Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 25: Ngu ngốc




Thời tiết cuối thu thật khó đoán.

Xe buýt đi được nửa đường bỗng gặp một trận mưa, đợi khi đến thị trấn Vĩnh Hiền, cơn mưa biến thành những sợi chỉ bạc nhè nhẹ rơi trong không khí.

Trần Kỳ xuống xe, chào tạm biệt Vương Tư Tề rồi đi bộ đến trạm xăng, gần trạm xăng là điểm đón xe buýt từ thị trấn Vĩnh Hiền đến làng Trần Gia.

Mưa rơi lả tả, Trần Kỳ bước nhanh hơn, trên đầu có một bóng đen nhỏ hạ xuống.

Là Hiểu Thanh đuổi theo cậu: “Sao cậu không lấy ô ra?”

Thật ra cái ô ở trong cặp, nhưng Trần Kỳ lại lười lấy: “Mưa không lớn lắm.”

Cậu cúi người sang một bên, suy nghĩ một lúc rồi chui vào dưới ô của cô: “Cậu không về nhà à?”

Hiểu Thanh giơ cao tay cho vừa với chiều cao của cậu: “Tớ đi trạm xăng trước, bên đó có cửa hàng bán xe đạp điện và xe đạp.”

Ban đầu, Hiểu Thanh cho rằng một chiếc xe sẽ có giá vài ngàn, nhưng sau khi tìm kiếm một lượt trên ứng dụng mua sắm, cô phát hiện những chiếc xe rẻ hơn thì chỉ cần vài trăm. Cô nghĩ đến chuyện đến cửa hàng so sánh giá, nếu có chiếc phù hợp thì cố gắng mua càng sớm càng tốt.

Trần Kỳ tò mò hỏi, Hiểu Thanh bèn nói là do cô muốn đạp xe đến trường. Cô không đủ tiền mua một chiếc xe cao cấp có thể điều chỉnh tốc độ, loại cô muốn mua là loại có giỏ và ghế sau, đằng trước có thể để đồ, đằng sau có thể để áo mưa và cặp sách.

Nghe xong, Trần Kỳ nói: “Đã nhiều năm nay, đường quốc lộ không được mở rộng, đường dành cho người đi xe đạp vừa hẹp vừa bị một dãy nhà lấn chiếm. Bố mẹ cậu có thể yên tâm để cậu tự đạp xe được không?”

“Tớ muốn đi thử.”

“Vậy tớ đề nghị cậu đi vòng qua khu công nghiệp. Ở đó đường mới, bằng phẳng, ít đèn giao thông. Đến ngã tư Đại lộ Doanh nhân thì rẽ phải, đi về hướng trường Trung học số một.”

Hiểu Thanh: “Khu công nghiệp ở đâu?”

“Về phía tây, cách đây khoảng 3km. Không phải cậu sống ở thị trấn sao?”

“Tớ là người làng Triệu Gia, không phải trấn Vĩnh Hiền.” Hiểu Thanh chỉ quen thuộc với đoạn đường từ trường cấp hai về nhà.

“Cậu sống ở đâu thì là người ở đó.” Trần Kỳ không để ý nói: “Cậu nhìn vào bản đồ, nhìn hướng dẫn chỉ đường là biết thôi.”

Hiểu Thanh lại hỏi: “Vậy cậu nhớ hết các đoạn đường xung quanh à?”

“Gần như vậy.” Cậu đều đã lượn mấy vòng quanh mấy cái ngóc ngách trong kỳ nghỉ hè.

“Cậu từng đến khu công nghiệp chưa?”

“Ừm.” Trần Kỳ biết rất rõ. Bên trong khu có nhiều nhà máy lớn nhỏ, sản xuất khăn, hàng dệt gia dụng, vải bò, khung ảnh, văn phòng phẩm và mỹ phẩm, ở cuối phía tây là tập đoàn phần cứng đã niêm yết, còn ở cuối phía đông là nhà máy sản xuất năng lượng điện mới còn đang xây dựng, được xúc tiến đầu tư xây dựng vào năm ngoái.

Hiểu Thanh nhìn cậu chậm rãi ngáp: “Cậu buồn ngủ lắm à? Vừa rồi trong xe ồn ào như thế mà cậu suýt thì đã ngủ quên.”

