Vũ Văn Tranh vừa đi vào thì nhìn thấy thiếu nữ đang ngồi bên cạnh long tháp.(1)
(1) Ghế ngồi của vua lúc ở địa điểm khác, không phải trên triều.
Thiếu nữ nghiêng người, vừa vặn có thể nhìn thấy một nửa gương mặt.
Trong lúc nhất thời, Vũ Văn Tranh trố mắt nghẹn họng, không biết nói gì mới được.
Cho dù chỉ là sườn mặt cũng đủ để có thể nhìn ra được, đây là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Gương mặt trắng noãn nhàn nhạt như hoa lê, vòng eo mỏng manh như dương liễu, tuyệt mỹ vô biên, khiến người ta mơ mộng viển vông. Minh Trăn chậm rãi xoay người lại, hai con ngươi tựa như làn nước mùa thu quét qua gương mặt uy vũ nghiêm túc của Vũ Văn Tranh.
Vũ Văn Tranh miệng khô lưỡi đắng, chỉ nhìn thấy thiếu nữ mặc y phục trân châu trắng, lúc này là mùa đông nhưng nàng đang mặc một bộ y phục vải lưới nhuyễn, từng tầng từng lớp, trùng trùng lớp lớp chồng chéo lên nhau, lớp ngoài cùng trang trí bằng trang sức ngọc trai vỏ sò, tựa như ánh trăng ngưng tụ thành thực thể, lại vừa giống sợi tơ đang xen bằng sợi tuyết, ánh trăng chói sáng như băng tuyết, tất cả soi rọi vào vào làn váy này.
Mái tóc đen như màu mực của Minh Trăn chưa được chải lại, mềm mại bung xõa ở sau lưng, ba nghìn sợi tóc như dòng suối, vừa dài vừa dày, lóe sáng óng ánh như tơ lụa, thắt lưng cùng màu nhẹ nhàng buộc ở đuôi, trên cổ rũ xuống ba chuỗi trân châu, phía dưới có treo một chiếc khóa trường mệnh rực rỡ.
Bất kể là y phục, mái tóc, châu báu hay là do làn da nàng trắng sáng của nàng, đều không giống như đồ vật nơi phàm trần, toàn thân tựa như được bao phủ trong ánh sáng, bất kể nàng ở đâu thì nơi đó cũng sẽ lập tức sáng lên.
Đôi con ngươi tựa hình cánh hoa đào đang chuyển động trên mặt nước, ánh mắt rơi trên người Vũ Văn Tranh, người này là cậu của Kỳ Sùng, đều nói cháu ngoại giống cậu nhưng trên nét mặt, Minh Trăn không hề cảm thấy có nét giống nhau, đại khái chỉ có nét uy nghiêm là tương tự nhau.
Vũ Văn Tranh bị thiếu nữ xinh đẹp nhìn chằm chằm, toàn thân không được tự nhiên, thậm chí tới cả đường cũng không biết đi, cùng lúc quơ tay đưa chân đến, vội vàng hành lễ với Kỳ Sùng: "Thần bái kiến bệ hạ."
Kỳ Sùng cất giọng lạnh lùng: "Ái khanh có việc gì?"
Nam nhân bất kể lớn tuổi đến mức nào, đều yêu thích nhìn thiếu nữ dung mạo xinh đẹp thêm vài lần, đương nhiên Vũ Văn Tranh cũng không ngoại lệ nhưng Kỳ Sùng ở bên trên, ông ta không dám nhìn trộm Minh Trăn, chỉ dập đầu nói: “Bên cạnh có lẽ là vương nữ triều Tễ?”
“Ừm.” Sắc mặt Kỳ Sùng lạnh lùng mấy phần.
Vũ Văn Tranh nói: “Hậu cung không được can dự chính sự, vẫn nên mời vương nữ sang nơi khác.”
Kỳ Sùng nói: “Nàng đã ở bên cạnh trẫm nhiều năm, từ bé đã ở bên cạnh trẫm, không cần e ngại.”
Từ khi còn bé Minh Trăn đã ở bên cạnh Kỳ Sùng, lúc trước khi hắn ở thư phòng nghị sự, tiểu cô nương đã nằm ngủ gục trên đầu gối hắn. Có lúc bàn bạc sự việc còn hệ trọng hơn, thế nhưng, từ trước tới nay Kỳ Sùng chưa bao giờ cố ý tránh né Minh Trăn.
Từ trước đến nay hắn luôn luôn tin tưởng Minh Trăn.
Vũ Văn Tranh vốn có cả bụng lời nói muốn thốt ra nhưng giờ đây sau khi nhìn thấy khuôn mặt Minh Trăn thì cũng không thể thốt lên lời lẽ nào.
