Ngày hôm sau, Chu Chính Hi chủ trì tiếp đãi Hô Hòa Lỗ và Đồ Lan Nhã, Chu Dực Thâm không cần tiến cung. Ăn sáng xong, hắn đổi võ phục nhẹ nhàng, sai người dựng mấy bia ngắm bằng cỏ trong sân. Gần đây hắn ít cưỡi ngựa bắn cung, tay phải tuy đã được lão vu y chữa trị khá ổn thỏa, nhưng nếu muốn khôi phục hoàn toàn như trước thì phải luyện tập nhiều hơn.
Thời gian qua hắn cũng bận quá! Việc giảng bài ở Đông Cung nhìn qua tưởng là đơn giản, trên thực tế yêu cầu phải cẩn trọng đúng mực, hao tốn khá nhiều thời gian và tâm trí.
Lý Hoài Ân đi lấy cung và túi đựng tên tới. Hắn mỏi chân tay rã rời, chỉ cảm thấy cây cung sắt kia nặng đến mức không tài nào xê dịch nổi. Nhưng Chu Dực Thâm thoải mái nhấc lên, buộc túi đựng tên vào cạnh hông, lấy một mũi tên ra rồi kéo cung. Cung kéo căng, khuỷu tay phải vẫn còn hơi đau đau.
Kiếm có thể dùng tay trái được, kéo cung lại nhất định phải dùng lực cả hai tay. Đời trước hắn trải qua thời gian rất lâu không thể dùng cung tên, khi săn ở Bắc Giao cũng phải sử dụng cung nhẹ đặc chế. Nhưng cung nhẹ có tầm bắn ngắn hơn, lực sát thương cũng không mạnh bằng cung sắt.
Hắn rất hoài niệm cảm giác kéo căng cung sắt. Cây cung uốn cong như một góc trăng tròn, "vọng Tây Bắc, bắn Thiên Lang"!
Hắn nhắm ngay hồng tâm, buông tay thả ra. “Vèo” một tiếng, mũi tên sượt qua bia, rơi xuống đám cỏ phía sau.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, phủ binh cúi đầu làm bộ không thấy gì. Chu Dực Thâm hơi hơi nheo mắt, mặt tối sầm. Lý Hoài Ân líu lưỡi, hắn vốn định nói Vương gia bị thương, có thể kéo cung đã tốt rồi, nhưng nghĩ đến Vương gia từ nhỏ mọi chuyện luôn yêu cầu phải làm được tốt nhất. Chuyện bắn không trúng bia, có lẽ không có cách nào chấp nhận nổi.
“Dọn đi!” Quả nhiên Chu Dực Thâm ném cung cho Lý Hoài Ân, không nói thêm một lời mà quay về nhà chính.
Tuy hắn không nói gì, nhưng Lý Hoài Ân biết chủ tử rất không vui, xoay chuyển tròng mắt, lập tức chạy tới Đông viện.
Nhược Trừng đang ở trong viện phơi nắng, Tuyết Cầu lười biếng nằm cuộn tròn trên đầu gối nàng. Nàng đã mười ba tuổi, thiếu nữ thanh xuân như đóa hoa nở rộ đón gió. Bích Vân và Tố Vân ở bên cạnh phơi chăn, Bích Vân khẽ thì thào: “Tố Vân tỷ, có nên nói một tiếng với Vương gia, phải tìm nhà chồng cho cô nương? Hai ngày trước Triệu ma ma đề cập với muội, nói tuổi này tìm nhà chồng là tốt nhất. Chờ sau lục lễ, mười bốn mười lăm tuổi gả chồng là vừa!”
Tố Vân cũng biết cô nương tới tuổi đính hôn rồi, nhưng Vương gia bên kia chậm chạp không có động tĩnh, có lẽ muốn cô nương ở lại thêm hai năm. Cô nương tài sắc như vậy, nhà bình thường thì không xứng, mà gia môn quyền quý lại chê xuất thân của nàng, thật là khó chọn! Thật ra trong lòng Tố Vân còn một ý niệm, cô nương không rời khỏi vương phủ là tốt nhất!
Nhưng không biết ý Vương gia thế nào?
Lý Hoài Ân chạy vào, đến trước mặt Nhược Trừng kêu lên: “Cô nương đến Lưu Viên gặp Vương gia một chút đi ạ!”
Nhược Trừng lập tức đứng dậy hỏi: “Vương gia làm sao vậy?”
