Cây Và Đất

Chương 6




Gần đây Thẩm Oánh thường hay khóc.

Đôi khi cô cũng tự hỏi có phải cô đến huyện S phỏng vấn thời gian dài rồi trở nên cảm tính hay không.

Lúc còn học đại học, cô từng xem rất nhiều chuyên đề đầy cảm động. Khi bắt đầu xem cô có khóc một hai lần, về sau thì mất hết cảm giác.

Thẩm Oánh nghĩ lần này cô cũng có thể làm tốt.

Giống như trước đây, cô chỉ muốn phỏng vấn chứ không đưa cảm xúc cá nhân vào.

Đây không phải máu lạnh, bởi đây là đạo đức nghề nghiệp của một phóng viên.

Một khi đưa cảm xúc cá nhân vào, tác phẩm tạo ra sẽ không mang tính khách quan.

Tính chân thực của tin tức sẽ giảm đi, làm không đúng sẽ bị cho là lừa tình.

Bây giờ Thẩm Oánh quá cảm tính nên đây không phải là dấu hiệu tốt.

Từ Dân Thành cười rồi lau nước mắt cho Thẩm Oánh, anh nói: “Đừng khóc, không việc gì phải khóc.”

Thẩm Oánh nói: “Không khóc, về sau sẽ không khóc nữa.”

Từ Dân Thành vẫn cười: “Em nhớ kỹ lời tôi nói đây, đừng bao giờ để tôi thấy em khóc.”

Thẩm Oánh nặng nề gật đầu.

Được, sau này cô sẽ không khóc nữa.

Cô thề.

Từ Dân Thành nhìn dáng vẻ quyết tâm của Thẩm Oánh, nụ cười trên mặt cũng từ từ nhạt đi.

Anh quay đầu lại, tiếp tục hát với họ.

Nói thật, trước khi đến huyện S Thẩm Oánh không hề tin vào cái này.

Lúc còn trẻ, con người chỉ tin bản thân, câu nói này không hề sai.

Thẩm Oánh nhìn chằm chằm Từ Dân Thành đang hát, đôi môi khẽ mấp máy, trông cực kỳ gợi cảm.

Góc nghiêng của anh rất đẹp, vừa cương nghị vừa góc cạnh rõ ràng, mang theo vẻ đẹp không chê vào đâu được.

Làm cho người khác nghiện.

Anh đang hát:

“Người cứu tôi khỏi các đối thủ và những kẻ ghét tôi, bởi vì họ mạnh hơn tôi”

Người đẹp trai lại hát hay, làm Thẩm Oánh hoàn toàn say mê.

**

Cô không rời mắt khỏi Từ Dân Thành bất cứ một giây nào, không hề có một giây nào.

Cô không dời đi được, và cô cũng không muốn dời.

Lúc này cô đã sớm quên mình là ai vì cô chỉ nhớ đến anh.

Trên cằm của anh có râu xanh toát lên vẻ tang thương. Nhưng cô không thấy anh già, ngược lại anh càng hấp dẫn hơn.

Thẩm Oánh ngồi trong nhà thờ, nhìn Từ Dân Thành với ánh mắt cực kỳ thành kính.

Cảm xúc trong lòng cô đang tuôn trào mạnh mẽ như nước, từng giây từng phút cũng không dừng lại.

Từ Dân Thành đột nhiên dừng lại rồi dựa mạnh vào người Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh bị anh dồn đến góc ghế, còn lưng cô bị đập vào thành ghế.

Từ Dân Thành nhìn dáng vẻ cô đau đớn, bụng nhỏ chợt thắt lại.

“Nhìn tôi chằm chằm làm gì?” Từ Dân Thành hỏi Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh hỏi lại: “Anh không nhìn tôi sao anh biết tôi đang nhìn anh?”

Từ Dân Thành cười: “Tôi thừa nhận nhìn em thì em cũng sẽ thừa nhận là đang nhìn tôi sao hả cô gái nhỏ?”

