Nội thất trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong, chỉ có một người ngồi trên chiếc sofa bằng da lớn. Người kia mặc áo sơ mi màu cà phê, cánh tay thon dài khoát trên lưng ghế sofa, tiếng gõ vô nghĩa trên ghế sofa như có như không. Anh ta gác hai chân lên bàn trà, nhướn mày nhìn mấy người thanh niên trước mắt không dám hó hé, trong đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên chẳng nhìn ra được chút cảm xúc.
Kevin theo bản năng lau mồ hôi trên thái dương, tiếp tục giải thích: “Khi ngài gọi điện đến thì tổng giám đốc Mộc đang nhận đơn hàng khác.”
Đan Bá Phi khẽ cười không rõ ý tứ: “Thế cái của tôi không phải là đơn hàng sao? Huống hồ, trước đó tổng giám đốc Dung của các người đã hứa hẹn rồi. Thế nên, đây là TRsam lật lọng ư?”
Lật lọng. Bất kỳ doanh nghiệp nào cũng không nhận nổi đả kích của vết nhơ danh dự.
Kevin sốt ruột đến mức trái tim như bị mèo cào, thế nhưng chẳng thể nói ra câu nào, anh ta chỉ ngầm oán thầm Dung Tuyển Khanh.
Dung lão đại gọi điện cho anh ta, biết chắc là chuyện không lành mà.
Đan Bá Phi ung dung thở dài một hơi: “Quả nhiên đặt hàng tại Uren thì đáng tin cậy hơn.”
Dưới con mắt mang theo dòng điện của Đan Bá Phi, Kevin đầy áp lực cười khổ đứng tại chỗ, giờ phút này nghe một câu như vậy, anh ta giật nảy mình, nhất thời muốn quăng túi bỏ chạy.
Thiếu gia đừng có quái gở vậy chớ, ông đây còn chưa muốn thiết kế cho anh đâu!
Lão đại nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của anh ta. Đơn hàng có thể mất, nhưng khí phách thì không thể thiếu!
Cho dù anh ta phá hỏng đơn hàng này, lão đại sẽ không trách anh ta, nhất định sẽ không trách anh ta đâu…nhỉ?
Kevin nhấc chân, chẳng biết nên đi hay ở lại, trong lòng rối rắm thành một mớ bòng bong —— lão đại chị nhất định phải thông cảm cho tôi đó!?
Một bàn tay kéo nhẹ cánh tay Kevin. Kevin quay đầu, trông thấy Hà Phỉ Phỉ.
Hà Phỉ Phỉ nháy mắt trấn an Kevin, sau đó ngoảnh đầu đối diện Đan Bá Phi, nói năng đúng mực: “Đan tiên sinh, trước đó ngài và tổng giám đốc Dung đã giao hẹn việc thiết kế lễ phục cho phòng thiết kế Arbre, nhưng không hề đặt trước thời gian cụ thể. TRsam sắp xếp tổng giám đốc Mộc thiết kế lễ phục cho một khách hàng khác vào ngày hôm nay. Khi ngài gọi điện đến, tổng giám đốc Mộc đang tiếp đón khách hàng, thật sự không thể nào phân thân. Tổng giám đốc Mộc cũng rất buồn phiền, thế nên cô ấy chỉ định học trò của cô ấy đến đo lường sơ bộ cho ngài, sau đó sẽ do tổng giám đốc Mộc đích thân hoàn thiện.”
Kevin đờ ra nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh của Hà Phỉ Phỉ, nội tâm sôi trào. Đúng! Đây là ý tứ mà ông muốn bày tỏ nhưng chẳng biết tại sao lại không biểu đạt ra được.
Có điều, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Kevin lâm vào trầm tư…
Hà Phỉ Phỉ lại nói: “Nhìn cả phòng thiết kế Arbre, không ai có năng lực thiết kế lễ phục nam bằng Kevin, tôi không muốn khoa trương, nhưng tổng giám đốc Mộc chưa hẳn làm tốt hơn anh ấy đâu.”
Chính là câu này! Trong lòng Kevin gào to.
Anh ta vô cùng hài lòng.
Sau cùng Hà Phỉ Phỉ nói: “Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tổng giám đốc Mộc kiên nhẫn tiến cử Kevin đến thiết kế lễ phục cho ngài.”
Nói xong câu cuối cùng, Hà Phỉ Phỉ im lặng chờ câu trả lời của Đan Bá Phi.
Đan Bá Phi ngồi trên sofa, ánh mắt có phần dịu xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Hồi lâu sau, anh ta mới nói: “Cô nói…cô ấy rất buồn phiền?”
Hả? Hà Phỉ Phỉ nhất thời không có phản ứng.
Tại sao trọng điểm lại ở chỗ này?
“Nói cách khác, không phải cô ấy không muốn đến?” Đan Bá Phi dường như lẩm bẩm.
Kevin vẫn còn ngớ ra, Hà Phỉ Phỉ lại phản ứng cực nhanh. Cô mau chóng nói tiếp: “Tổng giám đốc Mộc đương nhiên càng sẵn lòng thiết kế cho ngài hơn, chẳng qua xuất phát từ tính chuyên nghiệp, không thể vứt bỏ khách hàng trong tay.”
