Làn gió lướt qua bãi cỏ, đồ trang trí nằm trên tấm lều che nắng khẽ đong đưa.
Tô Hiểu Mạt ngồi trên chiếc ghế nhựa trắng, tươi cười nhìn Mộc Tiểu Thụ: “Tôi nghe nói thành tích thi đại học của cậu thật sự khiến người ta hết hồn.”
Mộc Tiểu Thụ lẳng lặng nhìn cô gái mảnh mai hoạt bát trước mắt, nhất thời có phần ngẩn ngơ. Cô gái có khí phách như nữ hiệp năm đó bây giờ đã trở nên dịu dàng trầm tĩnh như vậy, ngay cả tư thế hút thuốc cũng hiện ra vẻ thùy mị.
“Cậu…” Mộc Tiểu Thụ muốn hỏi một câu, năm đó sau khi cô ta im hơi lặng tiếng bỏ kỳ thi đại học đã đi đâu, mấy năm nay sống tốt không, nhưng nhớ lại buối tối đáng sợ và quán bar ngầm kỳ quái kia, ngàn lời vạn nói nghẹn trong cổ họng không thốt ra được.
Tô Hiểu Mạt nở nụ cười: “Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, cứ kìm nén khó chịu lắm.”
Mộc Tiểu Thụ sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười. Hiểu Mạt, vẫn là Hiểu Mạt ngày xưa.
Không đợi Mộc Tiểu Thụ lên tiếng, Tô Hiểu Mạt tự kể lại: “Năm đó xảy ra chuyện như vậy, ba mẹ tôi chịu đả kích quá lớn. Tôi cũng không còn mặt mũi quay về trường, vì thế dứt khoát ra đời, đi một số đường vòng, cũng chịu một chút khổ sở, tóm lại gặp được một quý nhân, cuộc sống đi vào quỹ đạo.”
Vài ba câu, kể hết gian khổ đã trải qua mấy năm nay. Nhưng Mộc Tiểu Thụ hiểu được sức nặng trong những lời ấy.
“Hiện tại tôi đang làm trợ lý trong một thương hội, tiền lương không cao, ăn uống vừa đủ, cũng coi như yên ổn.” Tô Hiểu Mạt nói, “Nói về cậu đi, năm đó tôi chỉ biết cậu đã đi rất xa, cho dù là Lý Phàm hay Lâm Viện, cũng không nhắc đến cậu chút nào.”
Mộc Tiểu Thụ không nhịn được mỉm cười: “Tôi à, sống ở Hồng Kông tám năm, bây giờ đang làm việc tại một công ty thời trang, ông chủ tốt lắm, các tiền bối cũng rất chiếu cố tôi, hiện nay cuộc sống ổn định, rất thỏa mãn.”
Hai người nhìn nhau, cuối cùng mỉm cười với đối phương.
Xa cách nhiều năm như vậy, không có gì vui mừng hơn khi biết người bạn thân vẫn sống tốt.
“Tiểu Thụ,” Tô Hiểu Mạt khẽ nói, “Tôi nợ cậu một câu cảm ơn.” Câu cảm ơn này muộn tám năm trời.
Mộc Tiểu Thụ cười khanh khách: “Cảm ơn cái gì, nếu muốn cảm ơn thì mời tôi ăn cơm.”
“Nhất định rồi.” Tô Hiểu Mạt thoải mái đồng ý. Sau một lúc lâu, cô ta lại nói: “Năm đó người cùng cậu đưa tôi ra khỏi quán bar là ai thế? Cậu có cách liên lạc với anh ấy không? Tôi muốn gặp mặt cảm ơn anh ấy.”
Mộc Tiểu Thụ nói: “Anh ấy à, là một kiến trúc sư. Đúng lúc anh ấy cũng đến đây tham dự tiệc cưới.”
Ánh mắt Tô Hiểu Mạt sáng lên: “Thật sao? Anh ấy ở đâu?”
Mộc Tiểu Thụ nhún vai: “Chắc là ở đại sảnh.” Anh nói đợi cô ở đại sảnh, nhưng cô tìm hồi lâu vẫn chưa tìm ra.
Tô Hiểu Mạt bỗng nhiên cười trêu ghẹo Mộc Tiểu Thụ: “Mau nói tôi nghe, hiện tại cậu là hoa đã có chủ chưa?”