“Buổi sáng Vương gia hứng khởi muốn kéo cung, nhưng bắn một mũi tên không trúng bia, tâm tình không tốt. Vương gia từ nhỏ cưỡi ngựa bắn cung đều là hạng nhất, từ sau khi tay bị thương, một thời gian dài không thể kéo cung. Thật ra chỉ là việc nhỏ, nhưng Vương gia tự đặt cho mình yêu cầu quá cao, chỉ sợ trong lòng không dễ chịu!”
“Ta đi theo ngươi xem sao!” Nhược Trừng đặt Tuyết Cầu xuống đất, Tuyết Cầu bất mãn meo một tiếng, Nhược Trừng trỏ trỏ đầu nó: “Ta có chuyện quan trọng, em tự chơi nhé!”
Tuyết Cầu lắc lắc cái đuôi, nàng và Lý Hoài Ân lập tức ra khỏi Đông viện.
……
Chu Dực Thâm ngồi trong phòng, nhìn tay phải, vừa rồi có lẽ khuỷu tay bị ảnh hưởng vết thương cũ, giờ này còn đau. Nhưng hắn muốn cảm giác đau đớn này kích thích thần kinh. Hắn vốn không nên đòi hỏi quá nhiều, vừa rồi có thể kéo căng cung sắt đã là chuyện đời trước không dám mơ tưởng.
Nhưng hắn bỗng nhiên nhớ lúc trước, khi phụ hoàng tặng hắn cung tiễn đã nói: “Thâm Nhi, về sau dù trẫm có truyền ngôi cho ai, con cũng đều phải thay trẫm bảo vệ giang sơn này! Bởi vì ngoài con ra, không ai có thể làm được! Con có đồng ý với trẫm không?”
Hắn đã vâng lời phụ hoàng. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện phải làm hoàng đế. Trước sau hắn luôn nhớ rõ, phải bảo vệ giang sơn này, không để Hoa Hạ suy sụp, dân chúng trôi giạt khắp nơi. Cho nên đời trước hắn nam chinh bắc chiến, lập chiến công hiển hách.
Nhưng hắn vẫn không thể lại kéo cung.
“Vương gia!” Ngoài cửa có tiếng bẩm báo, “Người của Đông Cung tới báo tin. Thái Tử điện hạ... sắp đến đây rồi ạ!”
Hôm nay Thái Tử tiếp đãi Hô Hòa Lỗ và Đồ Lan Nhã. Như vậy không có khả năng hắn tới phủ một mình.
Chu Dực Thâm vội vàng thay đổi y phục, ra trước cổng phủ nghênh đón, lúc ra khỏi Lưu Viên thì nhìn thấy Nhược Trừng đang đi tới. Dọc đường, nàng còn ngẫm nghĩ nên an ủi hắn thế nào, hắn lại kéo nàng lại nói: “Thái Tử sắp tới! Muội quay về viện và ở yên trong đó, đừng ra ngoài nhé!”
Nhược Trừng không phải chưa từng gặp Thái Tử, nhưng nghe hắn dặn dò như vậy, vẫn gật đầu vâng dạ.
Chu Chính Hi ngồi xe theo nghi thức Thái Tử, hai bên có Hô Hòa Lỗ, Đồ Lan Nhã và mấy dũng sĩ bộ tộc Ngoã Lạt cưỡi ngựa đi theo. Bọn họ dạo một vòng Tử Cấm Thành, Hô Hòa Lỗ nói muốn gặp Chu Dực Thâm. Chu Chính Hi đang lo không có cơ hội xuất cung, bèn vui vẻ dẫn bọn họ đến vương phủ.
Từ xa, Đồ Lan Nhã đã thấy bóng dáng cao ngạo lạnh lùng của Tấn Vương đứng trước cổng phủ. Nàng ta lập tức vui vẻ nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt Chu Dực Thâm, nói tiếng Mông Cổ: “Chu Dực Thâm, ngươi còn nhớ ta không?”
Chu Dực Thâm gật đầu: “Đồ Lan Nhã công chúa!”
Đồ Lan Nhã rất sung sướng, cười khanh khách mà nhìn hắn. Sao lại có nam tử Trung Nguyên đẹp như vậy? Cao lớn tuấn tú mà không thô kệch, hơn nữa ổn trọng đúng mực, giọng nói cực kì êm tai dễ nghe. Nàng biết Trung Nguyên có cụm từ "văn võ song toàn" để miêu tả nam nhân ưu tú, chính là nói về người như Chu Dực Thâm.
