Quyển hạ: Anh già dưới giàn nho
Hồng Kông.
Hà Phỉ Phỉ đứng tại CBD tầng cao nhất của một tòa cao ốc thương nghiệp, cô nhìn qua cửa sổ kính chỉnh sửa lại bề ngoài.
Cửa sổ kính rọi ra khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái trẻ tuổi —— tia nắng đã thu hết vào tóc mai, bộ đồ công sổ cắt may vừa người không một nếp nhăn, đôi giày cao gót cùng màu nổi lên tia sáng hình cung xinh đẹp.
Vẻ ngoài gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề. Tốt lắm. Cô tự cho mình 85 điểm.
Tuy nhiên dù ngoại hình đẹp cũng không thể giảm bớt nỗi lo âu trong lòng, vì thế cô theo bản năng nắm chặt túi tài liệu trong tay. Bên trong chứa bằng cấp chứng nhận khiến cô tự hào cùng với kinh nghiệm thực tập khiến người ta khen ngợi.
Cô luôn biết mình là người nổi bật trong những người cùng lứa —— nếu không, cô cũng không thể từ trong ba ngàn ứng viên xuất sắc, vượt qua muôn vàn cửa ải trở thành người duy nhất đứng tại đây.
Nhưng nhận thức này vẫn không thể loại bỏ nỗi lo trong lòng cô giờ phút này. Cô đang chờ đợi cánh cửa trước mặt mở ra, chờ gọi đến gặp người kia ở sau cánh cửa.
Tưởng tượng lúc này cách người kia gần như vậy, cô không thể kiềm chế nhịp tim dồn dập.
Bốn năm khoa chính quy, cô nghe được truyền kỳ về người kia mà trưởng thành, dùng tất cả tin tức có liên quan đến người kia làm lương thực tinh thần —— tuy rằng tin tức công khai về người kia luôn âm thầm và hạn chế.
Cô lục lọi tất cả tài liệu, nhưng ngay cả một tấm ảnh rõ ràng của người kia cũng không tìm ra. Tấm ảnh duy nhất được chụp là khi người kia đạt giải nhà thiết kế hàng đầu Trung Quốc sau tuần thời trang Paris. Trong ảnh, người kia chỉ lộ ra một phần ba nét mặt nghiêng. Mặc dù vậy, cô vẫn xem tấm ảnh kia như là vật báu.
Hiện tại, cô sắp sửa gặp được thần tượng của mình. Trái tim như nổi trống, cô rất khẩn trương làm sao đây?
Cửa mở, một cô gái tóc nâu cao gầy đi ra. Cô gái kia gật đầu với cô: “Cô có thể vào rồi.”
Cô khẩn trương đến nỗi đầu lưỡi run lên, không nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Tôi…tôi…” Người kia có điều kiêng kị gì không? Cô làm sao mới có thể để lại ấn tượng tốt cho người kia? Người kia…
Cô gái tóc nâu cười với cô: “Đừng khẩn trương như vậy, đây chỉ là lần gặp mặt đơn giản. Chúng tôi đã xem băng ghi hình của cuộc phỏng vấn, trong năm vòng phỏng vấn biểu hiện của cô rất tuyệt.”
Trái tim cô thoáng bình tĩnh lại.
Bỗng dưng, cô gái tóc nâu nháy mắt với cô: “Có điều, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Tại sao?” Trái tim vừa thả lỏng liền treo trên cao lần nữa.
“Cẩn thận một chút.” Cô gái tóc nâu cong bờ môi đỏ mọng khêu gợi, “Đừng bất cẩn yêu thương cấp trên của cô. Ở đây có rất nhiều cô gái đều đánh mất trái tim vì người kia đấy.” Dứt lời cô gái bước đi duyên dáng.
Cô ngẩn ngơ tại chỗ, hai má ửng đỏ từ lâu.
Cánh cửa vẫn mở ra, xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy tia nắng sáng rực trong phòng. Cô âm thầm cổ động chính mình, cất bước đi vào.
Tia sáng bên trong rất đẹp, cửa sổ sát đất to lớn giữ lấy một phòng nắng ấm, trong mảnh đất đầy nắng có chiếc bàn gỗ lim lẳng lặng nằm trong góc, có một người ngồi phía sau bàn đưa lưng về phía cửa.
