Tôi nghĩ nếu không phải tình thế bắt buộc, có ép tôi cũng không đi gặp những người này.
Lúc này đứng trước mặt tôi là ba người đàn ông nước ngoài, tuổi tầm trung niên, có vào cô gái rất trẻ đi theo họ. Chỉ cần nhìn qua một lượt tôi liền có thể nhận ra những người này, không phải tôi biết họ là ai, mà tôi biết họ làm nghề gì.
Chỉ sợ ngay cả những bác sĩ này cũng không biết rằng cho dù họ không mặc áo Blue trắng tôi vẫn có thể nhận ra. Bởi vì mùi thuốc sát trùng trên người họ thật sự không thể nào tẩy hết được.
Không cần nghe ai giới thiệu, tôi có thể biết đây là những bác sĩ nước ngoài giỏi nhất. Nghiêm Diệu làm chuyện này chứng tỏ anh không tin những lời tôi nói về bệnh tình trong một năm qua, anh vẫn luôn nghĩ tiền tài có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Bọn họ nói chuyện với Nghiêm Diệu bằng tiếng ngoại ngữ rất nhanh, nhưng nhìn biểu cảm của Nghiêm Diệu thì hai đầu lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Cỏ vẻ anh không vui, tôi thì đã biết kết quả từ trước, nhưng cũng không phải ai cũng đủ can đảm để đối diện với việc bị mất đi thính giác, tôi không phải thần tiên, tôi chỉ là một người bình thường. Rốt cuộc chúng tôi cũng chỉ là một người bình thường, cuộc sống vẫn phải đối mặt với cơm ăn áo mặc, sinh, lão, bệnh, tử.
Cuối cùng, Nghiêm Diệu nói với Trát Nhân vài câu, hắn ta lập tức dẫn một đám người ra khỏi phòng. Nghiêm Diệu đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới xoay người đi đến bên tôi “Hôm nay chỉ cho bọn họ quan sát tình trạng của em, sau này chúng ta vẫn sang Mĩ!”
Tôi gật đầu, không khí chìm vào yên lặng, nếu anh đã quyết định không từ bỏ thì tôi cũng chỉ còn cách để mặc cho anh làm tất cả mà thôi.
“Nếu cơ thể có điều gì khác thường nhất định phải nói cho tôi!” Anh dặn dò tôi, nhìn tôi với ánh mắt đầy quan tâm lo lắng, tôi lại gật đầu, tựa vào anh “Anh sẽ ở bên em đúng không?”
Câu nói của tôi khiến anh ngẩn người, dường như rất kinh ngạc, trái tim của tôi không khỏi tê dại. Nghiêm Diệu gật đầu, đưa tay ôm lấy tôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay tôi “Sẽ không có chuyện gì!”
Đúng vậy, sẽ không có chuyện gì, khi tất cả những chuyện này chấm dứt, mọi chuyện cũng sẽ chìm vào quá khứ và ngủ yên trong đó.
“Em không sợ, chỉ cần anh ở bên em!” Dựa vào lồng ngực anh, tham lam chiếm lấy hơi ấm trong lòng anh. Tôi nhắm mắt lại, không ngừng nói với bản thân mình, không sao cả, khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, mọi chuyện sẽ trở thành quá khứ, tất cả sẽ tan biến dần...
Những ngày sau đó, Nghiêm Diệu làm như lời anh nói, mỗi ngày đều ở bên tôi. Mấy người bác sĩ kia ngày nào cũng làm một đống những kiểm tra tình trạng của tôi rồi lại cùng với Nghiêm Diệu thảo luận nửa ngày trong phòng sách không ra ngoài. Lúc Nghiêm Diệu trở ra tâm trạng cũng rất tốt, mọi người ai cũng đều tự hiểu, những kẻ thông minh không hề hỏi đến bệnh tình của tôi. Tiểu Tự chiều nào cũng đến nói chuyện phiếm cùng tôi, nói những chuyện nhỏ nhặn trong một năm qua của nó. Nhưng phần lớn thời gian thằng bé đều ngồi ngoan ngoãn, những chuỵen đơn giảm đều giành làm cho tôi. Mặc kệ Nghiêm Diệu nói gì với thằng bé, nhưng nhìn biểu cảm lo lắng của nó lúc nghe bác sĩ dặn dò tôi cũng cảm thấy được an ủi. Nếu nói điều mà tôi luyến tiếc nhất thì chính là Tiểu Tự, tôi muốn ở bên nhìn nó lớn lên, muốn được nó hằng ngày gọi một tiếng mẹ. Nhưng lúc này, tiếng gọi “Mẹ!” đó đã trở nên thân quen hết mức.
