Trương Bình nhận được thông báo nghỉ hè từ trường. Hiểu Thanh phải học bù vào đầu tháng 7 và giữa tháng 8, thời gian thật sự để bọn trẻ nghỉ ngơi chỉ có khoảng ba mươi ngày. Bà cũng nhận được thông báo điểm số của con từ nhóm khối: Trừ môn toán ra thì Hiểu Thanh đều nằm trong top 5 những môn khác. Hiểu Thanh thông minh như vậy, Trương Bình cảm giác như ở kiếp trước bà đã tích đức, vậy nên bà không đợi siêu thị đóng cửa mới mang những loại rau giá rẻ còn sót lại về nhà, mà cố tình mua trước những loại trái cây tươi ngon nhất.
Ai ngờ vừa tan làm đúng giờ, Hiểu Thanh đang nấu canh đậu xanh trong bếp.
“Mẹ.”
"Nếu mẹ biết con muốn uống thì hôm qua đã nấu một nồi, lúc con về đã có trong tủ lạnh để uống.”
Hiểu Thanh rửa tay, đột nhiên tiến tới ôm lấy mẹ.
Trương Bình giật mình: “Sao vậy con?”
“Bài thi Toán lần này con thi không tốt.” Hiểu Thanh nghẹn ngào: “Đề thi mới khó hơn một chút, con đã bị đánh về nguyên hình.”
Trương Bình vội vàng đặt túi nilon trong tay xuống, lại nghe Hiểu Thanh nói: “Mẹ, đừng thất vọng về con.”
Trương Bình sẽ không thất vọng, ngược lại bà cảm thấy hổ thẹn, bà đã không tạo điều kiện vật chất tốt cho Hiểu Thanh, cũng không giúp đỡ được gì cho cô trong học tập. Bà chị làm ca ngày với bà luôn vui vẻ mỗi khi nói về con cái, còn bà thì dường như chưa bao giờ vui vẻ như vậy, bà cắn chặt răng nuôi gia đình, hiếm khi đưa Hiểu Thanh đi xem thế giới bên ngoài, đồ chơi, búp bê gì đó, nếu Hiểu Thanh không đòi thì bà sẽ không mua. Công viên, trung tâm mua sắm hay rạp chiếu phim gì đó, bà chưa từng đến, cũng chưa từng nghĩ đến việc cho Hiểu Thanh đi - dường như bà chưa bao giờ để mình và Hiểu Thanh có được niềm vui: “Con không trách mẹ vô dụng thì mẹ đã vui mừng đến bái lạy ông trời rồi.”
Mũi của Hiểu Thanh chua xót, nhưng Trương Bình không giỏi thể hiện nên cô chỉ có thể siết chặt vòng tay, ôm bà chặt hơn. Ngay cả khi họ ngủ trên giường ở quê nhà trong dịp Tết, họ cũng chưa bao giờ ôm nhau chặt chẽ như vậy.
Thì ra một cái ôm đáng giá hơn ngàn lời nói. Hiểu Thanh biết mẹ yêu cô, ngôi nhà mong manh, ngột ngạt và lạnh lẽo, nhưng ngay khi mẹ trở về, ngôi nhà trở nên có sức sống và ấm áp hơn, đây là may mắn, cũng là sức mạnh của cô.
—
Đêm đã khuya, Hiểu Thanh đóng sách lại, lấy điện thoại ra, nhìn thấy Trần Kỳ gửi cho cô một loạt tin nhắn.
Cô bấm vào giao diện trò chuyện, trả lời câu hỏi cuối cùng của cậu: “Không sao, tớ ổn rồi.”
Trần Kỳ ở đầu bên kia ngồi bật dậy trên giường: “Ổn như thế nào?”
Hiểu Thanh nghiêm túc gõ chữ: “Đôi khi nghĩ lại, mẹ cũng không đặt áp lực lớn cho tớ như vậy, mẹ rất mạnh mẽ, cũng rất hiểu tớ, tớ không nên vừa gặp thất bại đã cảm thấy như trời sập được.”
“Trời sẽ không sụp xuống chỉ vì cậu được 96 điểm trong một kỳ thi.”