Mộc Tiểu Thụ ngớ ra, rồi đáp: “Coi như là có đi.” Đợi qua thêm một thời gian nữa, cô sẽ cho Kì tiên sinh tuyên bố chính thức.
Tô Hiểu Mạt bật cười: “Tôi biết mà. Cậu và anh ta ở bên nhau đúng không?”
Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc: “Cậu cũng biết?” Hiểu Mạt thần cơ diệu toán như vậy, lại từ manh mối nhỏ bé của năm ấy mà nhìn ra duyên phận của cô và Kì tiên sinh ư? Lợi hại thật!
Tô Hiểu Mạt nói: “Sao tôi không biết chứ, năm đó anh ta thường quanh quẩn tại cổng Thập Tam Trung, nói là muốn tìm Mộc Tiểu Thụ, nhưng chưa bao giờ dám lên lầu gặp cậu.”
Mộc Tiểu Thụ nhếch khóe miệng, cái tên lộn xộn mà Hiểu Mạt nói chắc là Tả Trọng rồi. Cô đang muốn giải thích, lại nghe Tô Hiểu Mạt nói tiếp: “Anh chàng kia trông rất điển trai, nho nhã lịch sự, không biết cao hơn Lý Phàm mấy bậc. Tôi còn lo lắng trông anh ta trong nóng ngoài lạnh thế kia, ngộ nhỡ hai người bỏ lỡ thì làm sao. Có điều bây giờ tốt rồi, hai người cuối cùng tu thành chính quả.”
Tả Trọng? Nho nhã? Lịch sự? Mộc Tiểu Thụ trố mắt nghẹn lời. Thế nên người Tô Hiểu Mạt nhìn thấy thật ra là Minh Sùng?
“Thôi thôi, tôi không dài dòng nữa. Hôm nay tôi đi cùng người ta đến đây, lặn mất lâu như vậy, tôi phải trở về.” Tô Hiểu Mạt vội vàng nói, “Hẹn gặp lại!” Dứt lời cô ta gấp gáp đi về phía đại sảnh.
Mộc Tiểu Thụ còn chưa nói kịp nói câu tạm biệt thì Tô Hiểu Mạt đã chạy mất hút về phía xa.
Trong lòng cô khẽ cười, hóa ra dáng vẻ tao nhã trầm tĩnh trước đó đều là giả vờ thôi.
Gặp lại Tô Hiểu Mạt khiến cho trong lòng Mộc Tiểu Thụ thoải mái hơn, chuyện liên quan đến Đan Kha Oanh đã trở thành hư không. Cô lấy đi một chiếc ghế nhựa màu trắng, định tìm bóng râm ngồi hóng mát, không ngờ rằng chỗ mà cô tìm thấy đã có người ngồi từ lâu.
Người kia đưa lưng về phía cô, hắn ngồi trên ghế, hình như nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón tay thon dài khoát lên tay vịn, còn có một cây gậy mảnh khảnh tựa vào tay vịn.
Trong lòng Mộc Tiểu Thụ hồi hộp, theo bản năng muốn rời khỏi, nhưng cô chợt dừng bước.
Cô lấy lại bình tĩnh, đi tới trước mặt người kia.
Quả nhiên, đó là khuôn mặt mà cô quen thuộc. Tinh xảo mà nham hiểm, tái nhợt mà tàn nhẫn. Có điều tám năm không gặp, khí thế quanh người hắn ngày càng lạnh lẽo hơn, khiến người ta chùn bước.
Người kia nghe được tiếng động bên cạnh, mở mắt ra. Khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ, trong mắt hắn không hề có chút kinh ngạc.
Ngược lại ở trong mắt hắn, Mộc Tiểu Thụ lại hơi run sợ. Cô nói: “Tiêu Thanh Nhượng, đã lâu không gặp.”
Tiêu Thanh Nhượng vẫn thanh thản ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh tanh: “Có việc gì?”
Mộc Tiểu Thụ ngẩn ngơ. Thật là có việc. Cô mở túi xách, lấy ra bức thư mà Phù Dụ giao cho cô, rồi đưa cho Tiêu Thanh Nhượng: “Phù Dụ bảo tôi đem bức thư này giao cho anh.”
Tiêu Thanh Nhượng không hề có ý tiếp nhận. Hắn nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi không nhận đồ không rõ lai lịch.”