Chiếc xe đạp điện đi ngang qua vang lên hai tiếng bíp bíp, Trần Kỳ nắm lấy tay cầm của cái ô, để cô đi sát phía bên phải: “Giáo viên lớp tớ rất dài dòng, cũng rất để tâm, bắt bọn tớ phải học tập chăm chỉ, buổi tối có hơi mất ngủ, ngủ cũng không được ngon.”

“Là vì cuộc thi sao?”

“Ừm, cậu cũng biết tớ không có khả năng chịu áp lực mà.” Nếu như nói cấp hai trong lớp chỉ có một Triệu Hiểu Thanh, vậy thì một nửa số bạn nữ trong lớp cấp ba bây giờ chính là Triệu Hiểu Thanh. Mọi người đều rất tự giác, điều này làm cậu cảm thấy như bị bao vây, rất ngột ngạt.

Cậu không đợi được câu trả lời của Hiểu Thanh, Hiểu Thanh cũng đột nhiên không biết nên nói cái gì. Cô lặng lẽ nhìn cậu, nhớ rằng đây là lần hai người họ gần nhau nhất, nhưng khoảng cách lại xa hơn bao giờ hết. Không phải ai cũng có thể giành được một suất tham gia cuộc thi, điểm trung bình lớp số 5 đứng nhất toàn khối nhưng cô lại luôn lạc lõng trong đó, đả kích mà môn Vật lý mang đến cho cô thậm chí đã vượt qua sự tự tin mà Ngữ văn mang lại.

Trần Kỳ nhìn cô: “Cậu sao vậy?”

“Không có gì.” Hiểu Thanh tránh ánh mắt của cậu, không muốn bị cậu cười nhạo nên cô tùy ý hỏi: “Cậu và Diệp Ngọc Linh vẫn ngồi cùng bàn à?”

“Ừm.”

“Các bạn nữ lớp cậu rất giỏi đúng không.”

“Giỏi.” Trần Kỳ nhớ lại điểm số của Hiểu Thanh: “Môn Vật lý của cậu sao thế? Tớ thấy mấy lần rồi cậu đều không đủ điểm.”

Không nhắc đến còn được, vừa nói đã đạp trúng chỗ đau của Hiểu Thanh.

“Lớp của cậu toàn nhân tài ẩn dật, không có ai kèm cậu à?”

“Có, nhưng tớ quá ngốc.” Hiểu Thanh nghĩ thầm, học sinh giỏi như Trương Dương không phải do giáo viên dạy mà ra, học sinh ngốc như cô cũng không thể chỉ cần dạy một hai buổi là hiểu bài: “Tớ không muốn học tiếp.”

Cô vốn tưởng rằng Trần Kỳ sẽ cười ha ha hai tiếng, nói cô cũng có ngày này, nhưng cậu lại chỉ ngáp dài: “Không muốn học thì đừng học nữa, lớp 11 chọn khối xã hội là được rồi.”

“Khối xã hội ở đâu ra? Chính trị, Lịch sử, Địa lý? Sao tớ lại nghe Trương Dương nói khóa này của chúng ta có thể sẽ không còn mấy môn đó nữa?”

Kể từ khi cải cách kỳ thi đại học, ngoài các môn Ngữ văn, Toán và tiếng Anh là bắt buộc thì có thể chọn ba trong số bảy môn còn lại, nhà trường sẽ dựa theo số lượng học sinh mà tổ chức lớp học hợp lý. Hai môn xã hội và một môn kỹ thuật, gồm công nghệ thông tin và kỹ thuật dân dụng, trước đây là môn bắt buộc trong các kỳ thi, Hiểu Thanh không muốn chọn.

Trần Kỳ hiểu nỗi lo lắng của cô, trước đây trường Trung học số một có 12 lớp tự nhiên và 2 lớp xã hội, số lớp đã có sự chênh lệch: “Tớ nghĩ là dù có thêm lớp kỹ thuật hay không thì đều sẽ giữ lại 1 lớp xã hội. Trước đây, lúc còn thi tổng hợp cả tự nhiên lẫn xã hội, người giỏi tự nhiên có thể thi được 278 điểm, thi xã hội được 250 mấy điểm xem là cao rồi. Nhưng hiện nay đều áp dụng quy tắc xếp hạng, nghĩa là một bài kiểm tra đạt 87 trên 100 điểm, miễn là xếp hạng cao thì vẫn có thể chung nhóm với 97 hoặc 100 điểm, cho nên tự nhiên và xã hội thực ra cũng giống nhau.”

