Tôi trợn tròn mắt, nhìn tên con trai kia bất khả tư nghị liếc mắt một cái, sau đó cao thấp đánh giá tôi một lượt, hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng lại buông tay Trần Di, hướng phía tôi thong thả đi tới, tôi nhịn xuống cảm giác muốn bỏ chạy, thân mình lùi nhanh về bức tường phía sau. Ngực kịch liệt phập phồng.
Giây tiếp theo, hắn tên con trai đó đi đến bên người tôi, mùi vị rượu từ hắn phả vào mặt tôi, làm cho tôi buồn nôn.
Một đôi tay ngăm đen nắm lấy cằm tôi, dường như chế trụ hết lực đạo của toi, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt hắn. Khóe miệng đầy đặn của hắn một lần nữa phẫn đến gần môi tôi, đầu tiên là khinh thường, sau đó chạm vào cằm tôi, biểu tình giống như dịu bớt tức giận, nhanh chóng co rút đồng tử, mắt lóe lên một tia sáng kì dị. Bàn tay hắn ở cằm tôi vuốt ve hai bên "Nhìn không ra, thì ra cũng là một cô gái được đấy! Lúc trên giường nhất định rất thích thú!" Nói xong, ngón tay hắn dọc theo hai má tôi một đường đi xuống phía dưới, phút chốc đã chạm đến khuôn ngực đang phập phồng không ngừng của tôi, hắn cùng lúc nói ra lời hạ lưu, lại đồng thời mỉa mai tôi.
Tôi thẹn quá hóa giận, cũng không biết lúc ấy dũng khí đến từ đâu, thân mình nhu nhược cố gắng đứng thẳng, hai tay dùng lực cho hắn một bạt tai.
"Ba" một tiếng, thời gian giống như ngưng đọng lại, ngoài âm thanh hít thở, còn lại chính là cặp mắt màu đỏ tức giận.
Tôi không kịp rút tay lại, tóc đã bị ngưới khác mạnh mẽ nắm lấy. Một bạt tai, thân thể nặng nề của tôi va mạnh vào tường. Không cho tôi cơ hội thở, lại "ba" lên một tiếng, cùng một bạt tai đánh úp đến khiến tôi đau đớn. Trên mặt lại là một trận bỏng rát đau đớn. Bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh nức nở.
"Mẹ nó, gái bao cũng dám đánh tao!" "Ba! Ba!" lại thêm hai bạt tai, không chút lưu tình nào, ở trong tai tôi nổ vang. Thân mình thôi bị người khác nắm lấy hướng đến vách tường xô mạnh vào.
Tiếng la khóc tăng lên. Tràn đầy toàn bộ không gian hẹp dài. Chính là ở phía sau, không có ai đứng ra giúp đỡ chúng tôi. Không một ai.
Lại thêm vài cước hạ lên thân thể tôi. Đau đến toàn tâm. Tôi nhìn không rõ lắm, mùi máu từ khóe miệng xộc lên. Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt hung ác, còn có một nắm đấm lớn, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, đợi đòn tiếp theo của hắn, tôi đã nghĩ, đây thực sự là cuộc sống trong thế giới văn minh hay sao?
Bỗng nhiên thân mình tôi bị bế lên, hương vị bạc hà thản nhiên tỏa vào mũi tôi.
Tôi mở mắt ra, cũng là một đôi mắt màu đỏ, như một bầu trời màu đỏ chói mắt.
Nghiêm Diệu.
Sự khiếp sợ và khuất nhục vừa rồi trong nháy mắt hóa thành nước mắt uốn lượn chảy xuống vô tận. Tôi nhanh chóng nắm lấy góc áo hắn, thân mình ở trong vòng tay hắn. Run run nức nở.
Cánh tay Nghiêm Diệu ôm lấy tôi thật chặt, phía trước, tên con trai kia đã muốn đứng lên, khóe môi hiện lên những tơ máu, âm ngoan nhìn chúng tôi. Sau đó lại nhìn xuống mu bàn tay đầy máu tươi của mình. Ánh mắt như muốn đem Nghiêm Diệu băm thành vạn mảnh. Hắn ta mắng một tiếng, bộ dáng như muốn xông đến chỗ Nghiêm Diệu và tôi, người bạn bên cạnh hắn lại ngăn cản, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, sắc mặt hắn có phần thay đổi, nhưng vẫn liếc mắt quét qua chúng tôi một lượt, hắn không để ý bạn bè ngăn cản mang nắm đấm phóng tới. Nghiêm Diệu đang ôm tôi đã đem tôi kéo ra sau lưng hắn.
Dễ dàng thấy một trận ẩu đả sẽ bắt đầu.
"Trát Phi!" Một tiếng quát vang lên. Động tác nắm đấm của hắn ta đã ngừng lại.
Ở cuối hành lang, một bóng người to lớn chậm rãi đi. Mang theo một áp lực vô hình, dùng đèn thẳng tắp chiếu đến khuôn mặt thâm thúy kia, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra người con trai trước mặt này là ai.
Tôi đã thấy hắn, trong bức ảnh chụp ở đầu giường của Nghiêm Diệu.
Trát Phi rốt cuộc cũng chịu buông nắm đấm, hung hăng trừng mắt nhìn chúng tôi, lui lại một bên. Ánh mắt tàn nhẫn vừa rồi lập tức dịu xuống. Giây tiếp theo, một âm thanh thanh thúy vang lên, Trát Phi bị một lực đạo thật lớn đánh cho lảo đảo lui về phía sau. Mọi người gần như nín thở. Ngây dại nhìn thời thế một màn thay đổi lớn.
Trát Phi khuất phục lãnh một bạt tai. Nhưng không có đánh trả lại, ngay cả phẫn nộ cũng không có, hắn ta cúi đầu, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh. Không có nói lấy một câu.
"Không sao chứ!" Hắn đi đến bên người Nghiêm Diệu, đầu tiên là đưa mắt nhìn Nghiêm Diệu, sau đó lại nhìn tôi. Cặp con ngươi kia của hắn so với Nghiêm Diệu giống như đúc, cả hai đều mang ánh sáng chói lọi, tôi nhìn thấy Nghiêm Diệu môi mấp máy, không có trả lời.
Tôi lắc lắc đầu, trực giác cho tôi biết người con trai trước mắt này càng thêm nguy hiểm, vì thế tôi rất nhanh nắm lấy góc áo của Nghiêm Diệu, lại nhìn đến Trát Phi vừa rồi vẫn còn mãnh liệt kiêu ngạo.
