Chu Chính Hi từ nhỏ đã được Đoan Hòa Đế bảo vệ quá cẩn thận, đừng nói giết người, ngay cả gà vịt hắn cũng chưa từng giết một con. Hơn nữa Đoan Hòa Đế không cho hắn tiếp xúc với bất kì thứ gì âm mưu quỷ kế, bên người lúc nào cũng có một đám hộ vệ mưu sĩ che chắn hết thảy, cho nên đối với nguy hiểm cũng không nhạy bén.
Gian nan khổ cực thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong.
Vừa rồi lúc những kẻ kia bổ đao về phía hắn, trong đầu liền trống rỗng, lần đầu tiên ý thức được cái chết ở gần mình như vậy.
Hắn chạy sang bên, run rẩy ôm đầu gối, nhìn Chu Dực Thâm chiến đấu với những tên Mông Cổ đó. Chu Dực Thâm chỉ có một mình, đám Mông Cổ kia cao lớn hung hãn, sát khí đằng đằng, bao vây xung quanh. Cửu thúc chỉ có thể phòng thủ mà không có biện pháp tấn công. Chu Chính Hi trong đầu nghĩ muốn hỗ trợ, nhưng thân thể lại không thể nào nhúc nhích.
Hắn theo bản năng tránh né nguy hiểm, bởi vì thật sự quá sợ hãi!
Lúc này, một tên Mông Cổ đang nằm dưới đất bỗng bò dậy, nhìn thấy Chu Chính Hi tránh ở bên cạnh, liền giơ đao hướng về phía hắn xông tới. Chu Dực Thâm đang hỗn chiến phát hiện ra, nháy mắt phân tâm, bả vai liền bị một thanh đao Mông Cổ chém tới. Hắn cũng bất chấp vết thương, thừa dịp lui về phía sau, nhanh chóng kéo cung bắn ra một mũi tên.
Mũi tên bay nhanh đâm vào vai tên Mông Cổ, hắn đau quá phải đè bả vai lại, dừng động tác.
“Chính Hi, đoạt đao!” Chu Dực Thâm quát một tiếng. Chu Chính Hi sợ hãi cả người phát run, dường như không nghe thấy. Ngày thường hắn học những kỹ xảo chiến đấu kia, chẳng qua là cưỡi ngựa xem hoa, khi so chiêu mọi người đều nhường hắn. Bây giờ thực sự đối mặt với cường địch, hắn không có biện pháp chống đỡ.
Chu Dực Thâm thấy tên Mông Cổ kia tiếp tục giơ đao, dưới tình thế cấp bách, muốn phá vây chạy qua, nhưng bị hai tên khác chặn lại, bụng lại bị cắt một đao.
“Chu Chính Hi, ngươi là Thái Tử quốc gia này, là tính mạng của bao nhiêu người, ngươi tuyệt đối không thể chết được! Có nghe hay không?” Chu Dực Thâm gắng sức quát.
Những lời nói kia như sấm sét giáng xuống, lúc này Chu Chính Hi mới như từ trong mộng tỉnh lại. Nếu hôm nay hắn chết ở đây, tất cả những người theo tới bãi săn đều sẽ mất mạng!
Hắn lộn một vòng tránh thoát tên Mông Cổ tập kích, quyết đoán rút đoản đao trên hông ra, tìm một cơ hội, đâm vào bụng kẻ kia. Gã Mông Cổ cao lớn lảo đảo rồi ngã vật xuống đất, nằm bất động.
Chu Chính Hi nhìn máu tươi trên đôi tay mình, run rẩy. Hắn chưa từng giết người, càng chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy. Nhưng hắn biết hiện tại không phải lúc sợ hãi, cửu thúc đang yêu cầu hắn! Hắn là dòng dõi hoàng thất nhà Chu, là Thái Tử, không thể vô dụng như vậy! Hắn cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, cầm lấy cung tiễn, bắn về phía bọn người Mông Cổ vây quanh Chu Dực Thâm.
Mới đầu mũi tên còn thiếu chuẩn xác, nhưng đã nhiễu loạn thế tấn công của kẻ địch. Bọn chúng vóc người cao lớn, vốn là thiếu linh hoạt, lại bị Chu Chính Hi quấy rối, nhờ đó Chu Dực Thâm có thể ra tay phản công. Thúc cháu hai người phối hợp ăn ý, cuối cùng hạ gục toàn bộ kẻ tập kích.
