Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 37




Ngồi trong xe của mình, lúc này đang đỗ trên lối đi, Dance nhìn chăm chú về phía ngôi nhà nhỏ của gia đình Brigham: Hình dạng còm cõi buồn rầu của các máng nước và những tấm ván ốp tường cong queo, những món đồ chơi và dụng cụ gãy hỏng nằm ngoài sân phía trước, bên hông căn nhà. Ga ra chất đầy đồ bỏ đi đến mức không thể chui được quá nửa mui một chiếc xe vào bên trong nó.

Dance đang ngồi sau tay lái chiếc Crown Vic, cửa xe đóng kín, lắng nghe một đĩa CD được một nhóm ở Los Angeles gửi tới cho cô và Martine. Các nhạc công là người Costa Rica. Cô thấy thứ âm nhạc này vừa vui vẻ vừa bí hiểm, cô muốn biết thêm về họ. Dance hy vọng khi cô và Michael tới L.A. vì vụ án giết người của J.Doe, cô sẽ có cơ hội gặp họ và thực hiện thêm vài bản ghi âm nữa.

Nhưng lúc này Dance không thể nghĩ gì tới chuyện đó.

Cô nghe thấy tiếng lốp cao su nghiến trên sỏi, nhìn vào gương chiếu hậu và bắt gặp chiếc xe của Sonia Brigham dừng lại sau khi rẽ ngoặt vào ở cuối bờ rào cây.

Người phụ nữ chỉ có một mình bên tay lái. Sammy ngồi trên băng ghế sau.

Chiếc xe không chạy tiếp trong một lúc lâu và Dance có thể thấy bà mẹ tuyệt vọng như thế nào khi nhìn chằm chằm vào chiếc xe cảnh sát. Cuối cùng Sonia lại nhấn ga cho chiếc xe cũ kỹ của bà lăn bánh tiến lên, chạy qua bên cạnh Dance tới trước ngôi nhà, đạp phanh dừng lại rồi tắt máy.

Liếc mắt nhìn nhanh về phía Dance, người phụ nữ chui ra khỏi xe, bước lại phía sau đuôi để lấy ra các giỏ đồ đã được giặt sạch cùng một chai nước giặt Tide lớn.

Gia đình hắn nghèo đến nỗi bọn họ không thể mua máy giặt và máy sấy đồ... Ai đến tiệm giặt tự phục vụ nào? Là những kẻ thua cuộc thảm hại…

Bài đăng trên blog đó đã cho Schaeffer biết cần tìm đến đâu để đánh cắp một chiếc áo nỉ cho phép y đóng vai Travis.

Dance ra khỏi xe của cô.

Sammy nhìn cô với vẻ dò hỏi. Thái độ tò mò trong lần đầu hai người gặp nhau đã biến mất, giờ đây cậu bé có vẻ bất an. Đôi mắt cậu thiếu niên trông chững chạc lạ lùng.

“Chị biết gì đó về Travis phải không?”, cậu bé hỏi, giọng nghe không kỳ quặc như lần đầu tiên.

Nhưng trước khi Dance kịp nói gì, bà mẹ đã xua cậu con trai ra phía sân sau chơi.

Cậu bé do dự, mắt vẫn nhìn Dance chằm chằm, rồi thơ thẩn bước đi không mấy thoải mái, cho tay vào lục lọi trong các túi.

“Đừng đi xa quá, Sammy.”

Dance đỡ lấy chai nước giặt đang kẹp dưới cánh tay xanh xao của Sonia và đi theo bà ta về phía ngôi nhà. Quai hàm Sonia nghiến chặt, mắt nhìn thẳng ra trước.

“Bà...”

“Tôi cần phải cất đống đồ này đã,” Sonia Brigham nói với giọng hối hả.

Dance mở cánh cửa không khóa ra giúp bà mẹ. Cô đi theo Sonia vào trong nhà. Người phụ nữ đi thẳng vào bếp và để riêng các giỏ quần áo ra.

“Nếu cô để chúng lộn xộn… Những vết nhăn, chắc cô cũng biết thế nào mà,” bà vuốt phẳng một chiếc áo phông ra.

Như một lời tâm sự của một phụ nữ dành cho một phụ nữ.

“Khi giặt cái áo tôi cứ nghĩ giá mà có thể đưa nó cho thằng bé.”

“Bà Brigham, có một số việc bà nên biết. Travis không hề lái xe hôm mùng Chín tháng Sáu. Cậu ấy đã gánh tội hộ người khác.”