Chu Chính Hi cũng đã quen phong cách của nàng công chúa này. Trên thảo nguyên vốn dĩ không nói quy củ lễ nghi, nàng ta lại là hòn ngọc quý trên tay A Cổ Lạp, luôn làm theo ý mình. Cũng may Chu Chính Hi cũng không phải người thích giữ lễ tiết, hắn giơ tay đỡ Lưu Trung xuống xe, miệng kêu: “Cửu thúc, vương tử và công chúa nói Lưu Viên của thúc tiếng tăm vang dội, nhất định phải tới tham quan. Chúng ta là chủ nhà, không thể không nhiệt tình phục vụ khách phương xa tới!”
Hô Hòa Lỗ cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, khẽ đụng phải vai Chu Dực Thâm: “Huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt! Có rảnh thì uống một ly!”
Người tới đều là khách, Chu Dực Thâm khoát tay mời bọn họ vào phủ. Hô Hòa Lỗ và Đồ Lan Nhã đi ở phía trước, Lý Hoài Ân giới thiệu với bọn họ các nơi trong phủ. Đồ Lan Nhã thường xuyên nhìn sang phía Chu Dực Thâm, Chu Chính Hi cố ý đi chậm lại vài bước, khẽ nói: “Cửu thúc, thúc gặp phiền toái rồi! Cháu thấy Đồ Lan Nhã công chúa không phải coi trọng cháu, mà rõ ràng là để ý thúc!”
Chu Dực Thâm chuyên tâm đi đường, không nói gì. Tới ngã rẽ, Hô Hòa Lỗ muốn rẽ trái, Chu Dực Thâm ngăn lại nói: “Bên kia là sân hoang phế, mời vương tử đi bên này!”
Hô Hòa Lỗ liếc mắt nhìn bên kia một cái, rồi đi theo phía Chu Dực Thâm chỉ dẫn.
Bỗng nhiên, Đồ Lan Nhã kêu lên: “Khối tròn trắng trắng kia là thứ gì? Người đâu, bắt nó lại đây cho ta xem!” Lập tức có hai dũng sĩ Mông Cổ tiến lên.
Chu Dực Thâm nhận ra là Tuyết Cầu, đang lười biếng nằm trên cỏ phơi nắng, màu lông trắng muốt tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đúng là thu hút sự chú ý. Hắn đánh mắt ra hiệu cho Lý Hoài Ân, Lý Hoài Ân vội vàng kêu lên: “Công chúa, đó là mèo do Vương gia nuôi, tuyệt đối không thể làm nó bị thương!”
Tuyết Cầu cảm giác có người tới gần, lập tức cảnh giác, ngao một tiếng rồi chạy đi.
Đồ Lan Nhã thấy con mèo này rất có linh tính, càng thêm tò mò, liền đích thân đuổi theo. Hô Hòa Lỗ muốn ngăn muội muội lại, cũng chạy theo. Chu Dực Thâm không kịp mở miệng ngăn cản, trầm mặt đi phía sau bọn họ.
Tuyết Cầu chạy thẳng về chỗ ở của Nhược Trừng, rúc vào lòng nàng. Vừa rồi Nhược Trừng không thấy nó đâu, còn sợ nó ở bên ngoài chạy loạn, va chạm quý nhân. Bỗng nhiên truyền đến nhiều tiếng bước chân rầm rập, mấy người ăn mặc kỳ quái dừng ở trước cửa. Nhược Trừng chưa từng gặp bọn họ, ôm Tuyết Cầu hoảng hốt lùi lại.
Hô Hòa Lỗ ngây người nhìn chằm chằm đến sững sờ. Thiếu nữ ôm mèo trước mặt khoác áo choàng đen, váy dài màu tím tử đinh hương làm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc mềm nhẹ như mây. Đôi mắt đẹp hiếm có trên đời, vừa dịu dàng như làn nước mùa thu, lại sáng lung linh như ánh sao. Nàng giống như tiên nữ vừa bước ra từ trong tranh vẽ. Hô Hòa Lỗ không cầm lòng được, vô thức tiến lên phía trước, vươn tay ra, đột nhiên bả vai lại bị ai đó dùng sức đè lại.
Hắn như ở trong mộng vừa tỉnh, quay đầu lại đối diện với ánh mắt không thân thiện của Chu Dực Thâm.
“Tấn Vương, đây là ai?” Hô Hòa Lỗ vội vàng hỏi.
“Là muội muội nhà ta!” Chu Dực Thâm lạnh lùng nói, nhìn về phía Nhược Trừng “Về phòng đi!”
Nhược Trừng vội vàng hành lễ, nhanh chóng xoay người rời đi. Vừa rồi ánh mắt nam nhân kia thật là đáng sợ, nàng bị dọa hoảng hốt!
