Hàng người đi lấy nước bắt đầu tiến về phía trước, một bạn học lớp bên cạnh đi ngang qua gọi Trần Kỳ, thấy cậu đang bận nói chuyện với người khác, Hiểu Thanh bèn trở về phòng học trước.
Trên ghế của Trần Kỳ có một chồng sách xếp lên nhau để chắn tầm nhìn từ trên xuống của giáo viên. Hiểu Thanh dời bình nước của cậu đi, thoáng nhìn thấy dòng chữ “Tài liệu ôn tập nội bộ, vui lòng không phát hành ra ngoài” được in ở góc tờ đề thi lộ ra trong đống sách.
Đây là cái gì?
Cô kìm nén sự tò mò của mình, đợi cho đến khi chủ nhân của chỗ này quay lại.
“Pha với nước lạnh nên không nóng.” Lúc Trần Kỳ đưa bình giữ nhiệt cho cô, cậu mỉm cười nói: “Cậu khát sắp chết rồi à?”
“Tớ chắc chắn cậu cố tình giao lưu với người ở đó.” Hiểu Thanh hỏi về đề thi của cậu, Trần Kỳ nói đó là tài liệu luyện thi đấu của bạn.
“Muốn xem à?”
“Không muốn, độ khó không giống với đề thi đầu vào cấp ba.”
“Ngoại trừ thi đầu vào cấp ba, trong đầu cậu còn chứa gì khác không?” Trần Kỳ giễu cợt: “Nếu bây giờ tớ lắc lắc cái đầu của cậu, tớ đoán có thể rơi ra vài cái phương trình.”
“Cậu thử xem.”
Trần Kỳ không thử, cậu lật đề thi ra làm.
Tiết tiếp theo là môn Toán, có lúc cậu sẽ nhìn những ví dụ giáo viên viết trên bảng, có lúc lại vùi đầu giải đề khó của mình. Chỉ khi động não cậu mới tập trung được, sự tập trung này khiến thời gian trôi qua rất nhanh, cậu cũng không có thời gian để cảm thấy buồn chán.
Gần giờ tan học, Trần Kỳ giải xong một câu hỏi lớn, nhanh chóng vui vẻ thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay đầu thì thấy dáng vẻ nghiêm túc suy tư nhưng lại bị đề bài làm khó của Hiểu Thanh, cậu nhẹ nhàng nói: “Mau làm đi, nhanh hơn giáo viên thì cậu thắng.”
“Nhanh không được.”
Trần Kỳ nhìn các bước giải trên bảng đen: “Đến bước này rồi mà cậu vẫn không biết giải?”
“Không biết.” Triệu Hiểu Thanh giống như đang tức giận với chính mình, viết vẽ loạn xạ vào giấy nháp.
Ỷ vào thiên phú của mình mà xem thường sự nỗ lực của người khác là một hành vi rất không có văn hóa, Trần Kỳ nghĩ, nếu lúc này Triệu Hiểu Thanh biết bây giờ cậu đang cảm thấy tự mãn vì sự ngu ngốc của cô, cô nhất định sẽ đập cậu.
Chuông tan học reo lên, sau khi viết xong đáp án cuối cùng, giáo viên dạy Toán rời khỏi lớp. Trần Kỳ ném tờ đề lên bàn Triệu Hiểu Thanh: “Cậu xem thử đi, cái này thú vị hơn.”
“Tớ không cần thú vị hơn.” Hiểu Thanh tức giận, giáo viên nói quá nhanh, cô chỉ bị phân tâm một chút đã bỏ lỡ nội dung chính, những bước giải tiếp theo chỉ nghe một cách bị động.
Bạn trực ban trong lớp đã lên lau bảng, Hiểu Thanh mở cuốn vở bài tập ra, gọi Từ Vĩ Kiệt.
Từ Vĩ Kiệt cầm cuốn vở của mình quay người lại.
