Cây Và Đất

Chương 19




Giai điệu rất nhẹ nhàng, ca từ rất êm tai.

Cho dù có nhiều người hợp xướng như vậy cũng sẽ không tạo chút cảm giác ồn ào nào.

Thẩm Oánh học theo dáng vẻ Từ Dân Thành, nhắm mắt lại yên lặng lắng nghe.

Sức mạnh của tín ngưỡng chính là: Vào lúc bạn không tìm thấy phương hướng sẽ cho bạn lối thoát; Vào lúc bạn nóng nảy phiền muộn sẽ khiến bạn bình tĩnh trở lại.

Thẩm Oánh nghe tiếng hát ở nhà thờ, lúc đã bình tĩnh thì cô mới hiểu tại sao nhiều người tin lại tin vào tôn giáo như thế.

Bởi vì nó có thể khiến người ta yên tĩnh, chỉ có lúc yên tĩnh con người mới có thể suy nghĩ được.

Chỉ có suy nghĩ, con người mới tìm thấy ý nghĩa về sự tồn tại của chính mình.

Thẩm Oánh ngồi trong nhà thờ đến tối mới ra ngoài, lúc ra khỏi nhà thờ, cô có cảm giác mình như vừa mới đi từ thiên đường xuống trần gian.

Được rồi.

Những cái đó đều là giả, còn có nhiều việc cô chưa làm lắm.



Thẩm Oánh tìm một nhà hàng thức ăn nhanh mua một cái hamburger và một cốc Cocacola rồi mang về khách sạn.

Bản kế hoạch Lâm Thần gửi cô còn chưa xem kỹ.

Ngày mai sẽ phải quay nên hôm nay cô phải làm quen với quy trình một chút.

Thẩm Oánh xem các phân cảnh trong kịch bản một chút.

Cảnh đầu tiên là ở trạm phòng dịch, phải quay xa để lấy hết toàn cảnh.

Cảnh thứ hai là bệnh viện của huyện, cũng quay toàn cảnh.

Kịch bản của Lâm Thần rất chi tiết, cơ bản đều kế hoạch hết cho mọi cảnh quay và nhân vật chính.

Trang cuối cùng là lời kịch

Lời kịch này hẳn là cũng do Lâm Thần viết.

Mặc dù cô và Lâm Thần không cùng thuyền nhưng Thẩm Oánh chưa bao giờ phủ nhận năng lực của chị ta.

“Tôi muốn làm một người bình thường;

Không cần vinh hoa phú quý cũng chẳng muốn sự nghiệp lên như diều gặp gió;

Tôi muốn được thế giới này đón nhận, muốn nó mở cánh tay to lớn mạnh mẽ ra ôm lấy tôi, an ủi tôi;

Tôi muốn có người nói với tôi: “Bạn không hề khác với mọi người.”

Chỉ có một vài câu rất đơn giản.

Không phải là đoạn quảng cáo thông thường mà ngược lại mang một chút văn học nghệ thuật không kiểu cách.

Quảng cáo không cần đi quá sâu và ảo tưởng, miễn là khán giả có thể hiểu được ý nghĩa của quảng cáo là được rồi.

Thẩm Oánh đọc lại lời kịch này nhiều lần

Cô nghĩ giọng nói của Từ Dân Thành thực sự rất phù hợp, cũng khó trách Lâm Thần tại sao lại chọn anh.

**

Ngày hôm sau Thẩm Oánh chỉ đi cùng với một quay phim đến trạm phòng dịch.

Thật ra quay một video quảng cáo công ích cũng không cần nhiều máy quay.

Thẩm Oánh đến trạm phòng dịch lúc bảy giờ, vừa lúc mọi người ăn sáng.

Từ Dân Thành vẫn như lần trước, một tay anh cầm bánh bao một tay cầm chén cháo, ăn giống như chưa từng nhìn thấy nó bao giờ vậy.

Lần này Thẩm Oánh không như lần trước đi lên tìm anh.

Cô tìm một chỗ để ngồi xuống rồi yên lặng đợi Từ Dân Thành ăn sáng xong.