Là một nam nhân, ông ta cực kỳ hiểu rõ sắc đẹp có lực sát thương ở mức nào, đặc biệt là ở cấp độ ở ngay trước mắt. Sở thị của năm đó, khi tuổi còn trẻ đã khiến tiên đế thần hồn điên đảo, thậm chí còn khiến cho tiên đế không lên triều một thời gian, có mỹ nữ được xưng tụng là mỹ nhân số một kinh thành tới cả đầu ngón tay cũng không sánh bằng Sở thị, bây giờ thì cảm thấy Sở thị còn chẳng bằng cái móng chân tay của người ta.
Vũ Văn Tranh đang muốn khởi tấu, vào lúc này, lại có một đại thần đến, Vũ Văn Tranh căn bản không thể ngờ tới mình còn có thể đụng mặt Minh Nghĩa Hùng, ông ta liếc mắt nhìn Minh Nghĩa Hùng một cái, không biết sao lão già này lại đến.
Minh Trăn nhìn thấy Minh Nghĩa Hùng, kinh ngạc nói: “Phụ thân.”
Minh Nghĩa Hùng ngẩng mặt lập tức nhìn thấy Minh Trăn ở phía trên, ông nói: “A Trăn, sao con lại đến đây? Hậu cung không thể can thiệp triều chính, con không thể ngày nào cũng dính quanh bệ hạ.”
Kỳ Sùng lạnh lùng nói với Minh Nghĩa Hùng: “Minh ái khanh, khanh đến có việc gì?”
Minh Nghĩa Hùng: “...”
Ông muốn biết tình hình hiện tại của Minh Trăn như thế nào. Chuyện gì vậy? Sao ánh mắt của bệ hạ lại đáng sợ như vậy? Ông lại làm gì sao? Chỉ là nhắc nhở A Trăn đừng nên đeo bám bệ hạ thôi mà. Bệ hạ dốc sức làm việc, xưa nay đều đặt tâm tư lên việc triều chính, mỗi ngày A Trăn đều giống như cái đuôi dán sát ở sau lưng bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ thấy thật phiền phức.
Nhìn xem, hiện tại tình huống chính là. Bệ hạ không thích phê bình nữ nhân cho nên không quở trách Minh Trăn nhưng đã ngứa mắt người phụ thân này rồi, ánh mắt như đao kiếm quét qua mình, giống như đang quở trách bản thân ông không dạy nữ nhi nghiêm khắc.
Minh Nghĩa Hùng lại kéo ra một lý do: “Gần đây trong kinh thành liên tiếp xảy ra chuyện mất trộm, kẻ trộm còn xúc phạm nữ tử nhà thường dân, thần cho rằng…”
Kỳ Sùng sắp bị hai con người không có mắt nhìn làm tức tới bật cười: “Chút chuyện nhỏ này, ngươi muốn trẫm đưa ra chủ ý cho ngươi? Minh ái khanh, thuộc hạ của ngươi đều kẻ ăn hại sao?”
Vũ Văn Tranh ở kế bên giương mắt nhìn, hoàn toàn không hiểu được tình huống.
Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nói thiếu nữ này là vương nữ triều Tễ sao? Không đúng, bệ hạ lại nói là đã ở cạnh bệ hạ từ bé... mà cũng không đúng, thiếu nữ này gọi Minh Nghĩa Hùng là phụ thân.
Đầu óc Vũ Văn Tranh muốn trở thành keo hồ.
Người này rốt cuộc là ai?
Đợi Kỳ Sùng mắng chửi ập xuống đầu Minh Nghĩa Hùng, ông ta lại nói tiếp về chuyện tiếp theo phía sau của Đốc Châu.
Chẳng qua chuyện ở Đốc Châu không phải dễ dàng xử lý như vậy. Trời cao hoàng đế xa, những tên cường hào ác bá ở vùng đất nhỏ khó mà trấn áp, chỉ lo sợ cái mới qua đi, gần mực thì đen, chẳng tới mấy năm nữa các nơi khác lại nhiễm thói hư tật xấu đầy người rồi đến kiếm ngân lượng. Chọn quan viên mới nhận lệnh đến đó cũng là một vấn đề.
Kỳ Sùng và Vũ Văn Tranh bàn bạc một hồi, Minh Nghĩa Hùng ở bên cạnh cũng tham gia, hơn nữa Minh Nghĩa Hùng cương trực còn còn muốn đề cử con trai của nhà mình đi xử lý sự việc, tất nhiên Vũ Văn Tranh không muốn người của Minh gia đến đó nên tranh cãi mặt đỏ tía tai với ông.
Hai người này dù gì cũng là lão thần, hơn nữa Minh Trăn còn gọi Minh Nghĩa Hùng một tiếng phụ thân, cho dù là nghĩa phụ hay thân phụ, để cho người phải quỳ ở dưới đất cũng khiến cho Minh Trăn cảm thấy không thể thích ứng, Kỳ Sùng liền ban ngồi, để hai người bọn họ ngồi xuống.
