Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 24




CHƯƠNG 24

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Kim Tại Trung nhắm mắt lại, nằm trên giường hoàn toàn không muốn cử động. Hôm nay Trịnh Duẫn Hạo khiến cậu ăn không tiêu, ngủ thêm một buổi chiều cho rồi. Nhưng không lâu sau Trịnh Duẫn Hạo từ phòng tắm bước ra, đập tan ý tưởng của cậu.

“Dậy tắm rửa một chút, một lát dẫn cậu đi gặp một số người.”

Ngồi dậy trên giường, Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

“Có thể không đi không?”

“Hôm nay nhất định phải đi gặp.”

“Uh.”

Mặc bộ đồ do Trịnh Duẫn Hạo chọn cho cậu, Kim Tại Trung đứng trước gương chau mày.

Trịnh Duẫn Hạo muốn giúp cậu ăn mặc đẹp, để đi làm minh tinh hay sao, tại sao lại ăn mặc như vậy? Còn nữa, tại sao là áo cổ chữ V rộng như vậy? Những chỗ cần lộ ra cũng đã lộ những chỗ không cần lộ cũng đã lộ. Lúc nãy vừa cầm quần áo lên cậu đã muốn đổi, nhưng Jung Yun Ho chỉ một câu nói.

“Cứ mặc bộ này.”

Khoác thêm một chiếc áo rộng ở ngoài, Kim Tại Trung theo Trịnh Duẫn Hạo xuống lầu. Vừa đi đến chỗ cầu thang, Kim Tại Trung nhìn thấy sáu người đang đợi bên dưới. Trong đó có ba người Kim Tại Trung biết, là Đặng Dũng, Hà Phương cùng Đào Chí Cương. Kim Tại Trung nghĩ, ba người còn lại chắc chắn là những người Đào Chí Cương nói với cậu. Quả nhiên vừa xuống tới lầu, Trịnh Duẫn Hạo đã chỉ vào ba khuôn mặt lạ giới thiệu với Kim Tại Trung:

“Đây là A Huy, Dương Húc Huy, Tân Tử Phong, Hàn Kính.”

“Kim thiếu gia.”

Ba người cúi người, cung kính gọi.

Kim Tại Trung đáp lại một tiếng, tiếp tục theo Trịnh Duẫn Hạo đi ra ngoài. Đây không phải là phần chính, phần chính ở đằng sau. Sáu người kia đi theo họ.

Đi trên đường, Kim Tại Trung cứ suy nghĩ: nếu như nếu như dùng một câu để hình dung thuộc hạ của Trịnh Duẫn Hạo, vậy cậu sẽ chọn “trong ngoài không giống nhau” hay dễ nghe hơn là “nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài”.

Lúc nhìn thấy Dương Húc Huy, Kim Tại Trung một lần nữa mở rộng tầm mắt. Theo như lời kể của Đào Chí Cương thì trong trí tưởng tượng của Kim Tại Trung, Dương Húc Huy phải là một nam nhân cao ốm, một bộ dạng tinh anh, ánh mắt sắc bén, hay có thể thêm một cặp mắt kính. Nhưng thật tế lại hoàn toàn khác với hình tượng đó. Dương Húc Huy ngoài đời cao hơn Trịnh Duẫn Hạo nữa cái đầu, cao lớn lực lưỡng, cùng Hà Phương giống nhau mày rậm, mũi cao, môi dày, đoan chính cương nghị khác hẳn với hình tượng tinh ranh! Nhìn càng giống người mỗ lợn hơn, nhưng thực tế lại luôn suy nghĩ cẩn thận, nên mới trở thành đôi tay của Jung Yun Ho.

Kim Tại Trung vẫn cảm thấy Dương Húc Huy và Hà Phương giống nhau, nhưng một người họ Dương một người họ Hà, chắc không phải là huynh đệ. Chẳng lẽ là…..vợ chồng?! Nghe nói hai người ở bên nhau lâu, không chỉ thói quen mà cả cảm giác cũng sẽ có chút giống nhau. Ý tưởng này lướt qua trong não, Kim Tại Trung trong lòng tự mắng mình: cũng vì ở bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, nên mới có những ý nghĩ kì lạ như vậy!

