Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 16




Tối hôm đó, đương nhiên Diệp Xán vẫn cho Diệp Tự Minh vào phòng ngủ, chủ yếu là cậu lo Diệp Tự Minh bị cảm lạnh— trong nhà chỉ có một tấm chăn, bởi vì cậu muốn được ôm cánh tay Diệp Tự Minh trong lúc ngủ nên không mua thêm chăn, có lẽ Diệp Tự Minh bận quá nên cũng không để ý đến việc này.

Ngày hôm nay, tắt đèn xong, Diệp Xán không tài nào ngủ được, cậu lại không dám trở mình vì sợ ảnh hưởng đến Diệp Tự Minh ngày mai phải đi làm, chỉ có thể núp một góc giường, sầu lo trong yên lặng.

Mấy năm trời cậu đều dựa vào nhược điểm kia mà đòi hỏi Diệp Tự Minh đủ thứ, hôm nay hắn lại từ chối cậu chỉ vì một yêu cầu hết sức nhỏ nhoi – điều này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ địa vị của Diệp Tự Minh vững chắc rồi, công khai di chúc cũng không thể uy hiếp hắn? Nếu nhược điểm này mất đi tác dụng… Cái ngày mà cậu bị Diệp Tự Minh đánh đuổi, có phải không còn xa nữa?

Nếu như Diệp Tự Minh thực sự không cần cậu nữa, đến lúc đấy cậu chỉ có thể sang Mỹ thôi, mãi mãi không về nước.

Trước khi đi, ít nhất phải xử lý đám Diệp Tự Vinh, tránh cho đêm dài lắm mộng…

Diệp Xán đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng tiếng trầm thấp của Diệp Tự Minh truyền đến ngay sau lưng cậu: “Không ngủ được à?”

“Anh… Làm sao anh biết?”

Ăn không nói, ngủ không nói, hai người được dạy vô cùng nghiêm khắc – gia giáo của Diệp Xán chủ yếu cho Diệp Tự Minh dạy – đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện sau khi tắt đèn đi ngủ.

“Anh nghe thấy.” – Diệp Tự Minh nói. Giọng hắn dường như bị bóng tối đen kịt kéo xuống một tone, Diệp Xán nghe mà nóng lỗ tai, cố gắng để giọng mình bình thường: “Cái này nghe kiểu gì?”

“Lúc em ngủ, tiếng hít thở không phải thế này.”

“Cái gì?” – Diệp Xán quay người đối mặt với Diệp Tự Minh, hơi sốt sắng: “Tôi ngủ ngáy à?”

Gay rồi, nếu biết mình ngủ ngáy thì Diệp Xán đã không đòi ngủ chung với Diệp Tự Minh, chỉ vì một chút xíu lợi ích mà đập tan nát hình tượng mất rồi…

Trong bóng đêm yên tĩnh, Diệp Tự Minh cười khẽ một tiếng: “Không phải, em không ngáy.”

Diệp Xán cố gắng mở to hai mắt nhìn hắn thật kĩ bởi Diệp Tự Minh rất ít khi cười, cậu không biết rằng hai mắt sáng ngời của mình rơi vào đôi mắt đã quen với bóng tối của Diệp Tự Minh đã đánh vào nơi mềm mại nhất trong trái tim hắn.

“Giống như mèo.” – Diệp Tự Minh nhẹ giọng nói, đưa tay ra sờ sờ mặt Diệp Xán.

Diệp Xán nghe không hiểu, hỏi lại: “Cái gì cơ?”

“Nói em ngủ giống tiếng mèo con đấy.”

Diệp Xán cố gắng tưởng tượng, không biết vì sao bây giờ cậu chẳng nhớ tới được cái gì, lo lắng hỏi: “Con mèo đi ngủ kêu thế nào? Tôi chưa nuôi bao giờ.”

“Anh nuôi… Từng nuôi một con.” – Diệp Tự Minh nhìn Diệp Xán một cách nặng nề, hai người cách nhau rất gần, nhưng thói quen gần gũi và bóng tối đã che đậy tất cả, không ai nhận ra có điểm nào đó không đúng.

“Anh rất ít khi nhốt nó, thường xuyên cho nó tự do, giống như nuôi thả ấy. Nhưng mèo nuôi thả thường không ở nhà, cũng không biết lúc nào nó sẽ chạy mất, không bao giờ trở về nữa. Thực ra anh rất muốn nhốt nó lại, bất cứ lúc nào, chỉ cần anh muốn đều có thể nhìn thấy nó.”

“Là chuyện lúc anh còn bé à?” – Diệp Xán tò mò hỏi: “Sau đó thì sao, anh vẫn nhốt nó lại à?”

Tạm thời thì chưa. Diệp Tự Minh trả lời: “Cuối cùng nó… Chắc là đi rồi.”

“Nuôi thú cưng là thế mà.” – Diệp Xán lẩm bẩm: “Thế nên tôi mới bảo anh đừng nuôi mèo.”

