Cậy Quân Sủng

Chương 111




Bất kể như thế nào thì Minh Trăn cũng đã đồng ý hứa gả cho Kỳ Sùng, đối với triều Lăng và triều Tễ mà nói, đó là một chuyện tốt đẹp.

Hai nước đều là nước lớn, nếu như duy trì hòa bình, dân chúng vùng biên giới cũng yên tâm sinh sống. Nếu như vì chuyện không hợp ý mà phát động vũ trang, bách tính thương vong sẽ lên đến mấy trăm nghìn người.

Chẳng qua phu nhân của các gia đình không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.

Hoàng thất không dễ dàng gì mới tìm lại được vương nữ, sau khi nhìn thấy Minh Trăn, bọn họ đều biết rõ đây chắc chắn là huyết thống hoàng tộc, vốn muốn công tử nhà mình có thể được ở cùng với vương nữ, rồi từ đó bắt đầu nâng cao thân phận dòng dõi, không ngờ được rằng, thế mà hoàng đế triều Lăng đã nhìn trúng Minh Trăn rồi.

Tuy mọi người chưa từng gặp hoàng đế triều Lăng nhưng đã nghe uy danh của vị hoàng đế này rồi.

Chờ đến thời điểm lại được yết kiến Li vương phi một lần nữa, nhóm phu nhân không tránh khỏi mồm miệng bàn chuyện to nhỏ.

Li vương phi ở bên cạnh nghe những người này nói chuyện.

Một vị phu nhân trong số đó nói: “Triều đình nước ta xưa nay không có truyền thống hòa thân, vì sao lại muốn để vương nữ đến triều Lăng, tiến vào hậu cung của hoàng đế triều Lăng chứ? Nghe nói hoàng đế của bọn họ đều là loại luôn ham mê tửu sắc, hoàng đế đời trước còn qua đời ngay trên giường của nữ nhân.”

“Đúng đó.” Một vị phu nhân khác có công tử tầm tuổi thích hợp, có ý định để công tử nhà mình ở cùng vương nữ, chưa hề nghĩ tới cục diện như hiện tại: “Vương nữ thoạt nhìn an tĩnh nho nhã, tính tình giống như dễ bị bắt nạt, nếu như gả sang đó, chịu phải uất ức thì biết làm sao đây?”

Tuy rằng những lời này không nói ra ngoài miệng nhưng mọi người ngầm hiểu ý nhau.

Nghe nói Kỳ Sùng là một bạo quân, biết bao nhiêu người đã ch3t dưới tay hắn, từ trước tới nay lạnh lùng vô tình. Hơn nữa Kỳ Sùng kiêu dũng thiện chiến, mấy năm nay dẫn theo tướng sĩ thuộc hạ đánh thắng vô số trận.

Đây là một người có thói quen tập võ.

Triều Tễ lại không chuộng võ, nhìn Ngu Hoài Phong là có thể biết ngay, Ngu Hoài Phong sống với phong cách cử chỉ thanh tao nhẹ nhàng, dáng dấp thon gầy phong lưu, chứ không phải hán tử cao to thô kệch. Phàm là quan võ, không ai mà không một bụng sồ sề, thân hình thô kệch xấu xí cả.

Đưa một công chúa gả cho một quân vương vừa thô bạo lại thượng võ, các vị phu nhân này cũng cảm thấy sợ hãi. Càng cảm thấy vương nữ yếu ớt, nói không chừng không chống đỡ người ta nổi, tương lai e sẽ phải chịu đau khổ.

Li vương phi nghe mọi người nói thế thì cũng thấy hơi nghi ngờ dung mạo của Kỳ Sùng.

Xưa nay bà nghe người khác khen ngợi tài dùng binh như thần, kiêu dũng thiện chiến của Kỳ Sùng, đồng thời cũng nghe người khác mắng chửi hắn thủ đoạn độc ác, giết người không gớm tay, còn về dung mạo Kỳ Sùng như thế nào…

Ngu Hoài Phong cũng từng nói dáng dấp người này không tệ.

Nhưng lời nói của một mình Ngu Hoài Phong, cũng không đủ tin cậy.

Bà nhíu mày lại, trong lòng thấy hơi phiền não.

Hạ đi thu tới, sắp sửa đến mùa đông, triều Lăng thúc giục nhiều lần, Ngu Hoài Phong vẫn thủy chung không đưa vương nữ quay về.

Nhưng mà quả thật sính lễ triều Lăng đưa tới, có thể chặn được mồm miệng của đám phu nhân này. Cho dù đều là quý tộc, cũng chưa từng được nhìn thấy từng thùng từng thùng châu báu được đưa tới nhiều đến vậy đâu.

San hô ngọc đẹp đá quý huyết bồ câu, mã não trân châu ngọc lục bảo suýt chút làm lóa mù mắt người ta.

