Trong thang máy.
Diệp Tự Minh một tay vắt áo khoác, xách hành lý, một tay cầm điện thoại gọi cho ai đó
“Lái xe của tôi đến cửa công ty. Phải, ngay bây giờ.”
Dặn dò tài xế xong, hắn lại gọi cuộc thứ hai, Diệp Xán nghe thấy hắn đang bàn chuyện làm ăn.
Dường như hắn không có ý định nói chuyện cùng Diệp Xán, cậu cũng không lên tiếng, đứng phía sau hắn, nghe thấy hắn lại gọi cho ai đó sắp xếp công việc buổi chiều.
Nếu không phải khi nãy đứng ngoài văn phòng, Diệp Xán nhìn thấy Diệp Tự Minh lộ ra một giây kinh ngạc, cậu sẽ cho là Diệp Tự Minh biết chuyện hôm nay cậu về nước.
Cậu không nói với bất kỳ ai chuyện mình về nước. Thậm chí, để giấu Diệp Tự Minh, cậu đã lén lút dọn hành lý gửi đến sân bay, sau đó nói dối quản gia rằng sẽ ngủ qua đêm tại nhà bạn.
Quản gia là người của Diệp Tự Minh. Bốn năm trước, hắn cưỡng ép cậu ra nước ngoài, nói hoa mỹ là lo lắng không có người chăm sóc cậu, thực chất là đưa quản gia sang để giám sát cậu. Diệp Xán biết từ đầu rằng quản gia luôn báo cáo nhất cử nhất động của cậu cho hắn, lần này cậu trốn về nước một mình thực sự không hề dễ dàng. Nhưng mà – Diệp Xán nghĩ đến cảnh Diệp Tự Minh ngạc nhiên khi nãy, bỗng cảm thấy công lao đã được đền đáp xứng đáng.
Cảnh tượng Diệp Tự Minh kinh ngạc cực kì hiếm hoi. Trong trí nhớ của Diệp Xán, Diệp Tự Minh là người trầm ổn vô cùng, giống như bây giờ, rõ ràng cậu về nước là chuyện đột ngột phát sinh, hắn lại bình tĩnh như thường, giống như tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.
Diệp Xán lại nhớ đến chuyện xưa, bốn năm trước cậu vẫn rất sùng bái dáng vẻ này của hắn. Là một đứa con ngoài giá thú, đợi đến khi nữ chủ nhân qua đời mới được cha đón về nhà, tuổi thơ của Diệp Xán chẳng hề vui vẻ. Mẹ ruột cậu vốn chẳng ra gì, nhà họ Diệp lại có sẵn một người thừa kế xuất sắc, ba cậu – Diệp Quảng Kế không đoái hoài gì đến cậu, ngay cả đám người làm cũng thường xuyên bắt nạt cậu. Diệp Xán ngang ngược càn quấy như bây giờ đều nhờ vào năm cậu bảy tuổi, được cậu chủ lớn Diệp Tự Minh nuông chiều vô hạn.
Diệp Tự Minh là thần bảo hộ, là toàn bộ ước mơ, là người nhà duy nhất, là người anh đáng ngưỡng mộ của cậu.
Cậu vẫn luôn cho rằng Diệp Tự Minh thực sự yêu thương cậu. Mãi cho đến khi Diệp Quảng Kế qua đời, tình anh em cảm động trời xanh này cuối cùng cũng bị hiện thực vô tình đánh nát.
Bốn năm trước, nhà họ Diệp từng xảy ra một trận tranh đoạt di sản ngầm. Em trai của Diệp Quảng Kế, Diệp Quảng Thừa từng đến tìm Diệp Xán để dò hỏi về di chúc. Ông ta liên tục ám chỉ rằng Diệp Tự Minh sẽ không công khai di chúc, âm thầm nuốt hết phần tài sản thuộc về Diệp Xán.
Diệp Xán vốn không để ý đến chuyện này, lúc ấy cậu tới tìm Diệp Tự Minh hỏi chuyện di chúc chỉ là hành động theo cảm tính. Cậu nghĩ anh trai sẽ cho cậu xem, sau đó cậu có thể vênh mặt đến tìm chú hai, nói cho ông ta biết: Anh em chúng tôi rất tốt với nhau, ông đừng phí công vô ích ly gián chúng tôi!
Về phần tài sản ba để lại, cậu chẳng thèm quan tâm một đồng.
Thế nhưng, Diệp Xán tuyệt đối không ngờ rằng, phản ứng của Diệp Tự Minh lại giống y như Diệp Quảng Thừa nói, hắn từ chối tiết lộ nội dung di chúc cho Diệp Xán.