“Cái gì?” bà mẹ ngừng ngay việc gấp quần áo lại.

“Cậu ấy có cảm tình với cô bé cầm lái chiếc xe. Cô ta đã uống say. Con trai bà đã cố gắng thuyết phục để cậu ấy lái. Cô ta đã gây ra tai nạn trước khi chuyện đó xảy ra.”

“Ôi, Chúa ơi!” Sonia giơ chiếc áo sơ mi lên mặt, như thể nó sẽ giúp lau đi những giọt nước mắt đang trào ra.

“Và cậu ấy cũng không phải là kẻ giết người đã để lại những cây thập tự. Có một gã khác đã dàn dựng tất cả để trông giống như con trai bà tạo nên chúng trước khi gây ra những vụ án mạng. Một gã có thù oán với James Chilton. Chúng tôi đã chặn được hắn lại.”

“Còn Travis?” Sonia tuyệt vọng hỏi, những ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy cái áo sơ mi.

“Chúng tôi không biết hiện cậu ấy đang ở đâu, lực lượng cảnh sát đang tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn chưa lần ra bất cứ manh mối nào,” Dance giải thích ngắn gọn về Greg Schaeffer cũng như kế hoạch báo thù của y.

Sonia chùi nước mắt trên hai gò má bầu bầu của bà. Vẫn còn lại vài nét đẹp trên khuôn mặt người phụ nữ, dù rất khó nhận ra. Những tàn tích còn lại từ một vẻ đẹp tự nhiên hiển hiện trong bức ảnh chụp bà tại hội trợ tiểu bang nhiều năm về trước. Sonia thì thầm, “Tôi biết Travis không đời nào làm hại những người đó. Tôi đã nói với cô rồi còn gì.”

Phải, bà đã nói, Dance thầm nghĩ. Ngôn ngữ cơ thể lúc ấy cho tôi biết bà đang nói thật. Nhưng tôi đã không lắng nghe mà ngược lại, cố gò ép suy luận vào thứ lý lẽ logic khô khan trong khi đáng ra phải lắng nghe trực giác mách bảo. Trước đây rất lâu, Dance từng làm một phân tích đánh giá theo chỉ số phân loại Myers-Briggs về bản thân. Cô luôn gặp rắc rối khi rời quá xa bản chất con người mình.

Bà mẹ để chiếc áo sơ mi xuống, một lần nữa vuốt phẳng phiu chất vải bông. “Nó chết rồi, phải vậy không?”

“Chúng tôi không có bằng chứng nào chứng tỏ điều đó. Hoàn toàn không.”

“Nhưng cô nghĩ vậy.”

“Sẽ là hợp lý với Schaeffer nếu hắn để cậu ấy sống. Chúng tôi đang làm tất cả những gì mình có thể để cứu con trai bà. Đó là một trong những lý do tôi tới đây.” Cô đưa ra một bức ảnh Greg Schaeffer, chụp lại từ bằng lái xe của y. “Bà đã bao giờ trông thấy hắn chưa? Có thể hắn đã đi theo bà? Hay nói chuyện với láng giềng?”

Sonia đeo một cặp kính xộc xệch và nhìn vào khuôn mặt trong ảnh hồi lâu. “Không. Tôi không thể nói là từng thấy hắn. Vậy ra đây là hắn. Kẻ đã làm việc đó, đã bắt cóc con trai tôi?”

“Phải.”

“Tôi đã nói với cô là sẽ chẳng có gì tốt đẹp đến từ cái blog đó.”

Đôi mắt bà mẹ hướng ra ngoài khoảnh sân bên hông nhà, nơi Sammy đang chui vào trong gian nhà kho xiêu vẹo. Bà thở dài. “Nếu quả thực Travis không còn nữa, phải nói với Sammy… Ôi, điều đó sẽ hủy hoại nó. Tôi sẽ mất cùng lúc cả hai đứa con trai. Bây giờ tôi phải cất đống đồ đã giặt đi. Cô làm ơn về cho.”

~*~

Dance và O’Neil đứng cạnh nhau trên cầu tàu, tựa người vào lan can. Màn sương mù đã tan, nhưng gió đang thổi đều. Quanh vịnh Monterey bạn luôn có hoặc thứ này, hoặc thứ kia.

“Nói chuyện với mẹ Travis,” O’Neil nói lớn tiếng. “Tôi dám cược đó là việc thật khó khăn.”