Hắn hoàn toàn không còn dù chỉ là một chút ngạo khí như trước, cung kính đứng trong góc khuất tối.
Nghiêm Diệu nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói "Còn không đi?"
Vài người bối rối nâng Lí Kiến dậy rồi rời đi, người con trai trước mặt Nghiêm Diệu không có ngăn cản, đi thẳng vào không gian rộng lớn bên trong. Trát Phi cùng cùng đám bạn cũng một đường đi vào theo hắn.
"Đưa điện thoại cho tôi!" Cửa vừa đóng một giây. Vang lên một giọng nam nặng nề. Phảng phất trong tai tôi, không nghe được rõ như bình thường, Nghiêm Diệu ôm thân thể tôi đi tiếp không có dừng lại.
Đi ra ngoài, gió lạnh thổi lên gò má tôi, tôi càng dựa chặt vào thân mình Nghiêm Diệu. Hắn không nói gì, bắt một chiếc taxi, nửa đường xuống xe một lần, lúc trở lại xe mang theo một túi to. Hắn không có đưa tôi trở về trường học, mà trở về nhà trọ của hắn. Tôi có chút ý muốn kháng cự, dù sao lần trước ở trong này đã mang lại cho tôi cảm giác không vui, cảm giác ấy đã khắc sâu trong lòng tôi. Nghiêm Diệu kéo tôi lại gần "Nhìn lại bộ dáng của ngươi lúc này đi!"
Tôi không rõ ý tứ của hắn, một mạch đi thẳng đến trước gương, nhìn thấy hai má sưng vù của mình, khóe miệng cũng bị tàn phá, mắt sưng đỏ, nhìn như thế nào đều thấy giống người vừa bị bạo hành, trách không được vừa rồi tài xế taxi nhìn tôi với ánh mắt đầy quái dị. Tôi dùng nước tẩy sác vết máu, đau đến thấu xương.
Vật lộn một phen, tận lực cũng làm cho bộ dạng của1 mình bớt một chút thê thảm, vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy Nghiêm Diệu ngồi ở trên giường, bên cạnh là chiếc túi plastic đã mở ra. Tôi thấy trong túi là một ít nước thuốc sát trùng, kem bôi miệng vết thương. Thì ra lúc hắn xuống xe là đi mua thuốc.
Trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác lo lắng. Tôi do dự đứng một chỗ không hề động đậy, thật sự không thể hiểu rõ được tâm lý của hắn. Khi thì lạnh lùng, khi lại ôn nhu.
"Lại đây đi!" Thấy tôi bất động, Nghiêm Diệu cuối cùng cũng mở miệng, một bên vặn mở một chai nước thuốc, tôi chần chừ một lúc lâu, vẫn là bước đến gần hắn.
Đây là lần đầu tiên cảm giác được độ ấm trên ngón tay của Nghiêm Diệu, không có lạnh lẽo, là ấm áp, tay nhúng nước thuốc nhẹ nhàng ở trên mặt ta thoa thoa loạn xạ. Thậm chí lực đạo cũng bị hắn cẩn thận khống chế. Chính là lúc tra thuốc vào miệng vết thương đau làm cho tôi không nhịn được mà kêu nhỏ ra vài tiếng.
Nghiêm Diệu dừng động tác, liếc mắt hỏi xem tôi một cái.
Gần gũi tiếp xúc, tôi cảm giác được hơi thở của hắn phả lên chóp mũi mình. Mang theo cảm giác tê dại kỳ lạ.
"Tôi... Tôi tự mình đến!" Không có đỏ mặt, tôi xấu hổ lùi lại một chút, Trực giác cho thấy trước mặt tôi lúc này là thân mình nóng bỏng dọa người.
Nghiêm Diệu không có trả lời tôi, đưa tay kéo thân thể tôi vào vị trí đối diện hắn. Tôi bối rối giãy dụa, chợt nghe hắn nói "Cô có thể không đến!"
Nói xong, lại dùng tay thoa thuốc trên mặt tôi.
Trái tim tôi nhảy cuồng loạn, tôi cố gắng giữ hơi thở bình thường nhìn Nghiêm Diệu thong dong thoa thuốc, dùng gạc che lại miệng vết thương, cho đến khi hắn đứng dậy rời đi, tôi mới nặng nề thở ra, giống như vừa rồi hít thở không thông. Không rõ cho nên bói rối. May mắn ánh sáng mờ nhạt có thể che lấp một ít biểu hiện trên khuôn mặt tôi.
Nghiêm Diệu trở lại rất nhanh. Lòng tôi lại dâng lên cảm giác kinh hoàng.
Lộ Tịch Ngôn, mày hiện tai đang nghĩ cái gì. Hắn bất quá cung chỉ là đối với mày ôn nhu một chút, mày không nhận ra sao? Tôi vì chính ý nghĩ của mình bối rối xấu hổ.
"Cô hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi!" Nghiêm Diệu chỉ chỉ lên giường, tôi kinh hoàng ngẩng đầu, trực giác đã nói "Không được!"
Nghiêm Diệu dừng lại, nhìn kĩ tôi, được một lúc lại buồn cười, nói "Cô đang sợ điều gì?" ( Haiz... Biết rùi mà còn hỏi ^^~ )
Tôi cực kỳ quẫn bách, tuy rằng phát hiện người này cười lên như vậy là chuyện tốt, nhưng mà, hắn nhiện tại đang cười nhạo tôi.
"Tôi không có... Dù sao, tôi cũng muốn trở về!" Tôi đứng dậy, bả vai lại bị Nghiêm Diệu nhấn xuống.
"Cổng trường đã đóng rồi!" Tôi liếc mắt lên đồng hồ treo tường. Đã hai giờ sáng.
"Nhưng là... Nhưng là..."
"Cô nghĩ tôi đối với cô có ý đồ gì sao?" Lcus này tôi thấy Nghiêm Diệu nhíu lông mày. Biểu tình bỗng trở nên cứng ngắc. Lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng. Bàn tay đặt trên đầu vai tôi đã tăng thêm lực đạo.
"Tôi..."
Tôi nhìn thẳng hắn, bàng hoàng, Bị đùa bỡn nên toàn bộ tâm trạng đều là khó chịu "Nghiêm Diệu, nếu không thích tôi, đừng cho tôi hi vọng. Anh có biết không, anh như vậy khiến cho người khác thật khó chịu. Anh cao hứng là có thể đến tặng cho tôi một chút hi vọng, thậm chí đối với tôi ôn nhu như ngày hôm nay, nhưng khi mất hứng, anh là mặt có thể biến đổi lập tức bảo tôi đi... Tôi là người, không phải một món đồ chơi! Tôi không chịu được bất cứ kẻ nào khống chế!" Đến cuối cùng, tôi giống như đã hét lên. Nghiêm Diệu đứng thẳng mình. Nhìn tôi. Trước sau vẫn là bộ mặt không biểu cảm.
