*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu được đổi thành thời chiến quốc hoặc triều đại chiến loạn hằng năm thì có khi Triệu Nhạc đã xưng bá một phương.
Nhưng hắn ta lại sống ở thời đại luật pháp, người người đều tuân thủ pháp luật, giữ gìn xã hội hiện đại hòa bình.
Nếu là Tả Tiễn trước đây, nhìn thấy nụ cười như hổ rình mồi của hắn e là chưa nói được mấy câu, với dáng vẻ đáng sợ đó cũng đủ khiến nàng luống cuống.
Chuyện này không liên quan đến bối cảnh gia đình, đã từng trải qua càng nhiều chuyện thì cách ứng xử sẽ càng khác nhau.
Chỉ tiếc, người mà Triệu Nhạc nói chuyện là nàng của hiện tại.
Lòng thấy buồn cười, nét mặt Tả Tiễn vẫn giữ nguyên như cũ, thông qua video thăm dò phản ứng Triệu Nhạc.
Năm nay Triệu Nhạc đã hơn sáu mươi, vì được bảo dưỡng tốt nên trông hắn ta có vẻ trẻ hơn tuổi thật một chút. Nhưng dù vậy, năm tháng vẫn để lại nhiều dấu vết trên người hắn, hắn đã không còn trẻ nữa rồi.
Mấy năm gần đây, vì đứa con trai không an phận cộng thêm vụ việc vừa rồi, có thể nói Triệu Nhạc đã hao phí không ít công sức.
Sau những đả kích nặng nề, trông hắn mệt mỏi thấy rõ, mái tóc đã nhuộm đen cũng lún phún không ít ánh bạc.
Thấy Tả Tiễn không nói gì, ánh mắt Triệu Nhạc dưới lớp kính thầm trầm hơn. Hắn cười một tiếng, lấy dáng vẻ trưởng bối hiền hòa nói chuyện "Tiễn Tiễn, về chuyện lần này..."
"Là do tôi làm." Tả Tiễn quả quyết trả lời, nàng cũng không lo lắng đối phương sẽ động tay chân gì với video này.
Quan sát biểu cảm Triệu Nhạc một lát.
Vì mạng hơi chậm nên video call không mượt lắm, nhưng dù vậy vẫn chẳng thể gây trở ngại nàng nhìn rõ Triệu Nhạc.
Tả Tiễn thản nhiên nói tiếp "Sếp Triệu, không cần nhiều lời vô ích nữa. Lần này ông chủ động đến tìm tôi, tại sao... Trong lòng hai chúng ta đều tự hiểu rõ, chi bằng dứt khoát chọn một ngày thương lượng đi."
Mặt Triệu Nhạc cứng nhắc, sau đó lại ấm áp cười đáp lời "Tiễn Tiễn, bây giờ em vẫn còn nhỏ tuổi, dễ bị người khác lừa gạt... Tôi nghĩ chúng ta chỉ có chút hiểu lầm thôi."
"Đúng là có chút hiểu lầm." Tả Tiễn cười cười, hai ngón tay chạm vào nhau, dù dáng vẻ thả lỏng nghiêng người tựa vào ghế nhưng biểu cảm lại thờ ơ, ánh mắt đầy kiêu ngạo "Bất quá chuyện này cũng không quan trọng."
Nàng nhìn thời gian, đang muốn nói gì đó lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng Triệu Nhạc.
Tả Tiễn thuận thế nhìn bên góc di động, phía trên là mấy chữ đơn giản trong khung chat với Trần Song:
Chị Song: Chị đến rồi.
Tả Tiễn ngẩng đầu "Sếp Triệu, ngài có khách."
Vẻ mặt Triệu Nhạc âm lãnh như rắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn, cũng biết đại khái được ai đến, không còn giữ được ấm áp như cũ.
... Người này không đi học kịch biến kiểm (*) thì quá đáng tiếc, Tả Tiễn âm thầm tiếc nuối.
Không bước ra mở cửa, chờ lần nữa hắn trả lời thì trên mặt đã chẳng còn hiền hòa lễ độ.
Tuy đang cười nhưng nụ cười kia không lan đến đáy mắt, kéo kéo nếp nhăn trên mặt, ai nhìn cũng thấy rét lạnh "Tả Tiễn, tôi khuyên em không nên quá tuyệt đường. Dù gì thì đối với Tụ Tinh, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa (**)..."
"Lạc đà gầy lớn hơn ngựa à." Tả Tiễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tả Tiễn dùng ánh mắt sâu xa nhìn Triệu Nhạc, ngay lúc đối phương chuẩn bị mở miệng thì nàng cười tiếp lời "Sếp Triệu, ông có nhớ... tôi họ gì không?"
Triệu Nhạc sững sờ một lát, chân mày nhíu chặt "Đùa gì thế..."
Nghệ danh của nàng là Tả Tiễn, CEO trong công ty thường không cố ý nhớ rõ họ tên lí lịch của nghệ sĩ, làm sao hắn có thể...
Đợi đã...
Tả Tiễn... Lục Tinh Nhàn.
Tả, Lục...
Tả Tiễn!