“Khó nhất từ đầu đến giờ,” Dance nói trong lúc mái tóc cô bay tung. Rồi cô chợt hỏi, “Cuộc thẩm vấn thế nào?” Trong đầu Dance thầm nghĩ đến cuộc điều tra dính dáng tới chiếc container từ Indonesia.

Vụ án kia.

“Tốt.”

Cô thấy mừng vì O’Neil đang phụ trách cuộc điều tra, đồng thời thấy ân hận vì cảm giác ghen tỵ của mình. Chủ nghĩa khủng bố làm tất cả lực lượng thực thi pháp luật mất ngủ. “Nếu anh cần bất cứ điều gì từ tôi, hãy cho tôi biết.”

Đôi mắt hướng ra vịnh, anh nói, “Tôi nghĩ chúng tôi sẽ hoàn tất vụ đó trong hai mươi bốn giờ tới.”

Phía dưới hai người là các con họ, cả bốn đứa, trên cát gần mép nước. Maggie và West dẫn đầu cuộc thám hiểm; là cháu của một nhà sinh vật hải dương học, hai đứa có trong tay ít nhiều quyền lực.

Những con bồ nông trang nghiêm bay lượn gần đó, lũ mòng biển hiện diện khắp nơi. Không xa bờ mấy là một mảng màu nâu cong cong của con rái cá biển đang thoải mái nằm ngửa nổi dập dềnh, tạo thành một đường cong võng xuống thật duyên dáng. Con vật khoan khoái đập các động vật thân mềm vào một hòn đá để cân bằng trên ngực mình cho mở vỏ ra. Nó đang ăn tối. Amanda, con gái O’Neil, và Maggie thích thú nhìn chằm chằm, như thể đang cố nghĩ cách kéo bằng được con vật về nhà làm thú cưng.

Dance áp bàn tay lên cánh tay O’Neil và chỉ về phía cậu bé mười tuổi Tyler, lúc đó đang bò rạp xuống bên cạnh một cây tảo bẹ dài, thận trọng đụng vào nó, sẵn sàng chạy trốn nếu sinh vật lạ lẫm đó bừng sống dậy. Wes đứng ngay gần với bộ dạng một người bảo vệ một khi chuyện ấy xảy ra.

O’Neil mỉm cười, nhưng cô cảm thấy, từ dáng bộ cũng như sự căng thẳng nơi cánh tay kia, chắc chắn có điều gì đó đang làm anh bận tâm.

Chỉ một khoảnh khắc sau anh lên tiếng giải thích, cố át đi tiếng gió thổi. “Tôi nhận được tin từ Los Angeles. Bên bị đang cố gắng kéo phiên tòa điều trần đề nghị miễn truy tố trở lại. Trong hai tuần nữa.”

“Ôi, không,” Dance thì thầm. “Hai tuần nữa? Ban hội thẩm cũng đã được lên lịch vào thời gian đó.”

“Seybold đang tranh đấu quyết liệt để phản đối chuyện đó. Nghe ông ấy có vẻ không được lạc quan cho lắm.”

“Quỷ tha ma bắt,” Dance nhăn mặt. “Chiến tranh tiêu hao chắc? Tiếp tục chịu đựng cảnh chết gí này và hy vọng mọi thứ sẽ ổn cả sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Chúng ta sẽ không làm thế,” cô cương quyết nói. “Anh và tôi, chúng ta sẽ không chịu bỏ cuộc. Nhưng liệu Seybold và những người khác có vậy không?”

O’Neil ngẫm nghĩ khả năng này. “Nếu điều đó tốn thêm quá nhiều thời gian, có thể lắm. Đây là một vụ quan trọng. Nhưng họ còn rất nhiều vụ quan trọng khác nữa.”

Dance thở dài. Cô rùng mình.

“Cô lạnh à?”

Cẳng tay cô đang đặt lên tay anh.

Dance lắc đầu. Phản xạ vô thức đó xuất phát từ ý nghĩ về Travis. Trong lúc nhìn xuống nước, cô tự hỏi liệu có phải mình cũng đang nhìn xuống nấm mồ của cậu thiếu niên hay không.

Một con mòng biển bay lượn ngay trước mắt họ. Góc mở đôi cánh của nó được điều chỉnh hoàn toàn phù hợp với vận tốc gió. Con chim đứng im trên không, phía trên bãi biển hai mươi foot.