Ba chữ cô gái nhỏ được thốt ra từ miệng anh tựa như lời tán tỉnh.

Không, không đúng.

Không phải tựa như… mà hẳn là tán tỉnh.

Từ Dân Thành thực sự không phải là người trong sáng gì, bỏ đi lớp vỏ thân phận đặc thù khiến người ta đồng cảm thì anh vẫn giống những người đàn ông bình thường ở ngoài kia, thích quyến rũ những cô gái nhỏ vì họ thích tuổi trẻ xinh đẹp.

Bởi vì xưng hô này, mặt Thẩm Oánh ửng đỏ một chút.

Không hiểu sao hôm nay cô chỉ muốn tranh cao thấp với Từ Dân Thành.

Dù có đỏ mặt, cô cũng không chịu nhận thua.

Thẩm Oánh nói: “Tôi nhìn anh đó, anh không cho nhìn à?”

Từ Dân Thành nheo mắt, nắm lấy cổ tay cô rồi trầm giọng: “Đi thôi, ra ngoài cho em nhìn đủ.”



Thẩm Oánh chưa kịp phản bác thì đã bị Từ Dân Thành dắt ra khỏi nhà thờ.

Cũng may bọn họ không tạo tiếng động lớn nên không ai nhìn thấy.

Thẩm Oánh bị Từ Dân Thành kéo đến một nơi hẻo lánh.

Từ Dân Thành cúi đầu xuống, đè ép cô vào tường.

Chiều cao hai người chênh lệch khá nhiều, với tư thế này của đã trực tiếp ngăn Thẩm Oánh ở giữa anh và bức tường.

Từ Dân Thành cúi đầu, từng chút từng chút tiến gần Thẩm Oánh.

Chóp mũi anh nhẹ nhàng khẽ lướt qua cô, vừa ma sát vừa va chạm.

Thẩm Oánh như ngừng thở, ngay lập tức mặt cô đã đỏ bừng.

Cô còn trẻ nên trong chuyện này cô không có kinh nghiệm phong phú như Từ Dân Thành.

Nhưng mà, Thẩm Oánh không biết những hành động này của anh là có ý gì.

Vì vẻ mặt anh nhìn rất chính trực, không nhận ra là đang có ý tán tỉnh.

Thẩm Oánh nghĩ có lẽ là cô lầm rồi.

Từ Dân Thành nhìn Thẩm Oánh rồi hỏi cô: “Sao không dám xem nữa? Không phải em rất thích nhìn sao?”

Thẩm Oánh lắp bắp nói: “Tôi… vừa nãy tôi… nhìn đủ rồi… nên không muốn xem nữa … Anh đừng có mà tự luyến!”

Từ Dân Thành nói: “Xem một lúc là đủ rồi sao? Tôi còn cho là em sẽ nhìn tôi cả đời.”

Thẩm Oánh phản bác, “Anh đừng nói nhảm, chúng ta không có khả năng bên nhau cả đời.”

Từ Dân Thành trầm ngâm rồi gật đầu, “Cũng đúng, tôi không biết sẽ sống đến khi nào.”

Xong rồi, cô lại nói sai.

Thẩm Oánh thầm mắng mình mấy câu.

Gần đây đầu óc của cô càng ngày càng suy giảm, lúc nào miệng cũng nhanh hơn não.

Động một chút lại khiến anh hiểu lầm, cô thật sự ngu ngốc.

Tự mắng mình xong, Thẩm Oánh lập tức xin lỗi Từ Dân Thành.

“Xin lỗi anh, xin lỗi anh, là tôi không có đầu óc. Nhưng tôi không hề có ý đó đâu…”

Từ Dân Thành vẫn tỏ vẻ như bình thường.

“Tôi biết em không có ý đó, cũng biết em không có đầu óc.”

Thẩm Oánh thẹn quá hoá giận, cô giơ tay đánh lên bả vai anh.