Hiểu Thanh cân nhắc thực tế: “Nhưng thứ hạng này là của toàn tỉnh, làm sao tớ có thể lọt vào top 3%?”

“Sao lại không thể?” Trần Kỳ nghiêm túc nói: “Thật ra, nhìn tổng thể thì chênh lệch điểm số môn xã hội nhỏ, biến số lại lớn, chúng ta cũng không chắc chắn sẽ kém hơn học sinh thành phố. Nhưng với môn Vật lý, chất lượng học sinh và giáo viên các trường trung học ở nông thôn không thể nào sánh kịp với các trường trong thành phố lớn. Việc hướng dẫn luyện thi là chuyện bình thường ở họ, trình độ khoa học tự nhiên cũng vượt trội hơn so với chúng ta. Chỉ có một số ít học sinh giỏi của chúng ta có thể đạt được trên 90 điểm, trong khi phần lớn chỉ đạt từ 60 đến 70 điểm. Nếu Trung học số một cân nhắc đến tỷ lệ sinh viên đậu đại học thì chắc chắn sẽ giảm bớt số lớp Vật lý.”

Hiểu Thanh cảm thấy cậu phân tích rất có lý: “Cho nên mặc dù chủ trương là để mọi người chọn bất cứ môn gì họ muốn, nhưng thực tế là không thể thực hiện được. Cũng giống như trường Trung học số một không bố trí đủ giáo viên cho từng tổ hợp môn học.”

Trần Kỳ gật đầu: “Tớ đoán sang năm mới điều chỉnh, lớp số 5 sẽ là lớp tự nhiên duy nhất có môn Vật lý, và lớp số 14 sẽ là lớp xã hội duy nhất.”

Hiểu Thanh hơi sửng sốt: “Tại sao?”

“Tớ chỉ đoán bừa thôi.” Trần Kỳ dựa vào việc giáo viên dạy Vật lý lớp số 5 là phó trưởng ban, giáo viên chủ nhiệm lớp số 14 là giáo viên môn Lịch sử nổi tiếng, mà những người như giáo viên chủ nhiệm và lãnh đạo thường sẽ không bị thay đổi dễ dàng.

Hiểu Thanh nghĩ ngợi: “Vậy tới lúc đó cậu sẽ chọn Vật lý à?”

“Nếu có lớp tớ sẽ chọn, bàn về mức độ yêu thích, môn Toán đứng đầu, Vật lý đứng thứ hai.”

Nếu làm những gì mình giỏi thì sẽ cảm thấy có ý nghĩa, Hiểu Thanh trầm mặc, trong khi cô còn đang nghĩ về việc không đạt điểm đậu một môn học thì Trần Kỳ đã bỏ xa cô về mặt nhận thức và tâm lý.

“Khoảng cách của chúng ta thật là lớn.”

Trần Kỳ không hiểu: “Cái gì mà khoảng cách?”

“Điểm số, còn có cách nhìn nhận sự việc.” Hiểu Thanh buồn rầu nói: “Ngay cả top 200 tớ cũng không vào được, tên của cậu lại được in trên bảng điểm đầu tiên, tớ còn tưởng mình đã thu thập đủ nhiều thông tin liên quan đến kỳ thi đại học, nhưng những gì cậu biết và nghĩ đến thậm chí còn nhiều hơn những gì giáo viên đã nói với tớ, còn có…”

Hiếm khi Trần Kỳ nhận được sự khen ngợi từ cô: “Còn có…?”


“Còn có cậu chơi thể thao cũng không tệ, cậu có thể chạy đường dài, có thể chơi bóng rổ, chỉ là cậu lười chứ không phải không biết.”

Trần Kỳ phát hiện hôm nay cô có chút không bình thường: “Cậu bị cái gì kích thích thế?”

“Tớ không có.”

“Cậu có bao giờ khen tớ như thế đâu.” Trần Kỳ cầm ô tiếp tục đi về phía trước, thấy cô làm thinh liền đưa tay chạm nhẹ cô một cái.

Gió mùa thu đổi hướng, Trần Kỳ nghiêng ô về phía cô, che đi đôi vai nhỏ bé hơn cậu: “Giữa tớ và cậu không có khoảng cách, chỉ có khác biệt thôi. Cho tới bây giờ, khác biệt lớn nhất chính là tớ có thể tự điều chỉnh bản thân, còn cậu thì không.”