Chu Chính Hi cũng vừa từ khiếp sợ mà phục hồi lại tinh thần, sao nha đầu béo càng lớn lại càng đẹp rực rỡ vậy nhỉ? Khó trách cửu thúc cất giấu kĩ, không muốn cho ai thấy!
Đồ Lan Nhã khẽ hỏi: “Tấn Vương có muội muội sao?”
Chu Chính Hi vội vàng giải thích: “Bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống! Nha đầu này là do mẫu phi của cửu thúc nhận nuôi, cửu thúc vẫn luôn coi như muội muội!”
Đồ Lan Nhã nghe xong trong lòng không vui nổi. Không có quan hệ huyết thống, vậy không phải là huynh muội thật sự! Một cô nương đẹp như thế đặt ở bên cạnh Chu Dực Thâm, hắn có thể không động tâm ư?
Sau đó Hô Hòa Lỗ cứ như đi vào cõi thần tiên. Hắn cảm thấy cô nương kia giống như áng mây trên thảo nguyên, vừa đẹp vừa trong trẻo thanh khiết, khiến lòng người khát khao ao ước. Mấy lần hắn muốn hỏi chuyện của cô nương kia, đều bị Chu Dực Thâm lảng đi. Cho đến lúc phải rời khỏi vương phủ, Hô Hòa Lỗ thật sự không nhịn được, vẫn hỏi về Nhược Trừng.
Chu Dực Thâm đáp lại lạnh nhạt: “Xá muội đã đính hôn, vương tử đừng hỏi thêm nữa!”
Hô Hòa Lỗ uể oải, rầu rĩ không vui mà rời đi. Nhưng trong lòng hắn vẫn không thể buông bỏ cô nương kia, thậm chí ban đêm nằm mơ còn mơ thấy nàng, thương nhớ đêm ngày, nảy sinh ý muốn cướp lấy. Hắn chỉ biết nam chưa cưới nữ chưa gả, hắn đường đường là đại vương tử bộ tộc Ngõa Lạt, chẳng lẽ muốn một cô nương mà không được?
Hô Hòa Lỗ nghĩ tới Đoan Hòa Đế. Hắn biết hoàng đế người Hán “nhất ngôn cửu đỉnh”, lời nói ra không ai có thể phản kháng. Hai nước bọn họ muốn giao hảo, liên hôn là biện pháp tốt nhất, Đoan Hòa Đế sẽ không phản đối!
Vì thế trên Thừa Thiên Điện, tiệc khoản đãi đoàn sứ thần bộ tộc Ngõa Lạt đang tưng bừng, rượu đã ba tuần. A Bố Đan nói: “Hành trình đến Trung Nguyên lần này, Khả Hãn A Cổ Lạp hi vọng lớn nhất là hai nước có thể liên hôn. Vương tử Hô Hòa Lỗ còn chưa có vương tử phi, thỉnh cầu Đoan Hòa Đế có thể giúp thúc đẩy việc này!”
Đoan Hòa Đế tất nhiên đáp ứng. Chỉ là dưới gối hắn, các công chúa đều còn nhỏ tuổi, mà tư tâm của người làm cha cũng không muốn cốt nhục gả xa, liền nghĩ sẽ tuyển từ hoàng thất tông thân ra một nữ tử xinh đẹp. Đúng lúc đó, Hô Hòa Lỗ bước ra giữa đại điện, quỳ một gối xuống nói: “Hoàng đế bệ hạ, cảm tạ ân đức của ngài! Trong lòng ta đã ái mộ một cô nương, xin ngài khai ân ban nàng cho ta, Hô Hòa Lỗ sẽ vĩnh viễn cảm kích ngài!”
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Hô Hòa Lỗ. Vương tử thảo nguyên này mới tới kinh thành mấy ngày, đã kịp coi trọng cô nương nhà ai?
Đoan Hòa Đế cất tiếng: “Vương tử cứ việc nói ra, trẫm sẽ thay ngươi làm chủ!”
Chu Dực Thâm vốn đang nói chuyện với Chu Chính Hi, giờ phút này hai tay nắm chặt lại, trong lòng có dự cảm bất an. Chu Chính Hi thì thào: “Hỏng rồi cửu thúc, không phải là hắn còn nhớ thương nha đầu kia chứ? Người trên thảo nguyên không lễ nghi quy củ gì cả, còn trực tiếp đòi phụ hoàng tứ hôn! Mà nha đầu béo thật sự đính hôn rồi à?”
Chu Dực Thâm không trả lời, quả nhiên nghe được bên kia Hô Hòa Lỗ tiếp lời: “Thẩm cô nương trong phủ Tấn Vương, là người mà Hô Hòa Lỗ cực kì ái mộ!”