Cây Sa Kê Ra Đi

Chương 2-4: Tình yêu biến mất cùng lời nói dối(4)




6.

Sau lần phỏng vấn đó, tôi cũng không gặp lại Hàn Tinh Vũ. Sau đó có một hôm, chúng tôi chạm mặt nhau.

Tối hôm đó, tôi và Địch Chi cùng nhau đi xem phim điện ảnh. Sau khi xem phim xong, tôi chạm mặt Hàn Tinh Vũ cũng vừa mới xem phim xong. Bên cạnh anh ta có một cô gái tóc ngắn, đeo kính cận, dáng người nhỏ nhắn, nhìn qua rất lanh lợi. Xem ra cô ấy là bạn gái của anh ta.

Anh ta chủ động đến bắt chuyện với tôi:

“Bài phỏng vấn hôm trước, cô viết rất hay.”

“Cảm ơn anh.” Tôi lịch sự nói.

“Rất tình cảm.” Anh ta nhận xét.

Chúng tôi nói tạm biệt, anh ta bỏ đi vội vã.

“Anh ta chính là Hàn Tinh Vũ sao?” Địch Chi hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

“Ngoại hình và cách nói năng của anh ta không khác gì mọi người nha!” Địch Chi nhận định.

“Thần đồng trưởng thành cũng là người bình thường, sẽ không biến thành người ngoài hành tinh.”

“Đúng thế! Mặc dù cậu nói tớ là thần đồng tình yêu, thế nhưng khi tớ lớn lên cũng không thành người có bốn vú. Tớ vẫn giống với những người phụ nữ khác, cũng sẽ thất tình.”

“Bạn gái anh ta nhìn cũng rất thông minh nha!” Tôi nói.

“Có phải cô ta cũng là thần đồng không?” Địch Chi thắc mắc.

“Nếu hai người đều thông minh như thế, thì sẽ không yêu đương đâu! Người thông minh sẽ yêu bản thân mình nhiều hơn, chỉ có kẻ ngốc mới yêu đối phương nhiều hơn yêu bản thân mình.”

“Chúng ta đây đều là những kẻ rất ngốc.”

“Lẽ nào trong ba người chúng ta, Quang Huệ thông minh nhất sao?”

“Đương nhiên rồi! Cô ấy chưa bao giờ quá yêu người khác.”

Địch Chi lại hỏi tôi: “Vì sao gần đây cậu luôn có một mình, Lâm Phương Văn đâu?”

“Anh ấy rất bận rất nhiều việc. Album mới của Cát Mễ Nhi đang được thu âm, tất cả ca từ đều do anh ấy viết. Lúc rảnh rỗi, anh ấy cũng đi lặn rồi.”

“Lặn với ai?”

“Cùng Cát Mễ Nhi.”

“Hai người họ mỗi ngày đều ở bên nhau, cậu không sợ sao?”

“Đó là công việc mà!”

Mặc dù tôi lớn tiếng khẳng định như vậy, nhưng tôi không phải không lo lắng gì như vậy.

“Cát Mễ Nhi là người thông minh hay kẻ ngốc hả?” Địch Chi hỏi tôi.

“Cô ấy không thông minh lắm.”

“Vậy thì nguy rồi!”

“Sao nguy?”

“Vậy thì cô ta sẽ yêu đối phương nhiều hơn, cô ta sẽ cố gắng nhiều hơn.”

“Cô ấy cũng không phải ngốc lắm nha!”

“Vậy càng nguy hơn!”

“Tại sao?”

“Vậy thì càng khó nắm bắt. Có lúc cô ta sẽ rất yêu đối phương, có lúc lại rất yêu bản thân.”

“Vậy tớ thì sao? Tớ có được tính là khó nắm bắt không?” Tôi hỏi.

“Cậu ấy à? Cậu si mê người ta như thế. Lâm Phương Văn chỉ cần dùng một cây đinh là có thể đóng chặt cậu lên tường rồi.”

“Si mê đã không thịnh hành nữa rồi.” Tôi nói.

“Cậu từ trước đến nay chưa từng là nhân vật thịnh hành.” Cô ấy nói.

“Vậy bây giờ thịnh hành cái gì?”

“Chỉ chịu trách nhiệm với chính mình, chỉ trung thành với chính mình.”

“Cậu và Trần Kỳ Chính cũng như vậy sao? Không phải cậu đã nói cậu rất yêu anh ta sao? Cậu cũng không thịnh hành.

“Tuy nhiên, tớ vẫn thịnh hành hơn cậu một chút.”

“Cát Mễ Nhi mới hai mươi ba tuổi sao?” Cô ấy bỗng hỏi.

“Ừ.”

“Nhưng cậu đã hai mươi sáu tuổi rồi.”

“Cậu muốn nói tớ già hơn cô ấy, đúng không?”

“Đàn ông đều thích các cô gái trẻ.”

“Hai mươi sáu tuổi không phải là già.” Tôi cãi lại.

“Sẽ luôn có những cô gái trẻ hơn chúng ta xuất hiện.”

“Cũng sẽ luôn có những chàng trai trẻ hơn chúng ta xuất hiện.” Tôi phản bác.

“Nhưng mà, khi đó chúng ta có lẽ đã quá già để đi yêu họ. Đàn ông lại không giống như thế, họ mãi mãi không quá già để đi yêu một cô gái trẻ tuổi hơn.”

Lâm Phương Văn sẽ vì Cát Mễ Nhi trẻ hơn tôi mà yêu cô ấy sao? Tôi hiểu Lâm Phương Văn không phải là người như vậy. Nếu anh yêu một ai đó, đó là vì anh quá trung thành với cảm xúc của mình. Anh ấy cũng là một kẻ ngốc.

Tối hôm đó, sau khi chia tay với Địch Chi, tôi không về nhà mà đến chỗ của Lâm Phương Văn.

Anh vẫn chưa về, tôi nằm lên giường anh, ôm chiếc gối của anh, vô cùng nhớ nhiệt độ cơ thể anh. Yêu một người, không phải là nên tin người đó sao? Không phải đã nói trong tình yêu không có lo sợ sao? Vì sao tôi phải lo sợ?

Vào lúc nửa đêm, cuối cùng anh cũng trở về.

“Em đến rồi sao?” Anh đứng bên giường, dịu dàng hỏi tôi.

Tôi đứng lên, nhào lên người anh, dùng hai tay và hai chân tôi khóa chặt anh.

Anh bị sự nhiệt tình bất ngờ của tôi dọa ngã, ôm tôi hỏi: “Em làm gì thế?”

“Anh là người thông minh hay là kẻ ngốc?” Tôi chợt hỏi.

Anh không trả lời tôi, tôi cũng không cho anh biết vì sao tôi lại hỏi như thế. Trên người anh có hơi ấm mà tôi hằng đêm mong nhớ. Tình yêu của anh chẳng bao giờ sứt mẻ. Sao anh rời bỏ tôi được chứ?

7.

Có một số phụ nữ sẽ cố gắng phát triển tình bạn với tất cả những người phụ nữ bên cạnh bạn trai. Một khi mọi người trở thành bạn bè, thì những người phụ nữ đó làm sao có thể không biết xấu hổ mà yêu bạn trai của các cô ấy. Xung quanh bạn trai của các cô ấy sẽ được bao quanh bằng hệ thống bảo vệ tia hồng ngoại. Ai có thể nói đấy không phải là tình yêu nào? Phải rất nỗ lực và rất yêu anh ta, các cô ấy mới bằng lòng làm như thế.

Tôi cũng có thể làm bạn với Cát Mễ Nhi, thế nhưng, tôi căn bản không phải loại người như vậy. Huống hồ, có người phụ nữ nào có thể đảm bảo bạn tốt của cô ấy sẽ không yêu bạn trai của cô ấy chứ?

Một người yêu mà có cảm giác không an toàn là một người lụy tình. Tôi vì thế mà khinh thường chính mình.

Địch Chi hỏi tôi, có thể nhờ Cát Mễ Nhi đến hát ở trường của Trần Kỳ Chính không. Trường của Trần Kỳ Chính theo dạy chuyên tiếp nhận những học sinh có vấn đề về cảm xúc và hành vi. Những học sinh này đều đến từ những gia đình rất phức tạp, ít nhận được tình yêu, quan tâm từ gia đình, cũng không còn cách nào mới vào học ở đây. Trần Kỳ Chính là thầy giáo rất được hoan nghênh. Đối với một người thầy thế này, tôi sao có thể nói không chứ?

Tôi gọi điện cho Cát Mễ Nhi, cô ấy đồng ý rất sảng khoái.

“Em đã đọc phóng sự về hai thần đồng mà chị viết, rất có ý nghĩa nha!” Tiếng nói hào hứng của cô ấy truyền từ đầu kia điện thoại.

“Cảm ơn em.”

“Em cũng thích ăn bánh quy chocolate, nhưng em không phải thần đồng. Bánh quy chocolate Uy Uy làm cũng rất ngon. Từ lúc anh ấy đi, em không được ăn thứ gì ngon.”