“Em không cần biết.” – Diệp Tự Minh khi ấy hai mươi tư tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa ngồi trên vị trí giám đốc cao cao tại thượng, vậy mà lúc nói chuyện lại mang theo vẻ uy nghiêm khó tả, “Diệp Quảng Thừa không phải người tốt, em đừng tiếp xúc với ông ta.”
Tim Diệp Xán trùng xuống, cậu hoảng sợ nói: “Anh… Anh hai? Em biết chú hai không phải người tốt, nhưng mà anh nói cho em một chút thôi? Nếu em biết rồi, sau nay có kẻ nào gây xích mích ly gián, em có thể trực tiếp mắng lại…”
Diệp Tự Minh quả quyết nói: “Em vẫn còn nhỏ, không cần phải để ý đến những việc này.”
Hắn càng từ chối, Diệp Xán lại càng nghi ngờ. Thậm chí cậu từng nghĩ, chẳng lẽ lão già lại cho cậu phần tài sản đủ sức uy hiếp đến địa vị của Diệp Tự Minh hay sao? Diệp Tự Minh kiên quyết từ chối như vậy, chẳng lẽ lão già thực sự cho cậu làm người thừa kế tập đoàn Hồng Diệp hay sao?
Cho dù đó là sự thật, chỉ cần Diệp Tự Minh chủ động nói cho cậu biết, cậu chắc chắn sẽ không do dự mà đưa hết cho hắn. Vậy mà sự thật lại khiến cậu thất vọng vô cùng.
Diệp Tự Minh không chịu nói cho cậu biết di chúc, cậu cũng không còn coi hắn là anh trai nữa, không còn tin tưởng hắn nữa.
Chuyện này đối với Diệp Xán là đả kích quá lớn. Cậu bắt đầu nhiều lần cãi vã cùng Diệp Tự Minh, thậm chí uy hiếp sẽ kiện hắn.
Một khi ra tòa, di chúc chắc chắn phải công khai. Chiêu này quả nhiên có hiệu quả. Trong trí nhớ của Diệp Xán, đó là lần đầu tiên Diệp Tự Minh lộ ra vẻ bất lực đau thương như vậy. Cuối cùng hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Tiểu Xán…Coi như anh hai xin em.”
Coi như anh hai xin em.
Diệp Xán chưa từng nghe Diệp Tự Minh phải cầu xin ai, bây giờ hắn lại vì chuyện này mà cầu xin cậu.
Có lẽ, đối với Diệp Tự Minh, tiền tài địa vị quan trọng hơn tất cả.
Còn cậu, cũng không thể từ chối lời cầu xin này.
Khi Diệp Xán đồng ý sẽ không kiện hắn, cậu hoảng hốt nhận ra rằng, hoá ra là thế, hóa ra Diệp Tự Minh đối xử tốt với cậu mười mấy năm trời chỉ để đổi lại giây phút mềm lòng thỏa hiệp này.
Nếu như đây là kế hoạch của Diệp Tự Minh, đúng là không thể không khen một tiếng ‘diệu kế’. Mối lo lớn nhất – Diệp Xán bị Diệp Tự Minh không tốn công sức đá ra ngoài, sau đó danh chính ngôn thuận đưa ra nước ngoài. Diệp Xán tuy không hiểu về chuyện ‘gia đấu’, nhưng cậu biết sau khi chướng ngại vật là mình biến mất, Diệp Tự Minh một đường thế như chẻ tre, rất nhanh đã tóm gọn được tập đoàn Hồng Diệp và toàn bộ người nhà họ Diệp trong tầm tay.
Diệp Tự Minh đã cúp điện thoại, hai anh em trầm mặc một trước một sau đứng trong thang máy, không ai mở miệng. Đám người trong phòng họp khi nãy hẳn không ngờ rằng, hai người vừa có vẻ thân thiết bây giờ lại thay đổi 180 độ.
Cũng không thể trách hai người không biết nói gì, dù sao bốn năm trước, trước khi Diệp Xán lên máy bay đã để lại cho Diệp Tự Minh một câu: “Anh cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ quay về!”
Thang máy dừng tại lầu một, hai người cùng bước ra ngoài.
Tài xế cất hành lý trong cốp xe, đang định trở về ghế lái, Diệp Tự Minh đưa tay ngăn cản: “Cậu không cần đi theo, đưa chìa khóa cho tôi.”
Tài xế sững sờ: “Ngài tự lái?”
Diệp Xán nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn hắn, Diệp Tự Minh nói: “Đúng. Cậu gọi điện thoại báo cho nhà chính cậu chủ nhỏ về nước, nhắc dì Lý chuẩn bị phòng cho em ấy.”
Tài xế đưa chìa khóa xe cho Diệp Tự Minh, đồng thời tò mò liếc mắt nhìn Diệp Xán.
