Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 1 - Chương 30: Cái ôm




“Tôi muốn gặp Tiêu Thanh Nhượng.”

Lão An cung kính canh giữ cửa phòng, không hề động đậy.

“Bác An, tôi biết anh ấy ở bên trong.” Đan Hiểu Thanh trừng đôi mắt xinh đẹp, “Anh ấy làm càn, bác cũng không khuyên nhủ sao?”

“Thiếu gia an bài như vậy, đều có đạo lý của cậu ấy.” Âm thanh của lão An vẫn thản nhiên như trước.

Đan Hiểu Thanh không thể kiềm nén sự tức giận: “Anh ấy muốn thế nào? Bị cô lập hoàn toàn một mình tác chiến ư? Anh ấy có biết…”

“Biểu tiểu thư,” lão An đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô ta, “Thiếu gia nói, nếu biểu tiểu thư không bằng lòng, có thể chọn người chủ khác.”

Đan Hiểu Thanh đang nóng nảy chợt im lặng: “Anh ấy có ý gì?”

Chưa đợi lão An trả lời, cánh cửa phía sau lặng lẽ mở ra. Bên trong truyền đến âm thanh lạnh lùng: “Lão An, để cô ta vào.”

Đan Hiểu Thanh liếc nhìn lão An một cái rồi nghiêng người đi vào.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, tấm màn kiểu Rococo thật dày ngăn cách phần lớn ánh sáng. Ngoài cửa sổ là một thế giới, bên trong cửa sổ là một thế giới khác.

Tiêu Thanh Nhượng ngồi bình thản sau cái bàn trước cửa sổ, giương mắt nhìn sắc mặt phức tạp của Đan Hiểu Thanh.

“Cô tìm tôi?”

Ba chữ nhẹ nhàng làm sụp đổ tường thành trong trái tim Đan Hiểu Thanh khó khăn lắm mới dựng nên. Cô ta quên mất suy nghĩ có sẵn trong đầu, quên đi ở trước mặt người này tuyệt đối không thể làm rõ mục đích quá sớm. Cô ta nhìn khuôn mặt quá bình tĩnh trước mắt, tức tối nói: “Tại sao anh ra tay với Phù Dụ?”

Tiêu Thanh Nhượng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cho tôi một lý do không được ra tay với anh ta?”

Đan Hiểu Thanh nói: “Anh ta nắm giữ một phần tư thế lực tại Tiêu gia, anh ta là phái trung lập mà ai ai cũng muốn lôi kéo, còn nữa, anh ta là anh trai ruột thịt của anh.”

Tiêu Thanh Nhượng nhìn Đan Hiểu Thanh, chậm rãi nói: “Không sai, Phù Dụ có được một phần tư lợi thế, nhưng chỉ là một phần tư. Tôi muốn nắm lấy toàn bộ Tiêu gia, một phần tư kia của anh ta sớm muộn gì cũng nằm trong tay tôi. Nếu anh ta duy trì sự trung lập, thế thì tôi càng muốn chặt đứt quyền lực của anh ta trước khi anh ta lựa chọn người chủ. Nếu anh ta bằng lòng làm việc cho tôi, như vậy chúng tôi có thể chung sống hòa bình; nếu anh ta cố ý thao túng bàn cờ theo ý mình ở sau lưng tôi, thế thì thật đáng tiếc, tôi chỉ có thể ra tay trước. Hiển nhiên, Phù Dụ lựa chọn cái thứ hai.”

“Ngàn không nên vạn không nên, anh ta không nên đụng tới người của tôi.”

Đan Hiểu Thanh rốt cuộc bắt được một manh mối: “Anh lại vì một con nhóc còn chưa trưởng thành mà trở mặt với Phù Dụ ư? Lý trí của anh đâu hả? Con nhóc kia không hề có địa vị tại Mộc gia, bản thân cô ta cũng chả là cái thá gì, cô ta vào Tiêu gia chỉ là gánh nặng của anh thôi.”

Tiêu Thanh Nhượng híp mắt, không giận mà cười ngược lại: “Cô cho rằng tôi vì Mộc Lạc Phân mới quyết định tiêu diệt Phù Dụ?”