“Tại sao lại ở trong này? Gọi thề nào cũng không quay lại?” Một đôi tay vươn đến phía sau tôi, cơ thể lập tức ngã vào vòng ôm ấm áp. Tôi có chút giật mình, lúc xá định người ôm mình là anh tôi mới bình tĩnh trở lại. Nghiêm Diệu ôm tôi, bàn tay vuốt nhẹ vầng trán, giọng nói có chút trách cứ “Nơi này gió lớn, sau này không được ra đây đứng nữa. Vừa rồi em suy nghĩ cái gì, tôi gọi thế nào cũng không nghe thấy?”
Nghiêm Diệu vuốt hai má tôi, sắc mặt tôi lập tức biến đổi, không nhịn được run lên.
“Chuyện đó… Không có gì!” Tôi nhẹ nhàng nói, mắt bắt đầu nhoè đi. Cùng lúc đó, tôi nhận ra sắc mặt Nghiêm Diệu cũng thay đổi, bàn tay đang vuốt ve má tôi chậm rãi đưa xuống ôm chặt tôi, nửa câu cũng không nói.
Tôi dựa vào đầu vai anh, mặc có nước mắt cứ tràn lan trên khuôn mặt. Cơ thể anh cứng đờ, tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh. Bởi vì, dường như chúng tôi đều ý thức được một chuyện, một sự thật không dám đối mặt, cũng không dám nói ra sự thật đó.
Vừa rồi, tôi không phải thất thần, cũng chẳng suy nghĩ chuyện gì mà là tôi không nghe được anh gọi tôi.
Từ đó về sau, chúng tôi hiều ý nhau không ai nhắc lại chuyện đó nữa. Nhưng cuộc sống biến hoá khôn lường, vẫn có lúc khiến chúng tôi nhớ lại ngày hôm đó. Mọi người nói chuyện với tôi đều rất cẩn thận, dường như cố ý nói to hơn, cho dù lúc tôi không muốn trả lời họ, những người đó vẫn sẽ nhẹ giọng nhắc lại, sau đó quan sát biểu hiện của tôi một cách kỹ càng, cho đến khi tôi gật đầu, lắc đầu hay trả lời mới thôi.
Ngay cả Tiểu Tự, những lúc nói chuyện với tôi cũng vô cùng cẩn thận, không như những lúc nó tranh cãi ầm ĩ với mấy đứa bạn. Tôi cảm thấy mình được mọi người bảo vệ, che chờ như bình sứ, dường như không thể nào chạy thoát được khỏi cái vận mệnh nhàu nát đó.
Mùa này có một chuyện rất quan trọng, trên những cánh đồng hoa anh túc kia nở hoa đỏ rực rỡ, nông dân cũng bận rộn hơn. Ở đây là trang trại ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài, nhưng tôi có thể nhận ra được ngoài những người thường xuyên ở trong trang trại còn có những gương mặt xa lạ. Tôi biết điều này có nghĩ là càng có thêm nhiều người đi vào con đường sai trái này, càng biết Nghiêm Diệu ngày càng điên cuồng hơn trước. Nhưng mặc kệ mục đích của anh là gì, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện nên ủng hộ.
“Lại đứng thất thần!” Chiếc vòng cổ tôi đang cầm trong tay bị cướp mất, anh đưa lên nhìn nhìn. Đôi mắt màu hổ phách chợt loé lên, hơi thở chó chút vội vàng. Tôi quay đầu, muốn đòi lại chiếc vòng nhưng anh nhanh tay hơn, cơ thể tôi mất đà suýt ngã.
Giấy tiếp theo, chiếc vòng đã yên vị trên cổ tôi.
Đó là chiếc vòng nhiều năm trước Nghiêm Diệu tặng cho tôi, chỉ là một sợi dây không lấy gì là đẹp với một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản.
“Biết vì sao tôi vẫn đưa nó cho em?” Giọng nói của anh truyền xuống từ đỉnh đầu, nặng nề khó tả, nhưng tôi cảm nhận được anh không hề tức giận.
Tôi nhắm mắt, chậm rãi lắc đầu.
“Nếu em cảm thấy cần bù đắp cho thằng bé, tôi có thể đồng ý với em, cho em một danh phận. Bởi vì tôi hiểu, em luôn có cảm giác áy náy với thằng bé, nếu ngay cả điều này tôi cũng ngăn trở, sẽ giống như em nói ‘Lòng dạ hẹp hòi’!” Tôi không nghe vào tai lời nói đùa của Nghiêm Diệu, nhưng tôi vẫn cười, nửa thật nửa giả trả lời anh “Chuyện này không giống tính cách của anh, nhưng em rất thích!”
