CHƯƠNG 47
Sau khi Đặng Dũng đóng cửa lại, Trịnh Duẫn Hạo lấy ảnh ra, người trong ba tấm ảnh chủ yếu có 5 người: Kim Tại Trung, Hàn Kính, A Thái, hai đứa con sinh đôi của Hàn Kính. Tấm thứ nhất Kim Tại Trung hai tay bế một đứa trẻ, cười rạng rỡ, giống như đang nói gì với nó, Hàn Kính ngồi bên cạnh, trong nụ cười mang theo hạnh phúc, sau đó là A Thái sau lưng họ, làm việc nghiêm túc, một bộ dạng nghiêm chỉnh. tấm thứ hai, trên bãi cỏ, Kim Tại Trung hạnh phúc nhìn hai đứa trẻ đang vui đuà, Hàn Kính ngồi bên cạnh nhìn, chuyển sang A Thái lúc này đang cúi đầu ăn thức ăn trong tay. Tấm thứ ba, hai đứa trẻ đang chơi đùa, Kim Tại Trung nghiêng người nhận lấy nước từ tay Hàn Kính, nhìn Hàn Kính cười trong đó mang theo hạnh phúc, còn ánh mắt Hàn Kính nhìn cậu, trong mắt Hàn Kính lại mang vẻ sủng nịch, A Thái sau khi ăn cơm lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Còn trên mặt Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn không có chút màu sắc cuả sự vui vẻ, ngược lại tràn đầy nộ khí. Ba tấm ảnh đã sớm bị vò thành một cục, một tay khác cầm lấy điện thoại ném ra xa! Tin nhắn [chú ý an toàn, có thể về sớm một chút không?] cũng tan nát theo chiếc điện thoại.
“Đại ca!”
Nghe thấy tiếng trong phòng, Đặng Dũng và Đào Chí Cương ở bên ngoài cũng mở cửa đi vào. Hai người còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, Trịnh Duẫn Hạo đã đi đến bên cạnh họ.
“A Dũng, đi lái xe.”
“Vâng.”
Hai người nhìn nhau một lát, lướt mắt quanh phòng, nhìn thấy chiếc điện thoại bị bể trong những mãnh vỡ của chiếc bình. Hai người nhíu mắt đi theo xuống dưới. Những bức ảnh bị vò dưới gầm bàn, họ không nhìn thấy.
Xe lái đi không có xác định điểm đến, biểu tình trên mặt Đặng Dũng và Đào Chí Cương đều không thả lỏng được. Xe của họ đã ra ngoài hơn nửa tiếng, tâm trạng của Trịnh Duẫn Hạo vẫn không chuyển tốt. Xe vẫn không chạy, lướt đi trong bóng đêm, trên đường vẫn rất náo nhiệt.
“Lái chậm một chút.”
“Vâng.”
Tiếng của Trịnh Duẫn Hạo từ sau truyền đến, Đặng Dũng lái chậm lại.
Trượt cửa sổ xe xuống, Trịnh Duẫn Hạo hướng mắt lên trên con đường náo nhiệt, một bài hát truyền đến.
“Dừng xe.”
Xe dừng lại trước một tiệm hoa, tiếng nhạc truyền từ trong tiệm hoa. Xe chưa dừng được hai phút, bài hát đã kết thúc. Đặng Dũng từ kính chiếu hậu nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo đang ngẩn ngơ, muốn nói nhưng lại mở miệng được. Nhưng, bọn họ mở cửa sổ dừng lại ở một chỗ như vậy là không an toàn, càng nói, một tiệm hoa mở cửa đến khuya như vậy cũng hơi kì lạ.
“Đại ca….”
“A Chí, ngươi đi hỏi xem bài hát lúc nảy là bài gì. Còn nữa, mua một đoá hoa, bảo họ bật thêm một lần.”
Đúng vào lúc Đặng Dũng muốn nói, Trịnh Duẫn Hạo đã ra lệnh. Đào Chí Cương chỉ có thể mở cửa xuống xe.
“Đợi đã, mua tường vi, màu hồng phấn.”
“Vâng.”
Đào Chí Cương đi một lát đã cầm một đoá hoa, từ tiệm hoa đi ra, trong đó chỉ có bảy đoá tường vi.
“Chủ tiệm nói, người mua tường vi rất ít, nên nhập vào rất ít, trong tiệm chỉ còn nhiêu đây.”
“Ân.”
