Chuyển ngữ: ChenLuan
Giây phút chiếc mủ bảo hộ rơi xuống, Tống Nhiễm sửng sốt kinh ngạc, bị sự đường đột cùng lỗ mãng của bản thân dọa cho giật nẩy mình.
Cô mặt đối mặt với anh, khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc, không biết phải làm sao, vừa kích động lại ngây ngốc ra, không thốt nên lời. Tay cũng sợ hãi buông ra, mũ bảo hộ rơi xuống.
Lực chú ý của anh cực tập trung, con ngươi vừa rũ xuống, giơ tay liền bắt được chiếc mũ bảo hộ.
Anh không có dư thừa cảm xúc, chỉ vì tình hình hỗn loạn xung quanh mà trước sau nghiêm túc cau mày, cũng không vì Tống Nhiễm ở trước mặt làm mình dừng lại, xoay người đi giúp áp giải những tên gây sự kia.
"Anh không còn nhớ tôi sao?" Tống Nhiễm nhỏ giọng hô lên rồi chen lên đằng trước, lần thứ hai cách bức tường người cầm lấy tay áo anh. Vốn dĩ là đặc công. Trang phục tác chiến cảm nhận được sự thô cứng, tựa như cát xay.
Anh lần nữa quay đầu, cũng không biết có nghe thấy tiếng thì thào của cô hay không, anh có chút khó hiểu nhìn nhìn trên cánh tay mình, cô vội thu ngón tay.
Xung quanh, đặc công bận bịu ngăn cảm đám đông, không rảnh quan tâm cô. Nhưng người bắt đầu di chuyển, cô sắp không nắm chắc nữa rồi, vội la lên: "Anh đã cứu tôi! Anh không nhớ nữa hay sao? Ở Tô Duệ Thành. Anh đã cứu tôi!"
Anh hình như cũng không nhớ rõ, mà người gây rối bị khống chế trong tay đang cố tránh thoát.
Anh chung trước sau vẫn luôn là một người kiên nhẫn lẫn lễ độ, đối với cô khuyên giải: "Quý cô, tôi đang thực hành nhiệm vụ."
Cô ngẩn người, biết mình vô lễ. Tay cô nhất thời buông lõng sức lực, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên vẻ mất mát vô cùng đáng thương.
Anh liếc nhìn hai mắt cô, thật sự không rãnh bận tâm, xoay người muốn đi. Cô vừa buông tay, lại lần nữa nắm chặt.
"Anh tên gì?" Cô ngước nhìn anh, sợ anh không trả lời, khẩn trương đến mức gần như nghẹn ngào, truy hỏi đến cùng: "Anh tên gì?"
Anh chần chừ trong chớp mắt, lại nhanh chóng nói: "Lý Toản."
Nói xong anh phất nhẹ tay cô đang nắm chặt trên cánh tay mình xuống.
"Lùi ra phía sau! Đừng chen lấn! Lùi ra phía sau!" Đặc công tạo thành bức tường ngăn chặn biển người, Tống Nhiễm bị lực mạnh của làn sóng đẩy ra sau, khoảng cách của anh và cô hoàn toàn xa dần.
Anh đưa đám người kia đi rồi, rất nhanh không còn thấy bóng dáng.
Qua hơn nửa giờ, đám đông ồn ào hỗn loạn mới dần dần sơ tán. Trên mặt đất một đống giấy vụn, chai nhựa, rác rưởi. Vali màu trắng của Tống Nhiễm bị dẫm đám to đám nhỏ, tất cả đều là dấu chân.
Cô chật vật chịu không nổi mang theo vali ra khỏi sân bay, đợi gần một tiếng đồng hồ mới chen chúc lên được xe buýt.
Ngoài cửa sổ mưa rất to, nước mưa ngập úng thành biển, làn sóng dập dờn đánh lên kính thủy tinh. Lương Thành hầu như bị chìm ngập. Vô số xe con ngâm trong nước. Tài xế xe buýt phải rất dũng mãnh, đem xe xem như ca nô lái rất nhanh.
Mưa to điên đảo, muốn biến thành phố tê liệt, người trên xe than thở tuyệt vọng, oán trách phàn nàn không ngừng.
Tống Nhiễm người tựa gần bên cửa xe, ánh mắt trong suốt, nét mặt yên bình, trong lòng tựa làn gió nhẹ, từ từ thổi qua vạn lí lộ trình.
Duyên phận thật kì lạ, mỗi lần gặp mặt đều nhốn nháo hỗn loạn, rơi vào một tòa thành này đến một toàn thành khác.
Lúc cô rời khỏi sân bay nghe ngóng thăm dò được, Lý Toản bọn anh trực thuộc đại quân khu Giang Thành, nhưng thường xuyên ở Lương Thành.
Sau khi tới nhà, cô phân chia gọi báo cho Nhiễm Vũ Vi và người sắp đặt sách báo của Đế Thành nói Lương Thành mưa lớn, chuyến bay hủy bỏ. Gần đây thời tiết quá kém, đoán chừng đến muộn mất một hai hôm.