“Đồ khốn nạn, không cho phép anh mắng tôi nữa.”

Từ Dân Thành nói: “Vừa rồi em cũng tự mắng mình.”

Thẩm Oánh: “Tôi tự mắng mình là để giải thích với anh, người gần bốn mươi rồi mà ngay cả cái này cũng không hiểu, sống chi cho vô dụng vậy.”

Từ Dân Thành nói: “Tôi mắng em vì muốn cho em đường thoát, nhưng xác thực đầu óc của em bị hỏng rồi.”

Thẩm Oánh vô cùng tức giận, giơ tay chuẩn bị tiếp tục đánh anh.

**

Lần này Từ Dân Thành nhanh tay lẹ mắt bắt được tay cô.

Anh dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt ve bàn tay non mềm của cô, cái chạm này khiến Thẩm Oánh không thể không nhíu mày.

Thẩm Oánh lớn lên ở thành phố, người xung quanh cô đều là người có điều kiện.

Dù đời ba mẹ cô có không ít khó khăn nhưng tay của họ không thô ráp đến vậy.

Dường như chỉ có ông bà ngoại mới có.

Thẩm Oánh nghĩ, chắc anh đã chịu khổ rất nhiều.

Thấy cô không nói gì, Từ Dân Thành cúi đầu đến gần rồi áp môi mình lên mặt cô.

Thẩm Oánh vô thức tránh đi, cô trách anh: “Anh cách xa tôi ra một chút!”

Trong lời nói của cô có rất nhiều nỗi chán ghét và bài xích, không khác gì ánh mắt của những người ngoài kia khi biết anh bị AIDS.

Từ Dân Thành cho là cô sẽ không giống những người khác, vì cô luôn miệng nói cô muốn tốt cho bọn anh.

Mà anh lại đi tin lời nói của một cô bé.

Từ Dân Thành buông cô ra, tự giễu nói: “Được rồi, tôi tránh xa em ra, không lây bệnh đến.”

Thần Oánh nói: “Tôi không có ý đó.”

Từ Dân Thành nói: “Lần nào em cũng giải thích thế này, nó rất nhàm chán.”

Nói xong, Từ Dân Thành chuẩn bị quay người rời đi.

Vì anh không còn gì để nói với Thẩm Oánh nữa.

Nhỡ đâu một phút kích động, bất cứ hành vi không thể tha thứ nào cũng sẽ hại cô cả đời.

Thẩm Oánh thấy Từ Dân Thành muốn đi thì nhanh chóng đứng trước mặt anh cản lại.

Thẩm Oánh vươn tay bắt lấy cổ tay anh, khẩn thiết nhìn anh.

“Từ Dân Thành, tôi không kỳ thị anh, tôi nghĩ anh là người tốt, tôi…”

Từ Dân Thành ngắt lời Thẩm Oánh.

Anh nói: “Em nghĩ tôi là người tốt phải không? Được rồi. Vậy thì em sẽ làm bạn gái của tôi.”

Thẩm Oánh nói: “Anh đừng đùa như vậy, không vui chút nào.”

Từ Dân Thành hỏi: “Con mắt nào của em thấy tôi đang đùa, tôi không biết mình sống được bao lâu, lấy đâu ra thời gian để đùa.”

Lần này Thẩm Oánh hoàn toàn sững sờ.

Mặc dù trước đó Từ Dân Thành từng làm một số hành động mập mờ với cô nhưng Thẩm Oánh cảm thấy đó không phải là thích.

Cô luôn nghĩ chẳng qua tâm lý của Từ Dân Thành bị bóp méo hoặc do cô đơn trong thời gian dài nên khi nhìn thấy cô gái trẻ như cô thì muốn trêu chọc một chút.

Chỉ đơn giản như vậy, không hề có gì khác.

Nhưng Từ Dân Thành lại nói rất nghiêm túc, đột nhiên Thẩm Oánh không biết phải trả lời như thế nào.

Lý trí nói với cô rằng phải từ chối.

