Đoan Hòa Đế sắc mặt xanh mét ngồi ở Đông Cung, Tô Hoàng Hậu, Từ Ninh phi và Ôn Chiêu phi ngồi hai bên, không ai dám lên tiếng. Thái Tử Phi cùng hai vị lương viện Đông Cung quỳ sát đất thỉnh tội. Thật ra cũng phải đến khi trong cung nháo loạn các nàng mới biết là Thái Tử biến mất.
Hoàng đế cho rằng sau khi Chu Chính Hi lập gia đình, được sắc lập làm Thái Tử thì hành vi sẽ thu liễm bớt. Thân là trữ quân của một quốc gia, hơi chút lại khiến Tử Cấm Thành nháo loạn đến gà bay chó sủa, thật sự quá mức ngông cuồng!
Lưu Đức Hỉ từ bên ngoài chạy vào kêu lên: “Bẩm Hoàng Thượng, Thái Tử đã trở lại!”
Hắn chưa dứt lời, mấy thái giám liền nâng Chu Chính Hi tiến vào, theo sau còn có Lưu Trung và Chu Dực Thâm. Chu Dực Thâm hành lễ với mấy người đang ngồi, Từ Ninh phi đứng lên, đến bên Chu Chính Hi nói: “Tấn Vương, Thái Tử lại chạy đến chỗ ngươi? Sao hắn uống say tới mức như vậy?”
“Khi Thái Tử đến chỗ thần đệ đã uống không ít rượu, thần đệ cho uống canh giải rượu rồi, nhưng chắc là lượng rượu nhiều quá, có lẽ ngày mai mới có thể tỉnh lại!” Chu Dực Thâm đáp “Thần đệ không yên lòng, cho nên tự mình đưa Thái Tử hồi cung!”
“Vất vả cho ngươi rồi! Nếu không chúng ta cũng không biết đi đâu tìm hắn!” Từ Ninh phi than một tiếng, biết đứa nhỏ này trời sinh tính tình phóng túng, từ khi ở Tử Cấm Thành bắt đầu nháo loạn không ngừng. Vốn tưởng rằng trưởng thành thì sẽ đổi khác, tính tình kia cũng dần dần thu liễm, không ngờ vẫn thế. Nếu bị các đại thần trong triều hoặc ngôn quan biết được, khó tránh khỏi sẽ bị họ múa bút dâng tấu phê phán!
Vừa rồi nàng đã thỉnh tội với hoàng đế, lúc này lại nhìn về phía ngai vàng: “Hoàng Thượng, sắc trời đã tối, Thái Tử say thành như vậy, không bằng trước hết cho hắn ngủ một giấc, ngày mai hãy hỏi chuyện thì hơn?”
Đoan Hòa Đế nhíu mày trầm mặt, liếc mắt nhìn Chu Dực Thâm một cái, phất tay bảo Lưu Trung nâng Thái Tử lui ra. Từ Ninh phi muốn chăm sóc Thái Tử, nên cũng cáo lui.
Đoan Hòa Đế nói với Chu Dực Thâm: “Nếu Thái Tử đã được đưa về, giờ phút này cửa cung sắp khóa, ngươi cũng trở về đi!” Giọng điệu lạnh nhạt xa cách, dường như không vui vẻ gì khi Chu Dực Thâm đưa Thái Tử về. Tô Hoàng Hậu im lặng bình thản, Ôn Chiêu phi lại hơi ngạc nhiên.
Chu Dực Thâm hành lễ: “Tâu bệ hạ, hần đệ còn có mấy câu muốn nói!”
Đoan Hòa Đế nhìn hắn, cặp mắt tối thẫm như mực, dường như toàn bộ ánh đèn trong nội điện cũng không thể chiếu sáng cặp mắt kia. Yên lặng một lát, hắn mới quay sang bảo hoàng hậu và Chiêu phi: “Các nàng cũng hồi cung đi! Cửu đệ lưu lại, những người khác đi ra ngoài!”
Tô Hoàng Hậu và Ôn Chiêu phi đứng dậy cáo lui, Lưu Đức Hỉ cũng mang theo các cung nhân lần lượt rời khỏi. Ôn Chiêu phi liếc mắt nhìn Chu Dực Thâm một cái, hơi hơi cong khóe miệng. Nàng ta biết chuyện hiến mèo lần trước, cho nên mỉm cười thiện ý. Chu Dực Thâm lui sang một bên, hành lễ chào các vị hoàng tẩu. Sau đó trong nội điện rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Đông Cung vốn là nơi Chu Dực Thâm sống từ nhỏ. Hiện giờ trong điện đã chỉnh trang đổi mới hoàn toàn, bày biện vàng bạc ngọc khí, rực rỡ lung linh, thể hiện địa vị tôn quý của Thái Tử. Đoan Hòa Đế ngồi trên bảo tọa, nhìn Chu Dực Thâm: “Có lời gì muốn nói?”