Bỗng Triệu Nhạc đứng bật dậy! Ghế bị đẩy mạnh phát ra âm thanh chói tai, mạnh mẽ ngã xuống!
Thấy đã đạt được hiệu quả, Tả Tiễn cười nói "Làm người nên giữ lại một đường lui, hôm khác gặp lại. Ông chủ, có thể nói giữa tôi và Tụ Tinh đã cạn tình cạn nghĩa. Hôm nay muốn chia tay vui vẻ, hay là phải..."
Nàng ý vị sâu xa dừng một chút, sau đó nâng tay lên, đưa ngón tay ngay nút đỏ "Hay là ngài thương lượng một lát."
Ngắt cuộc gọi, chỉ còn lại tiếng "Tút tút –" vang vọng về.
Triệu Nhạc ngã ngồi xuống đất, bàn tay vẫn còn run rẩy, mái tóc vốn chải chuốt gọn gàng giờ đã tán loạn.
Ngay lúc này tiếng gõ cửa đã dừng nãy giờ bỗng vang lên lại.
*Trần Song cầm hợp đồng ký tên trở về đoàn phim, đến giờ cô vẫn còn cảm giác không chân thực.
... Sao có thể thuận lợi như vậy chứ?!
Mấy lá bài tẩy dùng để "uy hiếp" nói điều kiện còn chưa được cô dùng tới!
Không chỉ có vậy, Tụ Tinh còn chưa nói ra tiền vi phạm để hủy hợp đồng mà đã đồng ý ký tên dứt khoát!
Người ký là Triệu Nhạc!
Triệu Nhạc là lão hồ ly đó!
"Rốt cuộc em đã nói gì với sếp vậy?" Trần Song không thể tưởng tượng nổi.
Cô hiểu rõ con người của Triệu Nhạc.
Trong mắt hắn diễn viên không có giá trị chẳng khác nào vứt đi một con cá có cũng được không có cũng chẳng sao.
Những người như vậy vĩnh viễn được công ty xếp vào dạng sắp đào thải. Xe, tài nguyên, đồ dùng biểu diễn đều ít ỏi... không điểm nào có thể so sánh với các cây rung tiền. Đôi lúc khi tham gia dự tiệc, phải nhờ người đại diện và trợ lý liên lạc thuê lễ phục.
Một khi một cây rung tiền có dấu hiệu sắp ngã Tụ Tinh sẽ không quản nữa. Dù sao cũng đã hot một thời, đã kiếm được tiền, lấy lại được vốn, vậy là đủ rồi.
Hiện giờ Tả Tiễn đang hot, tiền đồ không thể đoán.
Chỉ cần là người có đầu óc trong công ty, dù biết không thể giữ được, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, vậy thì nhân cơ hội này mạnh mẽ cướp lấy một số tiền vi phạm hợp đồng!
Tả Tiễn trưng vẻ mặt đặc biệt vô tội ra "Em không có nói gì hết á... Ai biết ông ta lại sợ như vậy chứ."
Mặc dù cái danh nhà họ Tả dùng rất tốt nhưng nói thế nào thì thương trường và chính trị vẫn là hai lĩnh vực khác nhau, huống chi vấn đề của Tụ Tinh không nằm trong phạm vi nhà nàng, có đánh tám xào tre cũng không liên quan với nhau được.
Haizz, vốn còn muốn đem A Nhàn ra hù dọa hắn một chút, ai ngờ hắn không cho nàng cơ hội nào để phô trương.
Tả Tiễn cảm thấy không vui cho lắm.
*Đặt hợp đồng lên đầu giường, xong chuyện này cũng xem như giải quyết được một tâm sự.
Dù chuyện này không nghiêm trọng nhưng nếu chuyện lớn nhỏ cứ chồng chất một chỗ thì vẫn khiến phiền não nhân đôi.
Lục Tinh Nhàn thường về khá trễ. Mỗi lần quay một cảnh cô đều phải hóa trang rất lâu, không phải chưa từng nghĩ đến chuyện giữ phần hóa trang trong thời gian nhưng thứ nhất là vì chúng quá hại cho da, thứ hai là để lâu thì lớp hóa trang vẫn sẽ phai, thậm chí vẻ mới một lần nữa còn tốt hơn, cuối cùng quyết định bỏ ý tưởng này.
Hiện giờ Lục Tinh Nhàn đang tắm, Tả Tiễn buồn chán ngồi trên giường vừa đắp mặt nạ vừa vô tư lướt weibo.
Từ khi nàng đăng thanh minh cộng động mạng bắt đầu thay đổi thái độ với "Lộ Lạp Lạp", bình luận nghiêng dần về một phía, hơn nữa còn có Trần Song tham gia khống bình (***), hiện giờ trạng thái của Hách Nhược Đồng cũng đã tốt hơn trước nhiều.
Điều đầu tiên thấy rõ nhất so với lúc cô ấy mới đến là đã mập lên, có lẽ đã lên khoảng 3kg.
Nghĩ đến đây Tả Tiễn không nhìn được nhìn xuống cái bụng nhô nhô thịt của mình.