“Thật sao?” Anh tròn mắt, cười khẽ “Lợi hại như vậy sao?”
Tôi ôm sát anh, cọ cọ mặt vào ngực anh “Đương nhiên!” Sau đó tôi nhìn anh, thật ra Nghiêm Diệu cười rộ lên rất tự nhiên và đẹp, đáng tiếc, từ lâu rồi không thấy được anh cười như vậy, nụ cười vô ưu vô lo.
Tất cả mọi chuyện này đều tại tôi.
Tôi nhẹ nhàng hôn anh, quyến luyến đôi môi anh, đôi mắt anh, khuôn mặt đẹp như tạc của anh.
“Nghiêm Diệu…” Cám ơn anh, mấy năm nay, trong mắt anh chỉ có em… chỉ có mình em!!! Mùa hạ mà ban đêm vẫn lạnh lẽo, thời tiết trong núi càng lúc lạnh hơn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, phá tan không gian trầm tĩnh, tôi cảm giác được Nghiêm Diệu xoay người rất nhanh và mạnh, cầm áo khoác chạy ra ngoài. Bên ngoài đã là một rừng lửa, tôi đi theo sau anh ra ngoài, đi một mạch đến phòng Tiểu Tự, thằng bé cũng đã bị tiếng súng đánh thức, hoàn cảnh loạn lạc không có ai để ý đến nó.
“Mẹ!” Thằng bé kêu lên một tiếng, tôi nghe vô cùng thân thiết, vội vàng đến ôm lấy thằng bé, bước ra khỏi cửa đi thẳng về phía trước.
Từ phía xa vang lên những tiếng gầm rú không ngừng, lửa lan ra từ bốn phía, còn có những tiếng la hét chói tai, nhưng tôi không chần chừ dù chỉ một giây, ôm con đi thẳng về phía trước, cho đến tận vườn hoa anh túc.
“Tịch Ngôn, Tịch Ngôn…” Một người xuất hiện trước mắt khiến tôi giật bắn mình, Tả Lăng thở hồng hộc “Sao càng gọi em lại càng chạy?” Cuối cùng, nhìn đứa bé trong lòng tôi “Tiểu Tự!”
Thằng bé không trả lời, gắt gao trốn trong lòng tôi.
“Tả Lăng! Bọn họ…”
“Đã tập trung vào vị trí, đội tiên phong sắp đến rồi, sau đó sẽ có không quân hỗ trợ chúng ta, Tịch Ngôn, cứ theo kế hoạch của em chạy trước đi, sẽ có người ở trong trang trại tiếp ứng cho em, bọn anh sẽ đi chặn sân bay sau núi, em nhanh đi cùng đội trưởng Hiệp, Nghiêm Diệu nhất định sẽ đi tìm em!”
Tôi gật đầu, nhìn Tiểu Tự trong lòng tôi, không chần chừ thêm nữa chạy thẳng về hướng trang trại, phía sau là tiếng kêu la không ngừng, những tiếng gào thét càng lúc càng nhiều, tôi không để ý đến chuyện gì, chỉ biết chạy, cắm đầu mà chạy.
Cho đến khi tôi nhìn thấy cổng trang trại trước mặt thì mọi thứ trở nên mờ ảo, có người ôm lấy Tiểu Tự trong lòng tôi, bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi, dần dần tôi không còn nghe được gì nữa.
Người trước mặt càng không ngừng gọi tôi, nhưng tai tôi vẫn chỉ có tiếng nổ vang, ánh lửa phía trước như một màn kịch, cũng giống như thế giới của tôi…
Một không gian yên lặng, yên lặng đến tang thương.
Xe đi trên con đường xóc nảy, tôi ôm Tiểu Tự trong lòng, có người tháo vòng cổ của tôi ra, tháo chiếc nhẫn, nhẹ nhàng nhìn mặt kim cương trên đó, dường như nó rất mỏng manh, anh ta nói gì đó, xoa đầu Tiểu Tự, thằng bé vẫn cuộn tròn trong lòng tôi.
Anh ta nhìn tôi, tôi trầm mặc lắc đầu, chỉ lắc đầu mà thôi.
Tôi rốt cuộc cũng là một người đê tiên, lúc nào cũng chỉ biết lợi dụng người đàn ông yêu tôi, một lòng yêu tôi.