Bàn tay Mộc Tiểu Thụ khựng lại giữa không trung. Cô nghĩ tới rất nhiều cách mà Tiêu Thanh Nhượng có thể làm khó cô, nhưng chẳng ngờ hắn hoàn toàn không muốn tiếp nhận bức thư này.
“Sao lại không rõ lai lịch?” Mộc Tiểu Thụ nhướn mày, “Đây là thư Phù Dụ giao cho anh, anh không xem thì làm sao biết tin tức bên trong có quan trọng hay không?”
Tiêu Thanh Nhượng cong khóe môi: “Là thế à, sự vùng vẫy cuối cùng của một thằng hề chỉ là kêu gào mấy tiếng, nói thẳng ra là cầu xin chút lợi lộc. Tại sao tôi phải để hắn thực hiện được? Ngược lại tôi rất hiếu kỳ, vì sao em lại đồng ý làm người đưa tin?”
Mộc Tiểu Thụ bỗng nhiên cười khôn khéo: “Tôi nói ra nguyên nhân thì anh sẽ tiếp nhận bức thư này?”
Tiêu Thanh Nhượng cười thành tiếng: “Vẫn là tính nết của một cô bé.”
Mộc Tiểu Thụ không hề tức tối: “Có nhận hay không, trả lời một câu đi.” Lông mày nhếch lên, tăng thêm mấy phần khí khái.
Tiêu Thanh Nhượng chẳng nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Thụ.
“Thôi được, anh không nhận thì tùy anh.” Mộc Tiểu Thụ nhướn mày, “Tôi đã đưa thư tới, chuyện sau đó tôi không thể kiểm soát.” Cô đặt bức thư lên bàn, xoay người bỏ đi.
“Tiểu Thụ.”
Mộc Tiểu Thụ dừng lại. Sau lưng truyền đến âm thanh của Tiêu Thanh Nhượng: “Năm đó nhà họ Tiêu đáp ứng yêu cầu của ông cụ Mộc, sử dụng thế lực hắc đạo tiêu diệt ông ngoại em. Nhưng mà, nhà họ Tiêu không hề biết tung tích của ông ngoại em.”
Mộc Tiểu Thụ ngẩn ra, lại nghe Tiêu Thanh Nhượng nói tiếp: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, ông tôi muốn đưa ông ngoại em đến Mỹ, nhưng lúc ấy lại xảy ra chuyện, người bị đánh tráo.”
“Em nên biết, giá trị của Tạ lão tiên sinh không chỉ có thư họa cổ xưa do ông ấy sưu tầm. Những người muốn giam giữ ông ấy cho riêng mình không hề ít.”
“Anh muốn nói cái gì?” Mộc Tiểu Thụ mất kiên nhẫn.
Tiêu Thanh Nhượng nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn nói, em vội vàng đánh giá người trong lòng mình. Em cho rằng mọi chuyện xấu đều do tôi và Mộc Thác Lương làm hết, vậy em nhất định sẽ không nghĩ tới khả năng người mà em tín nhiệm nhất có thể giam giữ người thân mà em yêu nhất.”
“Em đã từng nghĩ qua chưa, tại sao Kì Tấn Khiêm vô duyên vô cớ gần gũi em, tại sao anh ta luôn biết được em ở đâu. Nhất cử nhất động của em, anh ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Thậm chí tư tưởng của em, cũng bị anh ta ngầm ảnh hưởng kiểm soát chặt chẽ.”
“Tôi đối đầu với anh ta hơn mười năm trời, tôi hiểu anh ta hơn em nhiều. Từ trước đến nay anh ta là một thợ săn khéo sắp đặt, anh ta đã sắp đặt một ván cờ dài đằng đẵng ở trên người em, em có biết anh ta muốn gì không?”
“Em cảm thấy tôi đáng sợ, chẳng lẽ Kì Tấn Khiêm không đáng sợ sao?”
Mộc Tiểu Thụ lắng nghe Tiêu Thanh Nhượng nói xong câu cuối cùng. Cô quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên tươi cười: “Nói xong rồi?”
Tiêu Thanh Nhượng chẳng nói gì.
“Vậy tôi đi đây.” Mộc Tiểu Thụ nhấc làn váy lên, không nhìn Tiêu Thanh Nhượng nữa mà quay đầu bước đi.