Đan Bá Phi đứng dậy, chầm chậm đi về phía hai người. Kevin tựa như con sóc xù lông, cảnh giác nhìn Đan Bá Phi chiều cao vượt trội.
Đan Bá Phi thản nhiên liếc nhìn Kevin, sau đó quay đầu nói với Hà Phỉ Phỉ: “Còn ngây ra đó làm gì? Không phải nói đo lường cho tôi sao?”
Hà Phỉ Phỉ sửng sốt. Vị đại gia khó hầu hạ này rốt cuộc ngừng ương ngạnh rồi ư?
Cô cuống quít chỉ huy nhóm trợ lý chuẩn bị sẵn sàng, tự mình cầm thước dây đo lường cho Đan Bá Phi.
Đan Bá Phi chợt hỏi: “Hiện tại cô ấy ở đâu?”
Cô ấy? Hà Phỉ Phỉ ngẩn người, Đan Bá Phi chỉ lão đại hả?
Hà Phỉ Phỉ kiềm nén lòng hiếu kỳ cuồn cuộn trong lòng, đáp đâu ra đấy: “Hành trình cụ thể của tổng giám đốc chúng tôi không rõ lắm.”
Đan Bá Phi không nói nữa, khí thế áp lực khiến Hà Phỉ Phỉ ứa ra mồ hôi lạnh.
Lão đại, vị này không phải cũng là hoa đào của chị chứ? Hà Phỉ Phỉ âm thầm rơi lệ.
***
Mộc Tiểu Thụ đang ở đâu?
Mộc Tiểu Thụ đang ở…trong phòng ngủ của Kì Tấn Khiêm.
“Anh đừng cử động, để em đo chính xác.” Mộc Tiểu Thụ đầu đầy mồ hôi, cầm thước dây vòng qua Kì Tấn Khiêm.
“Anh đâu có động đậy…” Kì Tấn Khiêm bất đắc dĩ.
Mộc Tiểu Thụ méo miệng. Cô biết anh không có nhúc nhích, nhưng anh tắm rửa xong thay bộ đồ ngủ không hề có đường nét, còn là kiểu trơn nhẵn, khiến cô không thể nào ghi lại số đo chính xác. Thế mà cô lại chẳng muốn thừa nhận là kỹ thuật của mình có vấn đề.
“Thì là đồ ngủ của anh có vấn đề.” Cô đưa ra kết luận, “Thay bộ khác rồi đo lại.” Phù, dày vò một hồi, cô đã tắm rửa sạch sẽ, áo trong màu trắng dính sát lưng vô cùng khó chịu.
Anh khựng lại, rồi đáp: “Anh chỉ có bộ này. Hay là…em muốn anh thay đồ ngủ mới em vừa mua cho anh?”
Bộ đồ ngủ nam khêu gợi kia sao?
Cô nuốt nước bọt, nói năng đường hoàng: “Áo ngủ mới còn chưa giặt, không thể mặc.”
“Ờ.” Anh tỏ vẻ hiểu rõ, “Vừa không cho mặc đồ cũ, đồ mới cũng không được, vậy ý em là…bảo anh không mặc gì hết ư?” Dứt lời, anh định cởi khuy áo ngủ.
Cô mau chóng đè tay anh lại, sắc mặt đỏ bừng: “Anh anh anh làm gì hả?”
Anh tỏ vẻ vô tội: “Cởi đồ.”
“Không được cởi!” Cô kêu to, kêu xong rồi mới phát giác hình như mình phản ứng quá khích, thế là cô ho nhẹ một tiếng, giọng nói dịu xuống, “Đừng cởi, em đo được.” Dứt lời cô nghiêm trang đo tiếp, thế nhưng lại trông xiêu vẹo vô cùng thê thảm.
Anh vừa cúi đầu là nhìn thấy được đỉnh đầu cô, cùng với lông mi khẽ run. Cô đo lường rất nghiêm túc, hơi thở nóng hổi đều phả vào lồng ngực rộng mở của anh, khiến anh không thể kiềm chế trái tim nhảy nhót.
Cơ thể cô kề sát nhưng không chạm vào. Song, anh vẫn có thể xuyên qua chiếc áo khoác hơi mỏng của cô mà cảm nhận được nhiệt độ của da thịt cô.
Thật là…nguy hiểm mà.
“Đo xong chưa?” Giọng anh hơi khàn khàn.
Cô vẫn mạnh miệng: “Anh gấp cái gì, sắp xong rồi.”
Anh không khỏi cười khổ, thật là rất “gấp” đó.
Thế là anh kéo đồ ngủ ra, vò thành một đống quăng lên giữa giường, nói với cô gái đang chết lặng: “Bây giờ dễ đo rồi, đo mau lên.”
Cả vành tai cô đỏ chót, bàn tay cầm thước dây không nhúc nhích.
“Có đo hay không?” Anh nhắm mắt, cắn răng nói.