Chu Dực Thâm cả người tắm máu, thể lực không duy trì nổi nữa, ngã quỵ xuống đất. Chu Chính Hi vội vàng chạy tới, đỡ lấy hắn: “Cửu thúc, thúc sao rồi? Cháu cõng thúc, chúng ta đi tìm đại phu!”
“Ngươi làm tốt lắm!” Chu Dực Thâm khẽ nói.
Chu Chính Hi muốn cõng Chu Dực Thâm lên, nhưng vừa rồi hắn bắn tên cũng đã lấy hết sức lực, giờ này hai tay mỏi run, không thể nào nâng nổi hoàng thúc dậy.
“Chính Hi, thôi…” Hơi thở Chu Dực Thâm đã trở nên mỏng manh.
Chu Chính Hi xoay người ôm chặt bờ vai hắn, khóc nghẹn ngào: “Thúc đánh cháu đi, mắng cháu đi! Vì sao đến tận lúc này, thúc cũng không trách cứ cháu một câu? Là cháu vô dụng, là cháu không nghe lời, mới liên lụy thúc! Mạng này của cháu là do thúc lấy về, cháu nhất định phải cứu thúc! Cầu xin thúc gắng gượng lên, thúc ngàn vạn không thể...! Cửu thúc! Cửu thúc!”
Chu Dực Thâm không nói gì nữa, hắn quá mệt mỏi, đầu gục xuống vai Chu Chính Hi. Phi Ngư Kiếm nhiễm đầy máu trong tay “keng” một tiếng, rơi xuống đất.
……
Nhược Trừng trở lại Thẩm gia, nhìn thấy Thẩm Như Cẩm khỏe mạnh không sao cả, trong lòng không khỏi ảo não. Vì sao hắn phải lừa nàng? Vì không muốn đưa nàng đến bãi săn?
Nhưng nàng đã đến đây, cũng không thể lập tức quay đầu trở về vương phủ, liền đi theo Thẩm Như Cẩm đến Bắc viện vấn an Thẩm lão phu nhân. Thật hiếm có, lần này Thẩm lão phu nhân lại không bận lễ Phật! Bà ta nhìn Nhược Trừng nói: “Ta đã nói chuyện với bá phụ ngươi. Hôn sự của ngươi phải do Thẩm gia chúng ta ra mặt xử lý, ngươi gả đến vương phủ cũng có thể diện hơn! Dù sao cũng là liên hôn với hoàng thất, cha mẹ ngươi không còn nữa, nhà mẹ đẻ cũng cần có người chống lưng!”
“Đa tạ ý tốt của tổ mẫu! Nhược Trừng và Vương gia đã nhất trí, chờ tiễn đoàn sứ thần bộ tộc Ngoã Lạt đi, Nhược Trừng sẽ dọn về đây ở. Đến lúc đó lại phải làm phiền cả nhà!” Nàng cung kính nói.
“Đừng nói phiền toái gì cả! Nhược Trừng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi họ Thẩm, chúng ta là người một nhà. Về sau ngươi là Tấn Vương phi, chính là hoàng tộc quyền quý. Ngươi có hai ca ca đấy, có thể thì giúp đỡ lẫn nhau một chút!” Thẩm lão phu nhân nói lời thấm thía. Thẩm Như Cẩm ở bên cạnh trợn trắng mắt.
Ra khỏi Bắc viện, nàng ta bực bội nói với Nhược Trừng: “Trong mắt tổ mẫu vẫn chỉ có hai ca ca thôi, còn lại mặc kệ chuyện của ta!”
Nhược Trừng cười cười: “Việc của tỷ tỷ không phải sắp thành rồi sao? Muội nghe nói Bình Quốc Công phủ đã phái người tới tiến hành lục lễ. Từ Mạnh Chu văn võ song toàn, lại là đích trưởng tử của Bình Quốc Công. Muội nghe nói công tử nhà người ta mắt cao hơn đầu, sao lại bái hạ ở dưới gấu váy tỷ tỷ thế?”
Thẩm Như Cẩm ấn ấn đầu nàng, vờ giận dỗi nói: “Tiểu nha đầu muội còn dám cười nhạo ta? Nếu không phải vì hôn sự của muội, hơn nữa nhị ca hiện giờ cống hiến trước mặt Thái Tử, Bình Quốc Công phủ sao có thể nhìn trúng nhà của chúng ta chứ?”