“Đúng vậy thật, tớ cứ luôn ám thị tâm lý với bản thân: Phải cố lên, phải chăm chỉ, không ngừng tiến bộ, nghe thì có vẻ lý trí nhưng thực tế là sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chứng tỏ bản thân. Tuy nhiên, tớ đã quen biến nhẹ thành nặng rồi, muốn biến nặng thành nhẹ là không thể.”
Trần Kỳ biết cô lại bắt đầu tự kiểm điểm. Điều này khiến cậu nhớ lại buổi sáng ngày hôm nay trong lớp học, vốn dĩ cậu định an ủi cô, nhưng hoàn cảnh không an toàn, cô lại chỉ im lặng, khiến cậu chỉ có thể lắp ba lắp bắp. Bây giờ xem ra sự an ủi của cậu không có tác dụng là một chuyện tốt, cậu cũng không phải là người duy nhất Hiểu Thanh có thể nói chuyện cùng khi cô thất vọng, bản thân cô cũng có thể tìm được người và cách để dựa dẫm vào.
Trần Kỳ ngồi thẳng trên giường, do dự vài giây rồi gửi cho cô hai liên kết.
Là khóa học Toán trực tuyến mà cậu tìm được: “Tớ có xem thử mấy khóa, giáo viên đầu tiên dạy cơ bản, chi tiết và chậm rãi hơn, biết kể chuyện cười, cách trình bày trên bảng chỉ ở mức trung bình. Người thứ hai là một cô giáo, nghiêm túc, cứng nhắc, hơi giống Hồ Lê, bất kỳ đề nào được cô ấy giảng qua đều có cảm giác như biến thành chuyện nhỏ vậy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hiểu Thanh nghe cậu nhấn vào liên kết, xem mỗi liên kết trong vài phút. Sau khi thoát ra ngoài lần nữa, Trần Kỳ đã gửi liên tiếp cho cô vài tin nhắn: “Nếu cậu gặp phải một hai đề khó có thể hỏi tớ, còn muốn ôn tập một cách bài bản thì học theo giáo viên sẽ tốt hơn.”
“Trên mạng có rất nhiều tài liệu, cậu học không quen thì tìm thêm, giá chắc chắn sẽ rẻ hơn mua ở ngoài.”
“Kỳ nghỉ hè năm nay ngắn, cậu còn muốn đi làm thêm không? Nếu tài chính thật sự eo hẹp, cậu có thể mượn tớ, lì xì năm ngoái tớ vẫn chưa đụng tới.”
Hiểu Thanh không có nhiều chỗ cần tiêu tiền, lúc trước vẫn có thể làm một số việc vặt ở nhà máy nơi mẹ làm việc, nhưng năm nay sống trong huyện, đương nhiên là bất tiện. Lời giải thích và quan tâm của Trần Kỳ khiến trái tim cô ấm áp: “Cậu hơi tốt với tớ rồi.”
“Hơi tốt với cậu? Là hơi tốt hay là quá tốt đây, câu này có sai ngữ pháp không?” Trần Kỳ mở loa, nhìn ảnh đại diện nho nhỏ ở giữa, cười nói: “Tớ là lòng dạ Đường Tăng, cái đầu Trư Bát Giới, cậu tuyệt đối đừng khách sáo với tớ.”
Hiểu Thanh bị cậu chọc cười, không trả lời lại.
Trần Kỳ lại nói: “Cậu đừng có mở mỗi môn Toán, xem một lát lại mở môn Văn ra xem. Hiện nay thuật toán đề cử rất phát triển, nó biết cậu quan tâm cái gì thì sẽ cố gắng khiến cậu dành thời gian cho thứ cậu thích.”
Hiểu Thanh vẫn không trả lời, Trần Kỳ “alo” hai tiếng: “Sao thế, hiếm có dịp bị tớ đốc thúc, mới hai câu mà đã nghe không nổi rồi?”
Hiểu Thanh đột nhiên gọi tên cậu: “Sau này cậu muốn học ngành kỹ thuật điện sao?”
Trần Kỳ sững sờ, kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Hiểu Thanh nhớ lại cái ngày cậu nhờ cô đưa quýt cho Viên Viên, có một cậu bạn đứng trước bảng thành tích nói chuyện với cậu, lúc cô đi ngang qua thì tình cờ nghe được: “Cậu còn muốn ra Bắc học đại học không?”