Người kia nghe được tiếng động ở cạnh cửa, quay ghế xoay lại. Khuôn mặt trắng nõn chưa trang điểm, nhưng không có vẻ đẹp nhân tạo nào có thể sánh bằng, con ngươi đen láy thấm nước tựa như bút mực thuần chất nhất, chất chứa vẻ cổ điển sâu sắc thời xưa. Mái tóc dài mềm mại xõa xuống, chạm đến vòng eo của chiếc váy dài cổ chữ V màu xanh nhạt, còn vừa đúng tại hình cong của vòng eo mà hơi xoăn lại, khó khăn lắm quấn qua cánh tay thon dài trắng nõn.
Rõ ràng là mỹ nhân bước ra từ bức tranh sơn thủy cổ điển, nhưng khi chạm đến ánh mắt của người đó, khóe môi hơi cong lên, trong nháy mắt lộ ra ngũ quan thanh tú, ba phần khiêm tốn, hai phần dịu dàng, năm phần duyên dáng và giỏi giang.
Người kia vươn tay phải về phía Hà Phỉ Phỉ, gật đầu nói: “Cô Hà phải không? Tôi là Mộc Tiểu Thụ, tổng giám đốc của Arbre, rất vui được làm việc với cô.”
Hà Phỉ Phỉ dâng trào cảm xúc, vươn hai tay nắm lấy bàn tay Mộc Tiểu Thụ, thốt lên: “Đàn chị, có thể đi theo chị học tập là vinh hạnh lớn nhất của em.” Nói xong cô mới phát hiện cho dù là cử chỉ hay lời nói đều vô cùng thiếu lễ độ, cô không khỏi mặt đỏ tía tai, hận không thể chui xuống hố ngay lập tức.
Mộc Tiểu Thụ hơi kinh ngạc, ngay sau đó mặt mày cô tươi tắn: “Trùng hợp quá, chúng ta cùng là sinh viên của đại học G. Học tập tôi không dám nhận, ngược lại sau này tôi phải nhờ em chiếu cố nhiều hơn.”
Hà Phỉ Phỉ đỏ mặt lần nữa, hoàn toàn không để ý sau đó Mộc Tiểu Thụ còn nói gì nữa. Cho đến khi Mộc Tiểu Thụ đi đến trước mặt cô, cô mới phát hiện Mộc Tiểu Thụ không phải mặc váy, mà là chiếc quần ống rộng, trong lúc đi lại đem nét dịu dàng của người con gái phác họa đến vô cùng nhuần nhuyễn, còn trong vô hình tăng thêm mấy phần oai hùng hiên ngang.
“Phỉ Phỉ?” Mộc Tiểu Thụ đút tay vào túi quần, quay đầu nhìn Hà Phỉ Phỉ vẫn còn sững sờ.
“Vâng?” Hà Phỉ Phỉ như tỉnh lại từ trong mộng, không khỏi xấu hổ vô cùng, sự bình tĩnh của mình đã đi đâu rồi?
Mộc Tiểu Thụ kiên nhẫn nhìn Hà Phỉ Phỉ: “Tôi đưa em đi xem nơi làm việc của em.”
Hà Phỉ Phỉ gật đầu lia lịa, bắt kịp bước chân Mộc Tiểu Thụ. Cô vừa đi theo vừa hỏi: “Chị cần em làm gì, cứ việc dặn dò ạ.”
Mộc Tiểu Thụ mỉm cười: “Em có rất nhiều chuyện phải làm, có điều lúc này không cần vội.” Cô đi tới một cánh cửa kính khác, dừng bước, “Đầu tiên, tôi muốn hoan nghênh em gia nhập đại gia đình của chúng tôi.”
Cô kéo cánh cửa kính ra, ngay sau đó một không gian to lớn sáng sủa hiện ra trước mắt.
Bên trong không gian này, nam nữ ăn mặc khác nhau đều bận rộn giống như ong mật vờn bay qua lại, song Hà Phỉ Phỉ chỉ nhìn một cái là phát hiện những người này nhìn như bận rộn đến nỗi không có trình tự quy tắc, thực ra là gọn gàng ngăn nắp, tựa như máy móc tỉ mỉ tinh vi nhưng lại được giao cho quyền tự do lớn nhất, đồng thời trong lúc tuần tự tiến hành có thể mặc sức phát huy cá tính sáng tạo.
