Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 36




CHƯƠNG 36

“Đại ca đâu?”

Dương Húc Huy vừa đến định báo cáo với Trịnh Duẫn Hạo, lại không tìm thấy người.

“Đại ca đến vườn sau tìm Kim thiếu gia.”

Không hỏi nữa, Dương Húc Huy xoay người đi đến hâu viện, vừa tới khúc rẽ vào vườn hoa, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo cả mặt nộ khí bước về phía mình, hai tay nắm thành nắm đấm, các khớp tay dường như đã trắng bệch đi.

“Đại…”

Giống như Dương Húc Huy trong suốt, Trịnh Duẫn Hạo lướt qua người ông, không nhìn một cái. Nhìn bóng dáng đã lâu không tức giận như vậy của Trịnh Duẫn Hạo, Dương Húc Huy suy nghĩ một chút, mày chau lại, không đuổi theo Trịnh Duẫn Hạo, xoay người tiếp tục đi vào vườn. Nhìn thấy hình ảnh trong vườn, mắt mị lại, từ trong cơ thể phản phất ra khí thế nguy hiểm, kèm theo cái thở hắt ra.

Vì điện thoại, nên Hàn Kính buông môi của Kim Tại Trung ra, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Kim Tại Trung. Lại nhịn không được hôn lên chóp mũi của cậu, mới nghe điện thoại.

“Uy, oh, Tuyết Dung, ân đúng rồi, có thể trở về ân.”

Cúp điện thoại, Hàn Kính lại nhìn Kim Tại Trung, Kim Tại Trung chỉ cúi đầu.

“Vậy ta về.”

“Ân.”

Hàn Kính lại hôn lên phần tóc mái của Kim Tại Trung, xoay người đi ra khỏi nhà kính. Chỉ đến khi Hàn Kính có quay đầu cũng không nhìn thấy mình, Kim Tại Trung mới quỳ xuống vịn lấy kệ hoa, nôn ra. Đợi đến khi nôn xong, Kim Tại Trung ôm lấy ngực, vừa định đứng dậy, một cái bóng đi tới, một tiếng vang lên:

“Có cần nước không?”

Kim Tại Trung hơi ngạc nhiên, sau đó tinh thần lại trở nên bình thường, từ từ đứng dậy, dùng ánh mắt của người ở trên nhìn Dương Húc Huy.

“Đại ca đã nhìn thấy.”

Ngữ khí của Dương Húc Huy bình thản, Kim Tại Trung không trả lời, chỉ lấy nước từ tay ông, nhấp một ngụm súc miệng, rồi nhả ra. Đặt nước lên kệ hoa, Kim Tại Trung hướng về chậu hoa lúc nãy mình mình đặt sang một bên, nhìn những đoá hoa vàng nho nhỏ dùng tay hái vài bông đưa đến bên mũi ngửi thử.

Lúc Kim Tại Trung về đến nhà chính không nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo trong đại sảnh, trong phòng ngủ cũng không có ai. Cậu không đi tìm Trịnh Duẫn Hạo, cũng không hỏi bất kì ai về Trịnh Duẫn Hạo, chỉ làm những chuyện thường ngày vẫn làm. Lúc cơm tối bắt đầu được môt lúc, Trịnh Duẫn Hạo mới từ trên lầu đi xuống ngồi vào bàn ăn, không nói gì. Kim Tại Trung len lén đưa mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, còn Trịnh Duẫn Hạo chỉ cúi đầu ăn cơm của mình, trên mặt không có cảm giác ôn nhu thường ngày, bàn ăn cũng không như trước đây lúc từ

Canada trở về, lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Kim Tại Trung, nhìn Kim Tại Trung có chút ngại ngùng cúi đầu ăn, mắt lại có ánh lên sự hạnh phúc và ôn nhu.

Trịnh Duẫn Hạo rất nhanh ăn xong, sau đó đứng dậy bỏ đi, từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, cũng không nhìn Kim Tại Trung, cả buổi cũng không đưa tới những món ăn trước mặt Kim Tại Trung. Nhìn cái người không thèm quay đầu đã bước lên lầu, cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn, Kim Tại Trung mới thu ánh nhìn ; lại cúi đầu, bới một miếng cơm lớn, có thể vì quá gấp nên bị nghẹn, khoé mắt đỏ lên, tay đang cầm chặt đũa khẽ run.

Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp lên lầu đến trước cửa một căn phòng lớn, sau khi xác nhận vân tay và võng mạc, cửa mở ra, trước mặt lại là một kho vũ khí nhỏ, trên tường treo toàn súng là súng. Trịnh Duẫn Hạo thiết kế đều để lại một mẫu làm vật kỉ niệm, làm nhiều rồi, nên để dành cũng nhiều, cần một căn phòng lớn để chứa. Vào phòng Trịnh Duẫn Hạo đi thẳng đến một nơi, dừng lại, nhìn những cây súng trước mắt, nhẹ nhàng lấy một cây. Súng cầm trong tay, anh mắt của Trịnh Duẫn Hạo lại trống rỗng. Giữa những cây súng có dán một miếng giấy, trên đó ghi lại một thời gian, cái đó như giấy “khai sinh” của chúng, và đó là lúc Trịnh Duẫn Hạo ở Trung Quốc.

Kim Tại Trung ăn cơm xong đi vào phòng ngủ, Trịnh Duẫn Hạo không ở đây, ngồi thẫn thờ một lúc lâu, Kim Tại Trung mới kéo ngăn tủ ra lấy cuốn sổ, nhẹ nhàng lật từng trang, lật đến trang cuối cùng khoé miệng lại mang một nụ cười. Đặt sổ trở lại chỗ cũ, Kim Tại Trung lại cầm búp bê lên, mở tấm vải ra lộ ra hình dáng của búp bê, ngón tay mân mê ngũ quan của nó, ép búp bê vào ngực, Kim Tại Trung nhắm mắt thở hắt vài cái, lại cất búp bê vào, đứng dậy đi vào phòng tắm. Vào phòng tắm sau khi cởi bỏ quần áo, Kim Tại Trung khôg biết tại

sao lại ngẩn ngơ thất thần, không biết qua bao lâu, mới hồi thần trở lại. Tay vừa định mở vòi nước, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh, động tác của Kim Tại Trung dừng lại. Trong bồn tắm thả một ít nước, làm ướt tóc và thân thể, quấn một chiếc khăn quanh eo, đi ra khỏi phòng tắm.

Nghe thấy cánh cửa sau lưng bị mở ra, Trịnh Duẫn Hạo theo phản ứng quay đầu nhìn, nhìn thấy là Kim Tại Trung quấn khăn đi vào. Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, chỉ nhìn người đang đi tới.

“Bên của ta hư rồi.”

“Ân.”

Trịnh Duẫn Hạo chỉ đáp một tiếng, xoay người quấn chiếc khăn tắm sau đó không thèm nhìn Kim Tại Trung một cái đã đi ra ngoài. Vừa lướt qua vai Kim Tại Trung nắm lấy tay của Trịnh Duẫn Hạo, nghiêng người nhìn hắn. Sau một lúc lâu Trịnh Duẫn Hạo mới nhìn Kim Tại Trung, mắt không lộ ra bất kì cảm xúc nào. Cứ như thế một lúc lâu, không ai nói gì, Kim Tại Trung từ từ bỏ tay Trịnh Duẫn Hạo ra.

“Ta sang phòng bên cạnh.”

Trong lúc cúi đầu, khoé mắt của Kim Tại Trung đã đỏ. Nghiêng người đi qua, tay của Kim Tại Trung chạm vào tay Trịnh Duẫn Hạo, nhưng lại không bị nắm lại, Vào lúc sắp ra khỏi phòng tắm, tay bị mạnh mẽ nắm lấy, một lực mạnh kéo cậu trở lại, tiếp đến tấm lưng trần đập mạnh vào tường, rất đau. Giây tiếp theo khuôn mặt phóng to của Trịnh Duẫn Hạo xuất hiện trước mặt cậu. Trịnh Duẫn Hạo nhìn thẳng vào mắt cậu, dường như muốn nhìn ra gì đó, nhưng trừ khoé mắt đã đỏ của Kim Tại Trung, hắn không thấy gì cả. Môi ấn lên, vẫn rất ôn nhu, Kim Tại Trung hé môi, đưa chiếc lưỡi màu hồng nhạt ra….