Tôi thật thắc mắc nam nhân này có trái tim hay không, hắn như thế nào không có biểu cảm khi ở bên người khác, vẫn như vậy lạnh nhạt?
"Cho nên, nếu không được, sau này đừng xuất hiện, tôi còn có cuộc sống của chính mình!" Tôi hít thật sâu, thong thả đi về phía cửa. Lúc đi ngang qua người hắn, tôi nghe được một tiếng hít thở khó hiểu.
Giây tiếp theo, thân thể tôi đã suýt chút nữa mất thăng bằng. Một bóng người ôm lấy tôi, tôi trừng lớn mắt, nhìn thấy trước mặt là cặp con ngươi đen nồng cháy cuồng nhiệt. Trong đó từng là sự yên lặng, lúc này, bên trong đó tình cảm tăng lên cơ hồ làm cho người ta ngập đầu. Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, tay hắn lại nhanh chóng giữ lấy ót tôi, dùng một lực đạo gian nan hôn môi tôi.
Không phải cảm giác hư ảo như trước đây, là cảm giác mềm mại chân thật, có thể cói là dào dạt, lại cố ý làm cho tôi và hắn đắm chìm trong đó, một chút run run khóe môi dọc theo khóe miệng mút vào, liếm, cắn. Tôi giống như đã trải qua cả thế kỷ, cho đến khi tôi hoàn toàn bị hơi thở của hắn vây quanh, hắn mới buông tôi ra, tôi vội vã hít thở. Nặng nề, chậm rãi, Nghiêm Diệu dùng sức ôm tôi, như muốn khảm tiến tôi vào thân thể hắn, thì thảo nói vào tai tôi "Em rốt cuộc muốn cái gì, muốn cái gì...."
Tôi không nghe rõ hắn nói gì sau đó, thậm chí còn không có kịp phản ứng gì sau nụ hôn vừa rồi. Chỉ biết là thân mình bị hắn ôm gắt gao, sắp không thở nổi, trong lòng tôi bỗng sinh ra cảm giác khó hiểu, làm cho người khác hít thở không thông.
Cứ như vậy, trong lòng cũng cảm nhận được một chút ngọt ngào!
Tôi trở thành bạn gái Nghiêm Diệu, trong lúc tôi nghĩ chính mình đã hoàn toàn bị hắn chán ghét, trong lúc tôi ý thức được hắn là loại động vật máu lạnh vô cảm, rốt cuộc lại không như vậy.
Bạn gái của Nghiêm Diệu.
Chỉ có tôi mới có thể tới gần hắn, chỉ có tôi mới có thể kéo tay hắn, chỉ có tôi có thể đến nhà hắn, chỉ có tôi có thể nhìn ánh mắt hắn, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy hắn ôn nhu.....
Kỳ thật ở chung lâu ngày mới phát hiện, Nghiêm Diệu không phải lạnh lùng như tôi vẫn nghĩ, chẳng qua hắn không biểu đạt ra mà thôi, có lẽ là thói quen chết lặng, hắn không biểu hiện hỉ nộ ái ố, thậm chí chính là tôi gây ra cho hắn những cảm giác khác thường, hắn cũng phải dùng một thời gian dài mới hiểu được đó chính là THÍCH. Hắn như gần như xa không phải là thủ đoạn của hắn, mà là hắn trong lòng có bàng hoàng, không thể tiếp nhận được cảm giác ấy. Khiến tôi dở khóc dở cười.
Nghiêm Diệu cũng không thích so đo, lại càng không thích hợp với đám đông, tôi đã thử cho hắn gia nhập vào cuộc sống như một vòng luẩn quẩn của tôi, nhưng hắn cự tuyệt, hắn trong thế giới của hắn chỉ có tôi, vì thế hắn cũng hi vọng, trong thế giới của tôi cũng chỉ có hắn.
Ngoài việc mỗi ngày đi học, hầu hết thời gian còn lại hắn đều ở nhà trọ, đó là tài sản của hắn, đối với những sinh viên như chúng tôi mà nói, đây là một thứ rất xa xỉ, mà hắn cũng chỉ bâng quơ nói là quà sinh nhật mừng hắn mười tám tuổi. Lễ vật lớn như vậy, một phòng trọ xa xỉ như vậy? Người tặng cho hắn quả đúng là xa hoa.
Tôi không thể tưởng tượng, một người hơn một nửa thời gian đều ở trong phòng , như thế nào vẫn có thể làm cho phòng trọ trống trải như vậy có hơi thở con người, bởi vậy, thường thường lúc tôi đến chơi, tôi cũng sẽ mang đến vài thứ mới mẻ. Nghiêm Diệu cũng không có ngăn cản tôi sắp xếp lại phòng trọ của hắn, nói tất cả do tôi làm chủ, lúc này có thể nói là hắn nhân nhượng tôi, nhưng thật ra hắn là một người bạn trai hết sức có trách nhiệm, hoặc có thể nói, hắn căn bản là không cần biết chỗ ở của mình bị biến thành cái dạng gì.
Nhưng là nếu hắn không nói ra, tôi đương nhiên sẽ lợi dụng nhiệt tình ý tốt của hắn, vì thế phòng khách đầy phim hoạt hình, mấy chậu hoa tươi cũng làm cho góc nhà sáng sủa hơn. Trên bàn bày đủ loại thiên kỳ bách quái trang sức cùng mỹ phẩm, mấy cái cốc trang trí hình hoạt hình, khăn trải bàn hồng nhạt, thảm hình người,… Đa chủng loại, cái gì cần đều có thể lấy ra.
Không chỉ có làm cho phòng giống như có người ở, tôi còn thành khi làm cho người khác đến liền nghĩ đã đi vào nhà của một cô gái.
Mỗi khi tôi ôm đủ mọi thứ đồ vật đa màu sắc, nhìn Nghiêm Diệu ngồi bên nhìn chúng nó cực kỳ không có ý muốn phối hợp, tôi lại không nhịn được cười, tóm lại, ngoài những lúc quái gở, tôi nghĩ Nghiêm Diệu chưa hề gây cho tôi chút bất mãn nào khi tôi đến nhà trọ của hắn.