“Muội không nói Bình Quốc Công phủ, muội đang nói tỷ phu tương lai cơ!” Nhược Trừng cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Thẩm Như Cẩm bị nàng nói đến đỏ mặt, không khỏi nhớ tới vài lần gặp gỡ Từ Mạnh Chu, đàm luận thơ từ thi họa, luôn là nói mãi cũng không hết chuyện, tiếc thời gian quá ngắn ngủi. Người nọ hành vi cử chỉ luôn lịch lãm đúng mực, tôn trọng nàng, không hề có chút gì ăn chơi trác táng hợm hĩnh của con cháu thế gia đại tộc, trong lòng nàng thật sự thích. Nàng cũng cảm kích Chu Dực Thâm giúc thúc đẩy một mối nhân duyên tốt như vậy. Trước đây nàng chỉ chú ý xuất thân của đối phương, cảm thấy nữ nhân cứ gặp nhà quyền quý là có thể gả. Nhưng khi xuất hiện một người phù hợp tính cách, quan điểm, trình độ, ái mộ tán thưởng lẫn nhau, cảm giác rung động tận trái tim này vượt qua hết thảy.
Nàng ngược lại cảm thấy địa vị gia thế không thật sự quan trọng như vậy. Huống chi, trên người Từ Mạnh Chu không thể bới móc ra bất kì khuyết điểm gì.
Nhược Trừng và Thẩm Như Cẩm vừa cười nói vừa trở về phòng. Các nàng ở trong phòng thêu thùa, ngoài cửa sổ, hoa khoe sắc thắm, bướm bay rộn ràng, cảnh xuân nồng đậm. Nhược Trừng khẽ tựa bên cửa sổ, kim thêu bay múa. Rất nhanh chóng, trên khung thêu xuất hiện một con kỳ lân uy phong lẫm liệt, chân đạp bốn quả cầu lửa.
Bỗng nhiên, kim đâm vào đầu ngón tay, nàng khẽ “ối” một tiếng, vội bỏ ngón tay vào trong miệng.
Thẩm Như Cẩm đứng dậy bước đến: “Muội sao thế?”
Nhược Trừng lắc lắc đầu: “Muội không cẩn thận nên kim đâm vào tay. Không sao đâu ạ!”
Thẩm Như Cẩm nhìn xuống họa tiết đang thêu, cảm khái nói: “Tay muội khéo léo thật đó, thêu đẹp và có thần y như thật! Lúc còn ở với ta, thêu một đóa mẫu đơn cũng khó khăn, vậy mà bây giờ đã có thể thêu kỳ lân đẹp như vậy! Xem ra, ở bên tỷ tỷ như ta không thể bằng ở bên cạnh Vương gia rồi!”
Nhược Trừng đỏ mặt: “Tỷ tỷ đừng trêu ghẹo muội nữa!”
Thẩm Như Cẩm ngồi bên cạnh nàng, thử hỏi: “Muội và Vương gia, đã viên phòng rồi sao? Muội còn nhỏ như vậy, Vương gia đúng là hơi thiếu kiềm chế đó! Bản thân muội phải tự biết lo cho mình, đừng tham dục mà làm thương tổn cơ thể. Biết chưa?”
Nhược Trừng biết nàng ấy nghe được những tin đồn nhảm nhí bên ngoài, bèn ghé tai nói nhỏ: “Không có, Vương gia chưa hề chạm vào muội! Chàng nói như vậy là để chặt đứt ý niệm của vương tử bộ tộc Ngoã Lạt kia!”
Thẩm Như Cẩm lắp bắp kinh hãi, nhưng nhớ ngày ấy đến vương phủ, trong lời nói của Chu Dực Thâm thể hiện rõ sự nâng niu cưng chiều Nhược Trừng, thì cũng cảm thấy dễ hiểu thôi. Giữa hai người có tình cảm gắn bó quen thuộc từ nhỏ, còn có sợi dây liên hệ là thái phi, Nhược Trừng đối với Chu Dực Thâm thật ra quá đặc biệt, người khác đúng là rất khó chen vào giữa bọn họ!
May mắn nàng kịp thời chấm dứt ý định kia..., nếu không cũng sẽ không gặp được Từ Mạnh Chu. Đó là hạnh phúc hoàn toàn thuộc về nàng!
Nghĩ đến đây, Thẩm Như Cẩm ôm vai Nhược Trừng, nói lời chân thành tự đáy lòng: “Ta chỉ có một muội muội, Bình Quốc Công phủ và Tấn Vương phủ cách không xa. Sau khi xuất giá, chúng ta vẫn có thể thường xuyên qua lại, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu muội có chuyện gì, nhớ phải nói ngay với tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp muội!”