Ngu Hoài Phong cười lạnh một tiếng, đi tới đi lui trong cung: “Là khoe khoang đất đai bọn họ trù phú có nhiều của báu sao? Khắp thiên hạ này chỉ có bọn họ giàu có nhất? Xem hoàng thất triều Tễ chúng ta là gì chứ?”

Hiếm khi Li vương thấy có ai đó chọc giận được Ngu Hoài Phong, ông vuốt chòm râu rồi nói: “Yên tâm, của hồi môn chúng ta cho sẽ không thua kém sính lễ của của bọn họ.”

Thật ra Ngu Hoài Phong căn bản không muốn gả Minh Trăn đi, càng không muốn nhắc đến của hồi môn gì đó.

Hắn lắc đầu nói: “Quá nóng vội rồi, A Trăn mới quay về mới vài tháng, Kỳ Sùng đã gấp rút muốn cưới về, lẽ nào là thật sự lo lắng A Trăn sẽ quên mất hắn thiệt à?”

Vào lúc này, thái giám đưa một bức mật thư.

Ngu Hoài Phong liếc nhìn, sắc mặt hơi thay đổi sau đó báo tin cho Li vương.

Trong thư nói, bởi vì chứng tỏ lòng nhớ mong vương nữ, Kỳ Sùng sẽ đích thân đến đón người.

Thế này thì hay rồi, dù cho Ngu Hoài Phong có muốn kéo dài thì cũng không thể kéo dài thêm nữa. Hắn định là sang năm mới để Minh Trăn rời khỏi triều Tễ, ở lại nhà thêm một khoảng thời gian, ai ngờ tên điên kia muốn đưa người đi, lại còn đích thân đến rước nữa chứ.

Li vương vuốt râu nói: “Hai ngày nay vương phi cũng tò mò về dung mạo của hoàng đế triều Lăng, đến rồi cũng tốt, đúng lúc dập tắt lo lắng trong lòng nàng ấy.”

Li vương phi quan tâm cho Minh Trăn như vậy, bà không thể kiềm chế tưởng tượng ra khuôn mặt hung ác của Kỳ Sùng, lo lắng Minh Trăn rơi vào tay Kỳ Sùng sẽ phải chịu ức hiếp.

Lúc Kỳ Sùng đến, hồng mai trong vườn vừa đúng lúc nở rộ, Ngu Hoài Phong bèn chiêu đãi ngay nơi này.

Li vương phi cũng có mặt, còn có một nhóm quý tộc triều Tễ. Tập tục triều Tễ cũng điểm khác với triều Lăng, địa vị nữ tử cũng cao quý hơn nhiều, ở một ngày quan trọng như thế này, một số quý tộc có thể đưa phu nhân nhà mình theo.

Chư vị phu nhân đang ngồi ở bên phía Li vương phi xì xào bàn tán.

Trong lòng Li vương phi tự nhiên cũng sốt ruột chờ mong.

Minh Trăn không đến, dù sao người ta đến để cầu hôn, để con bé gặp ngay trước mặt, e rằng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Một lát sau, một thái giám trong cung bẩm báo: "Hoàng đế triều Lăng đã đến."

Trên yến tiệc yên tĩnh trong nháy mắt.

Nam nhân mặc một bộ long bào màu mực, con rồng với móng vuốt sắc vàng lượn vòng trên áo bào, uy nghiêm khó đoán, tất cả mọi người chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo, sau đó Li vương đứng lên.

Li vương phi và chư vị phu nhân không thể kiềm chế, cũng ngước mắt lên nhìn người ở trước mặt.

Cho dù đứng cạnh Li vương tiêu sái vô song và Giang vương, phong thái hào hoa của hoàng đế triều Lăng cũng không bị ngăn trở một chút nào, khí tràng của Kỳ Sùng cực kỳ mạnh mẽ, nhan sắc lạnh lùng vô cùng anh tuấn, đôi mắt phượng thâm thúy khiến người ta không dám nhìn thẳng, như thể chỉ cần bị hắn quét mắt liếc nhìn thì đều cảm thấy rùng mình, nổi da gà da vịt.

Ngược lại Li vương phi không ngờ rằng diện mạo Kỳ Sùng lại xuất sắc bất phàm thế này, rồi lại nhìn sang các vị phu nhân, các bà ấy cũng nhìn đến ngây dại, bọn họ chưa từng gặp qua nam nhân nào có khí chất lạnh lùng, cao ngạo mạnh mẽ nhường này.

Vào giờ phút này, các vị phu nhân đều cảm thấy ngượng ngùng, công tử nhà bọn họ, tuy rằng khôi ngô tuấn tú cũng không đến nỗi tệ nhưng tuyệt đối không thể chói lọi như vị hoàng đế này được.

