này, khuôn mặt này, còn có đôi mắt kia. Quả nhiên đẹp trai đến nỗi dân chúng phẫn nộ.
Hai người cứ vậy nhìn nhau chẳng nói gì một hồi lâu.
Dung Tuyển Khanh ở đằng xa nôn nóng. Cô bé này làm gì đấy? Muốn dùng ánh mắt giết chết vị tiên sinh kia sao?
Một lúc sau, Mộc Tiểu Thụ mỉm cười, nụ cười mang theo chút thẹn thùng.
Người đàn ông nhướn mày, anh vươn tay kéo cô đến bên cạnh mình, tự nhiên ôm lấy vòng eo cô.
Cô bị giữ lấy, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Này.” Cô lên tiếng trước, nhưng lại không biết nói gì mới tốt. Rõ ràng có nhiều lời muốn nói, khi đối mặt lại chẳng thể thốt ra câu nào.
“Hửm?” Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng. Cô đã trưởng thành, càng xinh đẹp động lòng người hơn. Nhưng trong mắt anh, cô vĩnh viễn là cô bé của anh.
Cô chun mũi: “Anh vẫn vậy, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.”
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô: “Là ai vứt bỏ anh tám năm trời? Ước hẹn năm năm đã nói đâu? Tại sao lại trốn anh ba năm?”
Cô im bặt, bởi vì người cô yêu quá xuất sắc, cô gấp gáp đuổi theo vẫn không bắt kịp. Cô luôn thu thập mọi tin tức về anh, nhìn thấy đế quốc của anh ngày càng lớn mạnh. Cô rất tự hào, cũng rất phiền muộn. Tự hào vì người đàn ông của cô vô cùng mạnh mẽ, phiền muộn vì bản thân mình quá nhỏ bé. Sớm biết vậy, năm đó sẽ không tự phụ nói thách nói tướng. Bây giờ không thu về được.
Anh làm sao không biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ đành thở dài một hơi: “Nếu em còn trốn anh nữa, anh sẽ giải tán J.Crown, thân không đồng nào, để em bao nuôi.”
Cô phì cười. Thời gian tám năm, nỗi nhớ dài dằng dẵng như vậy, anh vẫn như xưa. Thật tốt quá.
“Thực ra, em qua đây tìm anh là có chuyện cần anh giúp đỡ.” Cô nói, “TRsam muốn thành lập quan hệ hợp tác dài hạn với anh. Em cam đoan, nhân viên của bọn em rất xuất sắc.”
Anh thông minh biết bao, lập tức hiểu ra chân tướng: “Em dám lấy anh ra đánh cược?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, là hai vị tiền bối. Em bị buộc ra trận thôi.” Cô bổ sung, “Ai bảo anh liếc mắt đưa tình với người đẹp trước.”
Hóa ra ban nãy ghen tuông nên mới đến gặp anh, nếu không hôm nay anh vẫn chưa được gặp cô?
Anh siết chặt cô gái trong lòng, nghiến răng: “Quả nhiên ba năm trước anh nên trói em bên cạnh anh.”
Cô chịu đau, vẫn không bỏ cuộc: “Không đồng ý hợp tác với bọn em cũng được, cho em danh thiếp của anh.” Cô chưa từng nghĩ đến ép buộc anh hợp tác với TRsam, anh không muốn thì thôi, cô không muốn anh vì cô mà từ bỏ lợi ích của bản thân. Có danh thiếp coi như thay mặt Dung Tuyển Khanh hòa một ván.
Anh lắng nghe giọng nói êm ái của cô, đã nộp vũ khí đầu hàng từ sớm. Giờ phút này, ý chí chống cự mạnh mẽ duy nhất nói: “Hợp tác với bọn em cũng được, nhưng anh có điều kiện.”
Tinh thần cô lập tức tỉnh táo: “Điều kiện gì? Không khó quá chứ?”
Một tay anh nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
“Không khó. Chỉ cần em trở về bên anh, từ nay về sau không đi nữa.”
Anh tưởng rằng cô là cái đuôi nhỏ của anh, chỉ giữ lại bên người mới yên tâm. Những năm gần đây anh mới hiểu được, thực ra là anh không thể rời khỏi cô.
Tám năm nay, anh thường xuyên bay từ Luân Đôn sang Hồng Kông, chỉ vì muốn nhìn thấy mọi việc về cô.
Ước hẹn năm năm kia thật nên đi đời từ lâu.
Dung Tuyển Khanh và đám người Từ Linh ở một bên quan sát đều hết hồn.
Đây là thế nào? Hai người kia sao lại quấn quýt như vậy? Rõ ràng chỉ trao đổi có mấy phút ngắn ngủi, chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết? Thế nhưng tình cảm và sự ăn ý giữa bọn họ lại hiện ra vô cùng sâu sắc.
Bên cạnh có người ngắt ngang sự thẫn thờ của mọi người.
“Chào cô, tôi là thư ký chủ tịch của J.Crown. J.Crown sẵn sàng thành lập quan hệ hợp tác dài hạn với TRsam. Đây là danh thiếp của tôi.”
Dung Tuyển Khanh ngẩn ngơ nhìn danh thiếp trong tay. Thư ký chủ tịch? Thế thì…cái vị dưới giàn nho kia chẳng phải là…
Từ Linh cất tiếng trước: “Anh ta chính là Kì Tấn Khiêm? Trời ơi, một bữa tiệc nhỏ bé như vậy lại mời được Kì Tấn Khiêm? Anh ta làm sao chịu hạ mình đến chứ?” Trong ấn tượng, người đàn ông kia nhìn như khiêm tốn thực ra rất ngạo mạn, anh chưa bao giờ để mắt tới loại tiệc tùng thế này.
Mọi việc đều có ngoại lệ, cô chính là ngoại lệ của cả đời anh.