Nhóm người Thẩm Oánh thường đến trạm phòng dịch nên mọi người ở đây đều nhận biết họ.

Lúc mọi người nhìn thấy cô đều mỉm cười hỏi Từ Dân Thành: “Hôm nay lại tới đây phỏng vấn cậu hả?”

Từ Dân Thành không nói gì.

Anh nhét hết chỗ bánh bao còn lại vào miệng rồi ngửa đầu uống hết cháo.

Sau đó anh đứng dậy đi đến vòi nước rửa bát.

Lúc sau, Từ Dân Thành vào phòng cất bát vào tủ, lấy khăn ở bên cạnh lau tay rồi mới bước ra.

Thẩm Oánh đang buồn chán, lúc cúi đầu nghịch di động thì Từ Dân Thành đã đi tới.

Thẩm Oánh đang trò chuyện với đồng nghiệp trên WeChat nên cô không nghe thấy tiếng động gì.

Anh quay phim ở bên cạnh vỗ vai Thẩm Oánh thì cô mới phát hiện Từ Dân Thành đã đến đây.

Cô vội vàng cất di động vào túi, giống như bị cô giáo bắt gặp cô đang trộm chơi điện thoại vậy.

Thẩm Oánh từ ghế đẩu đứng lên, nhìn Từ Dân Thành hỏi: “Vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi đúng không?”

Từ Dân Thành gật đầu: “Được rồi, muốn anh làm gì thì cứ nói thẳng.”

Thẩm Oánh cúi đầu, lấy tập kịch bản trong túi ra đưa cho Từ Dân Thành.

“Anh làm quen với cái này trước một chút đi, bây giờ máy quay sẽ đi quay toàn cảnh trạm phòng dịch. Đợi anh ấy quay xong sẽ quay đến cảnh tương tác với bệnh nhân.”

Thẩm Oánh giải thích một vài vấn đề cụ thể cho Từ Dân Thành.

Từ Dân Thành nhận lấy kịch bản nhìn xem.

Nét chữ thanh tú, hẳn là chữ viết tay của cô.

Thường có một câu nói nét chữ như con người, chữ viết của Thẩm Oánh quả thật rất giống với con người cô.

Sạch sẽ, thanh tú và có khí chất.

Từ Dân Thành hỏi: “Đây là em viết sao?”

Thẩm Oánh gật đầu: “Ừ, sao thế?”

Từ Dân Thành nói: “Không có gì, chữ viết của em rất đẹp.”

Nghe Từ Dân Thành khen nên Thẩm Oán hơi xấu hổ, cô nói: “Cứ thế đi.”

Chữ viết của Thẩm Oánh xác thật rất đẹp, hơn một nửa đều là công lao của ba mẹ cô.

Vì cả ba mẹ đều làm nghề giáo nên từ bé Thẩm Oánh đã được giáo dục “lời nói là bộ mặt thứ hai của con người”.

Năm năm tuổi, Thẩm Oánh đã bắt đầu học thư pháp.

Trước khi vào đại học, luyện thư pháp là môn học bắt buộc hàng ngày của cô.

Lúc học đại học, bởi vì chữ viết đẹp nên Thẩm Oánh nhận được rất nhiều lời khen ngợi của các giáo sư.

Khi đó, cô cực kỳ biết ơn vì lúc trước ba mẹ đã hung dữ với cô.

Thẩm Oánh giống như các bạn đồng trang lứa, nhưng cũng khác với các bạn đồng trang lứa.

Giống là vì từ bé cô đã được đặt rất nhiều kỳ vọng, lớn lên sẽ cống hiến cho xã hội làm những điều có ý nghĩa.

Khác ở đây là cô không theo đuổi cuộc sống ổn định như những người khác…

Lúc trước cô vào đài truyền hình, ba mẹ cô đã rất phản đối.

Tuy là công việc rất vẻ vang nhưng lại tiềm ẩn quá nhiều yếu tố rủi ro.

Ba mẹ cô đều cho rằng con gái nên làm việc gì đó yên ổn một chút.