Dance nói, “Suốt từ đầu, anh biết đấy, kể cả khi chúng ta nghĩ cậu ấy là tên sát nhân, tôi vẫn thấy tội cho Travis. Cuộc sống gia đình cũng như khó khăn của cậu ấy trong việc hòa nhập. Rồi lại bị công kích trên mạng như thế. Jon đã nói với tôi blog chỉ như bề nổi của tảng băng. Người ta đã công kích thằng bé bằng tin nhắn, email, trên các bản tin. Thật đáng buồn khi mọi chuyện đi đến nước này. Travis vô tội. Hoàn toàn vô tội.”

O’Neil im lặng suốt hồi lâu. Sau đó anh nói: “Anh ta có vẻ sắc sảo đấy. Ý tôi muốn nói tới Boling.”

“Đúng thế. Tìm ra tên các nạn nhân. Và lần ra dấu vết nhân vật của Travis.”

O’Neil bật cười. “Xin lỗi, nhưng tôi không thể nào xua đi được cảnh cô tới gặp Overby yêu cầu ký lệnh bắt giam một nhân vật trong trò chơi điện tử.”

“Ồ, mớ giấy tờ sẽ được thu xếp xong trong chỉ vỏn vẹn một phút nếu ông ta nghĩ một cuộc họp báo đang chực chờ cùng những bức ảnh bắt mắt đi kèm với chuyện đó. Song đáng lẽ tôi phải chỉnh Jon một trận vì tội đi tới trung tâm trò chơi ấy một mình.”

“Vào vai anh hùng chăng?”

“Phải. Giải cứu chúng ta khỏi những kẻ nghiệp dư.”

“Anh ta có gia đình rồi chứ?”

“Jon ư? Chưa,” cô bật cười. “Anh ta độc thân.”

Bây giờ, có một từ cô chưa từng nghe qua từ... chừng một thế kỷ nay.

Họ cùng im lặng, quan sát lũ trẻ, khi chúng đang đắm chìm vào cuộc thám hiểm ven biển của mình. Maggie đang giơ tay chỉ vào thứ gì đó, có lẽ để giải thích cho các con O’Neil tên một con sò cô bé tìm thấy.

Wes, Dance để ý, đang ở một mình, đứng trên một khoảng cát ẩm phẳng, nước biển dâng lên tới sát chân cậu bé thành từng đường sủi bọt.

Và như mọi khi, Dance tự hỏi liệu các con cô có cảm thấy tốt hơn không nếu mẹ chúng có một người chồng, và chia sẻ mái ấm của chúng với một người bố. Tất nhiên, chắc chắn là tốt hơn rồi.

Điều đó còn phụ thuộc vào người đàn ông kia nữa, đương nhiên.

Vẫn luôn là như thế.

Một giọng phụ nữ vang lên sau lưng họ. “Thứ lỗi cho tôi. Kia có phải là các con của hai vị không?”

Cả hai ngoảnh lại và nhìn thấy một khách du lịch, nếu phỏng đoán từ chiếc túi người phụ nữ mới mua từ một tiệm đồ lưu niệm gần đó.

“Đúng thế,” Dance lên tiếng.

“Tôi chỉ muốn nói thật tuyệt khi được nhìn thấy một cặp vợ chồng có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, với những đứa con đáng yêu như thế. Hai vị đã kết hôn bao lâu rồi?”

Sau một phần nghìn giây do dự, Dance trả lời, “À, cũng được một thời gian rồi.”

“Thế ư, chúc mừng hai vị. Chúc hai người tiếp tục hạnh phúc.”

Người phụ nữ tới bên một ông già vừa rời khỏi tiệm bán quà tặng. Bà ta khoác tay người đàn ông. Cả hai cùng đi về phía chiếc xe buýt du lịch lớn đậu gần đó.

Dance và O’Neil phá lên cười. Rồi trong phút chốc, cô nhìn thấy một chiếc Lexus màu bạc dừng lại ở bãi đỗ xe gần đó. Khi cửa xe mở ra, cô cảm giác O’Neil đã hơi tách ra xa cô, để cánh tay họ không còn tiếp xúc nhau.

Người thanh tra mỉm cười, vẫy vẫy vợ anh khi cô này bước khỏi chiếc Lexus.