Chu Dực Thâm quỳ dưới đất, giọng điệu thành khẩn: “Thần đệ biết Thái Tử chính là nền tảng lập quốc, hoàng huynh ký thác kỳ vọng cao. Nhưng hắn từ nhỏ ở đất Lỗ, quen tự do tự tại, đột nhiên bị áp chế cung quy, lại đang tuổi mới lớn, khó tránh khỏi nảy sinh ý phản kháng. Cổ nhân nói "dục tốc bất đạt", nóng vội thì khó thành công, hoàng huynh chọn thầy tốt ân cần dạy bảo, không nên trói buộc hắn quá chặt, nếu không lại phản tác dụng. Thái Tử là trữ quân, thân phận tôn quý, liên tiếp có hành vi thất kiểm, nếu truyền tới tai triều thần, với hắn cũng rất là bất lợi!”
Đoan Hòa Đế cười lạnh vài tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Chu Dực Thâm, từ trên cao nhìn xuống: “Ý của ngươi là, nhi tử của trẫm xuất thân không chính thống, dã tính khó thuần, cho nên không ngồi được vị trí Đông Cung Thái Tử này?”
“Thần đệ không có ý này! Chỉ là không đành lòng thấy Thái Tử buồn khổ, cũng sợ dao động nền tảng lập quốc, cho nên mới mạo muội can gián vài lời với hoàng huynh!” Chu Dực Thâm bình tĩnh nói.
“Hay cho câu sợ dao động nền tảng lập quốc! Nơi này không có người ngoài, Chu Dực Thâm, ngươi dám nói lời thật lòng không? Trẫm biết ngươi nghĩ gì!” Đoan Hòa Đế giơ tay chỉ một vòng xung quanh cung điện hoa lệ, giọng sang sảng: “Ngươi vốn là chủ nhân Đông Cung này, tất cả mọi người đều cảm thấy ngươi mới xứng là thiên tử tương lai. Trong lòng ngươi ghi hận trẫm, ghi hận trẫm đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi, cho nên ngươi giả ý tiếp cận nhi tử của trẫm, muốn dùng hắn để lung lạc trẫm, có phải thế không?”
“Thần đệ tuyệt đối không có ý niệm này, xin hoàng huynh minh giám!” Chu Dực Thâm dập đầu.
“Tuyệt đối không có ý niệm này? Trẫm thấy ngươi là lòng lang dạ sói! Dám nhúng tay vào việc nhà của trẫm!” Đoan Hòa Đế phất tay áo xoay người, giọng lạnh lùng: “Nếu ngươi quan tâm đến Thái Tử như thế, tối nay hãy quỳ gối ở ngoài cửa Đông Cung đi! Chờ ngày mai Thái Tử tỉnh lại, trẫm sẽ xử trí hai người các ngươi một thể!”
Chu Dực Thâm ngẩng đầu lên. Hoàng đế mặc thường phục thêu rồng bằng tơ vàng, con rồng vàng trừng mắt to như chuông đồng, hình như cũng đang nhìn hắn. Hắn đứng dậy lui ra ngoài, trước ánh mắt khác thường của Lưu Đức Hỉ và các cung nhân, bình tĩnh quỳ xuống thềm đá lạnh băng. Ánh trăng như một làn nước xanh bạc rót xuống thềm, lạnh lẽo cô tịch.
Một lát sau, Đoan Hòa Đế từ trong điện đi ra, lạnh lùng nhìn Chu Dực Thâm, rồi bước xuống bậc thang rời đi.
……
Hôm sau, lúc Chu Chính Hi tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra. Thấy Lưu Trung ở bên mép giường sốt ruột mong mỏi nhìn mình, hắn ngạc nhiên: “Sao lại nhìn ta như thế?”
Lưu Trung sắp khóc đến nơi rồi, ấm ức rên rỉ: “Điện hạ, hôm qua ngài lại bỏ mặc nô tài chuồn ra khỏi cung. Mông nô tài bị cha nuôi đánh cho gần nát rồi! Đâu chỉ có vậy, Hoàng Thượng tức giận, Tấn Vương hiện giờ còn quỳ gối ngoài chính điện đó!”
Chu Chính Hi sửng sốt, vừa xốc chăn xuống giường vừa hỏi: “Ta tự ý xuất cung thì liên quan gì đến cửu thúc?”