Hắn tuy rằng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng sẽ không tốn tâm tư làm cho tôi vui vẻ, nhưng tôi có thể hiểu được, khi hắn mở rộng cửa lòng cho phép tôi tiến vào cuộc sống của hắn, cũng là đã hứa hẹn chắc chắn với tôi. Đối với người như hắn mà nói, tiếp nhận một thứ không có cùng lý tưởng sở thích tiến vào thế giới của mình đã là rất nhượng bộ.
Cho nên, giống như Trần Di nói, tôi thật là tốt số.
Tôi nghĩ, tôi đúng là rất may mắn!
Sắp đến mùng một tháng năm, bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn, các sinh viên cũng bắt đầu rục rịch, có người rủ tôi đi đến một tòa miếu thờ trong thành phố, nghe nói nơi này hương khói cường thịnh, mọi người có thể đến Bách Linh cầu phúc nhân duyên. Vì thế tôi rủ Nghiêm Diệu đi cùng, mặt hắn biến sắc, trực giác cho tôi biết trong nhà hắn có việc, gần đây hắn luôn thường xuyên nhận được điện thoại, mỗi lần đều là tắt máy trong không khí không vui, nhưng khi tôi hỏi Nghiêm Diệu, hắn cũng chỉ thản nhiên nói trong nhà đã xảy ra chuyện có chút khó giải quyết.
Nếu hắn không muốn nói cho tôi biết lý do, tôi cũng sẽ không cố gắng gặng hỏi.
Cho đến trước kỳ nghỉ dài vài ngày hắn mới nói cho tôi biết, hắn phải về nhà một chuyến, mắt thấy một phen nước đổ về biển. Tôi không có cam lòng, vì thế nói tôi muốn đi theo hắn, mặt Nghiêm Diệu lập tức biến sắc, nói không đồng ý, tôi cảm thấy hắn không có ý định cho tôi thấy người nhà của hắn, cho gia cảnh hắn có giàu có như thế nào, tôi không thể biết người nhà hắn hay sao?
Tôi bày ra bộ mặt tức giận vùng vằng bỏ đi, hắn cũng không có ngăn cản, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không có gọi.
Tôi đi một mình trên đường, không phải tôi đã sớm biết hay sao? Hắn chính là lạnh lùng như vậy. Tôi còn hi vọng xa vời cái gì chứ, rõ ràng là thời tiết tháng năm, lại không có cảm giác ấm áp, trong không khí, tất cả đều là sự lạnh lẽo tràn lan. Lạnh đến thấu xương.
Không có cho tôi với Nghiêm Diệu cơ hội làm hòa, tôi liền nhận được điện thoại trong nhà, cha tôi nằm viện.
Lòng tôi nóng như lửa đốt trở về nhà, may mà cha tôi chỉ là mệt mỏi quá độ. Thầy thuốc nói tu dưỡng vài ngày sẽ không có việc gì nữa. Tôi ngồi ở mép giường bệnh, thay bác sĩ chăm sóc cha.
Ánh đèn trắng chiếu xuống gương mặt tiều tụy của cha tôi, càng phát ra vẻ tái nhợt.
“Nha đầu, con… Trách cha sao?” Bàn tay đang nắm con dao nhỏ của tôi dừng lại, không nói gì.
Đây là từ sau lần Lộ Tịch Duy gặp chuyện không may, ông ấy lần đầu tiên cùng tôi nói chuyện vê hắn.
“Ba. Chuyện này là do Lộ Tịch Duy lựa chọn!” Ai cũng không có sai, người sai chính là hắn.
“Hắn có hỏi qua ý kiến của cha, cha có thể ngăn cản hắn, cha so với bất luận người nào hiểu biết phân công công tác trong Phòng chống ma túy nguy hiểm cung trách nhiệm thế nào, lúc Lộ Tịch Duy hỏi ý kiến cha, nó đã từng do dự. Là cha, làm cho hắn thêm kiên định… Cũng là cha…” Cha tôi nói đến đây bỗng dừng lại. Giống như không còn dũng khí nói tiếp.
Tâm lý của tôi dâng lên một trận rối rắm, kỳ thật, đúng như lời cha nói, Lộ Tịch Duy chết, thống khổ nhất không phải là tôi, không phải là mẫu thân, mà là ông ấy, là ông ấy đã gián tiếp đem con mình đưa đến đường cùng. Kỳ thật, tự trách bản thân nhất, chính là cha tôi.
Tôi không nói gì nắm lấy bàn tay của cha “Ba, anh trai trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ chúng ta, người xấu nhất định sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ gặp!”
Lộ Tịch Duy, anh có nhìn thấy sao?
Có thấy sao?
Phụ thân chỉ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày lại tiếp tục trở về cơ quan công tác, mặc kệ tôi cùng mẹ có ý khuyên bảo ông ấy thế nào, ông ấy cũng cố chấp ra viện, ở nhà nghỉ ngơi hồi phục một ngày, hôm sau liền đi làm. Bất đắc dĩ, tôi ở nhà cùng mẹ hai ngày, sau khi cha bị ốm, bà ấy càng trở nên lo lắng, đoạn thời gian phiền toái kia lại đến làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bà, tôi mỗi ngày đều cùng mẹ đi ngoại ô tản bộ, muốn giảm bớt thần kinh căng thẳng của mẹ, nhưng chỉ là phí công, bà thậm chí còn bắt đầu gặp ác mộng, thường lúc nửa đêm bừng tỉnh, ôm chặt tôi mà khóc, càng không ngừng nói “Chỉ còn con thôi, mẹ chỉ còn mình con…”
Tôi gọi điện thoại nói với cha, ông chỉ trầm mặc, thật lâu mới nói “Nha đầu, chờ hết thảy mọi chuyện xong xuôi thì tốt rồi. Đến lúc đó….” Tôi không nghe tiếp, ngắt điện thoại. Hết thảy chấm dứt? Chẳng lẽ cha nói vẫn chưa có chấm dứt hay sao? Nếu không có, chuyện này cho đến khi nào thì chấm dứt? Dùng phương pháp gì để chấm dứt?
Rốt cuộc, như thế nào mới có thể chấm dứ?t!!!!!!
Bởi vì lo lắng cho mẹ, tôi đã lùi lại một tuần mới trở về trường. Làm bạn với mẹ ba ngày sau, nhìn cảm xúc của bà ấy dần dần ổn định một chút, tôi không thể không về trường.
