CHƯƠNG 41.
Ba chiếc xe của Bang Băng Diễm nhanh chóng rời khỏi, cái nơi đầy rẫy âm mưu đó vẫn rất náo nhiệt. Ngay cả khi đã rời khỏi nơi đó, Kim Tại Trung vẫn không thể thả lỏng được, Trịnh Duẫn Hạo khoác vai cậu, nhẹ nhàng chấn an.
“Qua đoạn này thì không sao rồi.”
Hiện tại xe đang chạy trên một con đường núi, bên phải là dãy núi không dốc lắm, bên trái là sướn dốc khoảng 30 độ. Trên núi chỉ có rừng rậm rạp cỏ mọc tươi tốt, bên trái cũng là một rừng cây lớn nhưng cỏ không có sức sống cho lắm.
Kim Tại Trung chỉ nhìn Trịnh Duẫn Hạo, chần chừ. Cái loại cảm giác bất an đó vẫn không mất đi, mà càng ngày càng mạnh, trong ngực cứ thắt lại.
“Đại ca, trước mặt có chiếc xe dừng bên đường, bị tổn hại nghiêm trọng, có thể là tai nạn.”
“Cẩn thận lách qua”
“Vâng.”
“Không được, quay xe lại.”
Chính vào lúc chiếc xe đầu tiên sắp lướt qua chiếc xe kia, Kim Tại Trung đột nhiên ngồi bật dậy la lên, nhưng lời cậu chưa dứt thì “Bùm” một tiếng vang, chiếc xe bị tai nạn đó nổ tung, lực nổ quá mạnh làm lật chiếc xe đầu tiên, Đặng Dũng lập tức bẻ tay lái tránh được cái xe đầu tiên, nhưng lại đụng phải chiếc xe đằng sau chưa thắng kịp. Không đợi họ phản ứng liền nổ ra tiếng súng tập kích, trên lớp kính chống đạn xuất hiện dấu vết bị đạn bắn.
“Shit! Lui lại, trở về.”
Hai chiếc xe chỉ lui ra sau được vài mét, trong đám cỏ hai bên đường đột nhiên chạy ra ba chiếc xe chặn lại đường.
“Tên khốn, muốn chiến thì chiến!”
Hai chiếc xe dừng lại, lập tức phản kích.
Sau khi ra lệnh, Trịnh Duẫn Hạo bấm nút bên tay trái, hai chiếc hộp trên đỉnh xe trượt xuống, lộ ra súng lớn súng nhỏ, Duẫn Hạo quay sang Tại Trung, hôn lên trán cậu.
“Nằm xuống, bịt tai nhắm mắt lại đừng nhìn, được không?”
Đây là lần đầu tiên từ lúc đến Mĩ Kim Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo bị người khác chọc giận, rất giống cảm giác lần đầu cậu nhìn thấy, có chút lạ lẫm nhưng không đáng sợ, Kim Tại Trung ngoan ngoãn nằm sấp xuống, nhắm mắt lại, bịt chặt hai tai, nhưng tiếng súng cứ truyền đến bên tai, dường như càng ngày càng kịch liệt.
“Bảo vệ, mở nắp xe ra.”
Nắp xe trượt mở, Trịnh Duẫn Hạo đưa súng ngắm vào chiếc xe có hoả lực mạnh nhất trong 3 chiếc đang chặn đường, bùm một tiếng chỉ một phát đã giải quyết được cái rắc rồi này, nhưng lực nổ quá lớn nên cũng khiến xe của mình bị chấn động. Nhờ vào địa hình và cỏ cây che chắn nên có thể dễ dàng xử lí những tên phục kích trên núi. Đối phương dường như không đoán được bên của Trịnh Duẫn Hạo lại đem theo thứ lợi hại như vậy, lực lượng tiền phương sau khi bị tiêu diệt thì hậu phương trên núi cũng yếu dần, nhưng chỉ một lát lại mạnh lên. Sau khi quan sát một lát, Duẫn Hạo bắn một phát vào vị trí an toàn và vị trí suy yếu của bọn họ, hai tiếng vang lên, cây lớn đổ xuống, đá bị văng ra xa, chiến trường trở nên im lặng. Trịnh Duẫn Hạo ngồi vào xe, đội của Đào Chí Cương bắn lên đó một lượt, vẫn không có động tỉnh gì, muốn bắn thêm nữa thì bị Trịnh Duẫn Hạo ngăn lại.
“Đừng lãng phí đạn.”
Đạn của bọn họ chuẩn bị không nhiều, cũng không rõ tình trạng của đối phương. Từ lúc bắt đầu giao chiến đến giờ, phát hiện hoả lực của đối phương khá mạnh, cũng không phải một đám vô dụng. Bọn họ cũng mất đi không ít người, nguyên lai tổng cộng 18 người, bây giờ chỉ còn lại 8 người, trừ họ ra, bên kia chỉ còn lại Mễ Nhạc, A Thuận và Tiểu Mao. Không khí trở nên yên tỉnh, mọi người đều cầm chắc súng không dám giảm bớt sự chú ý.