“Nghe nói Tấn Vương tự mình đưa điện hạ trở về, còn giúp điện hạ biện minh vài câu trước mặt Hoàng Thượng, lại chọc giận Hoàng Thượng, bị phạt quỳ gối ngoài điện. Quỳ suốt một đêm đến giờ, cũng không biết ngài ấy có thể chịu nổi hay không?” Lưu Trung thở dài, nghĩ thầm lúc ấy Hoàng Thượng nổi nóng, đến Ninh phi nương nương cũng không dám cầu xin cho điện hạ. Vậy mà Tấn Vương lại đi nghịch vảy rồng! Nhưng bởi nguyên nhân là như thế, Lưu Trung cảm thấy Tấn Vương đối đãi với điện hạ nhà mình là thực lòng.
Chu Chính Hi lập tức nói: “Mau gọi người tiến vào giúp ta rửa mặt thay quần áo, ta phải đi xem thế nào!”
Cung nhân đã sớm ở bên ngoài chờ đợi, Chu Chính Hi vội thay y phục, chạy ra ngoài cửa thì thấy, quả nhiên Chu Dực Thâm vẫn còn quỳ gối ở đó. Hắn chạy tới, cúi xuống trước mặt Chu Dực Thâm, nhìn sắc mặt tái nhợt của hoàng thúc, áy náy nói: “Cửu thúc… là cháu hại thúc! Thúc quỳ suốt đêm, thân mình sao chịu nổi? Thúc mau đứng lên!” Hắn muốn đỡ Chu Dực Thâm dậy, Chu Dực Thâm xua tay nói: “Ta không sao! Trước hết điện hạ hãy đến chỗ Hoàng Thượng thỉnh tội đi, để cho hoàng huynh bớt cơn tức giận lôi đình!”
“Vâng, thúc cố gắng chịu đựng thêm một lát, ở đây chờ cháu! Cháu sẽ đến cung Càn Thanh gặp phụ hoàng, xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Chu Chính Hi lệnh cho hai cung nhân ở lại trông chừng và giúp đỡ Chu Dực Thâm, chính mình bước nhanh rời đi.
Đoan Hòa Đế đang phê duyệt tấu chương, nghe Lưu Đức Hỉ nói Thái Tử tới, bèn ném tấu chương sang một bên: “Cho hắn tiến vào!” Kỳ thật đêm qua hắn đã tiêu bớt hơn phân nửa tức giận. Hắn sủng ái chiều chuộng đứa con trai này, trong cung không ai là không biết.
Chu Chính Hi bước vào điện, liền quỳ gối trước tòa Tu Di, ngẩng đầu nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần có sai, người phạt nhi thần là được rồi! Vì sao phải phạt cửu thúc? Đêm qua là nhi thần bất tri bất giác chạy đến phủ của cửu thúc, cửu thúc vì nhi thần mà chịu liên lụy! Xin phụ hoàng thả cho cửu thúc trở về, mọi hậu quả nhi thần xin tự mình gánh chịu!”
Đoan Hòa Đế cho rằng hắn tới thỉnh tội, không ngờ mở miệng toàn là xin cho Chu Dực Thâm, tức khắc lại nổi giận: “Ngươi cái đồ nghịch tử này, từ trước đến giờ trẫm dung túng ngươi quá mức, cho nên ngươi mới dám ngỗ nghịch như thế! Ai cho ngươi tự ý xuất cung?”
“Phụ hoàng, vị trí Thái Tử này vốn dĩ không phải mong muốn của nhi thần! Nhi thần đã cố hết sức rồi, về sau chờ bọn đệ đệ lớn lên, phụ hoàng có thể lại chọn trữ quân khác thích hợp hơn! Nhi thần vốn chỉ là chim yến tước, không phải thiên nga! Phụ hoàng cho rằng mỗi ngày bắt một đám người vây quanh nhi thần, không cho nhi thần hít thở nổi, là có thể giúp nhi thần một bước lên trời sao? Cửu thúc hiểu tình cảnh của nhi thần, cho nên mới góp vài lời với phụ hoàng, có gì là sai? Tình cảm từ ái của phụ hoàng đối với nhi thần, chẳng lẽ không bằng cửu thúc sao?”
“Ngươi làm càn!” Đoan Hòa Đế nổi giận “Ngươi cho rằng trẫm không dám phế ngươi?”
Chu Chính Hi khảng khái không sợ hãi nói: “Phụ hoàng muốn phế nhi thần, nhi thần không dám có một câu oán hận! Nhưng nếu phụ hoàng không chịu thả cửu thúc, nhi thần sẽ cùng cửu thúc quỳ gối ở Đông Cung! Cửu thúc đối đãi với nhi thần thật lòng thật dạ, nhi thần tuyệt đối không thể khoanh tay mặc kệ!”