Lúc trở về, nhìn trên sân thể dục có ba bốn bóng người đang chạy, lại nhớ tới đã lâu chưa có liên hệ với Nghiêm Diệu. Gần đây, hắn vẫn không có liên hệ với tôi, cho dù tôi lâu lâu đều chú ý nhìn di động, dãy số quen thuộc kia cũng không có xuất hiện. Tôi thậm chí không biết chúng tôi như vậy có tính là kết thúc rồi hay không, ở chung với nhau mấy tháng, không có một lần khắc khẩu, lại bở vì lần đó to nhỏ tranh chấp đã kết thúc hay sao?
Yếu ớt như vậy vẫn là tình cảm sao?
Tôi không nghĩ sẽ chủ động gọi điện thoại cho hắn, dù sao cũng đã đủ chuyện khiến cho tôi phiền lòng, không cần phải tăng thêm phiền não, mỗi ngày tôi đều gọi về nhà, cùng mẹ nói chuyện phiếm, nghe bà ngẫu nhiên cười làm cho lòng tôi giảm bớt chút lo lắng.
Sau đó, tôi ngẫu nhiên trong một lần nghe được Trần Di nói chuyện mà biết được một chút tin tức về Nghiêm Diệu, nghe nói hắn đã xin nghỉ dài hạn, lúc tôi về trường, hắn cũng không trở về, tôi cố ý cho hắn cơ hội làm lành, vẫn là tắt máy, đến cuối cùng, tôi cũng không nghĩ nữa, coi như chuyện này là phương thức hắn và tôi chia tay một cách nhẹ nhàng.
May mà tôi không có cảm giác đau khổ, chỉ có cảm giác hối tiếc, dù sao không phải cô gái nào cũng có thể cùng hoàng tử như hắn nói chuyện yêu đương, nhất là hoàng tử lãnh đạm quá mức như vậy. Có một giai thoại trong trường chúng tôi, nếu hoàng tử không đủ yêu bạn, bạn phải làm sao bây giờ?
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng
Ở một ngày vân đạm phong khinh (chắc ai cũng hiểu rồi a!), tôi lại gặp được người nào đó, một thoáng biến mất trong nửa tháng, nên gọi là bạn trai, hay bạn trai cũ đây?
Hắn xem ra là vừa đến, hành lý còn không có cất đã tới tìm tôi. Hắn nhìn tôi, không nói hai lời tiến tới đây ôm tôi vào lòng.
Tôi giãy giụa, hắn không nói lời nào, chính là rất nhanh tăng thêm lực đạo. Trước mặt mọi người, tôi cũng không thể dung bạo lực. Vì thế tôi thỏa hiệp, một đường trầm mặc theo hắn trở về nhà trọ.
Mở cửa, Nghiêm Diệu bắt tay sắp xếp hành lý vào tủ, sau đó đi đến phòng khách tự rót cho mình một cốc nước, ngửa đầu uống cạn, sau đó quay đầu nhìn tôi đang đứng ở cửa ” Tại sao em không đến?”
Tại sao không đến?
Chẳng lẽ hắn không nhớ, chúng tôi đang cãi nhau hay sao? Còn có, một tháng ngay cả gọi điện cũng không có lấy một cuộc.
Như vậy, hắn còn có thể bình thản hỏi tôi, vì sao không đến?
Tôi vì cái gì lại đến đây.
Tôi cố chấp đứng ở cửa, không hề trả lời.
Chúng tôi tầm mắt giao nhau giữa không trung. Một bên mãnh liệt, một bên ngoan cố.
Tốt cuốc, tôi thiếu kiên nhẫn, dưới chân lan truyền lên một trận đau nhức. Tôi lo lắng, nếu tiếp tục đứng thế này chung quy là tiêu hao thể lực của mình.
Nếu không nói rõ ràng, tôi tại sao không đối xử tử tế với chính mình một chút.
Hắn trừ bỏ lạnh lùng, còn xuất hiện ý định cố chấp.
Tôi lại càng cố chấp hơn hắn.
Vừa ngồi xuống sô pha, một cốc nước đã đưa tới mặt tôi, tôi nói không uống, Nghiêm Diệu liền đem cốc đặt lại bàn trà.
Sau đó,
Dường như, không có việc gì mở TV lên.
Tôi ngồi yên một lúc, ý thức được hành động của hắn không phải vì muốn cùng tôi nói chuyện hòa khí, mà là giống như lúc chúng tôi ở chung bình thường yên lặng vậy.
Chung quy không thể kiên trì được nữa.
Có lẽ chúng tôi trong lúc đó, hay cho tới bây giờ đều là tôi bị vây trong hoàn cảnh tồi tệ.
“Anh không có chuyện gì muốn nói với em?”
Nghiêm Diệu ánh mắt chăm chú nhìn TV, lắc lắc đầu nói “Không có!”
Tôi chán nản.
“Không có gì thì em đi đây!” Tôi đứng lên, tay lại bị hắn giữ chặt.
Để làm gì chứ.
Nghiêm Diệu nhìn tôi. Tôi nghĩ hắn ít nhất đã muốn nói gì đó, về chuyện lúc trước chúng tôi cãi nhau.
Nhưng hắn lại nói “Trước kia không phải em nói không có việc gì cũng ở lại sao?”
Lúc đó chúng tôi không có cãi nhau a. Tôi hiện tại có thể khẳng ddingj, hắn tuyệt đối là cố ý, cố ý xem nhẹ tức giận của tôi, cố ý khinh thị vấn đề của chúng tôi lúc đó, cũng có thể nói, đoạn tình cảm này, vẫn là tôi một bên nhiệt tình, một bên tình nguyện?
Tôi hít thở thật sâu.
“Về sau… Em sẽ không đến đây nữa!”
“Sẽ không ở cùng người đến cả người nhà cũng không muốn cho em kết giao!: Tôi hét lên với Nghiêm Diệu. Đôi ngươi đen như mực của hắn lóe lên một chút ánh sáng, nhìn tôi chằm chằm. Không có lảng tránh, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi thậm chí không thể khôi phục cảm xúc, nhìn Nghiêm Diệu mặt không có một chút thay đổi nhìn tôi, lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.
Tôi nhắm mắt lại, lại mở ra, đã muốn nhìn thấy Nghiêm Diệu ở trước mặt tôi rất nhanh phóng tới.
Hắn cúi đầu xuống, hôn tôi, dùng thật nhiều sức, như là trừng phạt tôi, còn mang theo cắn nhẹ, lưỡi hắn cuồng dã mà xâm nhập miệng tôi, triền miên, nháy mắt đã muốn hít hết toàn bộ dưỡng khí.
Tôi cảm thấy vô lực, muốn hắn dừng lại, lại bị hắn cầm lấy hai tay, cố định ở sau người. Trong miệng càng tăng thêm lực đạo, trong tai tôi là tiếng ong ong, gần như hít thở không thông.