Trịnh Duẫn Hạo mất đi sự khống chế rồi, vì Kim Tại Trung chủ động. Vì đôi môi rụt rè phản ứng lần này lại chủ động. Vì đôi tay thường ngày nắm lấy drap giường lại đặt lên lưng hắn, vì đôi chân của cậu quấn lên eo hắn, vì cậu chủ động hoan hợp, vì tiếng rên mị hoặc của cậu….còn cả tiếng rên của cậu “Duẫn Hạo”, khiến cho Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn mất đi sự khống chế.

Sau khi kết thúc, không lâu sau Kim Tại Trung đã vì quá mệt mà ngủ thiếp đi. Trịnh Duẫn Hạo nằm bên cạnh Kim Tại Trung, nhìn khuôn mặt thanh tú, nhẹ nhàng gạt phần tóc bết trên trán cậu, ôn nhu hạ xuống một nụ hôn.

Nếu như trước đó không khống chế bản thân, chỉ sợ đã huỷ cậu mất, sau đó bản thân sẽ hối hận, hối hận cả đời. Hắn có thể thông qua tiếp xúc thể xác biết đươc thân thể của cậu vẫn thuộc về hắn, nhưng trái tim của cậu? Từ lúc bắt đầu, mọi thứ đều do bản thân cưỡng ép, có thể trái tim cậu chưa từng có hắn thì làm gì có chuyện phản bội? Trước mặt Hàn Kính lại lộ ra nụ cười chưa từng lộ ra trước mặt hắn. Kì thực hắn luôn sợ, sợ ngày nào đó cậu sẽ bỏ mặc tất cả, bỏ mặc tất cả rời bỏ hắn. Cái tên lúc nãy cậu gọi, là Duẫn Hạo, cậu chưa từng gọi hắn như

vậy, dù là bất kì trường hợp nào!

Nhẹ nhàng ngồi dậy định đi tắm rửa, đột nhiên cảm thấy trên lưng đau đớn. Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn, trên lưng là những đường dài màu đỏ do Kim Tại Trung để lại. Lấy tay của Kim Tại Trung ra khỏi chăn: Quả nhiên là phải cắt móng tay rồi. Đặt tay của Kim Tại Trung xuống, Trịnh Duẫn Hạo xuống giường lấy kiềm cắt móng đến bên giường, nhẹ nhàng cầm tay Tại Trung….

Vẫn còn chưa xong việc, điện thoại ở trên tủ đầu giường của Trịnh Duẫn Hạo rung lên. Nhưng đợi nó rung hai lần rồi mới bắt máy, âm thanh nhỏ nhẹ.

“……Ân…..ngươi sang đó trước, ân……ta một lát sẽ tới.”

Đặt điện thoại xuống, Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục việc làm trong tay. Sau khi làm xong, Trịnh Duẫn Hạo lại cẩn thận đặt hai tay Kim Tại Trung trở về chỗ cũ, giúp cậi đắp chăn, đứng dậy thay quần áo rồi ra ngoài. Lúc cửa phòng đóng lại, trên giường đôi mắt xinh đẹp mở ra. Kim Tại Trung rút tay ra, để trước mặt, nhìn mười ngón tay sạch sẽ, một lát khoé mắt đã đỏ lên, ôm lấy mười ngón tay đặt ở trước ngực.

“Xin lỗi, xin lỗi………”

.

Ngày hôm sau, Hàn Kính bị điều đi, Trịnh Duẫn Hạo không nói bất kì cái gì liên quan đến nụ hôn trong nhà kính, nhưng lại cho lí do hợp lí: Hàn Kính đã lâu rồi không vận động gân cốt, có những chuyện anh làm vẫn quen hơn Tân Tử Phong. Việc tình rất bất ngờ, Hàn Kính chỉ nghi ngờ rằng vì bản thân quá gần với Kim Tại Trung mà không biết nụ hôn giữa anh và Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo thấy được.