Người này làm tài xế cho Diệp Tự Minh ba năm, chưa từng thấy Diệp Tự Minh lái xe cho người khác, xem ra lời đồn bên nhà chính rằng cậu chủ lớn chiều cậu chủ bé lên tận trời là thật.
Diệp Xán đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của tài xế, trong lòng không khỏi cười nhạo.
Mấy người này hẳn là cảm thấy Diệp đại thiếu gia làm những việc này là bởi vì thương yêu em trai? Nhưng dưới cái nhìn của cậu, việc đuổi tài xế đi chẳng qua để tránh chuyện hai người cãi vã bị người khác nhìn thấy thôi.
Hai người ngồi vào trong xe, thời điểm này bên ngoài tập đoàn Hồng Diệp không có người, Diệp Tự Minh không khởi động xe, Diệp Xán biết hắn đang đợi mình mở miệng.
Vì thế cậu hắng giọng, thấp giọng nói: “Tôi về rồi.”
“Ừm.” – Diệp Tự Minh thuận miệng đáp một tiếng, “Có đói bụng không? Để anh dẫn em đi ăn một chút?”
Phản ứng này nằm ngoài suy đoán của Diệp Xán. Cậu bối rối nửa giây, sau đó nhanh chóng trở về trạng thái cũ, cười lạnh nói: “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, anh còn giả bộ cái gì? Tôi trở về để tranh di sản!”
Diệp Tự Minh gật đầu nói: “Anh biết.” – Hắn khởi động xe, “Muốn về nhà ăn không? Ngồi máy bay mười mấy tiếng chắc em mệt lắm. Tay nghề của dì Lý không tệ, chắc sẽ hợp khẩu vị của em.”
Cái cảm giác như đấm vào bông này khiến Diệp Xán khó chịu, Diệp Tự Minh hoàn toàn không để ý tới lời nói của cậu, nếu cậu còn tiếp tục nói nữa sẽ biến thành đứa trẻ ấu trĩ cố tình gây sự mất. Cậu ngừng một phút, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể tức giận hỏi: “Dì Lý là ai?”
“Sau khi em đi, bên nhà chính thuê người nấu cơm mới.”
“Người cũ đâu?”
“Nghỉ rồi. Không phải em không thích bà ấy à?”
Hô hấp của Diệp Xán bỗng cứng lại, cảm giác này đã rất lâu không gặp, cậu cảm thấy bản thân mình thực sự hết thuốc chữa rồi. Rõ ràng cậu biết Diệp Tự Minh là kẻ giả nhân giả nghĩa, vậy mà vẫn bị hắn làm cảm động.
Mày thiếu thốn tình yêu lắm hả? Biết anh ta giả bộ mà cũng cảm động? Chỉ là đuổi việc một người làm thôi, ai mà biết có phải vì mày hay không? Diệp Xán âm thầm mắng mình, suýt nữa đã bị hắn mê hoặc rồi. Diệp Tự Minh bây giờ đối xử tốt với cậu chẳng qua là để nịnh nọt, không muốn cậu kiện hắn mà thôi.
Dù sao cậu của bây giờ cũng không phải đứa trẻ dễ dàng bị cướp đồ như bốn năm trước. Diệp Tự Minh không thể đuổi cậu đi đâu được nữa, nếu cậu muốn kiện hắn, chỉ cần đi tìm một luật sư là xong. Nhưng mà bây giờ cậu muốn xem xem, Diệp Tự Minh vì bảo vệ vị trí hiện tại có thể nhượng bộ đến mức nào.
“Tôi muốn ăn bạch tuộc chiên.”- Diệp Xán nói.
“Hả?” – Diệp Tự Minh bị yêu cầu không đầu không đuôi này làm cho sững sờ, lập tức đáp lại: “Được, đợi lát nữa tiện đường…”
“Tôi muốn ăn bạch tuộc chiên ở cửa hàng gần đại học Đông Linh.”- Diệp Xán lười biếng ngắt lời hắn.
Nhà chính và đại học Đông Linh đều ở ngoại thành, nhưng lại nằm ngược hướng nhau. Họ vẫn đang trong trung tâm thành phố, nếu đi tới đại học Đông Linh rồi quay về nhà chẳng khác nào lượn vòng quanh thành phố.
Diệp Tự Minh nói: “Chỗ khác cũng có bán, để lát nữa anh hai tìm một quán mua cho em.”
Hắn tự nhiên xưng một tiếng ‘anh hai’ giống như giữa hai người chưa từng ngăn cách, điều này khiến Diệp Xán tức giận khó tả.
“Ta chỉ thích cửa hàng kia!” – Cậu tàn bạo uy hiếp hắn, “Nếu anh không mua cho tôi, tôi sẽ tìm luật sư ngay bây giờ!”
Diệp Tự Minh nhìn vào mắt Diệp Xán qua gương chiếu hậu, đánh vô lăng chuyển hướng.