Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 16: Rốt cuộc là thù hận




Tôi hít một hơi, nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra, tôi bắt đầu cười to, đúng vậy, mọi chuyện thật nực cười, tất cả mọi chuyện.

Tôi thật ra chỉ là một người luôn tự cho rằng mình thông minh mà thôi.

“Anh có nhớ nơi này không?” Tôi bình tĩnh nói, sau đó nhìn thấy Nghiêm Dịch chậm rãi nhíu mày.

“Nghiêm Dịch… Anh cho rằng anh thắng rồi sao?”

“Cho dù thắng tôi anh vẫn trắng tay, cho đến cuối cuộc chơi này, người yêu anh, người anh yêu, tất cả đều rời khỏi anh, hơn nữa, là do anh tự tay giết chết!”

“Lộ Tịch Ngôn!” Bàn tay đang cầm súng của Nghiêm Dịch run lên, anh ta trừng mắt nhìn tôi.

Tôi vẫn tiếp tục cười “Là bị tôi nói trúng tim đen sao? Nghiêm Dịch… Lí Thấm mới chỉ hỏi có phải anh đã mơ thấy Tịch Duy hay không? Lại có thể dọa đến người như anh, bởi vì anh căn bản không dám đối mặt với Tịch Duy!”

“Câm mồm!” Khuôn mặt vô cảm của Nghiêm Dịch đã trở nên dị thường, anh ta nghiến răng nghiến lợi hướng về phía tôi hét lên, nhưng vẫn không bóp cò súng.

“Đã bao lâu rồi? Có phải những người khác ở trước mặt anh đều không dám nhắc đến Tịch Duy? Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giúp cho anh tự lừa mình dối người, khiến cho anh quên đi chính là anh… Là anh tự tay giết chết người mình yêu!”

“Nghiêm Dịch, anh thật đáng thương. Anh ngay cả lương tâm của mình cũng không đấu lại được. Lúc này đây, anh có được cái gì? Anh rốt cuộc đạt được thứ gì?!”

“Lộ Tịch Ngôn!”

Đây là lần đầu tiên thấy Nghiêm Dịch không thể khống chế được tâm trạng, tôi từng nghĩ anh ta không có linh hồn, nhưng thật ra chỉ là không ai dám chạm đến vết thương của anh ta, vốn mỗi người đều có một nhược điểm, Nghiêm Dịch cũng không ngoại lệ.

“Lộ Tịch Ngôn, cô muốn chết sao?” Nghiêm Dịch tức giận hét lên với tôi.

“Anh!” Tôi bỗng trừng mắt, nhìn ra phía sau Nghiêm Dịch hét lên “Anh!”

Dường như lúc đó, Nghiêm Dịch đang định quay người lại, phía sau lùm cây lại bừng sáng, anh ta lập tức quay đầu, tôi lập tức với cành cây lớn ném lên người anh ta, Nghiêm Dịch kêu đau, súng trên tay liền rơi xuống vách đá.

Tôi vẫn ném thêm về phía anh ta, anh ta lại không nề hà gì giơ tay chưa bị thương lên đỡ cành cây, đá tôi ngã xuống đất, trước mặt tôi là một đôi mắt màu đỏ, trừng mắt nhìn tôi, anh ta chậm rãi giơ cành cây vừa bắt được của tôi lên, hướng đầu tôi muốn xuống tay.

“Pằng..”

“Không!!!”

Tiếng súng và âm thanh gào thét từ phía xa đồng thời vang lên.

Một làn khí nóng phả vào mặt tôi, vốn đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận đòn của Nghiêm Dịch lại không thấy gì, tôi chậm rãi mở mắt, trước mặt tôi, ngực Nghiêm Dịch đỏ thẫm ngã xuống, đằng sau anh ta chính là Tả Lăng.

Mà tiếng gào thét kia…

Tôi chậm rãi nhìn sang bên cạnh “Anh… Anh!” Nghiêm Diệu ôm thấy cơ thể Nghiêm Dịch gọi lớn, tay anh run run lấy di động, tôi chỉ có thể đứng một bên nhìn mặt đất dần dần tràn đầy máu tươi. Tả Lăng đi đến bên người tôi, vỗ vỗ bả vai tôi. Tôi nghẹn ngào cúi đầu.