Mộc Tiểu Thụ vỗ tay, cho dù người đi lại hay ngồi yên đều ngẩng đầu lên. Cô nói: “Các bạn, hoan nghênh thành viên mới của chúng ta, Hà Phỉ Phỉ.”
Tiếng vỗ tay vang lên, từ mỗi một góc trong phòng. Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy sự ôn hòa và thiện ý trong mắt mọi người, cô không khỏi cảm động, rồi lại nghe Mộc Tiểu Thụ nói tiếp: “Hà Phỉ Phỉ, hoan nghênh em gia nhập TRsam, nhóm thiết kế Arbre.”
Hà Phỉ Phỉ sững sờ trong nháy mắt. Cô thế mà lại được tiến vào nhóm thiết kế chính Arbre? Cô vốn cho rằng người mới vào TRsam luôn sẽ trải qua sự mài dũa khắt khe, cô đã chuẩn bị tâm lý ở đây bưng trà đưa nước vài tháng, ai ngờ cô lại tiến thẳng vào nhóm thiết kế Arbre.
“Lão Đại, tôi có thể dẫn dắt tiểu mỹ nhân này không?” Một chàng trai nhuộm tóc màu cam chói mắt lười nhác mở miệng.
Mọi người đều cười. Hà Phỉ Phỉ lúng túng đến đỏ tai.
Mộc Tiểu Thụ nhướn mày: “Kevin, ai cũng được, cậu thì không được.”
Kevin bày ra khuôn mặt suy sụp: “Tại sao?”
Mộc Tiểu Thụ hai tay đút túi: “Bởi vì cậu còn thiếu tôi một bản thiết kế. Trước khi nộp bản nháp thiết kế, bên cạnh cậu không được phép xuất hiện bất cứ sinh vật phái nữ nào.”
Kevin kêu rên một tiếng, rớt xuống gầm bàn không thấy bóng dáng.
“Phỉ Phỉ, sau này em đi theo An Tây.” Mộc Tiểu Thụ nói với Hà Phỉ Phỉ.
Trong đám người, một cô gái tóc nâu dùng tay ra hiệu về phía này. Hà Phỉ Phỉ nhận ra đó là cô gái mình gặp trước khi tiến vào văn phòng gặp Mộc Tiểu Thụ, cô nhất thời cảm thấy thân thiết bội phần.
Ngay lúc Hà Phỉ Phỉ chạy về phía An Tây tựa như cún con vẫy đuôi tìm được chỗ tựa, bỗng nhiên một tiếng gọi nhẹ nhàng truyền đến: “Phỉ Phỉ.”
Cô dừng bước, quay đầu lại. Trông thấy Mộc Tiểu Thụ dựa ở cửa, cười ôn hòa: “Phải có lòng tin với bản thân. Tôi tin ánh mắt của mình, em cũng đừng phụ lòng của chính em.”
Trong nháy mắt đầu óc cô chồng chất đầy suy nghĩ, đến khi lấy lại tinh thần thì trong lòng đã tràn đầy năng lượng. Cô gật đầu thật mạnh, sau đó đi về phía nhóm người kia. Cô tin tưởng, tại đây, cô sẽ học được nhiều thứ khác lạ.
Mộc Tiểu Thụ cười cười, xoay người rời khỏi. Nhưng mà chân cô vừa bước ra nửa bước thì cánh tay bị bắt lấy. Cô quay đầu nhìn, trông thấy vẻ mặt khẩn trương của Hà Phỉ Phỉ. À, cô bé này sao dễ đỏ mặt như vậy.
Cô nghe được cô gái kia hình như dùng hết dũng khí nói với cô: “Tổng giám đốc Mộc, có thể cho em xin chữ ký không?”
Phía sau vang lên trận cười thật to. Mộc Tiểu Thụ cũng không nhịn được mà mỉm cười.