Nhược Trừng trong lòng cảm động, gật gật đầu, cũng ôm Thẩm Như Cẩm nói: “Tỷ tỷ nếu không chê muội phiền, muội sẽ thường xuyên tìm tỷ tỷ! Về sau nếu tỷ tỷ gặp việc gì khó khăn, cũng phải nói với muội, được chứ?”
“Được! Chúng ta hẹn như thế nhé!” Thẩm Như Cẩm vỗ vỗ vai Nhược Trừng nói.
Nhược Trừng dùng ngọ thiện (cơm trưa) ở Thẩm gia xong, nghỉ trưa một lát rồi định cáo từ. Tố Vân bỗng nhiên chạy đến bên nàng, sắc mặt trắng bệch như giấy: “Cô nương, đã xảy ra chuyện!”
Xe ngựa phi nhanh rời khỏi Thẩm gia, Nhược Trừng ngồi trên xe, tâm loạn như ma. Tố Vân cũng không biết tường tận lắm, chỉ thấy nói là Vương gia bị thương, hiện giờ được chữa trị ở trong phủ. Nàng còn phát hiện trong số mười phủ binh, người cao lớn nhất đã biến mất.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ đến những chuyện này! Vì sao chỉ là đi săn, có nhiều người đi theo như vậy mà lại bị thương? Nàng theo bản năng mà nghĩ tới hoàng đế. Nhưng nếu hoàng đế muốn giết hắn thì sẽ không để Thái Tử đồng hành! Trước kia ở trong cung nàng đã biết, Lỗ Vương yêu thương trưởng tử này vô cùng, thậm chí tới mức dung túng thích gì được nấy luôn rồi!
Cho nên an toàn ở bãi săn hẳn là không có gì đáng ngại mới đúng chứ!
Về tới vương phủ, quả nhiên thấy từ ngoài cổng phủ đã có rất nhiều binh lính Cẩm Y Vệ và Kinh Vệ. Nhược Trừng cũng không rảnh lo bọn họ, như một trận gió mà chạy đến Lưu Viên. Lưu Viên càng có nhiều binh lính canh gác nghiêm ngặt. Nàng vừa tới ngoài cửa đã bị người ngăn lại: “Thái Tử điện hạ có lệnh, Tấn Vương đang trị thương, không cho bất kì ai được vào!”
“Ta là hôn thê của Tấn Vương, ai dám ngăn cản ta?” Nhược Trừng sốt ruột lo lắng cho Chu Dực Thâm, giọng nói trở nên cao vút sắc bén.
Hai thủ vệ kia sửng sốt một chút, vội vàng ôm quyền hành lễ, Nhược Trừng đã nhấc váy, chạy thẳng vào Lưu Viên.
Lý Hoài Ân đi đi lại lại ở bên ngoài nhà chính, trên mặt đầy vẻ lo âu. Mấy nha hoàn liên tục bưng chậu đồng qua lại, chậu nước sạch đi vào, lại từng chậu máu loãng mang ra, khiến hắn hãi hùng khiếp vía. Nhược Trừng chạy đến bên Lý Hoài Ân, gấp gáp hỏi: “Vương gia thế nào rồi?”
Lý Hoài Ân mím môi, lắc lắc đầu.
Nhược Trừng muốn đi vào phòng nhưng bị Lưu Trung - thái giám thân cận của Thái Tử cản lại: “Xin Thẩm cô nương chờ ở bên ngoài một chút! Mấy vị thái y đang toàn lực cứu chữa, nếu cô nương đi vào, chỉ sợ sẽ làm bọn họ phân tâm!” Nhược Trừng nhìn thấy Chu Chính Hi ngồi bất động trên ghế thái sư, không hề nhúc nhích, vẻ mặt ngưng trọng. Cả người hắn đều là máu đỏ, nhưng cũng không buồn thay y phục khác sạch sẽ.
Nàng cảm thấy như đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt lồng ngực, nhìn chằm chằm vào những vết máu ghê người kia. Máu của Thái Tử, hay là của hắn? Rốt cuộc ở bãi săn đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, một thái y từ tây thứ gian chạy ra, mồ hôi đầy đầu: “Vương gia tỉnh rồi, Vương gia tỉnh rồi ạ!”
Chu Chính Hi như vừa hồi hồn, lập tức đứng dậy đi vào.