Xe cứu thương cùng xe cảnh sát xuất hiện rất nhanh, bác sĩ nói cho chúng tôi biết Lí Thấm đã tắt thở, về phần Nghiêm Dịch, Nghiêm Diệu đi theo cáng đến xa cứu thương ở phía trước, tôi nhanh chân chạy theo, từ đầu đến lúc ấy, anh rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng chỉ là liếc mắt một cái, chỉ là liếc mắt nhìn tôi một cái khiến cho tôi như rơi xuống mười tám địa ngục.

Hận, tràn đầy hận, trong mắt anh ngoài hận thù không còn một thứ tạp chất nào khác.

Tim tôi nhói đau. Như bị người khác xử oan vậy, trái tim trong lồng ngực như bị một lưỡi dao nhọn cắm sâu vào, đau đớn không chịu được.

Cho đến khi còi xe cứu thương khởi động rồi dời đi, tôi vẫn đứng dại ra tại chỗ, thật lâu vẫn không thể lấy lại trạng thái ban đầu.

Tả Lăng nhìn lên bầu trời bắt đầu sáng, nói với tôi “Tiểu Ngôn, nhớ kỹ, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, mối hận của anh trai em vẫn chưa báo được!”

Tôi hạ mi mắt, không nói gì.

Thù hận?

Giờ phút này, trong lòng tôi chỉ có ánh mắt đầy hận thù của anh, anh mắt ấy thật lâu sau này tôi vẫn không quên được.

Lộ Tịch Duy, có phải em đã sai rồi không?

Sai lầm rồi sao?

Quyển sổ đó vốn là giả, Nghiêm Dịch đã sớm biết hết mọi chuyện, chúng tôi vẫn không có cách nào khiến anh ta chịu tội, nhưng tội sát hại Lí Thấm thì anh ta có muốn cũng không thoát được. Có điều chúng tôi không nghĩ đến chuyện, phát súng kia của Tả Lăng khiến Nghiêm Dịch xuất huyết trong, khó hô hấp, đến lúc hắn được lên xe cứu thương, bác sĩ nói anh ta có khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, trở thành một người thực vật.

Người thực vật?!!

Theo pháp luật Trung Quốc, trừ khi phạm nhân tỉnh lại, nếu không, chúng tôi không thể đưa Nghiêm Dịch ra kết tội. Bởi vây, nếu Nghiêm Dịch không tỉnh lại, anh ta cứ ngủ như vậy cả đời, như vậy việc điều tra tội ác của hắn mà tôi làm bấy lâu nay trở thành công Dã Tràng.

Kết quả này không phải ai cũng chấp nhận được. Chẳng lẽ hai mạng người bị giết, vậy mà vì việc Nghiêm Dịch hôn mê bất tỉnh là có thể dễ dàng đền mạng sao? Tội ác của anh ta tày trời như vậy, nhưng vì không đủ chứng cứ lại có thể bị bác bỏ ư?

Không, không thể dễ dàng buông tha cho anh ta như vậy.

Từ viện kiểm sát đi ra, tôi tự hỏi chính mình, Lộ Tịch Ngôn, kết quả này là ai thắng?

“Yên tâm, nha đầu, cảnh sát sẽ theo dõi sát sao việc tiến hành trị liệu của Nghiêm Dịch, một khi anh ta tỉnh lại nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!”

“Vậy còn chứng cứ buôn ma túy của anh ta?”

Tả Lăng nhìn tôi rồi thở dài “Bọn anh vẫn không tìm được, lần trước ở trong kho hàng đã hy sinh vài đặc vụ, bọn chúng rất khôn ngoan, nhưng lần này chúng ta nhất định phải tra ra, nhân cơ hội Nghiêm Dịch xảy ra chuyện, bọn chúng lúc này như rắn mất đầu, có thể khẳng định đường dây buôn ma túy trên biên giới không có Nghiêm Dịch sẽ có kẽ hở cho chúng ta!” Kết quả vẫn có thể khiến người ta vui mừng. Ít nhất, chúng tôi cũng giúp được nhiều người tránh khỏi thương vong.