“Ừm, dù sao thì tớ lớn như vậy rồi còn chưa ra Bắc bao giờ.”
“Vậy… chúng ta có thể học cùng một thành phố không?”
Trần Kỳ tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”
Hiểu Thanh nắm chặt lòng bàn tay: “Là không thể hay cậu không muốn?”
Trần Kỳ tắt loa, áp điện thoại vào tai: “Sao lại không muốn? Chỉ là tại sao chúng ta chỉ có thể học cùng một thành phố mà không phải là cùng một trường vậy?”
Hiểu Thanh nói: “Nhưng tớ học không nổi ngành kỹ thuật điện.”
“Cậu muốn học ngành gì?”
“Báo chí.”
“Được, để tớ tra thử xem có trường đại học nào có chuyên ngành trọng điểm là điện và báo chí luôn không.”
Hiểu Thanh nói: “Chắc là không, có rất ít trường khoa học và công nghệ nào lại mạnh về các ngành khối xã hội.”
“... Cũng đúng.” Trần Kỳ chuyển chủ đề: “Vậy nên cậu xem, ngay cả trường học cũng khó có thể giỏi cả xã hội và tự nhiên, càng đừng nói đến chúng ta.”
Hiểu Thanh bật cười, làm khó cậu phải đổi cách để xoa dịu trái tim cô.
Trần Kỳ còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn thời gian, cậu đành phải cắt ngang: “Vậy… hôm nay chúng ta nói tới đây thôi. Cậu không được thức khuya đó.”
Hiểu Thanh “ừm” một tiếng rồi nhanh chóng cúp máy.
Trần Kỳ bỏ điện thoại xuống, nằm ngửa ra, rồi lăn qua lăn lại cầm điện thoại lên xem tới xem lui.
Hiểu Thanh không chỉ cảm nhận được tình cảm của cậu mà sau khi nghe cậu lảm nhảm còn muốn học cùng thành phố với cậu!
Tâm trạng cậu kích động, nở nụ cười ngọt ngào, úp mặt vào gối làm trò ngốc nghếch một lúc mới chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
—
Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng trước kỳ thi đại học, bố mẹ Diệp Ngọc Linh đã thuê một gia sư riêng cho cô ấy, còn thuê một căn nhà gần trường để ở chung với cô ấy.
Diệp Ngọc Linh hiểu rõ sự vất vả của họ, bản thân cô ấy cũng muốn tự mình phục thù nên từ đầu đến cuối không dám lơ là. Thành tích thi đại học của toàn trường Trung học số một năm nay không tốt bằng năm ngoái, top điểm cao không có Thanh Hoa Bắc Đại, top điểm thấp có rất nhiều người chỉ đậu tuyến ba, áp lực của kỳ thi đại học lại được chuyển qua cho khóa tiếp theo. Ngay khi lớp học bù bắt đầu vào cuối tháng 8, khối 11 đã chuyển qua khu khối 12. Diệp Ngọc Linh làm thủ tục học bán trú, về nhà ăn cơm mẹ nấu mỗi ngày, cô ấy đề nghị Hiểu Thanh cũng học bán trú, Hiểu Thanh chỉ nói mẹ cô phải đi làm, ở nhà không có người nên ăn ở trường thuận tiện hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
So với các khối khác, khối 12 có đặc quyền được phục vụ bữa ăn sớm hơn năm phút, Hiểu Thanh không cần cố tình tới trễ nữa, cô thường xuyên đi ăn chung với Viên Viên. Họ đã quen với việc đến nhà ăn ở lầu một, cũng thường thấy Trần Kỳ và các bạn nam lớp số 5 xếp hàng phía trước. Bình thường, Trần Kỳ và Hiểu Thanh không có nói chuyện, hai người chỉ nhìn nhau, có sự vui vẻ ngầm.