Cậu hơi buồn ngủ, giọng dần nhỏ lại, Diệp Tự Minh ôm cậu lại gần mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dỗ nhẹ: “Ngủ đi…”

Diệp Xán ôm cánh tay Diệp Tự Minh vào lòng theo bản năng, từ từ chìm vào mộng đẹp.

Diệp Xán có cảm giác, sau cuộc nói chuyện gần như hòa bình trong đêm ấy, Diệp Tự Minh bỗng trở nên kỳ quái.

Thỉnh thoảng cậu nhìn về phía Diệp Tự Minh sẽ thấy hắn cũng đang nhìn mình, nhưng lần nào hắn cũng có thể bình tĩnh nói gì đó với cậu khiến Diệp Xán hoài nghi mình đang nghĩ nhiều.

Cậu suy nghĩ về Diệp Tự Minh quá tập trung, đến nỗi Đường Tự Vinh đang nói gì cũng không nghe thấy.

“… Này… Em họ!”

Tiếng nhạc ầm í, Diệp Tự Vinh gần như dán vào tai cậu hét lên. Diệp Xán bị làm phiền, khó chịu nói: “Anh gọi cái gì mà gọi? Phiền muốn chết. Thuê phòng riêng còn rùm beng thế này.”

Cậu nói chuyện không hề khách sáo khiến Diệp Tự Vinh giận dữ, gã thầm nhắc nhở chính, chờ xong việc sẽ đòi lại gấp trăm lần, ngàn lần, hôm nay gã đến đây để lôi kéo thằng ngu này. Hắn đè lại cơn tức, cười cười, la lớn với đám người trẻ tuổi đang chơi đùa ca hát trên ghế riêng: “Dừng lại dừng lại! Bật nhỏ nhạc thôi! Cậu chủ nhỏ nhà chúng ta nói rồi, mấy người ồn gần chết!”

Trong phòng có hơn mười người, tính cả Diệp Tự Vinh lẫn Diệp Xán thì hơn một nửa là người mang họ Diệp, còn lại cũng đều là bà con xa hoặc con nhà giàu quen biết. Một đám công tử bột suốt ngày tụ tập ca hát, nghe Diệp Tự Vinh nói xong, người đang uống dừng uống, người đang hát dừng hát, người đang chơi dừng chơi, có nhiều người không thoải mái, nhưng đều lớn lên trong gia đình danh giá, không ai dám khó chịu ra mặt.

“Cậu chủ nhỏ hiếm khi đến đây hóng gió, đương nhiên là nghe theo cậu hết.” – Một chị họ hàng xa của Diệp Xán cười nói, ngoại hình cô ta hiền dịu nết na khiến người khác không biết lời của cô ta đang khen ngợi thật lòng hay là cười cợt châm biếm.

Diệp Tự Vinh âm thầm đắc ý, gã muốn như thế này, cố ý dựa vào tên tuổi Diệp Xán ra oai để Diệp Xán bị cả đám cô lập. Gã còn muốn thấy Diệp Xán lúng túng, quan trọng nhất là muốn thăm dò cậu. Nếu Diệp Xán quá thông minh, bọn gã đành phải cân nhắc lại kế hoạch lợi dụng cậu…

“Tôi về bao lâu rồi, còn hóng gió gì nữa!” – Diệp Xán không sợ chút nào, bộ dạng lười nhác như thể đây là chuyện đương nhiên: “Nếu tôi ở đây, đương nhiên phải để tôi làm chủ. Mấy người này, hát cái gì mà hát, đau cả đầu, đừng hát nữa. Thích uống gì chơi gì thì tùy, không cần thay cậu đây tiết kiệm tiền, dù sao cũng đều là tiền của anh trai tôi.”

Người khi nãy đang hát là bạn thân Diệp Tự Vinh, nghe vậy không thoải mái chút nào, nhưng vừa nghe thấy tên Diệp Tự Minh – người vốn dĩ ngang hàng với anh ta mà giờ đã cách anh ta mấy chục tầng mây – đành ngậm miệng không nói. Sau lưng Diệp Xán có Diệp Tự Minh, không ai không biết Diệp Tự Minh chiều em trai thế nào, chẳng ai dám ra mặt chống đối Diệp Xán.

Diệp Tự Vinh vội vàng nói: “Đau đầu? Chắc là trong này không thông gió. Vừa nãy tôi nói gì rồi, đã bảo mấy cậu đừng hút thuốc! Dập hết đi! Hút thuốc trong phòng à, có biết nghĩ không đấy! Em họ, lại đây, anh với em ra ngoài hít thở không khí cho thoáng đi.”

Diệp Xán ngẩng đầu liếc Diệp Tự Vinh một cái, Diệp Tự Vinh đáp lại một cái liếc mắt ra hiệu, lúc này Diệp Xán mới ra vẻ cố gắng hết sức: “Thôi được rồi, tôi ra ngoài lượn một vòng vậy.”