Nhưng không ngờ đến, sau này Kim Tại Trung từ chính miệng Dương Húc Huy biết được, thì ra anh ta thật sự cùng Hà Phương là anh em, nhưng là anh em cùng cha khác mẹ. Dương Húc Huy là con của cha Hà Phương cùng người nữ nhân khác sinh, mẹ của anh ta họ Dương. Còn mẹ anh ta lúc anh ta một tuổi vì muốn cứu cha anh ta nên đã chết. Còn mẹ Trịnh Duẫn Hạo đem anh ta về, nhận làm con nuôi. Sau vài tháng thì Trịnh Duẫn Hạo ra đời, nên Dương Húc Huy cùng Trịnh Duẫn Hạo có thể nói vừa sinh ra đã quen biết nhau. Tình cảm giữa hai anhn em Dương Húc Huy và Hà Phương cũng rất tốt, Hà gia cũng thừa nhận đứa con này. Lúc đó Hà gia không có vì mẹ của Dương Húc Huy mà xích mích, vì cha của Hà Phương không phải vì có một người phụ nữa khác mà lạnh lùng với mẹ của Hà Phương. Kim Tại Trung cũng vào lúc đó với biết, thì ra có người có thể đồng thời yêu hai người.

Hàn Kính, Đào Chí Cương không kể nhiều cho Kim Tại Trung, chắc là giống với tưởng tượng của cậu nhất: cẩn trọng, tài giỏi. Lúc nhìn thấy Tân Tử Phong, Kim Tại Trung có chút bất ngờ, cậu không nghĩ từ “đẹp trai” trong lời của Đào Chí Cương lại xinh đẹp như vậy. Mặc dù Tân Tử Phong rất cẩn thận, nhưng Kim Tại Trung vẫn phát hiện, lúc ở phòng khách Tân Tử Phong có lén nhìn cậu.

.

Theo Trịnh Duẫn Hạo đi ngang qua bức tường kính đó, đi vào thang máy, Kim Tại Trung càng khẳng định sự dự đoán của mình: hôm nay Bang Băng Diễm mở đại hội, còn người cậu phải gặp, chính là những đường chủ của Bang Băng Diễm.

Lúc cánh cửa của phòng hội nghị dưới tầng hầm mở ra, nhìn thấy những người bên trong, Kim Tại Trung không tự giác xích lại gần Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo xoay đầu nói nhỏ với cậu một câu.

“Đừng sợ.”

Kim Tại Trung khẽ gật đầu, theo Trịnh Duẫn Hạo từ một bên đi vào. Vừa đi đến bước thứ hai, những người đang ngồi đều đứng dậy, âm thanh đều nhau:

“Đại ca, Kim thiếu gia.”

Lúc Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, thì họ lại ngồi về chỗ cũ. Đứng ở trước chỗ của mình, Trịnh Duẫn Hạo cởi bỏ áo khoác ngoài đưa cho Dương Húc Huy, sau đó nghiêng đầu nhìn Kim Tại Trung, Tại Trung hiểu được, cũng cởi bỏ áo khoác ngoài, Hà Phương từ sau lưng cậu đưa tay lên đón lấy. Kim Tại Trung vừa cởi ra, ánh nhìn của mọi người đều tập trung vào hình xăm tường vai trên xương quai đòn của cậu. Kim Tại Trung chỉ muốn kéo quần áo lên che lại, không phải ánh nhìn của những người này như hổ báo, trái lại, rất bình thường. Chỉ là, bên cạnh đoá tường vi có hai trái “dâu tây lớn”. Kim Tại Trung liếc mắt nhìn nhìn “hung thủ” ngồi bên cạnh đang rất bình thản.

Trước đây Trịnh Duẫn Hạo ít khi để lại dấu vết trên người cậu, hôm nay không biết tại sao hắn lại cố tình như vậy, để lại dấu vết ở chỗ rõ như vậy, còn cố tình cho cậu mặc loại quần áo này.

“Hôm nay việc đầu tiên cần bàn..”

Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên ghế, mở miệng nói, ánh mắt của mọi người lại tập trung vào hắn. Kim Tại Trung cảm thấy thanh thản hơn, lén thở phào, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo.

“Là việc liên quan đến hải lam tường vi. Cũng như đã nói với mọi người, Kim thiếu gia sẽ không quản lí việc trong bang, nên mọi người vẫn tiếp tục quản lí địa bàn hiện giờ của mình. Tiếp theo từng người hãy báo cáo tình trạng địa bàn của mình.”

Trịnh Duẫn Hạo vừa nói xong, người ngồi bên phải cuả chiếc bàn dài gần Trịnh Duẫn Hạo nhất đưa một cuốn sổ cho người đứng sau lưng, người đó đưa cuốn sổ cho Dương Húc Huy, sau khi Dương Húc Huy nhận lấy, người ngồi đó bắt đầu đứng dậy báo cáo. Người nam nhân đó nói xong, Dương Húc Huy lại đặt cuốn sổ đó lên bàn của Trịnh Duẫn Hạo, đứng bên hắn nhỏ giọng nói gì đó. Kim Tại Trung không nghe thấy anh ta nói gì, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo gật đầu. Người ngồi cạnh nam nhân lúc nãy cũng đưa một quyển sổ trong tay cho người đứng đằng sau, sau đó lại lặp lại quy trình lúc nãy.