Chu Dực Thâm được thái y đỡ ngồi dậy. Khuôn mặt hắn tái nhợt không chút huyết sắc, vạt áo mở rộng, hai thái y đang bận rộn xử lý miệng vết thương. Chu Chính Hi bước nhanh đến bên mép giường, thở phào một hơi dài. Thái y quỳ xuống bẩm báo: “Hai vết thương trên người Vương gia đều không phải chỗ nguy hiểm, chỉ là do mất máu quá nhiều, cho nên vừa rồi mới bị ngất xỉu. Cũng may thể lực của Vương gia tốt, hiện giờ người đã tỉnh thì không sao rồi, Thái Tử điện hạ đừng quá lo lắng!”
“Các ngươi vất vả rồi!” Chu Chính Hi gật gật đầu nói.
Lưu Trung tiến lên, thấp giọng nói: “Điện hạ, ngài vẫn nên về cung trước đi ạ, Hoàng Thượng còn đang đợi ngài đấy! Mấy người bộ tộc Ngõa Lạt kia còn chưa bị xử trí!”
Sau khi Chu Chính Hi được cứu viện, lập tức hạ lệnh bắt toàn bộ người Ngõa Lạt đồng hành lần này lại, nhốt ở Cẩm Y Vệ. Lúc ấy hắn đã nghĩ, nếu cửu thúc có mệnh hệ nào, những người đó bất kì ai cũng đừng mong sống sót!
Chu Dực Thâm nói với Chu Chính Hi: “Ta không sao, ngươi về cung trước đi! Chuyện lần này có vẻ kỳ quặc, đừng vội vàng định tội!”
Chu Chính Hi vừa rồi cũng nghĩ tới, gật đầu nói: “Cháu hiểu! Cửu thúc nghỉ ngơi nhé, lúc khác cháu lại đến thăm thúc!” Hắn lại quay sang hỏi kĩ mấy vị thái y kia, xác định Chu Dực Thâm không nguy hiểm đến tính mạng nữa, mới yên tâm mang theo Lưu Trung rời đi.
Thái y mở rộng cổ áo Chu Dực Thâm, trên vai da tróc thịt bong, vết thương sâu hoắm đến tận xương. Ngay cả thái y đã quen nhìn cũng cảm thấy đau, trong lòng càng bội phục Chu Dực Thâm. Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, thậm chí không hề nhăn mày lấy một lần.
Theo sau, Nhược Trừng và Lý Hoài Ân tiến vào, thấy Chu Dực Thâm dựa vào đầu giường, một thái y băng bó vết thương trên bụng, một người khác xử lí vết thương ở vai.
Nhược Trừng bước nhanh đến bên mép giường, nhìn vết thương của hắn, tay che miệng không thốt ra lời, chỉ có nước mắt tràn mi mà ra.
Chu Dực Thâm ngước mắt, không vui liếc nhìn Lý Hoài Ân một cái. Lý Hoài Ân cúi đầu, cô nương nhất định phải tiến vào, hắn cũng không ngăn nổi mà!
“Nàng đừng khóc, ta không sao đâu!” Hắn khẽ an ủi.
Nhược Trừng giơ tay ra, nhưng nhìn vết thương nghiêm trọng lại sợ làm đau hắn, nước mắt rơi càng nhiều, không ngừng nói với thái y: “Ngài làm ơn nhẹ tay chút, nhẹ tay chút, kẻo làm chàng đau...”
Thái y kia nhận lệnh của Thái Tử, vốn dĩ phải hết sức cẩn thận. Huống chi đây đường đường là một Vương gia, nếu có gì sai lầm, hắn sẽ phải rơi đầu. Bây giờ lại chứng kiến thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt đang khóc nghẹn ngào như hoa lê dưới mưa, không ngừng cầu xin, khiến tay hắn càng run rẩy. Dù cho Chu Dực Thâm dỗ thế nào, nàng vẫn khóc không ngừng, hai mắt sưng đỏ như con thỏ nhỏ, khiến cho thái y mãi cũng không băng bó nổi.
Toàn bộ quá trình thái y đều cúi đầu, mồ hôi lạnh ứa ra, đến khi băng bó xong xuôi phát hiện trong phòng chỉ còn lại mỗi mình dư thừa, vội vàng ôm hòm thuốc xin rời khỏi.
Cuối cùng Chu Dực Thâm bất đắc dĩ, vươn tay trái ra ôm lấy eo Nhược Trừng, kéo nàng dựa vào cánh tay mình, rồi cúi xuống hôn lên môi nàng.