Một thoáng trở nên im lặng khiến Kim Tại Trung mở mắt, ngồi dậy, nhìn thấy hình ảnh bên ngoài cửa sổ cậu đã hiểu, Trịnh Duẫn Hạo quay sang nhìn vào mắt cậu, ôn nhu áp tay lên mặt cậu.
“Chúng ta bây giờ phải xuống xe.”
Ở trên xe cũng không an toàn, xe không đỡ được bao lâu, trong tình trạng này không thể phán đoán liệu đối phương có vũ khí mạnh hơn hay không, chính vào lúc hai người vừa bước xuống xe, trên đầu truyền đến một âm thanh lớn, một con “chim lớn” xuất hiện trên đầu, những người núp trên núi cũng bắt đầu tấn công trở lại, nhưng lúc đó sự tấn công của chiếc trực thăng trên đầu là nguy hiểm nhất.
“Lui vào trong rừng cây.”
Dù đã từng xem rất nhiều phim điện ảnh, nhưng khi thực sự gặp được tình trạng này Kim Tại Trung có chút phản ứng không kịp. Chỉ nghe thấy Trịnh Duẫn Hạo quát lên một tiếng, cậu liền bị ôm chặt vào lòng lăn trên mặt đất, tiếng súng bên tai thật đáng sợ, thậm chí trên mặt còn cảm nhận được đạn xẹt qua trong không khí. Đợi đến khi đã dừng lại, Kim Tại Trung mới nhìn rõ xung quanh thì họ đã ở trong rừng cây, những người khác đều đã trốn sau thân cây, nhưng giọng nói trên đầu vẫn biểu thị rõ sự đe doạ vẫn còn, những người trên núi cũng bắt đầu đến gần.
“Đại ca!”
“Trước tiên mặc kệ những kẻ trên đó, chia ra.”
Trịnh Duẫn Hạo kéo Kim Tại Trung ra sau lưng, rút súng ngắn ra. Cho đến lúc đó Kim Tại Trung mới phát hiện đùi sau của Trịnh Duẫn Hạo đã trúng một đạn, máu vẫn đang chảy, nhưng hắn dường như hoàn toàn không có cảm giác gì. Cây lớn dường như có thể hoàn toàn che mất Kim Tại Trung, trốn sau thân cây cậu không chỉ nghe được tiếng đạn gim vào thân cây mà còn nhìn thấy đạn gim xuống nền đất, những cái đó đều cho cậu biết tình trạng của bọn họ nguy hiểm đến mức nào. Cuối cùng cũng có chút chấn định lại, đột nhiên nghe thấy tiếng vật gì rơi xuống đất, mới nhìn thấy quả bom nhỏ được dùng lực ném ra xa, Trịnh Duẫn Hạo nhanh chóng đè lên người cậu, tiếp đến liền nghe thấy tiếng nổ, bùn đất dính lên mặt, sau đó âm thanh nổ tương tự lại phát ra sau khoảng ba lần thì dừng lại, tiếp đến lại nghe thấy tiếng súng.
“Vẫn ổn chứ?”
“Ta không sao.”
“Đại ca.”
Dương Húc Huy người đứng gần họ nhất chạy đến, hai người không nói nhiều, chỉ gật đầu với đối phương, Trịnh Duẫn Hạo rút ra một cây súng khác cùng Dương Húc Huy đồng thời xoay người, một lát lại kéo Kim Tại Trung ra sau lưng.
“Có thể đưa ta một cây súng không?”
Tiếng của Kim Tại Trung từ đằng sau truyền tời, Dương Húc Huy nhìn Trịnh Duẫn Hạo, ba giây sau rút ra súng ngắn của mình đưa ra sau, Kim Tại Trung nhận lấy súng, tim đập thình thịch. Tuy trong tay có súng, cậu vẫn bị bắt trốn sau một cái cây lớn, Trịnh Duẫn Hạo cũng trốn sau một cái cây gần đó.
“Đứng ở đây không được tuỳ tiện đi ra.”