Ngày tháng giống như những chiếc đĩa ăn, liên tục được mang ra, thu về, rửa sạch, khử trùng rồi xếp chồng lên nhau chờ bữa ăn tiếp theo. Nửa học kỳ chớp mắt đã trôi qua, đã đến lúc đăng ký môn thi. Sau khi giáo viên giải thích xong những chỗ cần chú ý, học sinh sẽ bắt đầu trao đổi cách đăng ký. Có người nói số để nhận kết quả phải là số của bố mẹ, có người lại nói đó phải là số của bản thân, có người thì nói: “Các cậu đều điền số của tớ hết đi, nếu thi tốt thì tìm tớ nhận thưởng, thi không tốt tớ khóc thay các cậu trước.”
“...” Dù mạnh miệng là thế nhưng đúng là không có mấy người sẽ khóc lóc thảm thiết vì thi không tốt. Lùi lại một bước, lẽ nào thi đại học không tốt thì lập tức xong đời? Nếu bị lối suy nghĩ hạn hẹp này quấn lấy thì mới đúng là xong đời.
Sau khi đăng ký xong, các giáo viên chỉ ước học sinh miệt mài dùi mài kinh sử*, nhưng lại không dám dùng lời nói thúc ép quá mạnh. Họ tuần tra các lớp học thường xuyên hơn, bắt được học sinh trốn tiết cũng chỉ cảnh cáo bằng lời nói, không tóm chặt không buông. Tuy nhiên, ngay trong không khí thoải mái, khoan dung như vậy, vẫn sẽ có học sinh mắc lỗi.
*Bản gốc là 头悬梁 , 锥刺股 (trích trong Tam Tự Kinh): Tóc treo trên xà, kim chọc vào chân, dùng để chỉ việc treo tóc lên xà ngang hoặc lấy kim chọc vào chân để giữ sự tỉnh táo khi đọc sách, chỉ sự tự giác đọc sách mà không cần nhắc nhở, thúc giục.
Hiểu Thanh cũng là nghe Diệp Ngọc Linh nói, Trần Kỳ bị thầy Hoàng gọi đến nói chuyện - không chỉ có cậu, còn có Trương Dương, Khương Vĩ Hàng và đám học sinh nam khác, bọn họ trong giờ tự học trốn đi chơi bóng rổ, bị thầy Hoàng bắt tại trận.
Các tiết thể dục bị hủy bỏ hoàn toàn, ngoại trừ chạy bộ giữa giờ buổi sáng, học sinh có rất ít cơ hội vận động. Thầy Hoàng luôn quý mến hai học sinh đứng đầu Trương Dương và Trần Kỳ, nhưng thầy ấy không ngờ hai người họ sẽ bắt tay nhau trong chuyện này.
Thành tích không phải là kim bài miễn tử, thầy Hoàng vẫn rất công chính nghiêm minh, hình phạt vẫn như trước. Thứ bảy sau giờ học, Trương Dương dùng một nét bút cuối cùng viết xong bản kiểm điểm, cậu ta đang định đến văn phòng đưa cho giáo viên, vừa ra ngoài liền nhìn thấy Triệu Hiểu Thanh đi tới.
Đã lâu không gặp, ấn tượng của cậu ta về cô dừng lại ở lúc cô thi giữa kỳ được 642 điểm: “Tìm Trần Kỳ sao? Cậu ta ra ngoài lâu rồi.”
Ánh mắt Hiểu Thanh rơi vào bản kiểm điểm trong tay cậu ta.
“Lại là Diệp Ngọc Linh nói với cậu đúng không, chuyện xấu trong lớp không nên truyền ra ngoài, cậu ấy ngược lại rất vui vẻ truyền ra ngoài ấy chứ.”
“Cậu ấy nói thầy Hoàng nổi giận rồi.”
“Kệ thầy ấy đi.”
Hiểu Thanh nghe được sự tức giận từ giọng điệu của cậu ta: “Tâm trạng cậu không tốt?”
“Không tốt từ lâu rồi, buồn phiền thật.”
Hiểu Thanh nghĩ, cậu ta đã xếp hạng nhất trong hai năm này, trong mắt cô không khác gì một vị thần: “Được rồi, tớ giống như người nghèo không hiểu nỗi lo của người giàu vậy, tớ cũng không hiểu cậu thấy phiền chỗ nào.”
Trương Dương nhìn cô, đột nhiên mỉm cười: “Vậy cậu có muốn hiểu không?”
“Không muốn.”
“Không muốn thì cũng đợi tớ một lát, tớ đi nộp bản kiểm điểm đã.”