Đan Hiểu Thanh ngẩn người, vô cớ cảm thấy lạnh lẽo.

“Phù Dụ đã biết Lạc Phân, thế thì anh ta tất nhiên sắp xếp tai mắt bên cạnh tôi, anh ta có can đảm lấy đứa cháu út của Mộc gia làm mồi để lấy mạng tôi, vậy thì anh ta còn gì không dám làm chứ?”

Hắn nhìn chằm chằm Đan Hiểu Thanh, gằn từng chữ: “Cô lấy cái thứ tình yêu nam nữ để sinh tồn trong Tiêu gia, rốt cuộc là tôi không có lý trí, hay là cô không có lý trí?”

Đan Hiểu Thanh sắc mặt trắng bệch. Cô ta đột nhiên nhớ tới hôm ở ba phường bảy ngõ, cô gái gầy yếu kia cũng từng nói như vậy. Cô nói: “Cô muốn tôi đi khuyên Tiêu Thanh Nhượng? Cô đang diễn hài ư? Cô cho rằng Tiêu Thanh Nhượng là loại người vì tình yêu nam nữ mà gây chiến sao? Anh ta muốn ra tay với ai là chuyện của anh ta, anh ta có thể nào vì tôi mà lung lay quyết định. Lòng dạ của họ Phù kia không nhỏ, nếu tôi là Tiêu Thanh Nhượng tôi cũng sẽ phế bỏ anh ta.”

Cô ta không thể kiềm nén mà nóng nảy, con nhóc Mộc gia tầm thường kia lại dễ dàng vạch ra tâm tư của Tiêu Thanh Nhượng, còn cô ta ở bên cạnh Tiêu Thanh Nhượng nhiều năm lại hồ đồ không biết gì.

Tiêu Thanh Nhượng lại nói: “Chuyện cô tự mình thả đi Mộc Lạc Phân tôi còn chưa tìm cô thanh toán.”

Trái tim Đan Hiểu Thanh nhảy dựng, dời ánh mắt: “Anh nói gì, em không hiểu.”

Tiêu Thanh Nhượng mỉm cười, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại chẳng có chút ý cười: “Cô hiểu hay không cũng chẳng sao, nhưng lời tiếp theo tôi hy vọng cô hiểu được.”

Bỗng dưng, Đan Hiểu Thanh hơi sợ hãi.

“Từ giờ trở đi, đừng để tôi nghe thấy bất cứ từ ngữ hạ thấp nào có liên quan đến Mộc Lạc Phân từ trong miệng cô. Cô ấy ở Mộc gia có địa vị thế nào, tôi không quan tâm; cô ấy có thích hợp hay không, tự tôi định đoạt; về phần cô ấy có phải là gánh nặng hay không,” dừng một chút, hắn nói, “Không tới phiên cô phán xét.”

“Cô phải nhớ kỹ, Mộc Lạc Phân chính là vợ tôi, chủ mẫu kế nhiệm của Tiêu gia.”

Rõ ràng đối mặt với người đàn ông ngồi trên xe lăn đi lại bất tiện, Đan Hiểu Thanh lại kiềm nén không được mà hai chân phát run. Cô ta theo bản năng tránh đi con mắt như chim ưng của hắn, không biết lựa lời: “Anh nghiêm túc ư?”

Tiêu Thanh Nhượng nhíu mày: “Đan Hiểu Thanh, cô đang chất vấn tôi sao?”

Đan Hiểu Thanh lúng túng cúi đầu.

“Được rồi, cô có thể đi.” Tiêu Thanh Nhượng thản nhiên nói.

Cửa phòng ngủ mở ra rồi khép lại, bên trong lại khôi phục sự yên lặng lần nữa.

Một vật hình ống được bao bọc bởi lớp vải trắng nằm lẳng lặng trên bàn gỗ tử đàn. Tiêu Thanh Nhượng tháo lớp vải ra, một bức họa cuộn tròn hiện ngay trước mắt.

Bức họa cuộn tròn dài chín thước được trải ra, trên bức họa dùng lối vẽ tỉ mỉ phác họa phố cổ hẻm xưa. Ba phố phường, bảy ngõ hẻm, không nhiều không ít. Phía cuối là một con dấu màu đỏ thắm, lờ mờ hiện ra hai chữ: Hoài Chương.