Hiểu Thanh phản bác: “Tớ cũng có thể.”

“Đợi khi nào cậu biết cười nhiều hơn là ủ ê, cau có mặt mày rồi hãy đến nói cho tớ biết cậu có thể hay không.” Trần Kỳ nói: “Con người một khi khép mình lại thì không khác gì ếch ngồi đáy giếng cả. Người đó sẽ cho rằng bầu trời chỉ lớn chừng đó, rồi sẽ sụp đổ và sẽ kết thúc nếu nó sụp đổ. Tớ nghĩ bây giờ cậu đang quá căng thẳng rồi, mở miệng ngậm miệng đều chỉ biết có điểm số, thứ hạng, khi thất bại thì lập tức có phản ứng tiêu cực. Nhưng nếu cậu thử cố gắng chia sẻ cảm xúc của mình với người khác, thử chủ động tìm thứ gì đó để thư giãn và giải trí, thoải mái giao lưu thay vì những kiến ​​thức cứng nhắc thì sẽ làm cậu giống một người bình thường hơn.”

“...” Vẻ mặt của Hiểu Thanh từ nghi ngờ chuyển sang giận dữ: “Cậu đã mắng tớ không bình thường hơn một lần rồi đó.”

“Không có mắng, là nhắc nhở.” Trần Kỳ nói: “Việc học không phải là tất cả trong cuộc sống, khi cậu dồn hết tâm sức vào đó, cậu sẽ bị nó trói buộc.”

Hiểu Thanh không chịu thua: “Cám dỗ mới là trói buộc đó.”

“Vậy là cậu thích học, hay là thích việc xếp hạng nhờ vào học tập đây? Sau mỗi lần thi trượt cậu có còn động lực để tiếp tục học không? Cậu muốn trở nên xuất sắc, được người khác công nhận. Kiểu suy nghĩ này không phải là một loại cám dỗ ư?”

“Không đúng, đây là động lực.” Hiểu Thanh hỏi ngược lại cậu: “Lẽ nào cậu không muốn được người khác công nhận sao?”

“Muốn chứ, tớ muốn được người tớ thích công nhận tớ.”

“Vậy là đúng rồi, cậu muốn được người cậu thích…” Hiểu Thanh đột nhiên ngừng lại, cô có nghe nhầm không?

“Cậu vừa mới nói… cậu cũng có người mình thích?”

Trần Kỳ chăm chú nhìn cô: “Cái gì gọi là ‘cũng’?”

Hiểu Thanh thầm kêu “trời đất”, là Diệp Ngọc Linh lây cho cậu hay là cậu lây cho Diệp Ngọc Linh? Hai người họ lại ăn ý ngầm đến mức này, đến mức đều có những suy nghĩ không phù hợp: “Cậu cũng muốn yêu đương à?”

“...”

“Cậu thích bạn nữ nào trong lớp cậu à?”

Trần Kỳ phủ nhận.

“Vậy cô ấy học lớp nào? Tên là gì thế?”

Trần Kỳ: “Sao tớ phải nói với cậu?”

Hiểu Thanh suy đoán: “Điểm số của cô ấy có cao không?”

“Không cao, cô ấy là một đứa ngốc.”

“... Hả?”

Nhìn vẻ ngạc nhiên và mù tịt của cô, Trần Kỳ bỗng kích động muốn nhéo mặt cô, nhưng cậu đã nhịn lại, chỉ trả lại ô cho cô: “Phía trước có cửa hàng bán xe đạp.”

Lúc này, Hiểu Thanh mới nhận ra rằng họ đã đi quá xa.

Trần Kỳ nói xong bèn rời đi, Hiểu Thanh nhìn theo bóng lưng của cậu, nói: “Cậu cầm ô mà dùng!”

Sau đó, cô nhìn thấy cậu vừa đi vừa lôi từ trong cặp ra một chiếc ô lớn màu xanh dương.

“...”

Mưa càng lúc càng lớn, Hiểu Thanh cầm cán ô, không lập tức quay người lại.

Cô hơi ngạc nhiên, Trần Kỳ thế mà lại có người mình thích.

Rồi không hiểu sao cô lại cảm thấy phảng phất có chút hụt hẫng và thất vọng.

Thì ra cậu thích một đồ ngốc có điểm số không cao.