Cây Sa Kê Lưu Lạc

Chương 2-8: Những nhỏ nhặt trong tình yêu(8)




28.

Lúc nhà sách sắp đóng cửa, Cát Mễ Nhi chạy đến, trên tay cầm nào là túi lớn túi nhỏ.

"Sao em lại đến đây giờ này?"

"Em vừa mua ít đồ ở gần đây."

"Em mua gì thế?"

Cô nàng lấy những thứ trong túi bày ra trên quầy cho tôi xem, là một đống cuộn len màu vàng và màu trắng cùng một bộ kim đan.

"Em biết đan áo len sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.

"Đâu có! Trợ lý của em hứa sẽ dạy em."

"Em muốn đan áo len cho ai?”

“Em muốn đan bốn chiếc tất cho Beethoven.”

“Chó cũng mang tất sao?”

“Giữ ấm mà! Trời bắt đầu lạnh rồi. Hơn nữa, mang tất ra ngoài tản bộ sẽ không dơ móng chân, cho nên mang tất là tốt nhất! Beethoven có lông màu vàng, phối với bít tất màu bạc là đẹp nhất. Em còn định dùng len màu vàng thêu tên của em lên chiếc tất.”

Tôi cười trêu ghẹo cô ấy: “Vậy nó là hàng hiệu rồi!”

“Nó mà mang bốn chiếc tất của em ra ngoài đi dạo, nhất định sẽ rất tự hào, giống như một ngôi sao lấp lánh!” Cô nàng hưng phấn nói.

“Đúng vậy! Còn có thể biểu diễn một vòng!”

“Đúng ha! Cái này đúng là thứ rất tuyệt đúng không ạ?”

“Em luôn khiến cho người khác lóa mắt.” Tôi nói.

29.

Chúng tôi cùng nhau uống trà trên ban công.

“Em gần đây có đến ‘nhà hàng Độ Độ’ không?” Tôi hỏi.

Cô nàng nhún vai: “Em bỏ đăng ký rồi.”

“Sao lại thế?”

“Đỗ Vệ Bình rất tốt, nhưng anh ấy không thích em. Người anh ấy thích là chị.”

“Chị không có đăng ký.” Tôi cười nói.

“Chị không cần đăng ký, chị chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng anh ấy. Mỗi lần nhìn thấy chị, anh ấy cười vui xán lạn. Lúc chúng em nói chuyện, anh ấy luôn luôn không kìm lòng nổi mà nhắc đến chị, nói chuyện nào là ‘Trình Vận thích ăn cái này…’, ‘Dáng vẻ Trình Vận khi còn bé rất đáng yêu…’. Tối hôm đó, lúc chúng em đang trò chuyện vui vẻ, chị đột nhiên chạy đến, tất cả sự chú ý của anh ấy lập tức đều tập trung vào chị. Ánh mắt anh ấy nhìn chị, rất khó làm cho người ta tin rằng anh ấy không có tình cảm với chị. Chị không nói không rằng rời khỏi nhà hàng, anh ấy liền bắt đầu không yên tâm, còn vứt em đi để chạy đến nhà sách tìm chị.” Cô nàng bĩu môi nói: “Thật quá bất công! Đàn ông em thích đều thích chị!”

Tôi không biết phải nói thế nào mới tốt.

“Chị cũng thích anh ấy chứ? Em nhìn ra được đấy.”

Tôi chỉ cười trừ.

“Cũng đã đến lúc chị quên đi Lâm Phương Văn.” Cát Mễ Nhi bỗng nhiên nói.

Tôi chỉ mỉm cười, mà không biết phải trả lời thế nào.

“Anh ấy đã đi rồi. Chị nên có cuộc sống của chính mình.”

“Chị có cuộc sống của chính mình mà.” Tôi đáp.

“Không có đời sống tình ái, không được xem là trọn vẹn. Sao chị lại muốn khép kín chính bản thân mình?”

“Có lẽ chị sợ sau khi yêu một người khác thì chị sẽ quên mất anh ấy. Rồi chị lại sợ không có cách nào quên anh ấy, thì sẽ vĩnh viễn không có cách nào yêu một người khác.” Tôi nói.

“Lúc anh ấy gặp tai nạn, hai người đã chia tay rồi. Chị không có nghĩa vụ bảo vệ ước hẹn giữa hai người.”

“Dù sao chị vẫn cảm thấy chị phải chịu trách nhiệm. Thậm chí chị còn hoài nghi là anh ấy cố ý, anh ấy cố ý cởi bình dưỡng khí trên người, vứt ống thở và mặt nạ bảo hộ. Anh ấy không muốn quay về.” Tôi nghẹn ngào nói.

“Nếu thế, không phải em cũng chịu trách nhiệm sao? Là em cổ vũ anh ấy đi lặn. Thế nhưng, thật ra chúng ta không cần phải chịu trách nhiệm. Anh ấy hạnh phúc hơn chúng ta mà! Anh ấy mãi mãi sẽ không già, hơn nữa, cũng không chết một lần nữa.”