Đoan Hòa Đế tức giận đến cả người phát run, ngón tay chỉ Chu Chính Hi, hồi lâu không thốt nên lời. Chu Chính Hi là Hoàng trưởng tử, sau lưng là toàn bộ Từ gia, Từ Quảng tay nắm trọng binh, vị trí Thái Tử này nói phế là có thể phế sao? Hóa ra Chu Dực Thâm tính toán như vậy? Dùng một chiêu khổ nhục kế, lừa nhi tử đơn thuần ngốc nghếch này đến xoay vòng vòng. Về sau nếu muốn động đến Chu Dực Thâm, nhi tử còn không trở mặt với chính cha ruột?
Như vậy đêm qua Chu Dực Thâm cố ý nói mấy lời kia để chọc giận hắn, nhằm đạt được mục đích này? Đệ đệ của hắn, đúng là sâu không lường được!
Lưu Đức Hỉ đi đến trước mặt Chu Chính Hi, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ nói vài câu mềm giọng đi! Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Ngài chính là do Hoàng Thượng đích thân dạy dỗ khôn lớn! Đêm qua ngài biến mất, Hoàng Thượng lo lắng hơn bất kì ai khác! Ngài là nền tảng lập quốc, sao có thể có một chút sơ sảy gì? Chờ Hoàng Thượng hết giận, tất nhiên sẽ tha cho Tấn Vương!”
Lưu Đức Hỉ nhìn Chu Chính Hi từ nhỏ lớn lên, biết tính hắn ăn mềm không ăn cứng, càng áp đặt thì hắn lại càng chống đối ương ngạnh.
Chu Chính Hi nhìn về phía Đoan Hòa Đế, giọng nói đã hòa hoãn hơn: “Phụ hoàng, nhi thần đã từng nói, người phái những thái phó hàn lâm đó đến giảng bài cho nhi thần đều là một đám hủ nho. Nhi thần hôm qua hỏi, tư tưởng Nho gia nếu truy xét về bản chất có chắc chắn là đúng hay không? Bọn họ không những không thể giải thích, còn tranh luận nóng nảy, còn kết tội nhi thần là phản đạo, bất kính với thánh hiền. Nhi thần không có đáp án thỏa đáng, bèn đến Quốc Tử Giám, đến thư viện tự tìm đáp án. Những người đó không phù hợp để dạy nhi thần! Chỉ cần phụ hoàng chấp thuận về sau cho cửu thúc tới dạy nhi thần, nhi thần bảo đảm sẽ an phận thủ thường, không gây chuyện nữa. Được không ạ?”
Đoan Hòa Đế dở khóc dở cười, đứa con trai này còn nghiêm trang ra điều kiện với hắn nữa! Hắn và Ninh phi quá cưng chiều con từ nhỏ, cho nên nuôi thành một đứa lòng dạ thẳng thắn, không chút tâm cơ thủ đoạn như thế. Con trai hắn dù thế nào cũng không thể hiểu được mối nguy từ Chu Dực Thâm kia! Nhưng hiện tại nói gì nữa cũng đã muộn rồi!
Lưu Đức Hỉ đến bên hoàng đế, khẽ thì thào: “Hoàng Thượng, nô tài cảm thấy chi bằng lui một bước đi ạ! Thái Tử rốt cuộc ở trong cung, dù là Tấn Vương dạy học, bên cạnh cũng còn có các Chiêm sự. Chiêm sự giám sát chặt chẽ, sẽ không sao đâu ạ! Hiện giờ quan trọng nhất là trấn an cảm xúc của Thái Tử! Nếu Thái Tử lại tiếp tục nháo như vậy, chỉ sợ không áp nổi điều tiếng trong triều nữa!”
Đoan Hòa Đế nhìn về phía Chu Chính Hi, đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp: “Những lời ngươi nói là thật sự?”
Chu Chính Hi lập tức thẳng sống lưng: “Đại trượng phu một lời đã nói, tứ mã nan truy. Nhi thần nguyện thề với trời, nếu…”
“Được rồi, trẫm không cần ngươi thề!” Đoan Hòa Đế đau đầu mà day day trán “Lưu Đức Hỉ, bảo Tấn Vương hồi phủ đi!”
“Nhi thần cảm tạ phụ hoàng!” Chu Chính Hi phấn khởi hành lễ.
Đoan Hòa Đế lạnh lùng nói: “Ngươi cũng đừng mừng vội! Từ hôm nay trở đi, cấm túc ba tháng, phạt bổng lộc nửa năm, đóng cửa ngẫm nghĩ mà tỉnh táo lại cho trẫm! Xem biểu hiện của ngươi, sẽ quyết định việc sau này!”