Nhìn hoa trong tay, Trịnh Duẫn Hạo đặt nó vào chỗ bên cạnh. Sau khi nghe xong báo cáo, lúc bài hát phát xong một lần nữa, Trịnh Duẫn Hạo liền để Đặng Dũng lái xe đi.
Xe đang trên đường trở vè, Trịnh Duẫn Hạo thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển lên bó tường vi bên cạnh.
Hoa được bọc rất đẹp, nhưng hoa lại không đẹp lắm, so với lần đó khác rất nhiều, không biết có phải vì lúc đó hoa được chăm sóc tốt, hay là vì người.
Dùng tay đưa hoa đến trước mũi.
Ngay cả mùi thơm cũng thua xa, mùi trên người cậu vẫn thơm hơn nhiều.
Trịnh Duẫn Hạo mở cửa sổ xe ra, cầm hoa đưa ra ngoài, buông tay, hoa rất nhanh rơi xuống đất, sau đó bị xe đằng sau cán qua….
.
Dùng xong cơm tối, Kim Tại Trung ngồi trong phòng ngủ chỉ có mình cậu, không biết phải làm gì. Đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài vừa đúng lúc bảo vệ thay ca. Những người bảo vệ ở đây cũng không quá nhiều, nhưng tuân thủ luật nghiêm khắc, thay ca không theo giờ, bảo vệ nào cũng đều quen biết nhau, nên muốn lẻn vào là không thể được. Phạm vi hoạt động của bảo vệ và người dưới cũng được giới hạn, ngày nay ở đâu, có nhiệm vụ gì, đêm hôm trước đều được tập hợp tại một chỗ để công bố, nếu như ai không có mệnh lênh hay không phải trong tình trạng quá nguy cấp mà xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, đều không được cho phép.
Kim Tại Trung xoay người trở về bên ghế sopha, vừa định ngồi xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nghi họăc nghĩ: “Tổng tẩu giờ này đến có chuyện gì?” sau đó đi mở cửa. Nhưng mở cửa ra không phải Tống tẩu, mà là A Thái trong tay cầm một chiếc hộp giấy nhỏ.
“Kim thiếu gia.”
“Có chuyện gì không?”
“Vừa nảy bọn họ gửi tới, nói là đại ca dặn phải đưa cho Kim thiếu gia.”
A Thái vừa nói vừa đưa chiếc hộp cho cậu, Kim Tại Trung nhận lấy chiếc hộp.
“Từ Thái gửi sang?”
“Vâng.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Đóng cửa lại, Kim Tại Trung ngồi trên sopha, mở hộp giấy ra.
“Thật là, tại sao lại gói như vậy, đây là cố tình không để người khác mở ra hay sao!”
Kim Tại Trung một bên phàn nàn một bên cố gắng mở chiếc hộp.
Nếu như thứ này từ Thái gửi sang, vậy tức là không phải ở trong nhà, cũng đã một thời gian không nghe thấy tin tức của hắn. Trừ hai tủ sách lớn kia, Trịnh Duẫn Hạo rất ít khi tặng cậu cái gì. Cái hộp này khá nhẹ, là gì nhỉ?
Cuối cùng cũng mở được, Kim Tại Trung lấy ra thứ được bọc lại trong đó. Xé lớp giấy bọc ra, Kim Tại Trung hơi ngạc nhiên, là một chiếc đĩa được bỏ trong hộp, nhìn giống CD, nhưng trong hộp trừ chiếc đĩa đó ra không có bất kì thứ gì.
Chẳng lẽ là phim của bố mẹ cậu? Nhưng lần trước bỏ trong phong thư, chưa bao giờ được gói như vậy. Nhưng nếu không phải, thì là gì?
Kim Tại Trung quyết định không đoán già đóan non nữa, vẫn là để dàn máy DVD nói cho mình biết. Cái dàn máy chiếu phim gia đình này cũng mới một cách đáng ngờ, Kim Tại Trung không biết nó được “chăm sóc” rất cẩn thận còn không phải sau khi cậu tới mới có, cậu cũng không có ý định đi tìm hiểu.
“CD?! Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?”
Trong lúc Kim Tại Trung đang thắc mắc, trong loa truyền đến tiếng dương cầm du dương….
Bài hát kết thúc rồi, Kim Tại Trung không biết mình phải phản ứng như thế nào mới thích hợp. Một bài ca khá hay nhưng nếu như cậu không nghe nhầm, đó chắc là tiếng Thái, vấn đề là cậu nghe không hiểu tiếng Thái, nên không hiểu được ý nghĩa của bài hát.