“Lão An, Phù Dụ thật sự khiến tôi thất vọng, hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên tôi muốn làm theo ý mình lại bị anh ta phá hoại. Ông nói xem, tôi giữ lại người như vậy để làm gì?” Hắn xoa nhẹ từng tấc trên bức họa.

Lão bộc phía sau yên tĩnh như cái bóng trên vách tường, im hơi lặng tiếng.

“Có điều nhờ anh ta tôi mới nhận ra, nếu muốn làm theo ý mình thì phải có đầy đủ thế lực. Hiển nhiên, tôi còn chưa đủ tư cách.” Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, “Cho nên bây giờ tôi phải mau chóng nắm lấy, ông nói có phải không?”

Trả lời hắn chính là tấm màn dày khẽ động theo làn gió, cùng với lá úa từ ngoài cửa sổ cuốn vào.

***

Trước khi kết thúc chuyến du lịch.

Kì Tấn Khiêm cho Mộc Tiểu Thụ hai sự lựa chọn, một là lấy tên Mộc Lạc Phân ở lại trường cao trung phụ thuộc đại học K, hai là lấy tên Mộc Tiểu Thụ ghi danh vào Thập Tam Trung.

Mộc Tiểu Thụ không chút do dự chọn cái thứ hai.

Kì Tấn Khiêm cười cô: “Bỏ được đám bạn của em sao?”

Mộc Tiểu Thụ giương nanh múa vuốt: “Em là người không độ lượng vậy sao?” Nhưng mà chỉ trong lòng cô mới hiểu, mình nhớ nhung những người bạn kia bao nhiêu. Nhưng cô sợ hãi. Trong nửa năm cô trì hoãn, bọn họ đều đang tiến bộ nhanh chóng, cô sợ lấy dáng vẻ vụng về bây giờ đối mặt với bạn bè ngày xưa. Cô muốn bù lại thời gian đã mất đi.

Tháng tám nghỉ hè sắp tới. Thủ tục nhập học tại Thập Tam Trung đã làm ổn thỏa, Mộc Tiểu Thụ phải sử dụng hai tháng hè ngắn ngủi để bổ túc việc học trong nửa năm, sau đó khi khai giảng sẽ cùng bạn học cùng lứa nhắm tới chiến trường năm cuối.

Kì Tấn Khiêm vì Mộc Tiểu Thụ liên lạc với một ngôi trường để học lại, bổ sung bài học lớp 11. Trước ngày chính thức đi học, Mộc Tiểu Thụ lén trở về trường cao trung phụ thuộc đại học K một chuyến.

Đứng trên sân thể dục của trường cao trung phụ thuộc đại học K lần nữa, Mộc Tiểu Thụ có chút ngẩn ngơ. Sân thể dục đã sửa mới, chỉ có chỗ ngồi của đài phát thanh là không thay đổi. Cô còn nhớ, vào mùa thu năm ngoái, bá vương hoa Trần Tổ Bình ở tại đây cao giọng đọc bài văn cổ vũ 3000 mét do mình nghĩ ra cho cô; cũng tại nơi này, Tả Trọng và Minh Sùng chiếm lấy microphone để cổ vũ cho cô, kết quả hại cô có một dạo trở thành đối tượng làm thịt của nữ sinh toàn trường.

Hiện giờ, bọn họ ở nơi nào?

Bọn họ hẳn là đang trong giờ nghỉ trưa, cùng bạn học xung quanh tranh luận, đang phàn nàn bài thi quá biến thái, hay là đoán rằng chính sách năm cuối có thay đổi hay không. Trần Tổ Bình chắc là đứa sôi nổi nhất, nhưng luôn sẽ bị Cao Linh tặng cho ánh mắt dao cắt mà sợ tới mức không nói được. Thái Hòa và Ngải Uyển Lương thì sao nhỉ? Bọn họ có thể trở thành cặp đôi cấp ba điển hình không? Có lẽ cô nghĩ nhiều rồi, Thái Tiểu Hòa rụt rè như vậy sao có thể yêu sớm?