Thái giám bên ngoài cũng đi vào dâng trà.
Kỳ Sùng không thích uống trà nóng, hắn xưa nay luôn thích lạnh, tắm gội nước lạnh, trời mùa đông giá rét cũng thích uống trà nguội để nâng cao tinh thần.
Ngược lại Minh Nghĩa Hùng cũng không cảm thấy gì, bất kể là nóng hay lạnh thì cũng chỉ uống ực một ngụm, Vũ Văn Tranh cảm thấylưỡi đông cứng, không thể thưởng thức ra mùi vị gì, nhấm nhấp một miếng rồi sau đó đặt sang một bên.
Minh Trăn ở trong căn gác ấm thời gian lâu, cũng cảm thấy khô miệng, không đợi Kỳ Sùng thúc giục uống trà, nàng bưng chén trà của Kỳ Sùng hớp một ngụm.
Minh Nghĩa Hùng nhìn thấy con gái lại làm loại chuyện không sáng suốt chút nào, vậy mà lấy trà của hoàng đế uống, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Ông biết Minh Trăn có dáng vẻ xinh đẹp nhưng xinh đẹp không thể lấy ra làm cơm, đối với người vừa lạnh lùng vừa cứng rắn như Kỳ Sùng, chán ghét vẻ hào nhoáng bên ngoài, e rằng phải là người thông minh thốt ra lời hoa mỹ mới có thể bầu bạn thời gian dài, mỹ nhân ngu ngốc không thể sống nổi.
Kỳ Sùng nhíu mày, đoạt lấy chén trà trong tay Minh Trăn: “Trà này lạnh, nàng đừng uống.”
Minh Trăn chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nàng mím môi, rũ mắt không nói.
Kỳ Sùng nói: “Trẫm cho người mang nước ấm đến cho nàng, chờ chốc lát thôi.”
Hắn gọi Lý Phúc qua: “Chuẩn bị trà gừng táo đỏ.”
Minh Trăn nghe nói là trà gừng táo đỏ thì lắc đầu: “Không muốn uống trà gừng.”
Nàng không thích gừng, Kỳ Sùng cũng biết nhưng muốn Minh Trăn uống trà gừng là để đuổi cơn cảm lạnh.
Lý Phúc cười nói: “Bệ hạ, hay là chuẩn bị trà bát bảo cho cô nương, cô nương thích món này hơn, uống trà này cũng ấm người.”
Kỳ Sùng nói: “Được, không cho đường.”
Minh Trăn thích ăn đồ ngọt ngấy nhưng thái y đã nói rồi, ăn mấy thứ này nhiều không tốt cho nàng ngược lại, sẽ khiến càng thêm kén ăn, bình thường sẽ càng không thích ăn cơm.
Minh Trăn nói: “Bỏ thêm đường.”
Kỳ Sùng không cưỡng lại được tiểu cô nương này, nhìn Lý Phúc với vẻ thờ ơ: “Một muỗng mật ong.”
Con ngươi của Minh Nghĩa Hùng sắp sửa rơi xuống đất.
Ông không dám tin vào tai mình, nam nhân vừa mới nói chuyện dịu dàng với Minh Trăn kia là hoàng đế đó sao?
Từ trên người hoàng đế, vậy mà còn có thể tìm ra được chút dịu dàng nho nhã?
Tất cả mọi người đều hiểu được, hai chữ “dịu dàng” hoàn toàn không dính dáng gì đến nam nhân máu lạnh hà khắc này.
Xưa nay Kỳ Sùng ngang ngược bá đạo, vì trong tay nắm tất cả mọi quyền hành, lòng dạ ác độc, ở trong triều đặc biệt phách lối, bất kể là quan văn hay quan võ đều phải thần phục dưới chân hắn.
Nhìn thấy ngay trước mắt thậm chí tới cả chuyện tiểu cô nương có ăn đường hay không cũng muốn quản lý.
Vũ Văn Tranh ở cạnh bên không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
Đại khái Minh Trăn là con gái của Minh Nghĩa Hùng cho nên ông không hiểu được mị lực của tiểu cô nương.
Vũ Văn Tranh…
Ông ta lại cảm thấy bệ hạ làm thế này cũng có đạo lý, đối xử với tiểu cô nương không dịu dàng một chút, lẽ nào muốn vẫy là đến, gọi thì lui?
Đây là nữ nhân của hoàng đế. Quả nhiên chỉ có nam nhân như Kỳ Sùng mới có thể có được mỹ nhân dung mạo tuyệt sắc để bầu bạn. Đổi lại là bất kỳ người nào khác, e rằng quân vương từ sớm đã không lâm triều, ai lại còn thức khuya dậy sớm bàn chuyện triều chính chứ, chìm đắm vui vẻ với mỹ nhân xinh đẹp không tốt hơn sao?