Trịnh Duẫn Hạo chẳng lẽ chỉ muốn cậu nghe bài này?! Vậy tại sao lại phải rắc rối như vậy? Nhưng nếu như trong đó có ý nghĩa gì đặc biệt vậy tại sao phải là một bài nhạc Thái, Trịnh Duẫn Hạo biết rõ cậu không biết tiếng Thái.
Chính là trong lúc Kim Tại Trung đang nghi hoặc, thì trong loa truyền đến một âm thanh, rất dài, chỉ có một câu. Kim Tại Trung chắc chắn: tuyệt đối không sai đó là tiếng của Trịnh Duẫn Hạo! Tại Trung vội vàng tua lại, nhưng nghe đi nghe lại bốn lần, tuyên bố bỏ cuộc.
Trịnh Duẫn Hạo thu một câu nói của mình vào sau khi bài hát kết thúc. Nếu như câu này của Trịnh Duẫn Hạo là muốn nói cho cậu nghe, tại sao lại phải cách một lúc lâu như vậy, nếu như không phải lúc đó mình đang suy nghĩ ý nghĩa của lời bài hát, rất có khả năng không nghe thấy câu đó. Nhưng nếu như không muốn mình nghe, vậy tại sao lại nói? Mà quan trọng bây giờ là tại sao hắn phải dùng tiếng Thái?! Bản thân nghe bốn lần, vẫn không hiểu gì cả, cũng không phải bất kì câu nói đơn giản nào cậu vô tình nhớ được trong phim Thái. Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc đang nghĩ gì?
DVD biểu thị đã kết thúc, Kim Tại Trung lại bấm nút play, đứng dậy, nằm trên giường, nắm mắt lại, im lặng nghe giai điệu truyền đề từ loa, lúc bài hát gần đến khúc cuối thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, lần này Kim Tại Trung có thể khẳng định người gõ cửa là Tổng tẩu. Liền đứng dậy bấm nút tạm dừng, đi mở cửa, đứng trước mặt cậu quả nhiên là Tổng tẩu.
“Kim thiếu gia, điện thoại của thiếu gia.”
Tông tẩu cười mỉm, đưa điện thoại. Kim Tại Trung rất ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười, bắt điện thoại, không nói gì. Tổng tẩu cười cười, xoay người đi xuống lầu. Kim Tại Trung đóng cửa xoay người lại, đưa điện thoại không dây đến bên tai.
“Là ta.”
“Ân. Những thứ bên trong đã nghe qua chưa?”
“Nghe rồi, rất hay. Nhưng…ta không hiểu.”
“Ân.”
Sau khi Trịnh Duẫn Hạo trả lời như vậy, Kim Tại Trung một lúc không biết nên nói gì, điện thoại một chốc im lặng, im ắng đến nổi kỉ hồ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương. Kim Tại Trung cầm điều khiển từ xa bấm nút play.
“Ta vừa rồi đang nghe, thì Tổng tẩu gõ cửa….ngươi bên đó, vẫn còn việc sao?”
“Ân.”
Lại một tiếng trả lời đơn giản, sau đó Kim Tại Trung nghe thấy tiếng cúp điện thoại. Đưa điện thoại ra khỏi tai lại đặt lên bàn, Kim Tại Trung trong lòng có chút lạc lõng: công việc, Trịnh Duẫn Hạo sẽ không nói với cậu; tình cảm, Trịnh Duẫn Hạo chỉ luôn làm mà không nói, bây giờ bản thân lại có ý tránh né.
Trừ hai thứ này, giữ bọn họ không có gì để nói. Nhưng rất nhanh, khuôn mặt của Kim Tại Trung lại lộ ra nụ cười. Trừ lần đó cậu gọi qua đó Trịnh Duẫn Hạo gọi lại, lần này là lần đầu tiên Trịnh Duẫn Hạo đi xa gọi điện cho cậu. Âm thanh cứ lưu động trong không gian, Kim Tại Trung cầm áo choàng bước vào trong phòng tắm.
Dòng nước ấm áp chảy dài trên cơ thể, Kim Tại Trung vuốt mái tóc ướt ra đằng sau.
“Hình như hơi dài, ngày mai, phải đi cắt tóc.”
Nước chảy qua khoé môi đang nhếch lên, chan hoà chảy xuống ngực.