Cuối cùng tôi khuất phục trong cảm giác tê dại, ngừng giãy giụa, lựa chọn thuận theo hắn.
Lực đạo của Nghiêm Diệu cũng dịu đi không ít, cánh ta đang ôm tôi cũng thả lỏng, nụ hôn kịch liệt cũng trở về nhịp độ bình thường.
Môi hắn mềm mại mà trơn mịn, nóng bỏng chạm vào da thịt tôi, trượt xuống dưới.
Tôi nghe trong không khí, là tiếng hô hấp trầm trọng xen lẫn nhau của chúng tôi.
Qua một lúc lâu, tôi mới mặt đỏ tai hồng bị Nghiêm Diệu buông ra, lại như trước bị hắn gắt gao ôm vào ngực, nghe được tiếng tim hắn đập không còn lạnh lẽo như trước.
“Anh lần nào cũng dùng chiêu này!” Tôi rầu rĩ nói, có phần không cam lòng, cũng không phủ nhận, trong lòng phẫn nộ cũng tan biến hơn một nửa.
“Nghiêm Diệu, anh thật sự thích em sao?”
“Nếu thích em, vì sao khiến em luôn lo lắng sẽ mất anh?”
Tôi cảm giác được người trước mặt mình hơi cứng đờ. Tôi tiếp tục nói “Nếu anh ngay cả người nhà của anh cũng không muốn cho em gặp. Em sẽ càng cảm thấy anh không phải thật sự thành tâm kết giao với em.”
“Nghiêm Diệu….”
Thật lâu hắn không đáp lại, tôi ngẩng đầu, chống lại con ngươi thâm trầm của hắn, ánh mắt xa xôi.
Cánh tay đang ôm tôi thêm siết chặt, giọng nói thản nhiên không một tia cảm
xúc, âm thanh phập phồng ở bên tai tôi vang lên “…. Tịch Ngôn! Đó là thế giới mà em vĩnh viễn không muốn chạm đến….. Vĩnh viễn!” Nghiêm Diệu nói ôm nay có bữa ăn, cùng anh trai hắn, tôi nghe được mừng rỡ như điên.
Nghiêm Diệu nói cho tôi biết, bọn họ từ nhỏ mất đi cha mẹ, hai anh em cùng nư
ơng tựa lẫn nhau mà sống. Tất cả mọi chuyện của hắn đều là do anh trai sắp xếp cho, từ việc đến trường của hắn, cuộc sống của hắn, còn có phòng trọ.
Tôi nhìn ra được Nghiêm Diệu thực kính trọng Nghiêm Dịch, nếu không cũng sẽ không đem ảnh chụp chung của hai anh em bọn họ để đầu giường. Nhưng là, tôi nhớ mang máng chuyện bị sỉ nhục ngày đó (lúc ở quán karaoke đó ạ), hai anh em họ ở chúng lại giống như có gì đó ngăn cách, dù sao cũng phải nói là, bọn họ ở cùng một chỗ sẽ giống như hai cực của nam châm. Có đôi khi có thể hút vào thật nhanh, có đôi khi lại bị đẩy ra.
Mặc kệ như thế nào, tôi vẫn rất cao hứng.
Ít nhất mà nói, có một số chuyện cũng đã bắt đầu tiến triển.
Tôi dần dần bắt đầu cảm nhận được hắn đối với tâm trạng của tôi có chút quan tâm.
Địa điểm đã định là nhà ăn của một khách sạn năm sao cao cấp. Tôi không nghĩ tới việc sẽ ăn trong phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có một bàn của chúng tôi, xung quanh là mười mấy người bồi bàn đứng rất cung kính.
Nghiêm Diệu thấy được vẻ thiếu tự nhiên của tôi, đưa tay đến nắm lấy bàn tay tôi.
Tôi cảm kích nhìn hắn một cái, quay đầu, lại đón nhận một đôi con ngươi thâm trầm. Giống với đôi ngươi của Nghiêm Diệu, lại phá lệ làm cho người ta cảm thấy bối rối. Nếu nói Nghiêm Diệu là loại con trai lãnh đạm, thì người trước mặt tôi chính là so với Nghiêm Diệu còn hơn hẳn vài lần, hắn toàn thân tản ra một khí tức khó hiểu làm cho người khác không thở được.
Không cần nói gì, lại dễ dàng làm cho người xung quanh cảm thất bị áp bách khó hiểu.
“Lộ tiểu thư không cần khách khí!” Tôi rốt cuộc thất được trên mặt người con trai trước mặt lộ ra ý cười, nhưng ý cười ấy lại không hề tồn tại trong đáy mắt hắn. Thậm chí, tôi cảm thấy hắn nói với tôi như vậy, trong giọng nói tất cả chỉ là nói cho có lệ, cặp con ngươi đen như mực khi phóng tầm mắt về phía tôi, làm cho lòng tôi co rút đến khó hiểu, trực giác sợ hãi nhìn thẳng vào nó.
Một nam nhân qua mức bức người, luôn làm cho người bên cạnh cảm thấy áp lực, tôi không thể tưởng tượng được Nghiêm Diệu sao có thể ở chung với Nghiêm Dịch.
“Cảm ơn!” Tôi ngập ngừng trả lời, trong lòng bàn tay ứa ra đầy mồ hôi, ngay trong lúc tôi co quắp tay lại, Nghiêm Diệu ở bên giúp tôi cắt thức ăn, một bên nhỏ giọng ở bên tai tôi hỏi, tôi ngơ ngác nhìn hắn gật đầu, không hiểu được hành vi bỗng nhiên ôn nhu này của hắn. Phải biết rằng hắn bình thường đều là lạnh lùng, cho dù đi ra ngoài, đều là tôi không ngừng nói chuyện, hắn chính là lẳng lặng lắng nghe, rất ít khi biểu hiện cảm xúc, lại càng không sủng nịnh tôi giống như bây giờ có thể đứt tay đứt chân bình thường, nhưng hiện tại, hắn không chỉ chủ động cắt thức ăn cho tôi, còn cẩn thận hỏi ý kiến của tôi, không chút cố kỵ trước mặt người khác. Tự nhiên như vậy, giống như đây là một nói quen bình thường, tôi ngược lại cả người đều cảm giác không tự nhiên.
Bởi vì hắn bỗng nhiên đối với tôi ôn nhu sao?
Tôi nghĩ, người kỳ lạ chính là tôi, bạn trai săn sọc không phải tốt lắm hay sao? Vì cái gì tôi cảm thấy không tự nhiên?