Cô vừa suy nghĩ vừa vô thức đi tới cái chòi nhỏ nằm sau trường. Bên trong có người, người kia một mình nằm bò trên bàn đá không biết viết lách gì đó, ngay cả tờ giấy dưới cánh tay rớt xuống đất cũng không hay biết.

Trong phút chốc, vành mắt Mộc Tiểu Thụ hơi nóng lên. Cô nhẹ nhàng đi vào cái chòi, nhặt tờ giấy trên mặt đất.

Người kia hình như nhận ra bên trong có thêm một người, hoài nghi quay đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ người kia sửng sốt há to miệng.

“Này, Hà Triết Vân, nửa năm không gặp không nhận ra tôi sao?” Cô nháy mắt, “Bản nháp của cậu vẫn lộn xộn như vậy, chẳng trách lần nào ngay cả bản thân cũng không biết tính đến đâu.”

Hà Triết Vân mở to mắt, hồi lâu sau mới phát ra tiếng hô: “Mộc! Tiểu! Thụ! Nửa năm nay cậu đi đâu hả?”

Mộc Tiểu Thụ cười dửng dưng: “Cậu đoán đi.”

“Lão Hàn nói cậu thôi học, rốt cuộc là sao? Trong nhà phá sản? Sinh bệnh? Cần thay tủy hả?” Hà Triết Vân nổ pháo dồn dập.

“Hứ! Cậu mới thay tủy ấy.” Mộc Tiểu Thụ đảo mắt khinh thường, “Người lớn trong nhà không muốn để tôi tiếp tục đi học.”

Hà Triết Vân tỏ vẻ không tin: “Cậu bịa chuyện phải không, đã là thời đại nào rồi còn có gia trưởng hồ đồ như vậy… Chừng nào cậu quay lại? Vị trí bên cạnh Cao Linh còn giữ lại cho cậu đấy, tên Trần Tổ Bình kia muốn ngồi cũng không cho.”

Mộc Tiểu Thụ lặng lẽ cười: “Mọi người đều tốt chứ?”

“Tốt, tốt lắm.” Hà Triết Vân nói, “Tôi đi gọi bọn họ xuống, bọn họ nhìn thấy cậu khẳng định sẽ còn kích động hơn tôi.”

Mộc Tiểu Thụ vội vàng giữ Hà Triết Vân: “Đừng đừng đừng, lát nữa tôi đi rồi. Trước khi đi tôi muốn xem…”

“Đi?” Hà Triết Vân nhíu mày, “Đi đâu?”

“Tôi sẽ đi học tại Thập Tam Trung.” Mộc Tiểu Thụ đáp.

Hà Triết Vân tỏ vẻ không tin: “Thập Tam Trung là trường nào? Có thể tốt hơn cao trung phụ thuộc đại học K sao? Đầu óc cậu bị co giật rồi hả?”

Mộc Tiểu Thụ im bặt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Cậu chờ chút, có người cậu phải gặp trước khi đi.” Hà Triết Vân bỗng nhiên nói, “Nghe nói cậu thôi học, cậu ta còn sốt ruột hơn lão Hàn, nghe nói một mình chạy đến nhà cậu khuyên cậu quay về trường.”

Trong lòng Mộc Tiểu Thụ nhảy dựng: “Ai?”

Đột nhiên, Hà Triết Vân lớn tiếng hô to về phía tòa nhà: “Trình Dực Dương! Trình Dực Dương! Trình Dực Dương cậu mau xuống đây. Mộc Tiểu Thụ đã trở lại!”

Giờ nghỉ trưa tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng gào thét như vậy, khiến cho cạnh cửa sổ mau chóng vây đầy bạn học tò mò.

“Này này, cậu làm gì thế hả?!” Mộc Tiểu Thụ vô cùng lúng túng.

Hai người đang dùng dằng, bỗng nhiên đằng sau có một âm thanh ngăn trở hai người sắp diễn biến thành trao đổi chân tay.

“Mộc Lạc Phân.”

Mộc Tiểu Thụ khựng lại, quay đầu qua. Trình Dực Dương ở đối diện hơi thở gấp, giống như vừa thi chạy đua xong.

“Hi, Trình Dực Dương.” Mặt mày Mộc Tiểu Thụ không khỏi tươi tắn lên, “Nửa năm không gặp có nhớ tôi không?” Có trời mới biết cô nhớ cậu ta bao nhiêu.