Bất kể là ở đâu, sự tồn tại của Kỳ Sùng đều luôn bắt mắt người nhìn.

Đây là lần đầu Li vương và Kỳ Sùng gặp mặt nhau, hai người đều là bậc đế vương nắm giữ quyền hành tối cao của mỗi nước, nói chuyện với nhau cũng có thể thăm dò lẫn nhau.

Kỳ Sùng trẻ và sắc sảo hơn nhiều so với tưởng tượng của Li vương, tựa như một thanh đoản kiếm tuốt ra khỏi vỏ, chói loá lãnh lẽo lẫm liệt khiến trong lòng người ta cảm thấy run sợ.

Nhưng trong lúc trò chuyện, lại có thể nhận ra người kia có tầm nhìn xa trông rộng và trưởng thành, chứ không phải loại thanh niên thiếu kiên nhẫn, không có lý trí.

Kỳ Sùng liền nhanh trí bày tỏ ý nghĩa của chuyến thăm: “Triều Lăng còn chưa lập hậu, vương nữ tài đức vẹn toàn, trẫm muốn cưới vương nữ của quý quốc để lập nàng thành hậu.”

Ngu Hoài Phong liếc mắt nhìn Kỳ Sùng với ánh mắt rét buốt.

Ngu Du ngồi trong lòng vương phi, bé nhìn nam nhân lạ mặt này, sắc mặt nam nhân nghiêm nghị lạnh lùng, trời sinh mang theo khí thế nghiêm túc, khiến người ta không dám tới gần, Ngu Du cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Các vị phu nhân đều cảm thấy dung mạo Kỳ Sùng đẹp đẽ, nhưng tính tình thì... Thoạt nhìn thì không phải dạng dễ trêu chọc.

Kỳ Sùng thân là thiên tử, đích thân đến đây, cũng đã cho triều Tễ thể diện cực kỳ to lớn, Li vương hoàn toàn không có đạo lý từ chối, hơn nữa chuyện này là chuyện ván đã đóng thuyền. Ông cười nói: "Có thể cùng quý triều nên duyên Tần Tấn (1) cũng là vinh hạnh cho bổn triều."

(1) Duyên Tần Tấn: Tần Tấn chi hảo - Nên duyên Tần Tấn

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. 

Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ. (Trích tuhai)

Cùng lúc bàn bạc chuyện hôn sự, hai nước cũng lập ra những hòa ước khác.

Lần này Kỳ Sùng cũng mang theo đại thần đi cùng, Li vương nhìn Kỳ Sùng ăn nói tài giỏi, đại thần ở bên cạnh cũng là thanh niên tuấn kiệt, ông ngẫm nghĩ, tốt nhất không nên xích mích với nhau. Cả hai đều là những nước lớn, một khi giao chiến, chắc chắn sẽ là cảnh sinh linh đồ thán, tử thương trăm nghìn vạn bách tính.

Bây giờ có Minh Trăn ở giữa làm cầu nối liên kết tình hảo hữu cho hai nước, giao ước kí kết, đôi bên cùng hỗ trợ cùng có lợi, sau này thông thương tới lui, biên giới hòa bình, giảm thiểu rất nhiều tai họa ngầm.

Nếu không, biên giới hai nước gần kề dài dằng dặc như vậy, Kỳ Sùng lại là hạng người mang dã tâm bừng bừng, dù Li vương dù cho không sợ chiến tranh, suy cho cùng vẫn cảm thấy lo lắng.

Những năm này Ngu Hoài Phong tới lui chỗ Kỳ Sùng vô số lần, chưa từng nhìn thấy đối phương có một số điều lệ tính toán chi li nào đó. Kỳ Sùng đã có chuẩn bị rồi mới đến, nếu đã muốn cưới vương nữ của bên kia tất nhiên sẽ không có ý đồ đi xâm lược.

Huống chi triều Tễ không phải nước nhỏ, nội loạn trước đây cũng không thể tiêu diệt vương thất, dân chúng vô cùng tin tưởng và nghe theo nhà họ Ngu, nếu đất nước của ông dễ xâm phạm thì cũng không quản nổi những bách tính có tâm tư khác biệt.

Kỳ Sùng đang lúc tại vị, cũng có thể đảm bảo tình hữu nghị tốt đẹp giữa hai nước, không dễ dàng phát động chiến tranh.

Sau khi bàn bạc trao đổi với nhau hết thảy mọi chuyện, Ngu Hoài Phong chua chát nói: "Hôm nay chắc chắn ngươi không thể gặp được A Trăn, sao có thể để ngươi vào cung của muội ấy chứ, chờ quay về rồi hãy gặp mặt."

Không thể hoạnh họe được chuyện khác được thì người anh vợ* này đành phải khó dễ ở chuyện cỏn con một chút.