Trực thăng vẫn đang tấn công từ trên không, Kim Tại Trung ngước đầu có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của họ, mục quang chuyển lên người Trịnh Duẫn Hạo, vì động tác quá mạnh, nên vết thương trên đùi hắn không ngừng chảy máu, ánh mắt lại chuyển lên, phát hiện trên não sau của hắn có một điểm màu đỏ, lúc ý thức đước đó là gì, mắt của Kim Tại Trung trợn to.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên bị đẩy ngã đầu đập mạnh xuống đất, đạn ghim vào gần đó, vì lực đẩy quá mạnh khiến hai người lăn xuống, cho đến khi đụng phải một thân cây mới dừng lại. Nhanh chóng đỡ thân thể ở phía trên đứng dậy, lúc Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy khuôn mặt trở nên trắng bệch của Kim Tại Trung, lúc đỡ cậu dậy cảm thấy dịch thể nóng hổi trên bắp tay cậu, cảm xúc đột nhiên trở lên đáng sợ. Kim Tại Trung giờ mới biết cảm giác bị đạn bắn trúng dường như có thể khiến người khác ngất đi, vì sao Trịnh Duẫn Hạo lại giống như không có chuyện gì? Ngẩng đầu lên, phát hiện trong đôi mắt sâu thẫm của Trịnh Duẫn Hạo phát ra ánh nhìn khát máu, biểu cảm đáng sợ như quỷ satan!
“Đại ca! Kim thiếu gia!”
“Đại ca!”
Dương Húc Huy cùng Đào Chí Cương vừa chú ý đến tình trạng bên này, chạy đến bên họ.
“Đưa súng cho ta!”
Đào Chí Cương không chần chứ đưa súng cho Trịnh Duẫn Hạo, sau khi đỡ Kim Tại Trung ra sau bụi cỏ, cởi bỏ áo khoác xé một miếng vải băng lại vết thương sau đó lại dùng chiếc cà vạt bị nới lỏng cột lại.
“Kim thiếu gia nhịn một chút.”
“Ân.”
Trịnh Duẫn Hạo sau khi cầm chắc súng trong tay, đứng dậy.
“A Huy, yểm hộ!”
“Vâng.”
Nhắm mắt lại, nghe rõ tiếng phát ra trên đầu, mở mắt ra, đi lên trước vài bước sau đó lại đi sang hướng bắc vài bước, dừng lại, đưa súng lên, nòng súng chếch lên 75 độ, bóp cò, sau tiếng súng chính là tiếng la thảm thiết, tiếp đến là từ nơi không gian truyền đến tiếng vật nặng từ trên cao rơi xuống. Chiếc trực thăng trên đầu một lát đã bay ra xa. Nòng súng của Trịnh Duẫn Hạo hường về phía kẻ thù đang từ trên núi chạy xuống. Đột nhiên một thứ to lớn màu đen hướng về phía hai người. “Bùm” một tiếng vang lên, Kim Tại Trung liền kích động, xoay người chỉ thấy một mảnh đất nổ tung ra, Đào Chí Cương bịt miệng cậu kéo trở về nới ẩn náu, không ngừng an ủi.
“Đại ca sẽ không sao!”
Nhìn đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi của Kim Tại Trung, Đào Chí Cương nói những lời ngay cả bản thân cũng không có niềm tin. Cái nơi bị nổ tung đó chính là vị trí của đại ca và Huy ca, còn hiện giờ vẫn không thấy được bóng dáng của hai người.
Sau khi nói xong, trong rừng cây một thoáng im lặng, Đào Chí Cương rút ra súng đi vào trạng thái chuẩn bị nghênh chiến, nghe thấy gần đó có tiếng định bóp cò thì phát hiện ra là Trịnh Duẫn Hạo và Dương Húc Huy.
“Đại ca!”
Nghe thấy tiếng của Đào Chí Cương, Kim Tại Trung lập tức quay đầu nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo người dính đầy bùn đất. Duẫn Hạo sau khi ra khỏi bụi cỏ liền ôm Kim Tại Trung với khoé mắt đầy nước vào lòng.
“A Huy, sao rồi?”
“Vẫn không được, chỗ này nhiễu sóng, tín hiệu không phát ra được.”
“A Chí, phát tín hiệu tập hợp.”
“Vâng.”
Đưa hai tay lên miệng phát ra tiếng chim kêu, một lát sau những nơi khác cũng phát ra âm thanh tương tự.
Dường như chỉ còn lại 7 người: Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung, Dương Húc Huy, Đặng Dũng, Đào Chí Cương, Mễ Nhạc, A Thuận đi với nhau, trốn sau một con dốc, Trịnh Duẫn Hạo mở chiếc túi của áo khoác bị rách:
“Mọi người kiểm tra số đạn còn lại của mình, xem còn bao nhiêu.”
Mọi người đều lấy đạn ra, sau khi đếm, khẽ lắc đầu với Trịnh Duẫn Hạo.
“Hiện tại chúng ta hoả lực là sáu người, đạn không đủ. Theo hoả lực thì đối phương còn ít nhất hai mươi người, súng lớn ở trong tay bọn họ, trong đó còn hai quả đạn, nên chúng ta không được lãng phí đạn. Tiểu Nhạc, A Thuận phụ trách bên trái, A Huy, A Dũng ở giữa, A Chí cùng ta ở bên phải.”
Trịnh Duẫn Hạo vừa nói vừa nhìn Kim Tại Trung.
“Cậu trước hết hãy ở đây.”
“Chú ý cái tên có súng lớn, hành động!”