Những người này nói gì Kim Tại Trung không có hứng thú, dù gì cũng không liên quan đến cậu, Trịnh Duẫn Hạo đã sớm nói không cần cậu quản bất cứ việc gì, nên bắt đầu đảo mắt nhìn những người trong phòng: tuổi tác cũng gần giống Trịnh Duẫn Hạo, người gì thì khoảng 50 mấy.

Trong Bang Băng Diễm có tổng cộng 14 đường khẩu mỗi đường khẩu có 2 đường chủ, không chia chính phụ, mục đích là để kiềm hãm nhau, giám sát nhau. Lúc hội nghị đường chủ, tất cả đường chủ đều phải đến đủ. Lúc vào phòng hội nghị, mỗi đường chủ chỉ được đem theo 1 người, và không được đem súng vào. Còn bang chủ và bang chủ phu nhân mỗi người chỉ được đem theo hai thuộc hạ, được đem súng vào.

Những cái này đều do Đào Chí Cương vừa nói cho Kim Tại Trung nghe. Nhưng hôm nay theo họ vào chỉ có Dương Húc Huy cùng Hà Phương, bốn người còn lại đứng đợi ở bên ngoài. Bây giờ Dương Húc Huy đang đứng bên phải Trịnh Duẫn Hạo, Hà Phương đang đứng bên trái Kim Tại Trung. Tại Trung không biết có phải vì Duẫn Hạo nói không cần cậu quản lí, nên chỉ có hai người theo vào.

Những thứ này hiện tại Kim Tại Trung cũng không quan tâm, cậu quan tâm khi nào mới kết thúc cuộc họp! Mới chỉ có ba người. Phải đợi 28 người nói xong thì phải đến bao giờ!

Kim Tại Trung đặt tay sang hai bên, cẩn thận ngồi thẳng lưng.

Trịnh Duẫn Hạo đã không bắt cậu quản, tại sao còn phải bắt cậu ngồi ở đây hầu? Tại soa lâu như vậy, tại sao ghế không phải ghế nệm mà là ghế gỗ? Ở đây cũng có vài người lớn tuổi. Lưng vốn đã đau, còn phải ngồi nghiêm chỉnh như vậy! Tên Trịnh Duẫn Hạo đáng chết này!

Vừa đang mắng trong lòng, thì Trịnh Duẫn Hạo ghé vào tai cậu.

“Ngồi sang đây.”

Tuy rằng tiếng của Trịnh Duẫn Hạo rất nhỏ, nhưng Kim Tại Trung vẫn giật nãy mình, nhanh chóng ngước đầu nhìn những người xung quanh. Nhưng không ai nhìn về phái của họ, mấy chục người phải làm sao cúi đầu chăm chú lắng nghe, làm sao ngước đầu nhìn người đang nói chuyện, Kim Tại Trung dám khẳng định, những người đó chắc chắn là đang lén nhìn về phía này. Nhưng nhìn khuôn mặt của Trịnh Duẫn Hạo và bàn tay lên đặt lên đùi của hắn, cậu biết được lúc này tuyệt đối không thể làm trái ý Trịnh Duẫn Hạo, nên từ từ đứng dậy, cẩn thận ngồi lên đùi hắn. Vừa ngồi lên đã bắt đầu thấy hối hận: không nên ngồi thẳng như vậy, bây giờ so với lúc ngồi trên ghế thì có khác gì. Nhưng vừa ngồi được một lúc, tay của Trịnh Duẫn Hạo đã đặt lên eo, nâng cậu lên nhẹ nhàng điều chỉnh lại vị trí, sau đó ôm thân thể Kim Tại Trung vào trong lòng, một tay đặt lên eo cậu. Kim Tại Trung mặt đỏ bừng, lập tức giấu mặt vào trong.

Tuy biết rằng những người ở đây đều hiểu rõ quan hệ giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo, nhưng Trịnh Duẫn Hạo từ trước đến nay đều không làm những cử chỉ thân mật với cậu trước mặt người khác, càng không nói nhiều người như vậy. Còn Trịnh Duẫn Hạo lại tỏ ra tự nhiên như vậy, vừa chỉnh tư thế cho cậu xong, liền quay lại xem xét những lời báo cáo của những người đó. Người này có thể làm nhiều việc cùng lúc như vậy! Mặt dựa vào ngực của Trịnh Duẫn Hạo, nhịp tim bình ổn mạnh mẽ của hắn cậu có thể cảm nhận được. Đối diện với nhiều người ngoài mặt cung kính, nhưng trong lòng lại nghĩ những chuyện gây phản, tim của hắn lại bình thản như vậy, phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể làm được như vậy?

Kim Tại Trung nhắm mắt lại, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi.