Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 44: Tiến về phía trước




Từ đỉnh đồi đến đường lớn của trường chỉ có mấy chục bước, mãi cho đến khi lá cây long não rơi xuống vai, Trần Kỳ mới nhận ra mình và Hiểu Thanh đã đi xuống.

Hiểu Thanh nhìn thấy xe đạp của cậu: “Thì ra cậu còn đạp xe.”

Cậu ngơ ngác nhìn cô.

“Không phải cậu nói sợ lạnh sợ ngã sao?”

“...”

“Trần Kỳ!”

Người được gọi như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nở nụ cười ngây ngô.

“Cậu cười gì thế?”

“Dọa chết tớ.” Trần Kỳ lại gần: “Tớ còn tưởng cậu sẽ không nói chuyện với tớ nữa.”

“...” Hiểu Thanh trừng mắt nhìn cậu: “Ra là cậu dự định như vậy.”

“Không có, chỉ là vừa rồi tớ hơi hoang mang thôi.” Trần Kỳ thẳng thắn nói.

Hiểu Thanh hỏi: “Hoang mang cái gì?”

“Cậu cứ quay lưng lại với tớ, tớ còn tưởng mình nói sai gì đó khiến cậu không vui.”

Hiểu Thanh mới ngượng ngùng nói với cậu chuyện cô xấu hổ đến mức không biết phải đối mặt như thế nào. Cô hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt sớm đã trở lại bình thường: “Nhưng sao tớ lại nhớ là cậu đang nhận lỗi chứ?”

Trần Kỳ không trả lời, chỉ nhìn cô mỉm cười.

Nếu không có bạn học đi ngang qua, có lẽ họ sẽ tiếp tục làm những bức tượng điêu khắc trong đình, còn bây giờ, cậu lại đối mặt với người làm cậu nghẹn họng là Hiểu Thanh, đột nhiên lại cảm thấy cứng đờ như rơi từ trên trời xuống. Những lo lắng và hồi hộp đó đã bị cơn gió lạnh cuốn đi, thay vào đó là niềm vui khó tả sau khi đã biết được ý tứ của đối phương.

“Triệu Hiểu Thanh.”

“Làm gì?”

Trần Kỳ đá chân chống xe đạp: “Tớ đưa cậu về nhà.”

“Đưa thế nào?”

Trần Kỳ nói: “Đi bộ về.”

“Thôi khỏi đi.” Hiểu Thanh không muốn cậu đi đường vòng, cô cùng cậu đi đến cổng trường: “Không phải bình thường lúc cậu đạp xe đều đeo găng tay sao?”

Găng tay ở trong cặp, Trần Kỳ lười đeo. Gió lạnh đến không thể chịu nổi, nhưng đạp xe được hai cây số thì lại nóng lên, đến khi cậu cảm thấy đôi tay đeo găng dính chặt lại, cậu đành phải cởi ra: “Tớ chê phiền.”

Hiểu Thanh nhắc nhở: “Vậy cậu cẩn thận bị lạnh cóng.”

“Không sao, mùa đông đã qua hơn nửa, muốn lạnh phải lạnh từ lâu rồi.”

Lời ngụy biện gì thế này, Hiểu Thanh không tin: “Nhưng mặt cậu đỏ bừng vì lạnh kìa.”

Trần Kỳ nghĩ, mặt cậu đỏ không phải vì lạnh: “Không phải cậu cũng vậy sao?”

“...” Hiểu Thanh không tự nhìn chính mình được nên đưa tay sờ thử, dường như không còn nóng như lúc nãy. Cô muốn giải thích nhưng khi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Trần Kỳ.

Trần Kỳ không né tránh, nhưng cô lại vô thức né tránh. Sau đó nghĩ lại, sao mình phải tránh? Vì vậy cô quay đầu lại lần nữa, ánh mắt của Trần Kỳ vẫn chăm chú như cũ, chân thành, mang theo ý cười, tựa như hôm nay ánh nắng trong suốt nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Vậy nên trái tim của Hiểu Thanh cũng nhẹ nhàng rung rinh theo.



Đêm đã khuya, căn phòng tối đen một mảnh.

Trần Kỳ thử trùm chăn lên đầu, cũng thử lật người vùi mặt vào gối, nhưng tâm trạng của cậu vẫn như đoàn tàu ra vào đường hầm, cứ nhấp nháy không ngừng.

Sau khi nín thở vài giây, cậu lại đầu hàng, nhấc chăn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nước lạnh đẩy lùi sự rối rắm, làm má cậu nóng bừng từ trong ra ngoài. Cậu cố gắng tìm kiếm bước ngoặt trong cuộc tra tấn liên tục này, nhưng mọi thứ đều đi ngược lại sự mong đợi, điều hiện lên nhanh nhất trong đầu vẫn là cảnh cậu tạm biệt Hiểu Thanh - Hiểu Thanh nhất quyết không để cậu đưa cô về, rẽ vào một con đường nhỏ rồi phất tay với cậu, vài giây lúc cô phất tay dường như bị kéo dài vô tận, khiến tất cả những điều cậu muốn nói, những điều cậu ngập ngừng và những điều cậu chưa nói, cũng không cần phải nói đều bị bỏ lại giữa ngã tư đông đúc.

Có vẻ như cậu vẫn chưa tỏ tình với cô, nếu đó được tính là một lời tỏ tình… Ông trời ơi, làm sao có thể tính vậy được? Thậm chí đến một câu tương tự như “thích cậu” mà cậu còn không nói với cô, nên thảo nào cô hành động như không có chuyện gì xảy ra... Ồ, chờ đã, lẽ nào mày còn muốn xảy ra chuyện gì nữa? Trần Kỳ nghiêm khắc chỉ tay vào chính mình, chỉ cần mày hơi kiềm chế một chút thì cũng không cần cứ nghĩ tới nghĩ lui như bây giờ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu như nói cậu cũng xem như khá bình tĩnh trước mặt Hiểu Thanh, khá bình tĩnh khi về nhà với ông bà nội, vậy thì sau khi không có việc gì làm, không có việc gì đáng lo, cậu chỉ có thể một mình đu đưa tới lui trên chiếc xích đu.

Trước khi đi ngủ, nhiều lần cậu tự nhủ không được liên lạc với Hiểu Thanh, kết quả là nhịn tới bây giờ, cảm giác bất an càng ngày càng trầm trọng. Liệu Hiểu Thanh có giống như cậu không? Thì ra việc nói hay không nói đều hao tâm tổn sức như vậy? Cậu không khỏi tự trách mình lỗ mãng, trước không nói sau không nói, lại cứ phải nóng đầu mà nói trước kì thi cuối kỳ, lỡ nó ảnh hưởng đến điểm số của cô thì sao, lỡ cậu thi không tốt thì sao, dù là ai trong hai người bọn họ bị điểm thấp đều có nghĩa là họ không lý trí đúng không? Nếu đúng như vậy, Hiểu Thanh có trách cậu hay thấy hối hận không?

Lúc này, Trần Kỳ rất muốn tìm người để tâm sự, nhưng cậu không thể tìm Vương Tư Tề được bởi vì Vương Tư Tề sẽ cười nhạo cậu, sau đó thì không đợi được mà đi tìm Hiểu Thanh xác minh.

Cậu cũng không thể tìm Lôi Lập Thao, tình yêu của Lôi Lập Thao còn chưa xuất hiện, nhất định sẽ quấn lấy cậu hỏi đủ thứ, mà những câu hỏi này ngay cả cậu cũng không trả lời được.

Thế là cậu về phòng, lật tới lật lui trên giường cứ như lật một cuốn sách, cuối cùng không chịu được nữa, chỉ có thể duỗi hai chân, ra sức nhắm mắt lại. Chỉ là, lúc cậu đang cồn cào lo âu ở bên đây thì Hiểu Thanh ở bên kia đã ngủ say, thậm chí còn ngủ ngon hơn trước.

Những phiền muộn trong khoảng thời gian này đều đã không còn: Cô đã tìm Trương Dương, thẳng thắn với cậu ta; cô đã hỏi Trần Kỳ những vấn đề cô muốn hỏi, Trần Kỳ cũng cho cô câu trả lời mà cô muốn.

Điều này khiến cô cảm thấy thật thần kỳ, từng có lúc cô và Trần Kỳ không ưa nhau, cô mắng cậu lười biếng, hèn nhát và không có tham vọng, cậu chê cô bướng bỉnh, hung dữ và đạo đức giả, vậy thì sao bây giờ cô nhìn cậu chỗ nào cũng đều thấy tốt vậy chứ, hai người họ từ lúc nào đã đặt từng ánh mắt, từng câu nói của đối phương vào trong tim rồi?

Hiểu Thanh nghĩ đến nụ cười của Trần Kỳ, dáng vẻ của cậu, cả sự trấn an và thư giãn cậu mang đến cho cô. Dường như như ở bên cậu, cô không phải suy nghĩ về những điều khiến cô lo lắng. Một người ấm áp như cậu sao lại thích cô được chứ? Cô không xinh đẹp cũng không dịu dàng, hơi nhạy cảm lại còn nóng nảy. Tuy nhiên, Trần Kỳ đã khen cô thông minh - mặc dù điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng dường như cô không hề nghi ngờ đây là sự cố ý tương tự như Trương Dương - cô tin Trần Kỳ sẽ không lừa cô.

Hiểu Thanh càng nghĩ càng cảm động, hôm nay cô đã giải quyết được hai việc quan trọng, khi đi học lại cô chắc chắn có thể yên tâm học hành. Cô sẽ không để điểm số của mình bị ảnh hưởng. Sau khi loại bỏ sự can thiệp từ bên ngoài và làm rõ cảm xúc của bản thân, cô không có lý do gì để thất bại trong lĩnh vực mà mình giỏi.

Thế là cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, đánh một giấc dài và trọn vẹn.



Tám giờ sáng, bà nội đợi suốt vẫn không đợi được Trần Kỳ, không nhịn được bèn lên lầu đẩy cửa phòng cậu: “Kỳ Kỳ, gà ăn no đẻ trứng rồi, sao cháu còn…”

Bà ngừng lại, chăn bông trên giường đã được gấp gọn gàng nhưng lại không thấy người đâu. Bà vừa xuống lầu vừa gọi điện cho ông già nhà mình, bên kia nhanh chóng trả lời: “Kỳ Kỳ đang giúp tôi hái rau cải ngoài đồng, bà vội cái gì… Húp cháo? Cháu nó không muốn, mới nãy tôi cho nó ăn hai củ khoai lang rồi.”

Ông nội nói xong thì cúp máy: “Bà nội cháu nhìn không rõ nên không thấy cháu ra ngoài.”

Trần Kỳ cười cười, thở ra khói trắng, bỏ rau cải đã hái vào giỏ tre.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ông nội nhớ hôm nay Trần Kỳ dậy sớm hơn bố mẹ nó, sau khi bố mẹ đi làm thì cùng ông ra đồng: “Ở trường học mệt như thế, tuần sau còn thi cuối kỳ, cháu nên ngủ nhiều hơn.”

Trần Kỳ không dám nói đêm qua cậu đã thức đến tận sáng sớm. Với tư chất tâm lý như vậy, đừng nói là ra chiến trường, ngay cả trong phòng thi cũng chắc chắn bại trận.

Cậu hỏi ông nội: “Còn phải hái thêm bao nhiêu nữa ạ?”

“Hái thêm vài cái nữa đi, rau cải thì không sợ hái nhiều, nấu canh cần dùng, rau sắn muối chua cũng cần dùng, chỉ là mẻ này có hơi muộn.” Ông nội lẩm bẩm trong miệng: “Chắc hái thêm chút cải bẹ, ông đi mua đậu phụ và thịt ở trong trấn để bà nội làm bánh trôi cho cháu ăn.”

Trần Kỳ không thích ăn bánh trôi nhưng cậu biết ông nội thích: “Được ạ, để cháu xuống thị trấn mua, ăn xong rồi cháu mới đến trường.”

“Được rồi.” Ông nội lấy găng tay trong giỏ tre ra đeo vào, sau đó cầm bình giữ nhiệt uống nước. Có Trần Kỳ ở bên cạnh, ông luôn không cần phải tự mình làm việc. Ông cảm thấy số mình rất tốt, con trai chăm chỉ, con dâu hiền lành, cháu trai thông minh và hiếu thảo. Một đứa trẻ hiếu thảo tính cách sẽ không quá xấu, lớn lên cũng không cần lo nó sẽ trở nên hư hỏng.

“Kỳ Kỳ.”

“Dạ?”

“Cháu định thi đại học gì?”

Trần Kỳ đứng thẳng người: “Sao đột nhiên ông lại hỏi chuyện này?”

“Ông nghe người ta nói chuyện trong quán trà, có nhiều người còn lớn tuổi hơn ông, cứ nói đến cháu trai cháu gái là không thể dừng được, có đứa làm quân nhân, đứa làm giáo viên, đứa làm trong nhà nước, hễ là chỗ làm việc tốt thì đều phải thi mới vào được à?”

Trần Kỳ ừm một tiếng: “Chắc chắn rồi ạ.”

“Khi còn ở trường là học sinh thì phải thi, không còn là học sinh nữa cũng phải thi, sao thi mãi không hết thế?” Ông nội cười một tiếng: “Bà nội cháu tuổi đã cao, ông nghĩ nếu trong nhà có bác sĩ thì tốt, ông nghe mẹ cháu nói muốn để cháu làm trong nhà nước, còn bố cháu lại nói đùa làm ông chủ là oai phong nhất, còn bản thân cháu muốn làm gì?”

Trần Kỳ bị ông nội hỏi như vậy liền nhớ lại lời cậu đã nói với Lôi Lập Thao, cậu muốn trở thành một thợ điện giống bố, nhưng ít nhất cậu phải giỏi hơn bố, có tay nghề giỏi đến mức không cần lo chuyện ăn uống: “Ông nội, nếu cháu nói sau này cháu muốn ở nhà, tùy tiện tìm một nơi làm việc, ông có chê cháu không có tiền đồ không?”

“Không có tiền đồ? Trên thế giới này, người không có tiền đồ rất nhiều, người có tiền đồ lại càng ít.” Ông nội an ủi cậu: “Cháu chịu ở nhà thì tốt, ở nhà có đất, ông sẽ dạy cháu làm thế nào để trồng lương thực, trồng cây và trồng rau, làm nông dân chắc chắn không bao giờ bị đói.”

Trần Kỳ ồ một tiếng: “Sau đó những người trong quán trà khoe cháu của họ đều thi đậu, ông chỉ có thể nói cháu không thi đậu.”

“Không thi đậu thì không thi đậu.”

Trần Kỳ bật cười. Khả năng thích nghi trong mọi hoàn cảnh của cậu chắc hẳn là phần lớn được thừa hưởng từ ông nội. Thấy cậu không trả lời, ông nội tưởng cậu ngoài mặt không để tâm nhưng trong lòng rất muốn thi đậu: “Lớp cháu nhiều người thông minh không?”

“Nhiều ạ.”

“Chúng ta không so với mấy người đó, Kỳ Kỳ, vui vẻ là quan trọng nhất.”

Trần Kỳ nghĩ, gần đây cậu đã đủ may mắn, đủ hạnh phúc rồi. Cậu tăng tốc, hái hai giỏ lớn đầy rau cải rồi dùng đòn gánh khiêng về nhà.

Ông nội muốn giúp, nhưng Trần Kỳ ngăn lại: “Cháu khiêng được.”

“Cháu khiêng không quen nên phải tì vai.”

“Làm gì có cách khiêng nào mà không tì vai chứ.” Trần Kỳ trấn an ông nội: “Sức cháu rất lớn.”

Ông nội đang bảo vệ từ phía sau: “Cháu lấy sức từ đâu thế?”

“Tập luyện là có ạ.” Đúng như Hiểu Thanh nói, chạy đường dài có thể luyện được, làm bài tập cũng vậy, thể lực và sự dũng cảm còn không luyện được sao?

Với gánh nặng trên vai, Trần Kỳ dọc theo bờ ruộng, mỗi bước chân đều vững vàng.