Nhưng con tim nói cho cô rằng nên suy nghĩ cho thật kỹ.

Dù sao, trên thế giới này Từ Dân Thành là người đầu tiên khiến cô khó vượt qua như thế.

Cuối cùng, lúc Thẩm Oánh mở miệng nói, giọng cô bắt đầu run lên.

Cô nói: “… Tôi không đồng ý.”

Từ Dân Thành cười nhưng không nói rồi anh hất tay cô ra.

Thẩm Oánh lại nói: “Tôi chỉ ở đây một tháng.”

Từ Dân Thành nói: “Nếu không đồng ý thì sau này không cần gặp lại.”

Anh rất dứt khoát như thể người vừa nãy nói muốn cô làm bạn gái không phải là anh.

Thẩm Oánh không hiểu anh đang nghĩ gì.

Tuổi tác hai người quá chênh lệch đã định trước việc cô sẽ không hiểu được anh.

Thẩm Oánh vội vàng nói: “Chúng ta vẫn có thể làm bạn! Mà… tương lai tôi còn muốn phỏng vấn anh nữa. Lúc đó anh đã hứa với tôi sẽ kể chuyện cho tôi, tôi đã chuẩn bị làm một tập phim về anh rồi.”

Từ Dân Thành lạnh mặt.

“Tôi không cần, em đừng tự cho mình là đúng.”

Thẩm Oánh nói: “Tôi không tự cho mình đúng, là tôi cảm thấy câu chuyện của anh rất hay, rất gần gũi với cuộc sống…”

Dừng một chút rồi Thẩm Oánh tiếp tục giải thích với anh, “Là anh chỉ dẫn cho tôi không nên luôn đứng ở góc độ của Thượng đế để nhìn thế giới mà phải nhìn từ góc độ của người phàm, bây giờ tôi đã hiểu rồi.”

Từ Dân Thành nói: “Vì em quá tham lam.”

Thẩm Oánh: “… Tôi tham lam chỗ nào.”

Từ Dân Thành đến gần cô, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

Bàn tay chai sạn lướt trên mặt cô, vừa ngứa ngáy lại vừa đau đớn.

Thẩm Oánh vô thức né tránh.

Từ Dân Thành nắm lấy cằm cô rồi hỏi cô: “Tại sao em có thể nghĩ em từ chối tôi mà sau này có thể làm bạn được? Cô bé à, em suy nghĩ con người quá tốt đẹp.”

Thẩm Oánh lắc đầu: “Không phải…tôi không nghĩ tốt.”

Từ Dân Thành không nói gì, chỉ nheo mắt chờ cô nói tiếp.

Thẩm Oánh nghiêm túc nhìn Từ Dân Thành nói: “Tôi chưa từng nghĩ thế giới này tốt đẹp, là người trên thế giới này nói cho tôi biết thế giới này rất đẹp.”

Từ Dân Thành cười cười, nơi đáy mắt mang chút vẻ cưng chiều: “Cái gì em cũng nói được.”

Vẻ mặt Thẩm Oánh vẫn rất nghiêm túc.

Cô nói: “Thật mà, giống như lần này tôi đến huyện S, lúc tôi phỏng vấn bọn họ tôi nghĩ thế giới này rất tươi đẹp… Mọi người đều làm việc chăm chỉ để sống, thật tốt biết bao.

Từ Dân Thành vỗ nhẹ vào mặt cô, giọng hơi run.

Anh cười nói: “Cô bé ngốc.”

Thẩm Oánh phồng má, không phục nói: “Tôi không phải cô bé ngốc, anh đừng gọi lung tung.”

Từ Dân Thành di chuyển ngón tay đến môi cô.

Ngón tay cọ xát vào môi cô, ánh mắt của anh càng lúc càng nóng.

Từ Dân Thành nói: “Chính là cô bé ngốc nghếch, đừng nguỵ biện nữa, em không ngốc thì ai ngốc đây?”