Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 9




CHƯƠNG 9

Đêm hôm đó, trong một kho hàng.

Trịnh Duẫn Hạo xem xét xác chết trên mặt đất, lại nhìn cái máy ảnh do Đào Chí Cương đưa.

“Chuyện của lúc nào?”

“Chính tối hôm nay. Có huynh đệ nghe thấy một số âm thanh kì lạ nên đã đuổi theo xem, kết quả cái gì cũng không phát hiện, em vừa theo lời dặn của anh qua đây xem xem, bọn họ liền báo cáo với em chuyện này, em cảm thấy không nên sơ ý như vậy nên bảo bọn họ đi kiểm tra kĩ càng, kết quả phát hiện ra tên gia hoả này đã trốn. Hắn là kí giả, sau khi bị phát hiện trốn rất nhanh, kỉ hồ đối với nơi này rất quen thuộc. Huynh đệ sợ để hắn chạy mất nên đã nổ súng. Là do em sai sót, quên bảo bọn họ để hắn sống.”

“Điều tra ra là người gì chưa?”

“Vẫn chưa, đã cho Hồ Tử đi điều tra rồi. Trên người hắn trừ máy ảnh và một con dao thì không còn gì nữa. Dao cũng không có gì đặc biệt ở đâu cũng có thể mua được, máy ảnh cũng là loại những ký giả chuyên nghiệp thường dùng. Hiện tại những kí giả đại chúng muốn xâm nhập vào những ‘hắc động’ như thế không ít, nên bước đầu suy đoán là kí giả.”

Trịnh Duẫn Hạo đưa máy ảnh cho Đào Chí Cương, xoay người nắm lấy tay của người kia lên xem xét kĩ lưỡng, bỏ xuống, bóp bóp cánh tay của người đó, lại xem giày của người đó, sau đó lại cho Đào Chí Cương miêu tả lại hình ảnh lúc tên đó bỏ chạy.

“Hắn không phải kí giả. Điều tra kĩ thân phận của hắn cho ta. Trong bang những anh em biết về đợt hàng này rất nhiều, nhưng người ngoài biết rất ít, rất có khả năng xuất hiện nội gián.”

“Hiểu rõ! Vậy đợt hàng này có nên chuyển về nơi khác trước không ạ?”

“Hai ngày này trước hết đừng manh động, triển khai thêm người bảo vệ, mở rộng phạm vi tuần tra, không phải người do ta chuyển đến, nhất luật không được tiếp cận!”

.

.

Nhưng sau này điều tra ra người xâm nhập vào chính là một tên côn đồ ở trong con phố, bình thường người đến ở đều loạn thất bát tao, không có người quản những người này, nên chịu sự chỉ dẫn của ai cũng không thể biết được, đường dây tới đây bị đoạn rồi.

.

.

.

Đêm đó lúc Kim Tại Trung về đến nơi, nằm trên giường, lại bắt đầu nghĩ đến một số việc. Theo tình trạng thấy được, Tiểu Nghiên vẫn không biết được Tịch Ngạn Hồng làm nghề gì. Cậu tin Trịnh Duẫn Hạo không lừa cậu, một là trực giác, hai là Trịnh Duẫn Hạo không cần thiết phải lừa cậu. Phải nói sao với Tiểu Nghiên về chuyện này, nàng có dễ dàng chấp nhận không?

Còn Kim Tại Trung lại không nghĩ đến việc ngày thứ hai Kim Tại Nghiên gọi điện thoại cho cậu, nói bản thân thất tình rồi. Lúc Kim Tại Trung chạy đến quán kem, Kim Tại Nghiên đang đưa từng muỗng từng muỗng kem to vào miệng.

“Chuyện gì thế?”

“Vừa nãy Ngạn Hồng hẹn ta ra, nói muốn cùng ta chia tay.”

“Tại sao?”

“Anh ta nói anh ta là chuyên viên đặc biệt, chính là làm việc tại cái tiệm ‘Tư Thục’. Ca ngươi đã từng nghe qua chưa? Còn anh ta nói, người anh ta thích là nam nhân.”

Kim Tại Nghiên nói xong mắt cũng đã đỏ, Kim Tại Trung ngồi bên nàng, tay luồn vào mái tóc đen của nàng vỗ về, không nói gì. Cậu không nghĩ rằng Tịch Ngạn Hồng cư nhiên lại tự mình nói, còn thẳng thắn như vậy. Là Trịnh Duẫn Hạo dặn anh ta làm như vậy, không muốn anh ta xằng bậy bên ngoài? Hay là chuyện khác?