Anne O’Neil, cao ráo, tóc vàng, mặc một chiếc áo khoác da, áo sơ mi thụng, váy dài và đeo thắt lưng bằng kim loại, mỉm cười bước lại. “Chào anh, anh yêu,” cô nói và ôm lấy O’Neil, hôn lên má anh. Đôi mắt người vợ chuyển sang Dance. “Kathryn.”

“Xin chào, Anne. Chào mừng chị trở về nhà.”

“Chuyến bay thật kinh khủng. Em bị mắc kẹt lại ở phòng trưng bày đó và không thể tới kịp lúc để gửi hành lý. Thiếu chút nữa em không kịp bay về.”

“Anh bận tiến hành một cuộc thẩm vấn,” O’Neil nói với vợ. “Kathryn đã đón Tyler và Ammie.”

“Ồ, cảm ơn cô. Mike nói cô đã kết thúc được vụ án. Vụ có liên quan tới những cây thập tự ven đường.”

“Vài giờ trước. Vẫn còn không ít việc giấy tờ nữa, nhưng đúng thế, vụ án đã khép lại.” Không muốn bàn thêm về nó, Dance hỏi, “Cuộc triển lãm ảnh tiến triển thế nào?”

“Đã sẵn sang,” Anne O’Neil nói, người phụ nữ này sở hữu mái tóc không khỏi khiến người ta liên tưởng tới ba từ “sư tử cái”. “Chuẩn bị trưng bày còn mất nhiều công sức hơn việc chụp các bức ảnh.”

“Ở phòng trưng bày nào vậy?”

“À, chỉ là phòng của Gerry Mitchell thôi. Phía nam của khu thương mại,” giọng nói có vẻ tùy tiện, song Dance đoán đó là một nơi trưng bày danh tiếng. Dù những mặt tính cách khác có thế nào, Anne chưa bao giờ sở hữu cái tôi thích khoe khoang.

“Chúc mừng chị.”

“Chúng ta sẽ biết chuyện gì diễn ra vào lễ khai mạc. Sau đó sẽ đến lượt các bài điểm tin.” Khuôn mặt tươi tắn chợt trở nên nghiêm túc, rồi Anne hạ giọng: “Tôi rất tiếc về chuyện của mẹ cô, Kathryn. Tất cả những gì về nó thật điên rồ. Bà ấy cảm thấy thế nào?”

“Rất phẫn nộ.”

“Vụ đó cứ như một trò xiếc vậy. Những câu chuyện trên báo chí. Thậm chí đã lên cả bản tin ở trên đó.”

Cách nơi này một trăm ba mươi dặm ư? À, thực ra Dance cũng chẳng nên ngạc nhiên. Một khi công tố viên Robert Harper đang chơi trò truyền thông.

“Chúng tôi có một luật sư giỏi.”

“Nếu có điều gì tôi có thể làm…” đoạn cuối thắt lưng kim loại của Anne khẽ kêu leng keng như một bộ chuông trong làn gió nhẹ.

O’Neil gọi với xuống dưới bãi biển, “Này, các con, mẹ về rồi. Lên đây nào!”

“Bọn con ở lại chút được không, bố?” Tyler nài nỉ.

“Không. Đến lúc về nhà rồi. Lên đi.”

Mấy đứa trẻ miễn cưỡng đi lên phía ba người lớn. Maggie đang phân phát các vỏ sò. Dance biết chắc cô bé đang đưa những cái vỏ đẹp cho các con O’Neil và anh trai mình.

Wes và Maggie chui vào trong chiếc Pathfinder của Dance để thực hiện chuyến đi ngắn tới nhà nghỉ nơi ông bà chúng đang ở. Thêm một lần nữa, hai đứa sẽ qua đêm cùng Edie và Stuart. Thủ phạm đã chết, vì thế mối đe dọa với bản thân cô cũng không còn tồn tại, song Dance quyết tâm phải tìm bằng được Travis còn sống. Nhiều khả năng cô sẽ làm việc muộn đêm nay.

Khi ba mẹ con đã đi được nửa đường tới nhà nghỉ, Dance nhận thấy Wes trở nên rất lặng lẽ.

“Này, chàng trai, có chuyện gì thế?”

“Con chỉ đang suy nghĩ thôi.”

Dance biết cách tìm hiểu thông tin thật chi tiết từ những đứa trẻ miễn cưỡng không muốn chia sẻ. Bí quyết là sự kiên nhẫn. “Về điều gì vậy?”

Cô tin chắc chuyện này có liên quan tới bố mẹ mình.