*Đại cữu

Kỳ Sùng cũng không so đo, tương lai hắn và A Trăn hãy còn rất nhiều thời gian ở cạnh nhau, khoảng thời gian này cũng không nhất thiết phải gấp gáp.

Chờ mãi đến khi Kỳ Sùng sắp sửa rời khỏi triều Tễ, Ngu Hoài Phong mới tự tay trịnh trọng giao người cho Kỳ Sùng.

Minh Trăn ở trên xe ngựa, vì là mùa đông, nàng khá sợ lạnh, mặc một chiếc áo choàng thật dày, trên người choàng thêm một tấm lông cáo, tay bưng một lò sưởi tay, gương mặt thanh tú hơi nhợt nhạt.

Ngu Hoài Phong nói: "Muội muội của ta giao cho ngươi, sau này ta vẫn sẽ đến triều Lăng thăm muội ấy, Kỳ Sùng, ngươi nhất định phải đối xử tốt với muội ấy."

Lần này, Ngu Hoài Phong cũng không nói chuyện bằng giọng điệu đùa cợt, mà nói bằng giọng điệu trịnh trọng khác thường.

Đáy mắt hắn cũng có chút gì đó ửng đỏ.

Kỳ Sùng nói: "Trẫm sẽ không ức hiếp nàng ấy."

Mấy ngày nay Minh Trăn không biết tin tức gì hết, người hầu trong cung cũng không bàn tán, Ngu Hoài Phong không nói cho nàng biết, nàng cũng không biết Kỳ Sùng đến, cũng không biết lúc này là phải rời đi, chỉ cho rằng Hoài Phong đưa nàng ra ngoài cung vui chơi cho nên yên tĩnh ngồi trên xe ngựa ôm lò sưởi tay.

Ngu Hoài Phong không muốn lúc chia xa phải nhìn thấy muội muội rơi nước mắt, hắn cũng không muốn Minh Trăn mang theo tâm trạng nặng nề rời đi, mà khi gặp được Kỳ Sùng sẽ vui vẻ hớn hở quên đi nỗi buồn chia xa.

Tuy thời gian ở bên Minh Trăn ngắn ngủi nhưng hắn biết tiểu cô nương trọng tình trọng nghĩa, đối đãi với mỗi một người bên mình đều rất tốt, Minh Trăn trân quý người bên cạnh đối xử tốt đẹp với mình, Ngu Hoài Phong cũng mong muốn Minh Trăn rời đi trong vui vẻ.

Đừng khóc sụt sùi thêm nữa.

Sau này hắn sẽ dẫn Tiểu Du đi theo thăm muội muội.

Ngu Hoài Phong vỗ vai Kỳ Sùng: "Muội ấy ở trong xe ngựa, đi đường bình an."

Kỳ Sùng xoay người lên xe, hàng ngũ quân lính trùng trùng điệp điệp đi từ bắc về hướng nam.

Trận tuyết đầu đông lặng lẽ kéo tới.

Minh Trăn cảm thấy thời gian trôi qua quá dài, nàng vén màn, nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy khung cảnh hoang dã bao la bát ngát, không còn là cảnh tượng phú quý trong hoàng thành nữa.

Nàng đưa tay ra ngoài, có một bông tuyết rơi xuống tay, hóa thành nước ngay giữa lòng bàn tay.

Minh Trăn ngước mắt, nhìn thấy gương mặt thân quen.

Nàng không dám tin vào hai mắt mình.

Tất cả mọi chuyện quả thật quá kinh ngạc, hoàn toàn ngoài dự liệu của Minh Trăn, thậm chí nàng còn không biết, tại sao lại đột nhiên được nhìn thấy Kỳ Sùng.

Thật ra quá trình không quan trọng, quan trọng là ở kết quả.

Cơ mặt Minh Trăn giãn ra, giọt nước mắt không thể khống chế được mà chảy xuống, từng tầng từng lớp nhớ nhung đan xen trong lòng, tất cả đều được tháo gỡ vào giây phút nhìn thấy hắn, có trăm ngàn lời nói và vô vàn những câu hỏi nhưng lại không thể thốt thành lời, chỉ có thể dùng đầu ngón tay vuốt v3 đôi mắt đỏ hoe, nàng nhỏ giọng nói: “Bệ hạ.”

Kỳ Sùng ngồi trong xe ngựa chìa tay ra, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, bao bọc lấy toàn bộ sự mềm mại thơm ngọt, núi cao sông dài, đường về nhà thật ra hãy còn rất xa, thế nhưng, bất kể là bao xa, Kỳ Sùng cũng sẽ đưa nàng trở về.

“A Trăn, trẫm đến đưa nàng về nhà.”

- -----oOo------