Lúc ngồi xuống cái bụng vốn bằng phẳng liền ngóc đầu nhô lên! Ở giữa còn bị ép ra một cái rãnh!
Thịt thịt thịt! Không hề gầy!
Nàng đang vuốt ve xoa xoa thịt mình bỗng cửa phòng tắm mở ra.
Tả Tiễn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lục Tinh Nhàn đang mặc áo choàng tắm, dùng khăn lông choàng tóc, bước ra khỏi nhà tắm.
Mặc dù hiện giờ hai người đang ở trong phòng nhưng dẫu sao cả tầng này đều là người trong đoàn phim, người đến người đi rất nhiều, cách một cánh cửa không thể tính là bảo mật. Vì thế dưới áo choàng tắm, Lục Tinh Nhàn có mặc một bồ đồ ngủ dây.
Chẳng qua dưới bộ đồ ngủ dây đó... Không mặc gì cả.
Tả Tiễn nuốt nước miếng theo bản năng, lớp mặt nạ bị rớt xuống một chút, vừa hay che luôn tầm mắt nàng.
Luống cuống tay chân vội dời mặt nạ trở lại, lúc này Tả Tiễn mới mơ hồ nói "A Nhàn, chị lau khô chưa?"
Trời mưa liên tục hai ngày nay, nhiệt độ trong núi khá thấp, hơn nữa còn ẩm ước, vừa nóng vừa lạnh rất dễ bị bệnh.
Lục Tinh Nhàn nhìn nàng, cong môi cười "Chưa."
Vừa nói vừa bao lấy tóc, Lục Tinh Nhàn cởi áo choàng tắm ra, lau lấy làn da đang phô bày ngay trước mặt Tả Tiễn.
Ánh mắt Tả Tiễn thẳng tắp.
Nhắc mới nhớ, nàng không có nhiều cơ hội nhìn thấy Lục Tinh Nhàn bại lộ như thế này... Hơn nữa hiện giờ Lục Tinh Nhàn mới tắm ra, nước chưa được lau khô đang lăn xuống.
Những giọt nước kia lăn dần đến ngực sau đó biến mất... càng khiến người ta mơ tưởng này nọ.
Tả Tiễn nuốt nước miếng lần nữa, chợt nhớ lần trước nàng "vô tình" chạm phải bên ngực mềm mại của Lục Tinh Nhàn, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác lúc đó, hình như là lúc nàng đang cấp ba?
Dường như Lục Tinh Nhàn hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt Tả Tiễn, lau khô nước trên người xong liền bước lên giường.
Hai người lên giường, xung quanh là khoảng trống lớn tùy ý cả hai sử dụng, tủ đầu giường dùng chung. Lục Tinh Nhàn liếc mắt đã thấy hợp đồng đặt trên tủ đầu giường.
Cô cầm lên nhìn, sau đó hỏi "Giải quyết xong rồi?"
Ung dung, thoải mái hệt như đang nói "Hôm nay chị ra ngoài đi dạo", tựa như không hề lo lắng Tả Tiễn sẽ chịu thiệt thòi.
Tả Tiễn không nhịn được mà tỏ vẻ kiêu ngạo, ưỡn ngực nhỏ của mình lên "Đúng vậy, tốc độ làm việc của chị Song rất nhanh, xong chuyện này cũng xem như giải quyết được một tâm sự."
Thật ra đây không phải thời điểm tốt để nàng hủy hợp đồng – Nếu như có thể sớm hơn hai ba tháng, cho dù hủy hợp đồng ngay lúc [Quân Lâm] đang công chiếu, xem như mang danh "Bội tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa", thì khi Tụ Tinh bị đưa ra ánh sáng sẽ trở thành "Nhìn rõ mọi việc".
Cũng may hiện giờ không quá muộn, mặc dù không có lợi nhưng cũng không đem lại điều gì xấu cho nàng.
Con người mà, nên biết thế nào là đủ.
Tả Tiễn thoải mái nằm vào lòng Lục Tinh Nhàn, hai chân đạp lên vách, lắc lư qua lại.
"Tiếp theo..." Lục Tinh Nhàn vuốt ve mái tóc mềm mại của Tả Tiễn, đôi mắt quan sát gương mặt nàng, cười hỏi "Đến Hoàn Cầu được không?"
Tả Tiễn chớp mắt vài cái, đối diện ánh mắt Lục Tinh Nhàn.
__________________(*) Biến kiểm – 变脸: là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Nghệ sĩ mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, nghệ sĩ phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.
(**) Lạc đà gầy hơn ngựa – 瘦死的骆驼比马大: nghĩa đen là dù một con lạc đà có bị chết đói thì nó vẫn lớn hơn một con ngựa. Thường dùng để nói những người có chuyên môn đặc biệt về một khía cạnh nào đó, ngay cả khi họ đột nhiên trở nên kém cỏi thì họ vẫn giỏi hơn những người mới vào nghề.
(***) Khống bình – 控评: Khống chế bình luận, ví dụ khi nghệ sĩ bị dính tin đồn thì trạm phản hắc/fans sẽ lên cmt đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bôi nhọ đấy sau đó fandom sẽ vào đẩy cmt đó lên top và ẩn những cmt tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top.