Khi cô đến huyện S phỏng vấn, ban đầu ba mẹ cô rất không đồng ý.

Thẩm Oánh đã đấu tranh một thời gian dài thì ba mẹ cô mới cho phép cô đi.

**

Lúc Thẩm Oánh đang nghĩ ngợi lung tung thì Từ Dân Thành lại hỏi: “Ai viết cái này vậy? Ý anh là nội dung.”

Thẩm Oánh nói: “Là do Lâm Thần viết, chị ta là biên kịch.”

Từ Dân Thành nói: “Thảo nào lại kiểu cách đến vậy.”

Thẩm Oánh khó hiểu nhìn anh, “Kiểu cách ở chỗ nào? Tôi thấy nó được viết rất tốt. Trước kia Lâm Thần đã viết kịch bản cho mấy quảng cáo, đều rất thành công…”

Bỏ thành kiến ​​cá nhân sang một bên thì Thẩm Oánh hoàn toàn không nghi ngờ về năng lực của Lâm Thần.

Cô nghĩ kịch bản này được viết rất tốt và không làm ra vẻ cũng không phải là những khẩu hiệu lạnh như băng.

Trong mấy phút Từ Dân Thành không nói chuyện.

Ngay lúc Thẩm Oánh quá xấu hổ không biết phải nói thế nào thì đột nhiên Từ Dân Thành lại lên tiếng.

Anh nói: “Anh muốn dùng máu của mình để chứng minh với thế giới là nó sai.”

Thẩm Oánh kinh ngạc: “…”

Cô thực sự không hiểu ý trong lời nói này của Từ Dân Thành.

Cô sai? Cái này ám chỉ điều gì?

Thẩm Oánh hỏi anh: “Anh có thể giải thích một chút không?”

Từ Dân Thành nói: “Sau này em sẽ hiểu.”

Thẩm Oánh còn muốn truy hỏi thì người quay phim đã quay xong.

Thế là Thẩm Oánh lại nhập tâm vào công việc.

**

Quay quảng cáo công ích không đòi hỏi nhiều kỹ thuật và chỉnh sửa phức tạp, cứ quay dài là được.

Cho nên các cảnh quay đều được hoàn tất trong một ngày.

Năm giờ rưỡi chiều là đã quay xong.

Thẩm Oánh xem lại kết quả một chút rồi sau đó nói với quay phim: “Anh về trước đi ạ, em ở lại đây ghi âm là xong. Anh về đưa thẻ nhớ cho Lâm Thần là được ạ.”

Anh quay phim gật đầu, “Được rồi, em đi một mình thì cẩn thận một chút.”

Thẩm Oánh cười: “Không sao, anh đừng lo.”

Sau khi người quay phim rời đi, Thẩm Oánh quay đầu lại hỏi Từ Dân Thành: “Anh… có nhớ được hết lời thoại không?”

Từ Dân Thành nói: “Chỉ cần nhìn xem là được, anh không cà lăm.”

Thẩm Oánh: “…”

Dường như anh lại hiểu lầm ý của cô, nhưng mà bây giờ cô cũng không muốn giải thích với anh.

Từ Dân Thành hỏi: “Em muốn thu âm ở đâu?”

Vì là quảng cáo công ích nên không thể tuỳ tiện chọn một nơi để ghi âm. Mặc dù anh là người ngoài ngành nhưng kiến thức thông thường thì vẫn phải có.

Thẩm Oánh nói: “Tôi có cầm bút ghi âm.”

Cô lấy một vật hình chữ nhật trong túi xách ra, trông còn lớn hơn cả di động của cô.

Từ Dân Thành nhìn lướt qua, “Ồ, đây là cái bút.”

Thẩm Oánh nghẹn họng, cố gắng giải thích với anh: “… Không, là micro.”

Từ Dân Thành nói: “À, anh chưa từng thấy.”

Thẩm Oánh không tiếp tục chủ đề này với anh nữa: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để ghi âm đi.”

Từ Dân Thành hỏi: “Em thấy nơi nào mới yên tĩnh?”