“Mọi người cứ chơi đi, hát tiếp đi, không sao, chúng tôi sẽ về luôn.” – Trước khi đi, Diệp Tự Vinh không quên dặn dò những người còn lại, gã vừa ra ngoài đã kéo Diệp Xán đến một góc chết hỏi: “Hôm nay em không quẹt thẻ của anh trai em đúng không?”

“Làm sao?” – Diệp Xán coi như chuyện đương nhiên: “Lúc nào tôi chẳng quẹt thẻ của anh ta, không thì tôi dùng cái gì?”

“Chủ thẻ có thể xem được lịch sử giao dịch đấy!”

“Anh ta biết tôi ở đây mà. Chính anh ta lái xe đưa tôi đến đây, lát nữa chơi xong còn phải đến đón tôi về, anh nghĩ gì thế?”

“Cái gì?!” – Diệp Tự Vinh hét to một tiếng, bỗng dưng gã đau hết cả đầu: “Mày, sao em lại nói cho anh ta biết…” 

Diệp Xán không nhịn được nói: “Anh sợ cái gì? Không phải anh gọi nhiều người đến để che mắt rồi à? Anh ta có biết tôi đến đây để bàn chuyện với anh đâu. Chẳng lẽ chú hai không nói cho anh biết? Bây giờ di sản của tôi đều nằm trong tay anh ta, thế nên tôi thích làm gì thì làm, anh ta phải nghe tôi hết.”

“Đúng rồi, thế nên ba anh mới bảo em phải đi tìm luật sư…”

“Thôi được rồi được rồi, bốn năm trước tại ba anh hiến kế xấu, kết quả thì sao? Tôi cũng bị ba anh hãm hại, đợi bốn năm trời bên kia, chơi game cũng không xong. Mấy người có cách nào cho tôi lên làm giám đốc luôn không? Thực ra anh tôi nói cũng đúng, tôi giữ tiền cũng không biết cách quản lý, để anh ta giữ cũng tốt. Anh có biết mỗi tháng tôi được bao nhiêu tiền tiêu vặt không? Bốn thẻ game của tôi tháng nào cũng được nạp thừa tiền…”

Diệp Tự Vinh tức gần chết, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Em tỉnh táo lại đi, đừng để bị lừa! Từng ấy có là gì? Đợi em làm theo bọn anh, đừng nói là thẻ game, mua cả bốn công ty game cũng được!”

“Có hai game do một công ty phát hành…”

“Nói chung! Nói chung, bọn anh có kế hoạch.” – Diệp Tự Vinh nhanh chóng ngắt lời cậu, gã tức đến mức đau cả sọ: “Nhưng phải xem xem em có phối hợp hay không.”

“Phối hợp gì cơ? Cái này phải tính cho cẩn thận đấy! Có nguy hiểm gì không? Diệp Tự Minh nổi giận đáng sợ lắm đấy.”

Nếu hôm nay Diệp Xán tích cực hợp tác, Diệp Tự Vinh sẽ không dám nói cho cậu biết kế hoạch của nhà gã, gã sẽ nghi ngờ cậu, nhưng thấy Diệp Xán có vẻ hơi chùn bước, Diệp Tự Vinh lại hơi tin cậu. Gã nghĩ một chút, thằng Diệp Xán này không gặp mặt nói chuyện nhiều với gã, nhưng tiếp xúc mấy ngày cũng đủ thấy cậu là thằng chỉ biết chơi game, là công tử bột nhu nhược ngu ngốc, mà Diệp Tự Minh từ bé đã tâm cơ khó lường, khả năng cao là hắn cố tình nuôi hỏng Diệp Xán.

Nghĩ như thế, xuất phát từ lòng tin về trình độ âm u của Diệp Tự Minh, Diệp Tự Vinh không còn lo lắng gì nữa, gã hạ thấp giọng, sợ Diệp Xán nghe không rõ, cố ý nói từng câu từng chữ: “Em nghe kỹ này, chuyện em cần làm đơn giản lắm, không có một xíu nguy hiểm nào cả, những chuyện khác cứ giao cho bọn anh. Chỉ cần em làm xong, sau này em sẽ là chủ mới của nhà họ Diệp. Chúng ta cần một tài liệu trong máy tính văn phòng của Diệp Tự Minh.”

“Cái này đơn giản chỗ nào? Đây không phải là nhổ răng cọp à?”

“Nghe anh nói đã! Đơn giản lắm, tuần sau có một cơ hội tuyệt vời cho em. Anh ta phải đi công tác, sang tỉnh bên cạnh, đi một ngày cơ. Cả ngày anh ta không có mặt ở công ty, sẽ có người đến giúp em.” 

“Ồ?” – Cuối cùng Diệp Xán mới nổi lên chút hứng thú, ung dung thong thả hỏi: “Có người giúp tôi à? Hồng Diệp… Có nội gián?”