Một tháng sau, trường học khai giảng, tôi lại nhớ đến cuộc sống trước đây với Nghiêm Diệu, mỗi ngày đi học lại tan học, cuộc sống của tôi lúc này như thể Nghiêm Diệu chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy.

Tả Lăng nói cho tôi biết, những đường dây buôn lậu ma túy ở biên giới bởi vì Nghiêm Dịch hôn mê bất tỉnh mà trở nên rối loạn, cảnh sát bắt lấy cơ hội này cho canh phòng nghiêm ngặt, tiêu diệt không ít điểm nóng.

Về phía bệnh viện, nghe nói Nghiêm Diệu mời một chuyên gia tới chăm sóc anh trai, dù Nghiêm Dịch vẫn chưa bị kết tội nhưng anh không hề xuất hiện ở Thị, kết quả ở trường học cũng được bảo lưu, cứ như vậy mà biến mất, khiến tôi không kịp trở tay. Hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.

Còn tôi, vẫn không có cách nào quên được anh, mỗi khi đêm khuya tỉnh lại từ những cơn ác mộng, trong đầu luôn là hình ảnh anh nhìn tôi lần cuối, ánh mắt anh tràn đầy thù hận. Khiến tôi cảm thấy thật đau lòng.

Tôi biết, ân oán giữa chúng tôi lúc đó đã tạo thành một vết thương lớn, ngay trong trái tim, cho dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn khiến chúng tôi thấy đau đớn, miệng vết thương ấy vĩnh viễn cũng không khép lại.

Ngày giỗ của Tịch Duy, chúng tôi một nhà ba người đến thăm mộ anh trai, trong ảnh chụp, vẫn là gương mặt tươi cười hoàn mỹ của anh, giống như anh vẫn chưa rời khỏi chúng tôi, vụ án của Nghiêm Dịch kết thúc, ba tôi xin chuyển về gần nhà, ở bên mẹ tôi một thời gian, bà đã không còn đau buồn như trước nữa, thân thể cũng khỏe lên không ít.

Tôi nói với chính mình, như vậy là tốt rồi, ít nhất bây giờ chúng tôi cũng hạnh phúc.

Lúc chúng tôi đến, có người đặt một bó hoa bách hợp trước mộ, anh ta nói là nhân viên của một cửa hàng hoa, trước đây rất lâu, một người đàn ồn đã đặt trước, hằng năm vào ngày hôm nay sẽ đưa đến trước mộ.

Ba mẹ tôi nhìn nhau, tôi cười nói, nhất định là bạn của Tịch Duy.

Hai người đều vui vẻ cười, mẹ tôi cũng đặt bó hoa trong tay lên, sau đó lấy khăn ra lau ảnh chụp trên bia mộ.

Tôi xoay người nhìn bầu trời trước mắt.

Nghiêm Dịch, anh thật sự yêu thương Tịch Duy sao? Vậy sao anh có thể tự tay giết chết người mình yêu, bây giờ anh cho người làm như vậy sẽ cảm thấy bớt áy náy sao?

Lộ Tịch Duy, trong khoảnh khắc ngã xuống vách núi đen kia có phải anh cảm thấy rất đau lòng?

Câu hỏi này của tôi mãi mãi cũng không có đáp án, người đã chết, anh trai, ở trên thiên đường cố gắng sống tốt được? Quên hết mọi chuyện ở đây, sống một cuộc sống thật tốt!!!

Chúng tôi không thể phủ nhận, vẫn còn nhiều chuyện đau lòng, thời gian không phải là liều thuốc có thể chữa liền miệng vết thương, cho dù chúng tôi có nguyện ý hay không, chúng tôi vẫn phải nhớ rõ mọi chuyện, cho dù cố gắng quên đi, nó vẫn đọng lại trong ký ức chúng tôi, chậm rãi lưu lại…

Cũng là tại nơi đây, tôi hạ quyết tâm.

Tịch Duy, việc anh chưa làm xong em sẽ giúp anh hoàn thành.