Song không phải vậy.

“Bác Boling có đến nữa không ạ?”

“Jon à? Tại sao?”

“Chỉ là mai kênh TNT sẽ chiếu Ma trận. Có thể bác ấy chưa xem phim này.”

“Mẹ sẽ cược là bác ấy có xem rồi,” Dance luôn cảm thấy thú vị với cách lũ trẻ tự cho rằng chúng là người đầu tiên từng trải nghiệm qua điều gì đó và những thế hệ đi trước phải sống trong sự thiếu thốn thật đáng phiền muộn. Cho dù lần này chủ yếu cô cảm thấy ngạc nhiên vì cậu bé lại đưa ra câu hỏi đó. “Con thích bác Boling à?” cô dò hỏi.

“Không… ý con là, bác ấy cũng được.”

Maggie phản bác, “Anh đã nói mình thích bác ấy! Anh nói bác ấy rất tuyệt. Cũng tuyệt không kém gì Michael.”

“Tao không nói thế.”

“Có, có nói!”

“Maggie, mày chẳng hiểu gì cả!”

“Được rồi,” Dance ra lệnh. Nhưng giọng cô đượm vẻ thú vị. Kỳ thực, có điều gì đó trong những câu cự nự giữa hai anh em làm cô cảm thấy thật thư thái, một chút bình thường trong quãng thời gian sóng gió hiện tại.

Họ đến nhà nghỉ, và Dance nhẹ nhõm khi thấy đám người phản đối vẫn chưa tìm ra địa điểm bố mẹ cô đang ẩn tránh. Cô dẫn Wes và Maggie tới cửa trước. Ông bố ra mở cửa đón mấy mẹ con. Cô ôm hôn ông thật chặt rồi nhìn vào trong. Mẹ cô đang nói chuyện điện thoại, tập trung vào một cuộc trao đổi có vẻ rất nghiêm túc.

Dance tự hỏi liệu có phải bà đang nói chuyện với Betsey, em gái cô, hay không.

“Có tin gì từ Sheedy chưa bố?”

“Chưa, chưa có gì thêm. Phiên nghe cáo trạng sẽ diễn ra chiều mai,” ông lơ đãng vuốt mái tóc dày của mình. “Bố nghe nói con đã tìm ra gã đó rồi, tên sát nhân ấy. Và cậu bé hóa ra vô tội?”

“Bây giờ bọn con đang tìm cậu ấy,” giọng cô hạ xuống để hai đứa trẻ không nghe thấy. “Thực ra, nhiều khả năng cậu ấy đã chết, nhưng con vẫn hy vọng vào điều tốt đẹp nhất,” cô ôm hôn ông lần nữa. “Bây giờ con cần quay lại với cuộc tìm kiếm.”

“Chúc may mắn, con gái yêu quý.”

Trong khi quay trở ra, cô lại một lần nữa vẫy tay chào mẹ. Edie đáp lại bằng nụ cười xa cách rồi gật đầu, sau đó, vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại, vẫy tay ra hiệu gọi các cháu đến với bà và ôm lấy chúng.

Mười phút sau, Dance bước vào phòng làm việc của cô, nơi có một tin nhắn đang chờ.

Một lời nhắn cộc lốc từ Charles Overby:

Muốn cô gửi báo cáo cho tôi về việc xử trí vụ blog của Chilton. Tất cả chi tiết, đủ để đưa ra một thông báo có ý nghĩa với báo giới. Sẽ cần đến trong vòng một giờ nữa. Cảm ơn.

Và tôi rất sẵn lòng vì một vụ án đã giải quyết xong, một thủ phạm đã chết và không còn thêm nạn nhân nào nữa.

Cô đoán Overby đang nổi xung vì cô từ chối không chịu khom mình trước Hamilton Royce, vị ‘chuyên gia chỉnh đốn’.

Một nhân vật khác xa George Clooney nhất có thể hình dung ra được.

Thông báo có ý nghĩa…

Dance ngồi viết một bản tường trình dài, cung cấp các chi tiết về kế hoạch của Greg Schaeffer, cũng như bằng cách nào họ khám phá ra danh tính của y, và cả cái chết của y. Cô thêm vào thông tin về việc Miguel Herrera, người cảnh sát của MCSO canh gác ngôi nhà của gia đình Chilton, đã bị sát hại, đồng thời cập nhật tình hình cuộc tìm kiếm Travis.