Bộ dáng vô cùng thân thiết của chúng tôi làm cho ý cười ở khóe miệng Nghiêm Dịch càng sâu sắc. Theo tôi thấy hắn cười cũng hết sức quái dị. Dù sao cũng đúng khi nói, đây là một bữa ăn nặng nề, ngoại trừ nói chuyện với nhau đơn giản vài câu, chúng tôi hoàn toàn chưa từng trao đổi nhiều. Ngay cả anh em bọn họ cung không có nói lời nào, tôi chỉ cảm thất như đứng đống lửa như ngồi đống than. Bắt đầu có một chút hối hận trước đó đã phấn khích như vậy, Bây giờ, tôi một lòng thầm mong nhanh chóng chấm dứt bữa tối áp lực này.
Cho đến khi nhà ăn xuất hiện một bóng người khôi ngô, bàn tay đang nắm chắc chiếc đũa của tôi càng căng thẳng, cảm giác được Ngiêm Diệu ngồi thẳng thân mình, thậm chí trong lúc người con trai tên Trát Nhân kia nhìn chúng tôi, trong mắt cũng tràn đầy khinh thường cùng cao ngạo, hắn xoay chuyển ánh mắt, lại cung kính ở bên tai Nghiêm Dịch nói vài câu, Nghiêm Dịch như trước cười nhạt, biểu tình không có biến hóa. Nhưng Trát Nhân nói chuyện luôn cố ý liếc nhìn tôi.
Nghiêm Diệu đưa cho tôi một miếng khăn lau, ở bên tai tôi nhẹ nhàng hỏi “No rồi ư?”
Tôi nhìn hắn, trong ánh mắt ôn nhu của hắn có vài tia lóe sáng, tôi chậm rãi gật đầu.
Lúc này, Trát Nhân đã đứng thẳng thân mình, nhìn về phía chúng tôi nâng cao khóe miệng. Nghiêm Diệu kéo tay tôi khi tôi định đứng dậy, chợt nghe Nghiêm Dịch nói “Chúng ta đến “Anh” đi!”
Tôi vụng trộm nhìn Nghiêm Diệu, trên mặt hắn không có biểu tình gì, bàn tay đang nắm lấy tay tôi lại rõ ràng tăng thêm lực đạo. Tôi nhíu mi, chỉ cảm thấy đối diện Nghiêm Dịch không ngừng cười quỷ dị.
Như là một đóa hoa không ngừng nở, đỏ tươi chói mắt!
“Anh” thì ra là tên một quán bar, ở bên ngoài cũng có thể nghe được âm thanh đinh tai nhức óc bên trong. Đi vào, là rất nhiều thân hình lắc lư theo nhạc, ánh đèn cuồng loạn làm cho người ra hoa cả mắt. Tôi không thích không khí này, Nghiêm Diệu bên cạnh tôi hiển nhiên cũng không thích, hắn lôi kéo tôi đi thẳng đến một gian phòng, phía sau, cách đó không xa, vài người vây lại quanh người Nghiêm Dịch, cuối cùng tôi liếc mắt một cái, lại thất Nghiêm Dịch đang nhìn về phía chúng tôi, cách một tầng ánh sáng mờ ảo, tôi lại thấy rõ một cách kỳ dị cặp con ngươi chợt lóe sáng của hắn!
“Chúng ta khi nào trở về!” Đứng ở cửa, tôi chần chừ bắt lấy cánh tay Nghiêm Diệu, hắn quay người lại, bàn tay phóng đến đỉnh đầu tôi vỗ vỗ “Không có việc gì, một lát sẽ trở về!” Sau đó lôi kéo tôi ngồi xuống.
Tôi bất an nhìn bốn phía, đây là một căn phòng xa hoa, đồ dùng bọc da cung với chiếc bình chính giữa bàn nói lên điều đó. Lúc này cửa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bưng một cái khay bước vào, hiền lành nhưng lại cười quyến rũ, lúc cúi xuống, cổ áo thấp mở ra, hai gò bồng đào tuyết trắng lộ ra đầy sinh động. Tôi nhịn không được thoáng nhìn Nghiêm Diệu, may mắn hắn trong mắt không có chút ham muốn nào. Cho dù trước mắt chúng tôi là một người con gái ngay cả nữ nhân nhìn cũng không nhịn được có ý muốn tán thưởng vài câu.
“Đây là Anh!” Nghiêm Diệu hướng tôi giới thiêu, mỹ nữ cười lại càng xinh đẹp, một đôi mắt hơi xếch mê người ngước lên nhìn tôi. Thật khiến người ta hồn phi phách tán, tôi yên lặng gật đầu.
“Bạn gái của Nghiêm Diệu à? Về sau thường xuyên đến chơi nhé.” Ngay cả tiếng nói cũng mị hoặc và tinh tế như vậy. Tôi nghĩ, nữ nhân này chắc chắn trời sinh ra chính là để cho người khác yêu thương. Tôi lại nhìn Nghiêm Diệu. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, lại duỗi tay nhận chén nước mỹ nữ đưa cho đưa đến trước mặt tôi nói “Đây là nước trái cây!”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Diệu ở trước mặt người ngoài thừa nhận thân phận của tôi, tuy rằng chỉ là một điểm nho nhỏ, trong lòng tôi lại tràn đầy vui sướng. Cảm giác thật ngọt ngào. Một đường từ trên mặt tràn vào trong lòng.
Người con gái thuần thục điều chỉnh một đám bình rượu, trong thời gian ngắn, một ly rượu màu sắc kỳ dị đã được diều chế xong đặt trên mặt bàn. Tôi ngạc nhiên nhìn, không nghĩ tới một đôi tay trắng nõn thon dài như vậy có thể giống như vừa làm phép thuật đẹp mắt, hơn nữa mùi hương cũng ngọt ngào.
Sợ hãi chính là lúc, cửa lại mở ra, là Nghiêm Dịch cùn một đám người. Ý cười trên mặt tôi không tự giac thu về, thân mình theo bản năng hướng đến dựa vào Nghiêm Diệu. Trước mặt, mỹ nữ tao nhã đứng lên, xinh đẹp đi đến bên người Nghiêm Dịch, Nghiêm Dịch thoải mái ôm cô ấy, mỹ nữ liền nhu thuận tựa vào người hắn, trên mặt biểu tình giống như đang chờ đợi hoàng đế sủng hạnh phi tử. Tất cung tất kính, lại mang theo một chút ngượng ngùng.