Cô ấy vẫn đang nhớ về Uy Uy sao? Tôi bỗng nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Tôi tìm cô ấy, thật ra là vì Trần Kỳ Chính sao? Chính tôi cũng giống các cô ấy, muốn có cơ hội trở thành bạn bè với tình địch của mình sao? Ngay cả chính tôi cũng không thể xác định được.

Vào tối hôm Cát Mễ Nhi đến hát tại trường, tôi và Địch Chi cũng đến xem. Cô ấy trên sân khấu bắn hào quang lấp lánh ra xung quanh, cô ấy có sức hấp dẫn của riêng mình mà các cô gái khác không có. Cô ấy có thể dùng giọng hát hoàn mỹ và tình cảm nhất của mình để hát lên những lời ca của Lâm Phương Văn, đó là chuyện tôi mãi mãi không thể làm được cho anh.

Tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Tối hôm nay, Cát Mễ Nhi mặc một chiếc quần đùi ngắn. Hình xăm Linus trên mắt cá chân bên trái của cô ấy dường như cũng nhảy múa theo bước chân của cô.

“Trên chân cô ấy có một hình xăm! Là Linus.” Địch Chi ngồi bên cạnh tôi lên tiếng.

“Đúng vậy, là Linus.” Tôi nói.

Cát Mễ Nhi thích người con trai giống như Linus vậy sao? Mãi mãi không bao giờ lớn, đầy thông minh nhưng lại thiếu cảm giác an toàn. Tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ. Tại sao trên mắt cá chân của cô ấy không phải là Snoopy hay là Charlie Brown chứ? Lâm Phương Văn chưa bao giờ là hai người đó. Anh ấy là Linus.

8. 

Một vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên bầu trời. Sau khi màn biểu diễn kết thúc, tôi ngồi cùng xe Cát Mễ Nhi để về nhà. Cô ấy thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh trăng nói:

“Trên đảo Fiji, mỗi đêm trăng tròn, mọi người sẽ đến bờ biển bắt cua và cá thờn bơn, sau đó sẽ tổ chức bữa tiệc linh đình.”

“Sao phải là buổi tối đêm trăng tròn.”

“Vì chỉ có tối đêm trăng tròn, mới có rất nhiều cua bò lên bờ cát, mà cá thờn bơn cũng sẽ bơi đến chỗ nước cạn.”

“Chúng muốn gặp nhau ở đó chăng? Cua và cá thờn bơn ấy.”

“Không ai biết cả!” Cô ấy trả lời.

Có lẽ, cua và cá thờn bơn đều hẹn với người yêu của chúng, mỗi khi trăng tròn thì gặp nhau trên bờ cát. Chúng không biết nói, ánh trăng là lời triệu tập chết chóc của chúng. Cũng có thể, chúng không phải không biết điều đó, nhưng để gặp được người chúng yêu, cho dù phải chết chúng cũng bằng lòng mạo hiểm.

Buổi tối tôi và Lâm Phương Văn quay lại bên nhau là đêm giao thừa năm 1992. Anh hẹn gặp tôi ở Lan Quế Phường, nhưng tôi không đến. Kết quả, anh đến nhà của tôi. Hôm sau, tôi mới biết chúng tôi đã tránh được một tai nạn lớn. Đêm giao thừa hôm ấy, nơi đó đã xảy ra thảm kịch người giẫm lên người. Rất nhiều thanh niên trong thời khắc hớn hở đón chờ năm mới, đã bị cái chết vẫy gọi. Một người đàn ông trong số những người đã mất, đã dùng máu thịt của mình để bảo vệ người vợ ôm chặt trong lòng mình. Anh ta nằm sấp lên người cô, để mặc những người khác giẫm đạp lên người anh ta. Anh ta đã chết, vợ anh ta may mắn còn sống. Anh ta đã dùng sinh mạng của mình để cứu cô ấy. Trong cái đêm đáng sợ đó, tình yêu chân thành của anh ta, mặt đất phủ máu đỏ mở ra những cánh hoa khắp trời.

Tôi thường hay nghĩ, nếu tối hôm đó tôi và Lâm Phương Văn cũng ở đó, anh sẽ liều mình cứu tôi chứ? Mỗi người phụ nữ đều từng tự hỏi, người đàn ông cô ta yêu sẽ nguyện chết vì cô ta chứ? Không ở trong thời khắc đó, ai có thể đảm bảo điều đó?

Có lẽ, chúng ta không nên mong chờ thời khắc đó đến. Chúng ta thà cả đời sống trong bình an hạnh phúc, luôn tin rằng người mình yêu sẽ vì mình mà bỏ mạng. Cứ tin như vậy, là đủ rồi. Độ sâu của tình yêu, tốt hơn hết không nên đi tìm chứng cứ.