Trình Dực Dương nhăn mặt: “Sau này cậu còn đi học không?”

Mộc Tiểu Thụ ngẩn người: “Học.”

“Không thôi học nữa?” Cậu ta hỏi.

“Ừ, có điều tôi quyết định đến Thập Tam Trung.” Cô đáp.

Sau một lúc lâu trầm lặng, Trình Dực Dương đưa một túi hồ sơ thật dày vào trong tay Mộc Tiểu Thụ: “Đây là bài vở toán học từ lớp 11 đến nay tôi đã chỉnh sửa lại. Dựa theo trình độ của cậu mà chỉnh lại, tôi nghĩ nếu ngày nào đó cậu trở về, nhất định sẽ dùng đến.”

Mộc Tiểu Thụ nhận lấy túi hồ sơ, trong lòng trở nên ấm áp. Cô hé miệng, nhưng lại không thể thốt ra một câu để biểu đạt sự rung động trong lòng.

Trình Dực Dương nói tiếp: “Giáo viên và thiết bị dụng cụ tại Thập Tam Trung không bằng ở đây, nhưng với trình độ của cậu, chỉ cần phát huy thỏa đáng thì không thành vấn đề.”

Mộc Tiểu Thụ nhịn không được mỉm cười. Trình Dực Dương vĩnh viễn có lòng tin với cô, lòng tin vô điều kiện. Cậu ta chỉ vào bài thi toán 58 điểm của cô: “Mộc Lạc Phân, thực ra thành tích của cậu tốt lắm.” Còn trong lúc cô ba hoa suy nghĩ mông lung mà nói, “Tuy rằng động lực của cậu có chút khôi hài, nhưng tôi ủng hộ.”

Mộc Tiểu Thụ sở dĩ có thể cười vui không lo dưới thành tích toán học vô cùng thê thảm, bởi vì sau lưng cô có một Trình Dực Dương.

Hà Triết Vân ở một bên gào thét: “Trời ơi, Trình Dực Dương cậu đối xử khác biệt quá đi! Tại sao tôi không có sổ ghi chép tình yêu của thánh học? Tôi cũng muốn tôi cũng muốn! Mộc Tiểu Thụ cậu có vũ khí độc môn lợi hại như vậy, nếu còn thi toán không tốt nữa thì quả thực người người oán ghét trời giáng sét đánh!”

“Hà Triết Vân, cậu có tin tôi sẽ đánh bại cậu tơi bời khi thi vào trường cao đẳng không?” Mộc Tiểu Thụ cười trách móc.

Hà Triết Vân dửng dưng đắc ý ngẩng đầu, mang đầy khí thế hăng hái của thanh niên: “Cứ việc phát huy đi. Tôi vừa mới thi xong, vừa lúc đứng thứ hai ba mươi sáu điểm.”

“Mộc Tiểu Thụ!”

Mộc Tiểu Thụ quay đầu, trông thấy Trần Tổ Bình, Thái Hòa, Cao Linh và Ngải Uyển Lương.

“Cái đồ không có lương tâm, cậu trở về lại không đến tìm tôi!” Cao Linh quý phái lạnh nhạt lần đầu tiên vừa kêu vừa nhảy giống như một cô gái điên ôm Mộc Tiểu Thụ không buông tay.

Mộc Tiểu Thụ vừa cười vừa ho: “Mỹ nhân, khụ khụ, mỹ nhân cậu bóp chết tôi rồi…Hoa nhi, mau tới cứu tôi!”

Trần Tổ Bình kiêu ngạo xoay đầu: “Hừ, Cao mỹ nhân làm tốt lắm, dùng sức thêm chút đi!”

Mộc Tiểu Thụ đành phải quay đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn Trình Dực Dương, ai ngờ cậu ta im lặng quay đầu sang một bên, trong mắt cũng có vài phần hả hê.

Ngải Uyển Lương đứng bên cạnh, cười đến nổi thắt lưng gập lại.

Ai có thể tùy tiện ngầm kết luận rằng bị cả thế giới vứt bỏ? Trong một góc lãng quên của cô, cô vẫn được thế giới này ôm chặt.