“Ký tên cũng được, nhưng mà tôi có điều kiện.” Cô chậm rãi nói, không hề bất ngờ trông thấy vẻ mặt thất vọng của cô gái trước mắt, “Chờ bản nháp thiết kế đầu tiên của em qua vòng sơ thẩm, tôi sẽ ký tên cho em.”
Hà Phỉ Phỉ sửng sốt, ý tổng giám đốc là…cô có tư cách nộp bản thiết kế? Trời ơi khiến người ta kích động quá đi! Cô chỉ là tôm tép nhỏ bé mới vào, lại may mắn nhận được cơ hội thế này!
Mộc Tiểu Thụ nhìn khuôn mặt vừa vui vừa buồn của Hà Phỉ Phỉ, cô cười nói: “Nếu sơ thẩm không đạt tiêu chuẩn, thì không ký tên. Hy vọng em có thể phá vỡ kỷ lục thông qua sơ thẩm nhanh nhất của nhân viên mới tại Arbre.”
Cô không chờ câu trả lời của Hà Phỉ Phỉ, xoay người rời khỏi ngay.
Hà Phỉ Phỉ che mặt nhìn mọi người dần dần bắt đầu bận bịu: “Tôi đang nằm mơ phải không?”
An Tây cười: “Không, không phải nằm mơ đâu. Đã nói trước với cô phải cẩn thận, đừng bất cẩn bị chị ấy lấy mất hồn. Người ở đây đều đến từ khắp nơi, nhưng không ai ngoại lệ, toàn bộ đều trở thành người hâm mộ của chị ấy.”
Hà Phỉ Phỉ lúng ta lúng túng không biết nói gì. Cô không phải đến đây mới trở thành người hâm mộ của tổng giám đốc, cô trở thành người hâm mộ của người kia đã rất nhiều năm rồi. Nhưng mà…hiện tại cô càng thích người kia hơn làm sao bây giờ?
***
Bên trong văn phòng hiện đại sang trọng tụ họp mấy nhà thiết kế hàng đầu của TRsam.
“Cho nên? Anh muốn điều bọn em đi khai thác thị trường lục địa?” Dung Tuyển Khanh nhíu mày, móng tay sơn hoa văn xinh đẹp thiếu một milimet là đâm trúng người ngồi ghế chính.
Biện Tiêu ngồi ghế chính khó khăn lắm mới tránh né ngón tay ngọc của Dung Tuyển Khanh: “Dung Dung, em đừng kích động như vậy, em xem, Tiểu Thụ có nói gì đâu.”
Mộc Tiểu Thụ bị điểm danh liền trợn mắt.
“Hả? Sao lại thế này?” Biện Tiêu nhất thời nghiêm túc, “Đứa con nít như em trợn mắt làm gì? Làm trò trợn mắt trước một phòng đàn anh đàn chị khó coi bao nhiêu hả? Hả? Hả?”
Mộc Tiểu Thụ không hề nể mặt mà trợn mắt lần nữa.
“Em phản rồi?!” Biện Tiêu đang muốn phát cáu, liền bị Thích Chí Vi ngồi bên cạnh đánh vào ót.
Thích Chí Vi: “Đàn ông đàn ang như anh ức hiếp Tiểu Thụ còn nhỏ là sao hả?”
Lê Dịch không coi ai ra gì xoay xoay cây bút thản nhiên cất tiếng: “Có lẽ động mạch bộ não không đủ dùng, chỉ có thể nghĩ ra cách như vậy để nói sang chuyện khác.”
Từng lời nói đâm thẳng vào tim, Biện Tiêu than thở khóc lóc: “Tôi từ chức! Tôi không làm nữa! Tại sao tôi thân là chủ tịch lại chẳng được gì cả? Trong sách không phải đều nói chủ tịch bá đạo chèn ép người khác, chủ tịch độc tài định đoạt mọi chuyện sao? Nhất định là vì Thuân Thư không có ở đây, các người mới bắt nạt tôi như vậy hu hu hu.”
Dung Tuyển Khanh cười lạnh: “Xin lỗi nhé, nếu em nhớ không lầm, trong năm người chúng ta người mà Thẩm Thuân Thư nuông chiều nhất chính là Tiểu Thụ.”