Hôm đó trước khi đi, Hàn Kính lén nhìn Kim Tại Trung ngồi cạnh Trịnh Duẫn Hạo, lúc ánh mắt gặp nhau, Kim Tại Trung đã cụp mắt lại, đôi mắt với hàng lông mi dài lộ ra hình ảnh của sự cô độc.

Tiếp quản việc bảo vệ của Hàn Kính, là Tân Tử Phong, Kim Tại Trung chỉ gặp anh ta vài lần, chỉ có thể xem là quen mặt. Kim Tại Trung không thân thiết với Tân Tử Phong như là với Hàn Kính, trừ khi phải chào hỏi hay trả lời thì Kim Tại Trung không chủ động nói chuyện với Tân Tử Phong, vẫn như trước đi đến vườn tiếp xúc với hoa lá. Nhưng Tân Tử Phong không phải Hàn Kính, trừ việc đẹp trai toả nắng khác với sự thành thực chính trực của Hàn Kính thì còn khác ở tính cách.

“Kim thiếu gia cũng có hứng thú với vườn tược sao?”

Ngữ khí của Tân Tử Phong rất thoải mái, thái độ thản nhiên đi đến bên cạnh Kim Tại Trung. Mấy ngày trước Kim Tại Trung bắt đầu học cách trồng một số hoa hoa cỏ cỏ với người chăm sóc nhà kính. Kim Tại Trung nghiêng đầu nhìn Tân Tử Phong bên cạnh: Anh ta tuỳ ý nhưng lại không khiến người khác khó chịu.

“Cũng được xem là hứng thú, dù gì cũng không có việc gì làm, chán lại càng chán hơn.”

Kim Tại Trung nói xong cúi đầu tiếp tục cho đất vào chậu cây.

“Lúc nhỏ bên cạnh nhà ta có một người làm vườn, một người làm vườn nghèo. Nhà của ông ta cũng nhỏ như nhà của ta, nhưng lại rất sạch và đẹp, ban công, lan can đều trồng một số hoa cỏ, sau đó ông ta cưới một người nữ nhân mạnh mẽ. Vợ ông ta rất có khả năng kiếm tiền, nhưng họ vẫn luôn sống trong ngôi nhà nhỏ đó, rất hạnh phúc. Lúc nhỏ nguyện vọng của ta chính là lúc lớn lên trở thành người làm vườn.”

“………”

“Người làm vườn đó từng nói với ta, dùng đúng thuỷ lợi thì hoa sẽ nở rất đẹp.”

Công việc xới đất của Kim Tại Trung dừng lại, sau đó ngước đầu nhìn về phía Tân Tử Phong.

“Ngươi như vậy là đang phê bình ta sao?”

“Không có. Ta chỉ cảm thấy Kim thiếu gia rất nghiêm túc, nên cảm thấy Kim thiếu gia chắc phải thích.”

“Vậy sao ngươi còn hỏi?”

“Đó là…..đây là một loại lễ phép đúng không?”

Nhìn Tân Tử Phong có chút nghi hoặc, Kim Tại Trung nhịn không được lộ ra một nụ cười.

“Không phải sao?”

“Giống tiếp cận hơn.”

“Thật sao? Nhưng đừng để đại ca hiểu lầm, nếu không thì tiêu.”

Nói xong, Tân Tử Phong phát hiện nụ cười của Kim Tại Trung đột nhiên thu lại, rồi lại cúi đầu, tiếp tục xới đất.

“Kì thực đại ca để bọn ta đi theo, chỉ hi vọng Kim thiếu gia ra ngoài dạo, nếu không sẽ buồn chán quá hoá thành bệnh.”

“Ta biết rồi.”

Kim Tại Trung chỉ nhìn Tân Tử Phong cười nhạt.

Hôm đó cuộc đối thoại tới đó thì kết thúc. Trước khi rời đi, Tân Tử Phong nhìn cái bóng dáng đang đi vào nhà chính, mất đi tinh thần lúc trong nhà kính, đôi mất có một luồng sáng u ám.