Thẩm Oánh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vòng ngoài huyện?”

Từ Dân Thành nói: “Sẽ có tiếng gió.”

Thẩm Oánh cảm thấy anh nói rất có lý. “Vậy thì…đến nhà thờ?”

Từ Dân Thành nói: “Trong nhà thờ có người.”

Thẩm Oánh đau đầu, “Vậy anh muốn đi đâu thì đi nơi đó. Tôi không phải người ở đây nên thật sự không biết nơi nào mới tương đối yên tĩnh.”

Từ Dân Thành nhìn cô hỏi: “Em tin anh sao?”

Thẩm Oánh nói: “Đương nhiên là tin chứ, anh sống ở đây nhiều năm như vậy mà.”

Từ Dân Thành cười.

Anh cất bước đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, anh nói với Thẩm Oánh: “Nếu em tin anh thì đi theo anh.”

Thẩm Oánh nhanh chóng bước theo anh.

Từ Dân Thành dắt Thẩm Oánh đi về phía đông của huyện.

Thẩm Oánh chưa bao giờ đến đây.

Thẩm Oánh không phải là người huyện S nên sẽ không rõ tình hình ở đây.

Phía Đông của huyện đều là mộ, chằng chịt sát bên nhau.

Hầu hết những người này đều chết vì AIDS.

Về sau ở phía Đông không chôn được nữa nên huyện S mới mở lò hỏa táng.

**

Thẩm Oánh không ngờ nơi “yên tĩnh” mà Từ Dân Thành nói lại là nghĩa địa.

Ngay vừa nhìn thấy bia mộ đầu tiên Thẩm Oánh không dám đi tiếp nữa.

Cô dừng lại rồi gọi một tiếng Từ Dân Thành.

“Từ Dân Thành!”

Từ Dân Thành quay đầu lại nhìn cô, lúc này lại có gió nổi lên, cỏ dại dưới chân cũng lay động theo gió.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ tầm hai mét, không xa cũng không gần.

Lúc Thẩm Oánh và Từ Dân Thành nhìn nhau, cô có cảm giác anh đang muốn đi đến một thế giới khác.

Nảy ra suy nghĩ này, Thẩm Oánh đã bị sốc, cô hướng về phía Từ Dân Thành rống lên.

“Từ Dân Thành, anh đừng đi! Quay lại đây đi!”

Từ Dân Thành vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Oánh tiếp tục hét lên: “Anh đừng vào trong, chúng ta đổi chỗ khác ghi âm được không? Ở đây… Tôi có chút sợ hãi.”

Cuối cùng Từ Dân thành cũng động đậy.

Anh bước đến trước mặt Thẩm Oánh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt hơi mông lung.

“Không phải em nói tin anh sao? Sao lại không đi theo?”

Thẩm Oánh nói: “Tôi không biết anh đưa tôi đến nơi như thế này.”

“Bây giờ em đã biết.” Từ Dân Thành nhìn cô, “Anh muốn đưa em đến đây, mà em còn tiếp tục đi theo anh sao?”

Lại là một cơn gió nổi lên.

Thẩm Oánh sợ run người, đưa tay ôm lấy ngực.

“Thật ra chúng ta có thể đổi đến một nơi khác, tôi nghĩ quán cà phê cũng không tồi. Nếu không thể nữa thì có thể về khách sạn ghi âm cũng được…”

Cô thực sự sợ ở nơi này.

Thẩm Oánh lớn lên ở thành phố và chưa bao giờ đến nghĩa trang hay mộ viên nào.

Cô chưa từng trải qua việc chia tay người thân, ông bà nội ngoại của cô vẫn còn khoẻ mạnh.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua một điều như vậy trong đời.

Từ Dân Thành nói: “Ở chỗ này.”

Thẩm Oánh đã sắp khóc: “Tôi rất sợ, nếu hôm nay anh không muốn thu âm thì để ngày khác chúng ta —”

Cô chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi đây.

Ở nơi này, một giây đồng hồ cô cũng không muốn ở.