Tôi mỉm cười: “Đúng thế, anh ấy sẽ không thấy bộ dạng già đi của mình ra sao.”

“Chị biết không? Em phát hiện trên đời này chị là tri âm của em.”

“Em có rất nhiều tri âm.”

“Thế nhưng chỉ có chị hai lần đều thích cùng một người đàn ông với em, mắt nhìn của chúng ta tương đối giống nhau.”

“Ngoại trừ sở thích về thời trang.” Tôi cười nói.

30.

Hôm trước mới nói phải chờ cho trời lạnh thêm chút nữa mới choàng khăn quàng cổ cùng Đỗ Vệ Bình chụp hình, cuối cùng trời cũng bắt đầu lạnh. Rời khỏi tiệm sách, Cát Mễ Nhi ôm những cuộn len ấm áp trở về với Beethoven, tôi kéo cổ áo khoác lên cao, vùi mình trong nó.

Con đường này cô đã đi qua rất nhiều lần, đi cùng Đỗ Vệ Bình cũng đã gần hai năm. Thời gian qua, Lâm Phương Văn vẫn là điều cấm kỵ giữa tôi và Cát Mễ Nhi, mọi người cũng cố gắng không nhắc đến. Sự hoài niệm đối với Lâm Phương Văn của tôi và Cát Mễ Nhi không giống nhau. Nỗi nhớ của cô ấy gần giống với một người bạn tốt, cô ấy sẽ buồn rầu vì đã cổ vũ anh ấy học lặn. Hoài niệm của tôi lại là yêu thương một mạng sống. Ngày tháng trôi qua, người đã mất trở nên càng lúc càng hoàn hảo, giống như không có ai có thể thay thế được. Tất cả những hạnh phúc, đau khổ, hứa hẹn, phản bội và nước mắt đều biến thành những ký ức mà kiếp này khó lòng có thể tái hiện. Chúng ta thường xuyên kêu gào những chuyện xưa cũ vùi sâu trong lòng.

Sao tôi có thể nào quên anh ấy được? Nhưng anh ấy đã quên tôi rồi. Trên thiên đường xa xôi, hẳn là không có ai còn ký ức về thế giới này? Nếu mỗi người có thể mang theo một đoạn hồi ức để làm kỷ niệm khi rời khỏi thế gian, Lâm Phương Văn muốn đem theo có phải là những ngày hạnh phúc cùng tôi hay không?

Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân mình quan trọng đối với anh, mãi đến khi anh không về nữa. Tôi luôn hi vọng anh trở nên già đi, như vậy anh sẽ mãi mãi thuộc về tôi. Sự trừng phạt của thượng đế dành cho tôi chính là vĩnh viễn không cho tôi thấy bộ dạng tóc bạc phơ của anh.

Cái hôm chúng tôi gặp mặt nhau lần cuối, tôi ngồi ở trên xe còn anh đang ở bên ngoài cửa hàng đồ lặn. Trên đầu anh khi đó đội chiếc mũ lưỡi trai đã có rất nhiều năm. Lúc chúng tôi quen nhau, anh vẫn luôn thích đội chiếc mũ màu xanh đậm kia. Ai mà ngờ rằng, thời điểm chúng tôi xa nhau, anh lại đội chiếc mũ kia.

Chiếc xe của tôi lăn bánh, xe của anh cũng lên đường, từ đó về sau khoảng cách mãi mãi không thể gần lại. Chiếc mũ màu xanh lam kia, lặng lẽ mang anh đến bên cạnh tôi, rồi lại lặng lẽ đem anh từ bên cạnh tôi mang đi, là gặp gỡ, cũng là chia ly. Nếu tôi sớm biết, thì tôi đã lấy chiếc mũ trên đầu anh xuống, mãi mãi sẽ không bao giờ trả lại cho anh. Nếu vậy, có thể thay đổi mệnh trời gần như không thể xoay chuyển hay không?

31.

Tôi lấy chiếc chìa khóa cửa từ trong túi, đem chìa khóa cắm vào ổ khóa giống như mọi ngày.

Cửa mở, trong nhà một mảnh đen kịt. Trên chiếc ghế sô pha bên cửa sổ, có một bóng lưng. Bóng lưng kia trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh đậm, màu xanh giống như chìm nghỉm trong ánh chiều tà màu cam. Màu xanh thẫm giống như từ cõi âm trồi lên, chậm rãi cùng đau thương bao phủ cả nhà.

Là anh sao?

Sao lại là anh? Giống như đã trải qua mấy đời mấy kiếp rồi.

Sao lại không thể là anh? Kia rõ ràng là chiếc mũ của anh ấy.

Tôi lẳng lặng đi tới phía sau bóng lưng ấy.

Hết chương 2