Vở ghi chép của cậu ấy chi chít chữ viết nháp, lộn xộn đến rối tinh rối mù, nhưng cậu ấy vẫn hiểu Hiểu Thanh đang hỏi gì: “Vẽ một đường phụ ở đây là vì…”
Còn vì sao nữa, vẽ đường trung trực ở đây là giải được bài thôi. Trần Kỳ cảm thấy chỉ số thông minh của Triệu Hiểu Thanh đã sụt giảm nghiêm trọng, cậu lấy lại tờ đề của mình, gấp lại nhét vào ngăn bàn.
—
Vì phải giúp Diệp Ngọc Linh tập chạy đường dài nên suốt khoảng thời gian sau đó, Vương Tư Tề dậy sớm như thể được tiêm máu gà.
Trần Kỳ bị cậu ta lôi đến làm tấm khiên, bất đắc dĩ đành phải sửa lại thái độ của mình. Dậy cũng dậy rồi, nếu cứ cà lơ phất phơ thì có chút không phải với khoảng thời gian bị ép buộc này. Cậu không thể vượt qua Vương Tư Tề, cũng không thể vượt qua Diệp Ngọc Linh, nên liền dứt khoát xuất phát muộn, mà mỗi khi hoàn thành vòng chạy đầu tiên, cậu luôn có thể nhìn thấy Triệu Hiểu Thanh đã chạy xong đang đứng ở vạch đích đợi người khác.
Cô cao ráo, mặc đồng phục học sinh, mái tóc ngắn luôn giữ nguyên độ dài cứ như thể chưa bao giờ sợ lạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thỉnh thoảng cậu sẽ chào cô, nhưng cậu vốn không mong chờ cô sẽ phản ứng lại. Đương nhiên Hiểu Thanh cũng nhìn thấy cậu, nhưng cô chưa bao giờ chủ động ra hiệu cho cậu, chỉ có một lần, khi Trần Kỳ đến sớm, cô đi theo phía sau để đo tốc độ của cậu, cũng không kém cô bao nhiêu.
Sáng nay, như thường lệ, Hiểu Thanh đang đợi Vương Dĩnh và Hà Phán, Vương Dĩnh nhìn thấy Trần Kỳ đang nghỉ ngơi ở một bên bèn hỏi: “Vương Tư Tề và Diệp Ngọc Linh đâu?”
“Không có tới, Diệp Ngọc Linh tới tháng.”
“Cả chuyện “tới tháng” này cậu ấy cũng kể cho cậu à?” Vương Dĩnh bất ngờ.
Tất nhiên Diệp Ngọc Linh sẽ không nói với Trần Kỳ, cô ấy nói với Vương Tư Tề rồi cậu ta nói với cậu.
Vương Dĩnh lại hỏi: “Vậy còn Vương Tư Tề sao không tới?”
Trần Kỳ: “Cậu ta cũng tới tháng.”
“...”
“Cậu thật đáng ghét, toàn nói vớ vẩn.” Vương Dĩnh đánh vào cánh tay cậu, cùng cậu đi ra ngoài sân vận động.
Họ bị tụt lại phía sau Hiểu Thanh và Hà Phán. Vương Dĩnh nhìn thấy Từ Vĩ Kiệt không biết đã đi theo Hiểu Thanh từ lúc nào: “Này, cậu và Từ Vĩ Kiệt ở cùng một phòng ký túc xá, sao cậu không chạy cùng cậu ấy?”
Trần Kỳ hỏi lại: “Các cậu ở cùng phòng ký túc xá cũng chạy cùng nhau sao?”
“Đúng đó, bây giờ mỗi khi Hiểu Thanh thức dậy đều đánh thức mọi người, toàn bộ bọn tớ cùng nhau chạy.”
“... Đoàn kết vậy sao?”
“Đến lúc nào rồi, còn không luyện tập thì hết cứu.”
“Nỗ lực vậy sao?”
“Nói thừa, bọn tớ không giống đám con trai các cậu, chạy 1000m là muốn sống dở chết dở rồi.” Vương Dĩnh kéo Trần Kỳ đuổi theo bọn Hiểu Thanh: “Mau, mau, mau, đến muộn là không còn bánh cam đâu.”
Bánh cam bán trong căng tin có hai loại: nhân đường trắng và nhân đậu, nhân đậu ngon hơn, ngày nào Vương Dĩnh và Hà Phán cũng mua.