Cho đến khi ra khỏi salon cao cấp đó, Hàn Kính vẫn có chút kì lạ, hình Kim Tại Trung quay đầu nở nụ cười rạng rỡ hỏi anh [thế nào?] vẫn lưu động trước mắt. Còn nhìn Kim Tại Trung lúc đó trừ từ kinh ngạc, anh không tìm được từ nào để hình dung. Sau khi mái tóc dài mềm mại được thay thế bằng mái tóc ngắn gọn gàng, nét nam tính lúc trước bị mái tóc dài che đi đã được lộ ra, nhưng lại khiến người khác cảm thấy “tuyệt mỹ”.
Hàn Kính nhớ lần đầu gặp Kim Tại Trung tóc của cậu chỉ dài hơn lúc sau khi cắt một chút, nhưng có thể tại vì lúc đó cậu hơi âm trầm nên nhìn có vẻ nữ tính, nên lúc đó mình không cảm thấy kinh ngạc, cũng có thể bây giờ bản thân mang tâm trạng khác.
“Ta một lát muốn đi ăn món Thái.”
“Uh, vâng.”
Kim Tại Trung ngắt lời của Hàn Kính.
“Ngươi có chỗ nào giới thiệu không?”
.
“Bây giờ đừng đưa đồ ăn lên trước, đợi đến khi bọn ta gọi mới đem lên.”
“Vâng.”
Sau khi người phục vụ đi khỏi phòng, Kim Tại Trung đừng dậy đi đến bên cửa sổ.
“Tiệm bậc nhất quả nhiên phong cảnh cũng khác.”
Tiệm bọn họ tới là tiệm bán các món ăn Thái tốt nhất ở đây. Chỗ này đặc sắc nhất, vì từ lão bạn đến người phục vụ đều là người Thái nhưng mỗi người phục vụ đều nói tiếng Anh một cách lưu loát. Nó là loại nhà bằng gỗ hai tầng, rất yên tĩnh khiến tâm trạng người ta trở nên bình yên.
“Không thích sao?”
“Một nơi đẹp như vậy sao không thích được.”
“Gọi nhiều món như vậy, ta còn tưởng ngươi rất đói, sao không cho ăn ngay?”
“Ta muốn để bản thân đói thêm chút nữa, một lần ăn cho đã!”
Kim Tại Trung nghiêng đầu cười nghịch ngợm.
“Nếu không hôm sau lại ăn không được.”
“Sao lại ăn không được! Chỉ cần ngươi…”
Lời của Hàn Kính đột nhiên dừng lại, một lát sau thì hiểu được ý nghĩa của Kim Tại Trung muốn nói, biểu tình vui vẻ trên khuôn mặt mất đi, nhẹ nhàng ôm Kim Tại Trung vào lòng.
“Sẽ không đâu.”
Hai người đứng như vậy một lát, không ai nói gì.
“Vừa nãy gọi rất nhiều món cà ri, nhưng canh lại không gọi, biết tại sao không?”
“Vừa nãy ta vẫn cảm thấy kì lạ, tại sao vậy.”
“Ta muốn uống nước ép ngươi mua lần trước.”
“Nhưng chỗ đó cách đây khá xa, ngươi ở đây….”
“A Thái không phải ở đây sao? Sẽ không có chuyện gì đầu. Còn nếu để anh ta đi mua, ta sợ anh ta sẽ mua nhầm, không phải mùi vị đó.”
“Được, ta sẽ cố gắng về nhanh.”
“Ân.”
Sau khi nhìn thấy Hàn Kính ra khỏi phòng, Kim Tại Trung xoay người, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
“A Thái, vào đây!”
“Kim thiếu gia.”
Trước đó được dặn dò đừng bên ngoài, A Thái đẩy cửa đi vào.
“Giúp ta gọi người phục vụ lúc nãy vào đây. Nhanh lên.”
“Vâng.”
“Tiên sinh. Muốn đem món ăn lên phải không ạh? Hay còn cần thêm gì nữa ạh?”
Cô phục vụ cung kính đứng trước mặt Kim Tại Trung.
“Đều không phải. Thật ra, ta muốn nhờ ngươi giúp ta môt chuyện.”
“Mời tiên sinh nói. Nếu như trong phạm vi phục vụ của chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng làm ngài hài lòng.”
“Xin hỏi, ngươi biết tiếng Thái không? Oh, ta muốn ngươi giúp ta phiên dịch một thứ, là một bài hát.”
“Biết, trước hết ta muốn mạo muội hỏi một chút, ngài có phải đến từ Trung Quốc không ạh?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt! Kì thực ta cũng là một nửa người Trung Quốc, cha ta là ngươi Trung Quốc, ta còn biết tiếng hoa!”