Tiếp theo, cô lại gọi cho ban biên tập một cuộc, và như cô lường trước được, chuyện gây rối ở sân bay đã có người đi phỏng vấn.
Thẩm Bội biết cô lúc ấy ở sân bay, nói: "Quá tốt rồi, khẳng định cô có ghi chép lại một đống tư liệu trong tay. Nhanh gửi qua đây đi."
Tống Nhiễm nói: "Mới bắt đầu có ghi chép được một ít, sau tình hình trở nên..."
Cô quên rồi.
Sau khi nhìn thấy Lý Toản, còn lấy đâu ra tinh thần mà đi quản điện thoại chứ.
Thẩm Bội nói: "Không nhớ ra tý gì sao?"
"Ừm. Đông quá."
"Không sao đâu. Lát nữa tôi lên mạng tìm xem thử, hẳn là có thể tìm mua được đầu mối cũng nên. Ảnh cô chụp được gửi qua trước cho tôi đã."
"Được." Tống Nhiễm nghĩ nghĩ, lại nói, "Tài liệu sống của cô tìm xong rồi sao?"
"Ừ."
"...Phỏng vấn cảnh sát sao?"
Thẩm Bội: "Ai yaaa... Tiêu đời rồi, bây giờ còn vội đưa bản thảo.
Tống Nhiễm Mao Toại tự đề cử mình*: "Tôi giúp cô đi phỏng vấn nhé."
Thẩm Bội sửng sốt một chút: "Sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy được. Lại nói, không phải cô đang nghỉ phét sao?"
"Chuyến bay huỷ bỏ rồi, dù sao cũng không có việc gì làm."
"Vậy thật cảm ơn cô. Lần sau tôi mời cô ăn cơm."
Hơn bốn giờ chiều, mưa rơi không mảy may chậm lại chút nào. Tống Nhiễm lái xe đi đường vòng, mây đen bao phủ, sắc trời u ám như bước giữa đêm tối; Nước mưa cùng đất đá giống như hướng thân thân xe đập lên. Khắp đất trời một mảng mênh mông hỗn độn, cả thành phố đều chìm trong nước. Cách đường quốc lộ một đoạn, dọc hai bên đường tất cả xe cộ đều dừng lại mở đèn cảnh báo nguy hiểm. Ở xa xa nước sông Trường Giang đục ngầu, sóng đập vào bờ, tựa như giây tiếp theo sẽ tràn qua con đê lớn chảy ngược tiến vào.
Tống Nhiễm đi đường tắt đến đường Hi Quang gần đấy, khi đi xe vào đường cao tốc chạy qua một vũng đất trũng, cả xe bị rơi vào trên trong, tim cô giật bắn lên. Bánh xe cuốn theo nước đọng bắn tung toé, may mà không tắt máy. Vừa hay cô lái xe đủ nhanh, tránh thoát được một kiếp.
Hôm nay là chủ nhật. Bởi vì mưa to, hầu như không có ai ra khỏi cửa. Trên đường vắng vẻ, cô đơn phương độc mã đến khu canh gác, đến một toà tương tự phòng dạy học, mở ra lkhuôn hình kí túc xá phía trước.
Trong xe cô không mang ô, dừng xe ở bãi đất trống cách kí túc xá khoảng năm mươi mét. Cố cắn răng chạy trong gió mưa, bị nước mưa lạnh lẽo dội ướt đẫm. Mới vừa xông lên bậc thang, người chưa kịp đứng vững, lại đâm đầu vào một người đàn ông mặc trang phục tác chiến màu đen từ cầu thang lầu trên đi xuống.
Mắt thấy sắp đụng phải, người nọ đúng lúc dừng lại, né tránh lùi ra phía sau một bước; Tống Nhiễm cũng lập tức trụ vững chân, trái tim thiếu chút nữa bay ra khỏi ngực.
"Xin lỗi." Cô bối rối ngẩng đầu, trên trán toát ra từng đợt từng đợt rối rắm, cô cúi thấp đầu về phía trước run rẩy. Vừa ngước đầu, ánh mắt cô chạm phải Lý Toản mà giật bắn cả mình.
Anh cầm một chiếc ô màu đen. Ở trên lầu vừa mới thấy xe cô, chuẩn bị xuống lầu đón. Không ngờ được cô khoẻ mạnh kháu khỉnh trực tiếp xông vào đây.
Hai người mắt trừng mắt, một giây không nói chuyện.
Xuôi theo mái hiên bên ngoài, hơi nước tràn ngập xông vào, mưa bụi bay lung tung lả tã, trong nháy mắt liền ướt dính lên mái tóc ngắn của anh. Anh tuỳ ý lau nước mưa trên trán qua loa, cười yếu ớt nói: "Phóng viên Tống?"
"Vâng." Cô thật thà gật gật đầu.
Anh giơ giơ chiếc ô trong tay, nói: "Xuống dưới muộn rồi, thật ngại quá."
Khi anh nói câu này, lại hướng cô nở nụ cười, khoé môi hơi hơi nhếch lên có độ cong, ánh mắt cũng cong cong.