Chẳng mấy chốc, năm người đã ngồi vào cùng một bàn ăn. Hiểu Thanh ăn bánh bao với cháo như thường lệ, Từ Vĩ Kiệt ăn một cái bánh quẩy to, còn trước mặt Trần Kỳ chỉ có một bát sữa đậu nành.
“Sao cậu ăn ít thế?” Vương Dĩnh cảm thấy sức ăn của cậu thua xa cô ấy.
“Mới chạy xong nên không muốn ăn lắm.”
“Vậy bữa trưa cậu có ăn nhiều không?” Hiểu Thanh nhìn cậu hỏi.
Ồ, cuối cùng cũng không xem cậu như không khí nữa rồi. Trần Kỳ nhấp một ngụm sữa đậu nành, nói: “Đồ ăn ngon thì sẽ ăn nhiều hơn.”
“Vậy món nào xem là ngon, món nào xem là không ngon? Đám con trai các cậu đúng là được nuông chiều từ bé.” Vương Dĩnh nói: “Đây là trường học chứ không phải ở nhà, sao đồ ăn có thể hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của cậu được?”
Trần Kỳ: “Cậu cứ một câu lại một câu “đám con trai các cậu”, bắt đầu từ khi nào cậu có thành kiến lớn với bọn tớ như thế?”
Vương Dĩnh ăn bánh cam: “Tùy hoàn cảnh thôi.”
Nghe cậu ấy nói xong, Trần Kỳ càng ăn không ngon miệng, cậu nhìn về phía Hiểu Thanh, cô hỏi xong liền cúi đầu tập trung ăn, cháo trong bát nhanh chóng đã chạm đáy.
“Tớ cũng đi đây.” Trần Kỳ ngẩng đầu uống hết sữa đậu nành.
Hai người bọn họ một trước một sau bỏ bộ đồ ăn vào bồn rửa, đụng phải Vương Tư Tề và Diệp Ngọc Linh ở đối diện. Vương Tư Tề sững sờ, chưa kịp suy nghĩ liền nói: “Tên phản bội nhà cậu, tớ cứ thắc mắc con sâu ngủ nhà cậu sao lại không ngủ nướng, thì ra là đi theo kẻ địch.”
Trần Kỳ còn chưa kịp trả lời, Hiểu Thanh hung dữ trừng mắt nhìn Vương Tư Tề: “Ai là đồ phản bội, ai là kẻ địch?”
“Này, tớ nói chuyện với Trần Kỳ, liên quan gì cậu?”
“Cậu mắng chửi tớ.”
“Tớ mắng chửi gì cậu?”
“Được rồi, được rồi, mới sáng sớm đã đầy mùi thuốc súng rồi?” Trần Kỳ đẩy Vương Tư Tề: “Đi xếp hàng của cậu đi.”
Diệp Ngọc Linh nhìn Trần Kỳ và Hiểu Thanh rời đi, nghe Vương Tư Tề nói: “Ngày nào Triệu Hiểu Thanh cũng giống như con gà chọi thế.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Ngọc Linh ẩn ý nói: “Vậy sao? Tớ thấy cậu cũng rất vui vẻ mà?”
“Tớ vui vẻ? Nói đùa, tớ cũng không phải Trần Kỳ.”
“Cậu cũng cảm thấy Trần Kỳ có vấn đề phải không?” Diệp Ngọc Linh dẫn cậu ta đến cuối hàng: “Tớ đoán cậu ấy thích Triệu Hiểu Thanh.”
“Cậu còn có tâm trạng đoán cái này?”
“Tớ không ngốc, tớ có thể cảm nhận được.”
Vương Tư Tề nghĩ, cậu có thể cảm nhận được cái rắm, chuyện người khác thì sáng suốt, đến bản thân lại giả vờ ngu ngốc.
“Cậu nói xem? Trần Kỳ đối xử với Triệu Hiểu Thanh có phải có chút đặc biệt không?”
“Tớ còn lâu mới quan tâm bọn họ.”
“Cậu thật nhàm chán.” Diệp Ngọc Linh luôn coi Triệu Hiểu Thanh là đối thủ của mình, cô ấy tin rằng ngoài điểm số ra, mình đều hơn Hiểu Thanh về cả tính cách, ngoại hình và độ nổi tiếng.