Biện Tiêu nghẹn lời, khóe mắt khó khăn lắm nặn ra một giọt nước mắt làm thế nào cũng không chảy xuống được.
Mộc Tiểu Thụ nhìn một phòng trẻ em mẫu giáo, cô vô cùng hao tâm tổn trí: “Em nói này, điều đi toàn bộ chủ lực không ổn đâu, huống hồ bên đại lục đã có anh Lâm rồi, không phải sao?”
Dung Tuyển Khanh cười tủm tỉm: “Xem đi, vẫn là Tiểu Thụ hiểu lý lẽ.”
Biện Tiêu ho một tiếng: “Khi nào tôi nói muốn điều mọi người đi? Tôi bảo các người qua đây chính là rút thăm, xem ai sẽ đi.”
Lê Dịch đứng lên, hờ hững phủi bộ đồ Gucci cao cấp vừa người làm bằng thủ công: “Ồ, thế à, vậy không còn chuyện gì tôi đi trước.”
Thích Chí Vi vò mái tóc quăn dài: “Tôi hẹn đi tập thể hình rồi, đi trước đây.”
Dung Tuyển Khanh sờ móng tay sơn hoa văn: “Cún con nhà em nhớ em, em muốn về thăm nó.”
Biện Tiêu lật bàn: “Dung Dung, hôm qua anh rõ ràng đưa Tiểu Cáp đến chỗ ông nội, em về nhà thăm cái giống gì hả?”
Mọi người hiểu rõ cũng không thèm quan tâm đến anh ta. Ngay lúc Biện Tiêu sắp khóc ngất trên bàn, Mộc Tiểu Thụ cất tiếng.
“Em đi.”
Ba người đang chuẩn bị bỏ đi đều sửng sốt.
Mộc Tiểu Thụ nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt cảm kích của Biện Tiêu, cô lặp lại: “Em nói, em đi. Đúng lúc lâu rồi không trở về, mượn cơ hội này trở về thăm vậy.” Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn ba người cạnh cửa, mặt mày tươi tắn.
Thích Chí Vi hơi nhíu mày: “Em khẳng định?”
Mộc Tiểu Thụ gật đầu.
Dung Tuyển Khanh trở về bàn tròn, kéo ghế ra ngồi xuống: “Em cũng đi.”
Biện Tiêu sửng sốt, lập tức xua tay: “Dung Dung em muốn đi? Không được không được không được…” Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta lại ngừng công kích dưới con mắt sắc bén của Dung Tuyển Khanh.
“Trạm thứ nhất của chúng ta là ở đâu?” Mộc Tiểu Thụ cười hỏi, “Phải đến thành phố W hội họp với anh Lâm sao?”
Biện Tiêu lắc đầu: “Không, thành phố W có Lâm An là đủ rồi, hai em phải đến thành phố N.” Đó là thành phố lớn của trung tâm kinh tế và trung tâm chính trị.
Thành phố N? Trong lòng Mộc Tiểu Thụ đập mạnh, hồi ức ngày xưa niêm phong trong hộp chợt dâng lên tâm trí.
“Hai em làm cho tốt, đối thủ của chúng ta Uren cũng đã điều giám đốc đến thành phố N trước.” Biện Tiêu nhíu mày, “Uren là cái thá gì chứ? Chúng ta phải giành lấy đơn hàng lớn trước bọn họ.”
***
Đêm khuya, Luân Đôn.
Tin tức quốc tế xôn xao lan truyền TRsam và Uren đều phái đi át chủ bài đến đại lục, bữa tiệc xa hoa của giới thiết kế thời trang sẽ được mở màn tại thành phố N.
Người đàn ông mặc áo len thủ công màu xám nhạt dập tắt điếu thuốc trong tay. Cạnh đồ gạt tàn là một bản vẽ kiến trúc bằng tay.
Tám năm nay, đây là lần thứ hai anh mê đắm mùi vị thuốc lá. Một lần duy nhất anh cai thuốc đã là vào tám năm trước, kéo dài một năm rưỡi.
Hiện tại, xem ra phải cai thuốc rồi.
Hy vọng lần này có thể kéo dài một chút. Tốt nhất là…ờ, cả đời đi.
“Đặt vé máy bay cho tôi, Trung Quốc, thành phố N.”