“Vậy anh ta có nói, tại sao còn theo đuổi ngươi, cùng ngươi làm người yêu.”

“Anh ta nói, lúc ở cùng với ta rất thoải mái, nhưng sợ sau khi ta có bạn trai sẽ giữ khoản cách không để ý đến anh ta, nên mới …??”

“Vậy cũng nói rõ là Tiểu Nghiên của chúng ta rất tuyệt, xinh đẹp khả ái như Tiểu Nghiên, nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn.”

“Ca.”

“Ân?”

“Tại sao nam nhân tốt đều thích nam nhân.”

“? Ngươi nói như vậy là cảm thấy ca của ngươi không phải nam nhân tốt?”

“Tất nhiên là tốt. Nhưng những người nam nhân tốt sẽ thích ca, nói không chừng ngày nào đó sẽ đem ca đi mất.”

“Ai nói với ngươi thế?”

“Ngạn Hồng.”

“…”

“Bọn ta đã quyết định tiếp tục làm bạn đơn thuần rồi.”

Kim Tại Trung nhìn Kim Tại Nghiên: Cô gái nhỏ này, lúc nãy vừa tỏ ra vẻ thật tình đau khổ, nhưng đã sớm cùng người ta làm bạn.

“Anh ta vừa nói anh ta thích nam nhân xong, ta liền hỏi cảm thấy ca như thế nào. Anh ta liền nói, ngươi nhất định là đối tượng nhiều người mong muốn, cả anh ta cũng từng có ý định với ngươi. Nhưng, anh ta lại nói ngươi thuộc loại chỉ có thể đứng từ xa nhìn.”

Nghe Kim Tại Nghiên nói, Kim Tại Trung cứ thăng trầm, cuối cùng không thể không suy nghĩ: Tịch Ngạn Hồng có phải đã biết giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo có gì đó? Chắc là không ah?

Suy đoán của Kim Tại Trung là đúng, Tích Ngạn Hồng đoán được mối quan hệ giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo. Cũng chính vì đoán được mối quan hệ của họ, anh mới nhanh chóng quyết định thẳng thắng và chia tay với Kim Tại Nghiên, cũng không dám tơ tưởng Kim Tại Trung. Còn việc anh làm sao đoán được, không phải vì Trịnh Duẫn Hạo đã nói gì với anh anh, tuy là hồng bài nhưng vẫn không có máu mặt đến thế. Rất đơn giản, cũng là câu nói vào đêm đó của Trịnh Duẫn Hạo “Người của ta ngươi có thể tuỳ tiện động vào sao?”.

Danh là một trong những thiếu gia đứng đầu ‘Tư thục’, lúc Trịnh Duẫn Hạo – boss tối cao của bọn họ đến Trung Quốc ra sức chỉnh đốn ‘Tư Thục’, anh gặp qua hắn một lần. Lúc nhìn từ xa, anh cảm thấy Trịnh Duẫn Hạo là một nam nhân cực phẩm, đợi đến khi tiếp cận rồi, anh cảm thấy hắn là cực phẩm nguy hiểm nam nhân, sau đó một thời gian nghe thấy nhiều việc liên quan đến Trịnh Duẫn Hạo, cũng biết được Trịnh Duẫn Hạo thích nam nhân nhưng vẫn có nữ nhân —-giống như là song tính, nhưng tuyệt đối không đụng vào những thiếu gia đã từng tiếp khách, bất luận họ xinh đẹp đến mức nào.

Làm nghề của bọn họ, ở ‘Tư thục’ được xem là thoải mái nhất, kiếm được nhiều tiền nhất. Trừ đủ các loại quy định có lợi với thiếu gia, ngoài ra còn không quản là thiếu gia đẳng cấp nào, chỉ cần ở bên ngoài bị ức hiếp trở về báo cáo, tự động có người lấy lại ‘công đạo’ giúp ngươi.

Hôm đó anh bị ức hiếp, nhưng nếu Trịnh Duẫn Hạo muốn giúp anh, hoàn toàn không cần tự ra tay, sau lưng hắn có cả một đoàn người, còn là người nào thân thủ cũng bất phàm. Khiến hắn phải tự ra tay, anh không cảm thấy bản thân có máu mặt như vậy. Sự tuyệt tình rõ ràng của Trịnh Duẫn Hạo anh từng nghe qua: chỉ cần ngươi không đối đầu với hắn, không cản trở hắn, không động vào người của hắn, thì cho dù người giết người trước mặt hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ liếc nhìn ngươi một cái, nếu ngươi làm đẹp thì hắn có thể sẽ khen thêm một câu. Đương nhiên không được gây náo trên địa bàn của hắn, nhưng những người gây sự chỉ có thể do thủ hạ của hắn sử lí, hắn thường không ra tay.