Tuy nhiên, thân là anh chàng nổi tiếng nhất lớp, Trần Kỳ lại quan tâm đến Hiểu Thanh nhiều hơn cô ấy, điều này làm cô ấy ghen tị, ngay cả chạy đường dài cũng không thắng được Hiểu Thanh càng làm cô ấy không cam tâm.
Vì vậy, trong mấy chục ngày tiếp theo, trừ ngày mưa và ngày tới tháng, Diệp Ngọc Linh chưa bao giờ lười biếng ở trên giường lấy một ngày, ngoài việc tập thể dục, cô ấy còn chăm chỉ học môn Văn hóa. Cô ấy không gặp khó khăn gì với môn tiếng Anh và môn Toán, cũng theo kịp môn Ngữ văn và Khoa học, bằng sự chăm chỉ ngày này qua ngày khác, trải qua nhiều kỳ thi lớn nhỏ, điểm số của cô ấy và Triệu Hiểu Thanh có thể nói là người tám lạng, người nửa cân, thậm chí cả hai còn ngang nhau, cùng nhau lọt top 10 của lớp.
“Hai người đó dữ dội thiệt.” Vương Dĩnh nhìn bảng xếp hạng dán ở cuối lớp với ánh mắt hâm mộ.
“Lớp chúng ta đúng là âm thịnh dương suy.” Vương Tư Tề không thể không thừa nhận điều này: “Trần Kỳ, cậu cố lên đó, cậu sắp thành hạng ba ngàn năm rồi.”
Trần Kỳ thờ ơ, mỗi ngày cậu ở trong phòng học, căng tin, ký túc xá nên học thì học, nên ngủ thì ngủ, ung dung thong thả giống như các bạn cùng lớp đăng ký vào trường nghề vậy.
Cho đến cuối tháng 4, mùa xuân nở rộ khắp nơi trong khuôn viên trường, kỳ thi tuyển sinh cấp ba môn thể dục chính thức bắt đầu.
Diêu Chương Long đang nói lời động viên cuối cùng trong lớp: “Sắp đến kỳ thi rồi, chúng ta phải có lòng tin vào bản thân. Kỹ thuật bóng chuyền và bóng bàn không cần thầy nói nữa, chỉ cần lúc thi đừng quá căng thẳng thì sẽ làm được. Còn về chạy đường dài, 1000m cũng đã chạy rồi, chẳng lẽ không chạy được 800m?”
Nhưng thầy ấy cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho tụi nhỏ: “Các bạn nam đều lấy lại tinh thần cho thầy, còn các bạn nữ cũng đừng có gánh nặng tinh thần nào cả. Nếu đến tháng không chịu nổi thì cứ nộp đơn xin hoãn thi, nếu uống thuốc trì hoãn tới tháng cũng không sao hết, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học, tin tưởng cơ thể mình, cố gắng thể hiện hết khả năng.”
Hiểu Thanh nghe lời dặn dò của Diêu Chương Long, nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, lát nữa trời sẽ mưa sao?
Cô không ngờ kinh nguyệt của mình lại đến sớm, cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc uống thuốc. Tuy nhiên, may mắn là cô không bị đau bụng kinh nên dù hôm nay là ngày đầu tiên cũng không ảnh hưởng đến phong độ của cô.
“Được rồi, mọi người ăn xong chuối, bỏ sô cô la vào túi rồi xuống lầu khởi động.”
Nghe vậy, Hiểu Thanh đứng dậy, cầm bình uống một ngụm nước.
Trần Kỳ nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của cô: “Cậu sao vậy?”
“?” Hiểu Thanh nghi ngờ: “Tớ làm sao?”
“Không có khó chịu chứ?”
Hiểu Thanh lắc đầu.
“Nè, cho cậu sô cô la.”
“Không cần đâu, tớ có rồi.” Hiểu Thanh đẩy bàn tay đang chìa ra của cậu. Tất cả đều dùng tiền quỹ lớp để mua, mỗi người một phần, cô không thể chiếm phần của cậu.