Cô gửi bản tường trình qua email, bấm chuột mạnh hơn thường lệ khi gửi nó đi.

TJ ló đầu vào cửa phòng làm việc. “Cô biết tin chưa, sếp?”

“Cụ thể là về cái gì?”

“Kelley Morgan đã tỉnh lại. Cô bé sẽ sống.”

“Ồ, thật mừng được nghe tin đó.”

“Sẽ phải điều trị thêm khoảng một tuần, người cảnh sát trực tại đó cho biết. Thứ chất độc ấy đã làm phổi cô bé bị tổn hại khá nặng, nhưng rồi sẽ ổn cả. Có vẻ như không có tổn thương gì ở não.”

“Cô bé có nói gì về kẻ mạo danh Travis không?”

“Hắn đã tấn công cô bé từ sau lưng, thiếu chút nữa đã làm Kelley chết ngạt. Hắn thì thào gì đó về chuyện tại sao lại đăng bài nói xấu hắn? Sau đó, cô bé ngất đi, rồi tỉnh lại dưới tầng hầm. Và đoán kẻ đó là Travis.”

“Vậy là Schaeffer không muốn cô bé chết. Hắn dàn cảnh để cô bé nghĩ đấy chính là Travis, song không bao giờ để mình bị phát hiện.”

“Nghe có lý đấy, sếp.”

“Còn việc kiểm tra hiện trường... tại nơi ở của Schaeffer và nhà Chilton thì sao? Có đầu mối nào về nơi cậu thiếu niên có thể đang bị nhốt không?”

“Vẫn chưa có gì. Và không có nhân chứng nào quanh khu vực Cyprus Grove.”

Cô thở dài. “Tiếp tục tìm kiếm.”

Lúc này đã sáu giờ tối. Dance nhận ra cô vẫn chưa có gì trong dạ dày từ bữa sáng. Cô đứng dậy, đi tới nhà ăn. Dance cần cà phê và thứ gì đó dễ ăn: Bánh quy giòn tự làm hay bánh vòng. Kho dự trữ của Maryellen tại “Cánh nhà của các quý cô” đã cạn kiệt. Trong trường hợp bần cùng, cô có thể cố gắng thương lượng với máy bán hàng tự động: Một tờ đô la nhàu nhĩ để đổi lấy một túi bánh mì nướng phết bơ lạc hay bánh quy Oreo.

Khi bước vào nhà ăn tự phục vụ, cô chớp mắt. À, thật may.

Trên một khay giấy đầy mảnh vụn vẫn còn ngự trị hai chiếc bánh yến mạch giòn với nho khô.

Và kỳ diệu hơn thế, cà phê có vẻ còn tương đối mới.

Dance rót ra một cốc, thêm hai phần trăm sữa và vớ lấy một cái bánh. Mệt rũ, cô buông mình ngồi phịch xuống cạnh một cái bàn. Cô vươn vai, lấy chiếc iPod ra khỏi túi quần, đeo tai nghe vào rồi lướt trên màn hình để tìm kiếm khuây khỏa trong một giai điệu ghi ta Brazil cuốn hút của Badi Assad.

Cô bấm nút “Chạy”, cắn một miếng bánh và đang đưa tay về phía cốc cà phê khi một cái bóng cúi xuống.

Hamilton Royce đang nhìn xuống cô. Thẻ ra vào tạm thời của ông ta được gài trên ngực áo sơ mi. Hai cánh tay người đàn ông cao lớn buông xuống hai bên sườn.

Đúng thứ mình cần. Nếu những ý nghĩ có thể thở dài âm thanh do suy nghĩ của cô phát ra thì có lẽ nó phải lớn đến mức nghe thấy được.

“Đặc vụ Dance. Tôi có thể nói chuyện với cô chứ?”

Cô ra dấu về phía một chiếc ghế trống, cố không tỏ vẻ quá hoan nghênh.

Nhưng ít nhất cô cũng tháo tai nghe ra.

Ông ta ngồi xuống, chiếc ghế kêu cót két, cả nhựa lẫn kim loại cùng oằn xuống dưới thân hình nặng nề của viên thanh tra. Rồi ông ta cúi người ra trước, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, hai bàn tay nắm lấy nhau phía trước mặt. Tư thế này nói chung có nghĩa là sự thẳng thắn. Cô thì để ý tới bộ vest của ông ta. Màu xanh không phù hợp. Chưa đủ tối tăm. Hay ngược lại, cô thầm nghĩ không mấy thiện cảm, ông ấy nên đội một cái mũ thủy thủ với vành sáng bóng.