Nhược Trừng trợn to hai mắt, ngây ngẩn cả người, cũng quên khóc, chỉ cảm thấy ấm nóng trên môi, trong đầu giống như có pháo hoa ầm ầm nổ tung. Nàng nhắm mắt lại, tay nắm chặt, gắt gao mà dán ở trước ngực. Ban đầu hắn định hôn nàng chỉ là để nàng dừng khóc. Nhưng mùi hương thiếu nữ trên người nàng thật sự mê người, hắn không cầm lòng được mà vươn đầu lưỡi đảo qua hàm răng đều như ngọc kia. Vật nhỏ ngây thơ chưa hiểu việc đời, theo bản năng há mồm thở dốc, hắn lập tức tiến quân thần tốc.
Nhược Trừng bị hôn đến không thở nổi, cố hết sức mà nuốt đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, một dòng chỉ bạc từ khóe miệng chảy xuống. Mặt nàng đỏ bừng, tim đập như trống dậy, đầu óc ngưng trệ không nghĩ được gì nữa, chỉ còn chìm đắm trong hơi thở của hắn.
Chu Dực Thâm định giơ tay giữ sau gáy nàng, nhưng chạm đến vết thương trên vai, động tác hơi đình trệ một chút, cuối cùng lý trí cũng trở về.
Hắn rời khỏi môi nàng, cuối cùng nàng đã có thể hô hấp, lập tức há miệng nhỏ không ngừng thở dốc, trong mắt lấp lánh, diễm sắc vô biên. Kiếp trước làm thế nào mà Diệp Minh Tu nhịn được hai năm? Nha đầu này có thể phá hủy lý trí của nam nhân, dễ dàng gợi lên dục niệm trong lòng ngay cả người khắc chế như hắn.
Chu Dực Thâm đỡ nàng ngồi dậy, hai người trầm mặc một lúc. Vừa rồi, thật sự hắn không còn cảm thấy đau một chút nào!
Nhược Trừng cúi gằm, trong đầu lộn xộn, nhất thời cũng không biết nên nói gì, nên làm gì. Nàng rất tức giận! Trước đó chắc chắn hắn đã biết sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới lừa nàng về Thẩm gia. Nàng lại thực đau lòng, vừa rồi nhìn thấy vết thương trên vai hắn, trong lòng khó chịu giống như bị kim đâm, hận không thể chịu đau thay cho hắn. Nhưng giờ phút này, nàng thực hoảng loạn, thực ngượng ngùng, bởi vì hắn vừa mới hôn nàng. Nụ hôn xa lạ, mang theo dục vọng chiếm hữu và xâm lược, mà nàng lại... thích.
Bởi vì hắn động tâm với nàng.
“Không khóc nữa à?” Chu Dực Thâm khẽ cười, “Chỉ là chút sự cố, ta không sao!” Giọng hắn rất nhẹ nhàng bâng quơ, bảo nàng đừng lo lắng.
Nhược Trừng rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, giọng phẫn nộ: “Chàng che chắn cho Thái Tử nên mới bị thương, đúng không? Chàng nói không sao cả, chàng có thể lấy mệnh đi đổi mệnh cho hắn. Nhưng chàng cũng chỉ là người có máu có thịt, chàng sẽ bị thương, chàng sẽ chết! Chàng có từng nghĩ, vạn dân và Hoàng Thượng chỉ có một Thái Tử, nhưng ta cũng chỉ có một mình chàng? Nếu chàng có mệnh hệ nào, ta sẽ phải làm sao? Ta cũng không sống nổi!”
Trước đây nàng không thể hiểu nương*, vì sao cha vừa chết, liền vứt bỏ nàng một mình trên đời? Dù cha không còn nữa, nương cũng còn có nàng kia mà? Nàng vừa mới chào đời, còn chưa được cha mẹ yêu thương đã phải mồ côi không nơi nương tựa? Nhưng giờ bỗng nhiên nàng đã hiểu, khi coi một người là toàn bộ lẽ sống mà người đó không còn nữa, nhân gian này cũng không còn gì đáng lưu luyến!
(*Nương: cách gọi mẹ thân thiết)
Chu Dực Thâm giật mình hơi sững lại. Nhược Trừng đã từ trên giường đứng dậy, lấy tay áo lau nước mắt: “Ca ca ngu ngốc, chàng vốn không hiểu gì cả! Ta không muốn gả cho chàng, không bao giờ muốn nói chuyện với chàng nữa!” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.