Nhưng ngày hôm đó hắn không chỉ ra tay mà còn nói lời như vậy, rất hiển nhiên, vì đối tượng là Kim Tại Trung, còn Kim Tại Trung là người của hắn. Anh dám khẳng định: sau này Kim Tại Trung còn đến PUB đó nữa, người ở đó chắc chắn xem cậu là thượng khách, tuyệt đối không còn những đám chó chó mèo mèo đối với cậu động thủ, nếu như còn có người dám đối với cậu như thế, chỉ sợ không chỉ gãy tay nhẹ nhàng như vậy, mà là không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai.

.

.

.

Những ngày tháng bình an là cần có những chuyện như thế điều chỉnh lại, sau chuyện này, ngày tháng của Kim Tại Trung lại trở về tình trạng bình yên. Đương nhiên là tiếp tục bình yên cùng sự có mặt của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung vẫn là định kì được rước đến đó. Đoạn thời gian này lúc cậu đến, Trịnh Duẫn Hạo cũng không có ở đó, có một thời gian dài cậu cũng không cần “đợi” Trịnh Duẫn Hạo “trở về” rồi. Hắn hiện tại dường như rất bận, còn về việc bận cái gì thì Kim Tại Trung không biết, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, Trịnh Duẫn Hạo cũng không nói cho cậu biết, dù cậu cũng hơi hiếu kì.

Kim Tại Trung cũng không biết em gái của mình từ lúc nào từ quỷ linh tinh trở thành gây sự tinh, không phải nàng trước đây không gây sự nhưng cũng chỉ là những chuyện nhỏ, cũng chưa từng khiến bố mẹ phải lo lắng. Vừa dùng xong cơm tối không lâu, Kim Tại Trung liền nhận được điện thoại của bố mẹ nói Kim Tại Nghiên xảy ra chuyện. Chưa kịp hỏi rõ chuyện gì, Kim Tại Trung đã cúp điện thoại vội vàng từ biệt Tạ Cát Phi, liền chạy xe như bay về nhà bên đó. Sau khi đậu xe, Kim Tại Trung từ xa thấy một thân ảnh rất quen thuộc lên xe bỏ đi. Đặng Dũng? Sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ liên quan đến chuyện của Tại Nghiên? Kim Tại Trung vội vàng chạy vào thang máy.

Vừa bước vào nhà nhìn thấy bộ dạng của Tại Nghiên, Kim Tại Trung thật sự đã bị doạ: đôi chân trần vừa đen vừa dơ, quần áo không ngay ngắn, có chỗ còn bị xé rách, đầu tóc rối bời. Kim Tại Nghiên trước đó gặp phải cái gì, Kim Tại Trung cũng có thể đoán được. Nghĩ đến việc vừa gặp Đặng Dũng, chẳng lẽ là Trịnh Duẫn Hạo đã làm gì với Tại Nghiên? Nhưng trực giác lại nói với cậu, không phải. Nhưng còn chưa kịp họi gì, Kim tại Ngạn đã đập vào mặt, đúng là đập.

“Ôi ca, ngươi đừng bị doạ, ta không sao, không có chuyện gì cả. Ta cũng không muốn ca thấy bộ dạng của người ta như thế, là bố mẹ bắt phải để ngươi nhìn thấy, để giao huấn giáo huấn ta, sau này không được ra ngoài vào buổi tối.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Kim Tại Trung quay về hướng bố mẹ mình.

“Tiểu Nghiên trên đường về gặp phải lưu manh xém chút là bị ức hiếp, con xem bộ dạng của nó, may mà có người tốt cứu nó, còn đưa nó về nhà, nếu không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Đưa về nhà? Người cứu Tiểu Nghiên và Đặng Dũng?! Kim Tại Trung xoay đầu nhìn Kim Tại Nghiênn đứng bên cạnh, Kim Tại Nghiên trong mắt có tinh quang hướng cậu gật đầu. Nhìn bộ dạng của nàng, Kim Tại Trung liền biết mọi chuyện không đơn giản như bố mẹ biết, nhưng chắc là cũng không quá nghiêm trọng.

“Được rồi, Tiểu Nghiên về rồi là tốt. Trước tiên để nó đi tắm nước nóng thả lỏng một chút, lát nữa con sẽ nói chuyện với nó.”