Cô hô lên ngay: “Đo!” Bất cứ giá nào! Trong quá trình đo đạc, bàn tay cô khó mà không chạm vào làn da của anh. Da thịt và da thịt cọ xát nhau khiến cô càng ngượng ngùng hơn, nhưng cô đành phải kiên trì đo tiếp.
Khi đo tới ngực, bụng và thắt lưng, cô không khỏi cảm thán trong lòng: vóc dáng của Kì tiên sinh, thật là…khá tốt.
Không không không, cô suy nghĩ gì đó.
Đang phân tâm, thước dây lại sai lệch. Cô buồn rười rượi ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên thoáng nhìn thấy dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của anh.
Cô muốn nói, kỳ thật bình thường cô không hậu đậu như vậy…
“Bình thường em cũng nhắm đo cho khách hàng như vậy sao?” Anh chợt nhíu mày.
Cô có chút ủy khuất: “Đây là lần đầu tiên em đo cho khách hàng phái nam, hồi trước em đều làm trang phục nữ.” Thế nên kỹ thuật không tốt là có nguyên do.
Anh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sau này đừng làm trang phục nam. Lần này là lần đầu, cũng là lần cuối.” Dừng một chút, anh lại nói, “Có điều, về sau em có thể làm riêng cho anh.” Chỉ cho mình anh thôi.
Cô hơi chán nản, kỹ thuật của cô tệ vậy sao? Thế nên Kì tiên sinh ngại để cô ra ngoài làm mất thể diện?
“Thật ra em không tệ vậy đâu, tập luyện vài lần là được.” Cô biện bạch, “Hơn nữa, đâu có khách hàng nào khó đối phó như anh.”
Anh nhíu mày: “Ai nói em tệ? Anh không thích em đo lường cho những người đàn ông khác, thế thôi.”
Cô ngẩn ngơ, Kì tiên sinh đang…ghen?
Cái người đầy tự tin này cũng biết ghen?
Trong nháy mắt khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ, không hề suy nghĩ mà nhón chân vòng tay qua cổ anh: “Này này này, anh cũng biết ghen hả? Vui quá! Hóa ra không chỉ có mình em lén ghen, anh cũng ghen đó.”
Anh bất đắc dĩ lườm cô một cái, cái này có gì vui chứ? Huống hồ, anh rõ ràng không ghen mà. Anh chẳng qua là bảo vệ chủ quyền của mình mà thôi. Ừm.
Có điều nếu cô vui vẻ như vậy, thế thì anh gắng gượng thừa nhận mình…ghen thôi.
Đằng sau anh chính là chiếc giường lớn mềm mại. Dính trên người anh là cô gái đang phấn khởi đến mức quên cả lối đi. Thế là anh nhếch khóe miệng, ngửa mặt ngã trên giường.
Cô còn chưa kịp hô lên, thì đã mất trọng tâm cùng ngã xuống giường, nằm trên lồng ngực trần trụi của anh.
Thước dây rớt xuống đất.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhịp tim hỗn loạn.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt chứa ý cười.
Cô hình như nhận ra gì đó, nhưng lại ngỡ ngàng không biết làm sao. Hồi lâu sau, cô mới dịu dàng cất tiếng, giọng nói có phần ủy khuất: “Còn đo nữa không?”
Anh không thể đè nén mà cười thành tiếng. Trông thấy sắc mặt của người trong lòng càng ngày càng lúng túng, anh vội ôm lấy cô nói: “Đo, đương nhiên là đo rồi.”
“Vậy anh còn không mau đứng dậy.” Cô giả vờ tức giận.
Anh vẫn bất động, ôm cô càng chặt hơn, con ngươi sâu thẳm tựa như Địa Trung Hải lẳng lặng nhìn cô.
Cô bỗng nhiên có sáng kiến, ngoan ngoãn đến gần hôn lên khóe môi anh.
Như vậy được chứ? Cô nhìn anh với vẻ lấy lòng.
Thế coi như là xong rồi? Anh bất mãn. Có điều anh vẫn nới lỏng tay mình, còn chơi nữa thì sẽ phát hỏa thật đó.
***
Mộc Tiểu Thụ chưa từng trải qua quá trình đo lường làm mệt tinh thần và thể xác như vậy. Đợi sau khi ghi chép xong tất cả số liệu, cô chạy vào phòng tắm lần nữa.
Kì Tấn Khiêm mặc áo choàng tắm, bước đi thong thả tới ban công. Anh lẳng lặng nhìn bóng đêm như nước phủ đầy sân, sau đó khẽ cười.
Anh thế mà thật sự chờ đợi nhiều năm như vậy.
Cô vĩnh viễn không biết được anh bắt đầu chờ đợi khi nào.
Cô cũng không cần biết.
Anh tiện tay cầm tấm thiệp mời hôn lễ mà Đan thị gửi cho cô với tư cách mời bạn bè, anh vò lại, ném vào nơi sâu thẳm trong sân nhà.
Thiệp mời chỉ cần một tấm là đủ rồi.