“Tôi có nghe được tin. Vụ án đã kết thúc, đúng vậy không?”

“Chúng tôi đã hạ được thủ phạm. Song vẫn đang tìm kiếm cậu thiếu niên.”

“Tìm Travis?” Royce ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế.”

“Nhưng cô không nghĩ cậu ta đã chết rồi hay sao?”

“Không.”

“Ồ,” một khoảng im lặng. “Đó là điều tôi rất hối tiếc,” Royce nói, “Đó là điều tồi tệ nhất trong tất cả. Cậu thiếu niên vô tội đó.”

Dance ghi nhận ít nhất phản ứng này của ông ta cũng xuất phát từ sự chân thành.

Cô không nói gì thêm.

Royce ướm lời, “Tôi sẽ quay về Sacramento trong một hay hai ngày nữa. Thế này nhé, tôi biết trước đây chúng ta đã có vài vấn đề… À phải, bất đồng. Tôi muốn xin lỗi.”

Rất đàng hoàng với cách ông ta cư xử, song cô vẫn cảm thấy ngờ vực. Dance nói, “Chúng ta nhìn nhận sự việc khác nhau. Tôi không thấy có chút xúc phạm nào cả. Về mặt cá nhân thì không.”

Nhưng về mặt chuyên môn, cô thầm nghĩ, tôi cực kỳ bực bội với chuyện ông tìm cách chọc gậy bánh xe.

“Có rất nhiều áp lực từ Sacramento. Ý tôi là thực sự rất nhiều. Tôi đã để bị cuốn đi trong tình thế căng thẳng.”

Ông ta quay mặt nhìn đi nơi khác, có phần bối rối. Và một phần cũng để lừa gạt nữa. Ông ta không hề cảm thấy ân hận đến thế, Dance đánh giá. Nhưng cô vẫn ghi nhận cố gắng muốn chuộc lỗi của ông ta.

Royce nói tiếp, “Hẳn cô cũng không thường xuyên ở vào một tình huống như thế này, đúng không nào? Khi cô phải bảo vệ ai đó vốn không được ưa chuộng cho lắm như Chilton.” Royce dường như không trông đợi một câu trả lời, và bật cười trống rỗng. “Cô biết không? Thật nực cười làm sao, tôi dần dần đã ngưỡng mộ ông ta.”

“Chilton ư?”

Một cái gật đầu. “Tôi không tán đồng phần lớn những gì ông ấy nói. Nhưng đó là người có tư cách đạo đức. Và ngày nay không mấy người có được điều đó. Thậm chí ngay cả khi đối diện với mối đe dọa bị sát hại, ông ấy vẫn giữ vững con đường của mình. Và rất có thể ông ấy sẽ lại tiếp tục. Cô có nghĩ vậy không?”

“Tôi đoán là thế,” cô không nói gì về khả năng Bản tin Chilton sẽ bị chấm dứt.

Mà đó cũng không phải việc của cô hay Royce.

“Cô biết tôi định làm gì không? Xin lỗi cả ông ấy nữa.”

“Ông sẽ làm thế?”

“Tôi đã thử gọi đến nhà riêng. Không ai trả lời. Cô có biết ông ấy đang ở đâu không?”

“Ông ta và gia đình sẽ tới nhà nghỉ của họ tại Hollister vào ngày mai. Họ đang trải qua buổi tối tại một khách sạn. Tôi không rõ ở đâu. Nhà ông ta đang là hiện trường vụ án.”

“Vậy chắc tôi nên gửi email tới blog cho ông ta.”

Cô đang thầm tự hỏi liệu việc đó có bao giờ diễn ra hay không.

Thế rồi sau đó là im lặng. Đã đến lúc để mình rút lui, Dance nghĩ. Cô cầm lấy cái bánh cuối cùng, gói nó vào trong một tờ khăn giấy và đứng dậy hướng ra phía cửa nhà ăn. “Chúc ông trở về bình an, ông Royce.”

“Một lần nữa, tôi thực sự xin lỗi, đặc vụ Dance. Tôi rất mong đợi lại có dịp làm việc cùng cô trong tương lai.”

Các kỹ năng về ngôn ngữ cơ thể của cô dễ dàng phát hiện ra trong câu giãi bày của ông ta chứa đựng hai điều dối trá.