Nữ phục vụ liền thoải mái hơn. Kì thực nếu trước mặt khách nhân khác, thái độ của nàng nhất định sẽ như trước. Nhưng người khác nhân với vẻ bề ngoài đẹp như vậy, trên mặt luôn mang một nụ cười ôn nhu, khiền người ta không kiềm chế được muốn trở nên thân thiết.
“Có cần ta dịch trực tiếp sang tiếng Hoa không?”
“Được, cám ơn ngươi! Nhưng ta chỉ phát âm theo, nên không chính xác lắm..”
Thái độ khác nhau của người trước mặt khiến Kim Tại Trung hơi ngạc nhiên, nhưng cậu hiện tại không có thời gian tính toáng nhiều như vậy.
“Vậy mời ngài nói thử.”
Kim Tại Trung nương theo kí ức phát ra những âm tiết mà cậu hoàn toàn không hiểu.
“Ngài nói rất tốt ah! Nhưng ngài không cần nói tiếp nữa, vì bài hát này ta từng nghe qua, mà còn rất thích, đây là một bản tình ca.”
Lúc Hàn Kính trở về, món ăn đầu tiên Kim Tại Trung gọi được đem lên, Kim Tại Trung ngồi bên bàn mỉm cười với anh.
“Sao rồi, ta dự đoán rất đúng phải không, bây giờ ta thật sự rất đói.”
Kim Tại Trung vươn tay nhận li nước ép từ Hàn Kính đặt lên bàn, liền lập tức bắt đầu ăn, Hàn Kính vừa cười vừa ngồi cạnh cậu.
Sau khi xuống xe, tay của Kim Tại Trung vẫn luôn để trong túi, tay mân mê tờ giấy mỏng. Đi vào trong phòng ngủ, Kim Tại Trung đi thẳng đến tủ đầu giường, lấy cuốn sổ mở ra, kẹp tờ giấy vào trong đó. Tay chậm rãi lướt lên từng chữ, cuối cùng vẫn là gấp cuốn sổ lại.
Kim Tại Trung cầm máy sấy bước ra từ phòng tắm, ngồi trên giường. Vừa ngồi xuống thì dừng lại động tác sấy tóc, liền nằm xuống giường. Nhưng không lâu sau lại ngồi dậy, nhìn chiếc gối bị làm ướt mất bật cười.
“Hắn không ở đây, còn muốn ai làm giúp ngươi nữa!”
Kim Tại Trung trong lúc tự nói chuyện một mình, ánh mắt liền lướt đến ngăn kéo đó. Chà xát mái tóc một cách loạn xạ, Kim Tại Trung một lần nữa mở ngăn kéo, lấy cuốn sổ ra, mở ngay trang đó. Nhìn một lát, cầm bút viết vài dòng trên giấy trắng, sau đó mở đóng cuốn sổ lại, rồi bỏ lại về chỗ cũ, đóng ngăn kéo. Kim Tại Trung mới bỏ CD vào đầu DVD, sau đó chỉ để lại đèn đầu giường, xoay người nằm trên giường, nhắm mắt lại, im lặng nghe. Lời ca được hát ngân vang, từng lời từng lời của bài hát lướt qua trong trí óc Kim Tại Trung:
Cảm tạ khi được quen biết em
Đem đến cho anh những điều tốt đẹp
Cảm tạ lời thề của em
Nói rằng sẽ không bao giờ rời xa anh
Vì một người có thể từ bỏ tất cả
Mặc kệ mọi thứ mà tiếp tục bước đi
Nói lời từ biệt với nỗi đau của con tim tan vỡ
Vượt qua những năm tháng khó khăn dài dẳng
Hạnh phúc bây giờ chính là vì có một người quan tâm
Chính là mỗi ngày có em bên cạnh
Vừa biết được mùi vị ngọt ngào dưới tận đáy lòng
Vừa biết được ý nghĩa của cuộc sống
Chỉ có một trái tim dâng cho em
Anh cố gắng hết sức
Bất luận là tốt xấu cũng như mặc cho khó khăn
Anh cũng sẽ không bị lung lay
Mãi ở bên cạnh em
Cho đến khi sinh mạng này mất đi
Xa cách em một ngày thật dài dẳng biết bao
………
………
Vừa biết được mùi vị ngọt ngào dưới tận đáy lòng
Vừa biết được ý nghĩ của cuộc sống
Xin em hãy lắng nghe tiếng lòng anh
Mỗi ngày đều không ngừng lặp lại
Anh yêu em
………