“Mộc Tiểu Thụ, tình yêu mà em kỳ vọng sớm muộn gì cũng sẽ khiến em tuyệt vọng.”
Mộc Tiểu Thụ dừng bước lần nữa. Cô không hề quay đầu lại, đưa lưng về phía Tiêu Thanh Nhượng, cất tiếng: “À, Kì Tấn Khiêm đáng sợ thì thế nào. Tôi yêu anh ấy, từ lầu đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi đã mang tâm tư này, mười năm sau vẫn chưa bao giờ gián đoạn. Nếu anh ấy có mưu mô với tôi, tôi đành chịu, bởi vì tôi không thể nào khống chế chính mình không yêu anh ấy.”
Trong mắt Tiêu Thanh Nhượng đầy vẻ ngạc nhiên. Bất chợt hắn dường như gặp lại Mộc Tiểu Thụ ngang ngạnh giương nanh múa vuốt của năm đó, cô gái mạnh mẽ kia vì mục tiêu của mình mà không ngại kiệt quệ, mình đầy thương tích.
Hắn không cam lòng: “Cho dù anh ta làm hại ông ngoại em, em cũng muốn bênh vực anh ta sao?”
Mộc Tiểu Thụ lặng lẽ mỉm cười: “Cho dù anh ấy thật sự là ma quỷ như lời anh nói, tôi bằng lòng cùng anh ấy xuống địa ngục.”
“Tôi cũng tặng anh một câu. Tiêu Thanh Nhượng, tình yêu mà anh khinh thường nhất định sẽ khiến cả đời anh không nhận được tình yêu chân thật.”
***
Hôn lễ sắp bắt đầu.
Âm thanh của người chủ trì thông qua microphone truyền khắp đại sảnh cũng như bãi cỏ. Khách mời lần lượt từ bên trong đi ra, đến bãi cỏ dự lễ.
Mộc Tiểu Thụ đứng ở phía ngoài cùng trong đám người, nhìn thấy Đan Kha Oanh mặc chiếc áo cưới trắng như tuyết từ đầu kia của bãi cỏ đi tới. Cô ta khoác cánh tay người đứng đầu Đan thị, vẻ thùy mị hiếm có của người phụ nữ lộ ra trong bộ dáng quyết đoán thường ngày. Hoa tươi trải đến phần cuối của tấm thảm, chú rể anh tuấn đứng đó, anh ta dịu dàng tiếp nhận cô dâu của mình từ trong tay trưởng bối.
Hai cánh tay mạnh mẽ vòng qua đầu vai Mộc Tiểu Thụ. Cô không cần quay đầu cũng biết chủ nhân của cánh tay này là ai.
Cô tựa đầu vào bờ vai anh, nhẹ giọng nói: “Sau này, hôn lễ của chúng ta cũng tổ chức ngoài trời giống vậy được không?”
Trong giọng nói của Kì Tấn Khiêm mang theo ý cười nhàn nhạt: “Được.”
“Phải dùng hàng rào gỗ màu trắng đặt vòng quanh bãi cỏ, xung quanh bãi cỏ nở đầy hoa oải hương. Hàng rào phải mở một lối vào, tại đó thiết kế một cái cổng hình vòm bằng dây mây. Sau đó em mặc áo cưới, từ đó đi qua, cuối cùng đi tới trước mặt anh, được không?”
“Được.”
“Còn phải có những chiếc bàn nhỏ đặt đầy bánh ngọt, đặt chúng rải rác xung quanh bãi cỏ, như vậy khách khứa đến dự có thể nếm thử.”
“Được.”
“Chúng ta phải sống hạnh phúc với nhau.”
“Được.”
“Anh phải luôn luôn thích em, không được nhìn đến những cô gái khác.”
“Được.”
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô: “Em muốn gì, anh đều đáp ứng.”
Ban nhạc diễn tấu khúc hát hân hoan, có tiếng reo hò nho nhỏ trong đám người. Đại khái là chú rể cô dâu tuyên thệ xong, chú rể trao cô dâu nụ hôn say đắm.
Anh và cô lại hoàn toàn không để ý đến xung quanh mình.
Những điều ấy chẳng có gì quan trọng. Giờ phút này, rung động, nhịp tim rộn ràng, mọi âm thanh hạnh phúc.