Tôi tò mò chính là, mặc kệ là người con gái của hắn, hay là thủ hạ của hắn, tại sao, tất cả mọi người đối với hắn đều có điểm kính sợ, tôi không thể tưởng tượng được, có lẽ, hắn chính là người đáng sợ như vậy, tôi căn bản không thể lý giải rõ ràng. Càng không nên giao thiệp với hắn.
Một đám người ngồi xuống, bắt đầu nhấm nhạp rượu ngon mỹ nhân vừa pha chế, chuyện trò vui vẻ, tôi nhìn Nghiêm Diệu cũng uống mấy chén, vài câu có vài câu không trả lời câu hỏi của Nghiêm Dịch, tôi chen vào cũng nói không được, cảm giác chính mình như một người làm nền, nếu không phải Nghiêm Diệu từ đầu tới cuối nắm tay tôi, tôi còn thực hoài nghi chính mình có phải không thuộc thế giới này.
Tôi cúi đầu, yên lặng đem ngón tay ra đùa ngịch. (Cái này giống với Cấm tình này)
Lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng nói “Đúng rồi, không biết Lộ tiểu thư là người nơi nào?”
Tôi ngày đầu lại, Nghiêm Dịch dùng ngón tay thon dài cầm một chén rượu nhìn tôi.
Tôi ngẩn người, trả lời “Tôi là người ở Thị!” (ta cũng không biết Thị đâu)
“Thị? Tôi rất quen thuộc, nói không chừng còn có thể biết đến cha mẹ cô….”
Cha mẹ? Tôi cảm thấy từ ngữ này từ trong miệng hắn nói ra có điểm buồn cười, nhưng mọi người giống như đang ngừng lại hô hấp chờ đợi câu trả lời của tôi, tôi trả lời chi tiết ” Cha tôi là cảnh sát, mẹ tôi làm bà chủ gia đình!” Tôi dám nói, lúc này, tôi thật sự nghe được tiếng hít thở của mọi người, ngay cả nụ cười trên mặt mỹ nữ cũng trở nên quái dị, một đôi mắt đẹp mơ hồ nhìn về phía Nghiêm Dịch.
Tôi không thể nhìn ra được trên mặt Nghiệm Diệu có một chút cảm xúc biến hóa, hắn nghe xong câu trả lời của tôi, như trước chính là bộ dạng bình thản, không hề tỏ ra ngạc nhiên, đây mới chính là phản ứng bình thường không phải sao? Ngược lại tôi chính là ngạc nhiên. Giống như lời nói của tôi hết sức bình thường.
Nghiêm Dịch nói “Như vậy, nói không chừng đúng thật là có biết!”
Tôi nhìn hắn, không rõ ý trêu tức trong mắt hắn. Đang muốn hỏi lại, Nghiêm Dịch lại chủ động chuyển đề tài, lại cùng những người bên cạnh nói chuyện, một màn vừa rồi giống như là đoạn nhạc đệm vậy, chỉ là như lơ đãng nhắc tới, đương nhiên sẽ không nói tiếp tục nói đến. Tôi cũng ngoan ngoãn im lặng, hắn không hề hỏi cũng tốt, miễn cho tôi khó chịu, trời biết, cùng hắn nói chuyện không chút thua kém phạm nhân bị cha tôi thẩm vấn.
Tôi cúi đầu, theo bản năng cầm lấy ly trước mặt, đem chất lỏng màu lam bên trong toàn bộ uống sạch, một hương vị ngọt ngào pha bạc hà ở trong miệng tôi lan tỏa, tràn đầy khoang miệng, tôi mím môi, nhìn ly còn lại trên bàn, lại cầm lấy một ly uống cạn, lần này không có vị ngọt như trước, là vị cay độc gay mũi hướng thẳng đến yết hầu, khiến tôi khống chế không được, mạnh mẽ đưa tay che miệng.
Nghiêm Diệu lúc đầu nhìn tôi, lại nhìn cái chén không trong tay tôi, xem kỹ nét mặt của tôi, buồn cười lắc lắc đầu. Tôi cũng cười ha hả, lúc cảm giác cay độc đi qua, một trận cảm giác mê muội dâng lên, giống như cảm giác ở trên mây. Phiêu phiêu. Nghiêm Diệu ôm thân thể tôi, bảo tôi dựa vào hắn, tôi liền làm theo.
Bên tai âm thanh nói chuyện dần dần trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy người bên cạnh ôm ấp thật ấm áp. Tôi an tâm nhắm mắt lại
Lúc Nghiêm Diệu đánh thức tôi để rời đi. Tôi nói muốn đi toilet, lảo đảo đi qua, đầu vẫn là chút chút huyễn ảo, cuối cùng đã biết, ly rượu Anh đặc chế kia gọi là “Mị hoặc chi đêm” Tác dụng chậm nhưng sức mạnh cực lớn. Càng là về sau, ngoài cảm giác trên mặt nặng trĩu. Bước chân giống như trên mây như trước.
Ra khỏi toilet, tôi nhìn hành lang có chút xa lạ, như thế nào cũng không đứng dậy đi được, mơ mơ màng màng ở một chỗ khuất trong hành lang mới phát hiện ra, không gian của quán bar này lớn kinh người. Xa xa như trước là âm thanh bén nhọn.
Tôi lảo đảo đi tới, vỗ nhẹ cái đầu đục ngầu, mệt nói nghĩ thầm cuộn mình trên ghế ngủ, lúc này một đôi tay tiến lại đây, nâng thân mình nhu nhuyễn của tôi lên. Ánh sáng mờ ảo lóe ra, tôi nhìn cặp mắt quen thuộc trước mặt kia. Một đôi con ngươi đen như mực
Hắn dung canhs tay ôm chặt tôi. Trên người là hương vị xa lạ. Hương vị thản nhiên. Trong thân thể dâng lên một cảm giác tê dại. Làm cho người ta vô lực leo lên người hắn.
Tôi nghĩ đây không phải sinh ra ảo giác. Nhưng tôi lại quên mất phản kháng, tùy ý để người trước mặt ôm vào lòng, cảm giác được tay hắn nâng mông tôi. Một chút kháng cự cũng hoàn toàn bị áp chế đến một chỉ còn một chút huyễn ảo, đó là một chút lửa trêu chọc, lại có một chút giống như có gì đó cắn cắn dưới da thịt. Thân thể tôi không khống chế được mà run lên. Theo bản năng ôm sát người trước mặt. Nâng cao thân mình không ngừng mấp máy.
Lúc này, có người nói bên tai tôi “Biết không? Em có đôi mắt thực mê người!”