Lúc này rồi, rốt cuộc Vũ Văn Tranh cũng bỏ đi ý tưởng đưa Vũ Văn Uyển vào cung.
Mặc dù Vũ Văn Uyển cũng xinh đẹp đa tài đa nghệ, nhưng ngàn vạn lần không thể bằng thiếu nữ mê người ở ngay trước mắt. Đưa vào trong cung không có được sủng ái của hoàng đế, bị hiu quạnh ở một bên thì quá tiếc.
Chi bằng đưa cho con gái mình một nơi chốn khác tốt đẹp hơn.
Cuối lúc đi từ trong thư phòng ra, Vũ Văn Tranh nhìn về Minh Nghĩa Hùng: “Thật sự là con gái của ngươi à? Sao dáng dấp trông chẳng giống ngươi chút nào thế, ngươi xấu xí như này, sao có thể sinh ra được một đứa con gái tuyệt mỹ thế kia? Đúng rồi, bệ hạ bảo kia là vương nữ triều Tễ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Trong lòng Minh Nghĩa Hùng không thoải mái: “Vũ Văn đại nhân, mời ngài về nhà tìm một tấm gương đồng, soi soi gương mặt mình một chút, văn võ khắp triều đình e rằng người xấu xí nhất chính là ngươi.”
Minh Nghĩa Hùng phong lưu hào phóng, không thiếu nữ nhân xung quanh, mặc dù ông đen đúa xấu xí nhưng cũng xem như khôi ngô tuấn tú, ghét nhất là những người ngoài bình luận về dáng vẻ của mình.
Lúc nãy hoàng đế cũng lắng nghe đề nghị của ông, chỉ định Minh Hào ra khỏi kinh thành nhận lệnh, Vũ Văn Tranh lại nhìn thấy Minh Nghĩa Hùng phản bác lại mình, trong lòng càng không thoải mái, hai người mỗi người một ngả.
Bất luận là Vũ Văn Tranh hay Minh Nghĩa Hùng, hai người đối với Kỳ Sùng mà nói, chỉ là công cụ để kiềm chế quần thần mà thôi.
Chờ người đi rồi, Kỳ Sùng nhìn Minh Trăn đang cúi đầu uống trà bát bảo.
Trà bát bảo ngọt ngào, mặc dù chỉ cho thêm chút xíu mật ong nhưng hoa hồng, kỷ tử, táo đỏ, long nhãn vân vân được chưng cùng với nhau, mùi vị nồng đậm, Minh Trăn rất thích món này
Kỳ Sùng bóp sau gáy nàng: “Uống ngon chứ?”
Sau khi nàng uống xong, trên cánh môi dính vệt nước óng ánh, gật gật đầu với Kỳ Sùng: “Uống ngon ạ.”
Kỳ Sùng lấy bụng ngón tay xoa xoa vệt nước trên cánh môi Minh Trăn, rồi hôn lên môi nàng, quả thật rất ngon.
Bắt đầu ăn quen bén mùi.
Minh Trăn ngửa đầu rất phối hợp với hắn, để bệ hạ hôn nàng nhưng hôn rồi cứ hôn, nụ hôn của bệ hạ dường như đã trở nên sâu hơn, trong ánh mắt cũng nổi lên ý vị h4m muốn.
Minh trăn giơ tay che kín môi Kỳ Sùng, nàng cúi đầu nói: “Đừng nữa mà, bệ hạ an tâm xử lý chính sự đi.”
Tất nhiên chính sự vẫn cấp thiết một chút.
Minh trăn cũng không muốn làm yêu phi hại nước.
Nàng muốn được ở cùng một chỗ với bệ hạ thật tốt, để bệ hạ làm tốt những việc thuộc về hắn.
Kỳ Sùng nói: “A Trăn ngồi trong lòng trẫm, trẫm mới bằng lòng xử lý những chuyện này.”
Nếu không, lại vừa nhàm chán vừa khô khan, ai lại bằng lòng nhìn những thứ sổ sách rối rắm này chứ?
Minh Trăn do dự một chút, vẫn là tiến tới gần hơn, ngồi lên chân Kỳ Sùng.
Có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Minh Trăn mềm mại tới mức khiến cho lòng người muốn tan chảy.
Nàng hôn hôn cằm Kỳ Sùng: "Bệ hạ xem tấu chương đi."
Một tay Kỳ Sùng ôm Minh Trăn, một tay tiếp tục chấp bút phê vết mực đỏ thắm.
Khoảng thời gian này, vừa yên tĩnh vừa ôn hòa.
- -----oOo------