Tim cô đập lạc nhịp, mặt cũng biến hồng: "Là bản thân tôi quên mang ô." Lời vừa thốt ra, bản thân cũng không biết nói gì nữa; Trời mưa lớn như thế, Tống Nhiễm mày cũng thật giỏi đấy.
Bèn hạ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm ô trong tay anh, chiếc ô lớn màu đen rất đơn giản, cán cầm tay làm từ gỗ, một màu đen như mực không có hoạ tiết hoa văn gì. Ngón tay anh vô ý thức gõ nhẹ lên cán ô, các đốt ngón tay vì cầm súng ma sát nhiều mà chai sần.
"Đi thôi." Anh quay người đưa cô lên lầu.
Quả nhiên là quân nhân, ngay cả bước lên cầu thang, sống lưng cũng cực kì thẳng tắp.
Cô ngước nhìn bóng lưng anh, xoắn xuýt nửa giây, hỏi: "Sĩ quan Lý?"
"Hả?" Anh quay đầu.
"Zan là zan trong chữ nào?"
"Bộ chữ Vương."
"Oh."
Toản.
Vừa khéo cô rất thích chữ này, Tống Nhiễm thầm nghĩ.
Đi vào phòng họp, còn có một đặc công. Anh ta đứng dậy hướng Tống Nhiễm chào hỏi, tự giới thiệu là Trần Phong, chỉ đạo viên phụ trách tiếp nhận lần phỏng vấn này.
"Mắc mưa sao?"
"Quên mang ô." Tống Nhiễm từ đầu tới chân đều là nước, quần áo cũng ướt nhẹp. May cô để thuận tiên cho ra ngoài làm việc, mặc chiếc sơ mi màu sẫm và quần bò. Không đến mức xấu hổ.
Đang nói, trong phòng truyền đến một tiếng vang.
Lý Toản ngồi xổm cạnh tủ kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một hộp giấy rút, anh đứng dậy đi đến bên bàn, nhè nhẹ đẩy. Khăn giấy thuận theo độ trơn bóng của mặt bàn đẩy tới trước mặt Tống Nhiễm, cường độ vừa phải, góc độ cũng không nghiêng lệch, chạm vào trong lòng bàn tay Tống Nhiễm.
"Cảm ơn." Tống Nhiễm rút khăn giấy lau tóc, lại đơn giản lau lau túi xách và điện thoại.
Lại nhìn người kia ngồi bàn đối diện, anh không qua đây ngồi, ôm cánh tay dựa vào tường, chân đứng đan chéo. Anh mặc trang phục tác chiến ngắn tay màu tím than gần như màu đen, đai lưng thắt vừa cao vừa chặt, nổi bật lên đôi chân dài, thân hình cao lớn. Người yên tĩnh mà bình thản, tựa hồ không tham dự quá nhiều.
Trần Phong ngồi ở bên này, cùng Tống Nhiễm vuông góc..
Tống Nhiễm mở bút ghi âm ra, lật cuốn sổ ghi chép, lấy khăn giấy lau lau tay. Thời tiết mưa gió như thế này, giấy ghi chép đều mềm nhũn cả.
"Cảnh quan Trần, chào ngài, chúng tôi từ bộ tin tức được biết sáng nay ở sân bay phát sinh sự kiện bao lực trong phạm vi nhỏ nên muốn tiến hành được phỏng vấn. Cảm ơn ngài sự phối hợp và trợ giúp của ngài.
"Không cần khách sáo, có vấn đề gì cô cứ việc hỏi."
Trong lúc phỏng vấn mới biết, bảo an của sân bay không thuộc sự quản lí của bọn họ. Nhưng hai ngày nay nhân số lưu lại quá đông, đã tạo thành một mối tai hoạ ngầm. Nhân lực sân bay không đủ, nên xin bên lực lượng cảnh sát giúp đỡ.
Trần Phong cười nói: "Cô hẳn là nên đi phỏng vấn đội cảnh sát nhân dân, bọn họ cử đi rất nhiều người. Chúng tôi chỉ điều động một tốp nhỏ."
Tống Nhiễm chột dạ, xin lỗi cười nói: "Là tôi kinh nghiệm chưa đủ, thật ngại quá."
"Không sao, không sao." Trần Phong hào phóng nói, "Cô cứ tiếp tục hỏi."
Câu hỏi của Tống Nhiễm, Thẩm Bội đã chuẩn bị hết, tất cả chỉ có việc tiến hành theo. Bởi do bên này không chấp nhận quay video phỏng vấn, cho nên Tống Nhiễm dùng bút ghi âm, thao tác tương đối đơn giản. Trần Phong phụ trách mảng tuyên truyền trong đội của bọn họ, thông thạo công việc, phỏng vấn cũng rất phối hợp, hai bên một hỏi một trả lời trong vòng mười phút kí kết ngầm trước đó. Giọng nói hai người thấp thấp xen lẫn trong mưa bão.
Giữa chừng Tống Nhiễm lơ ý đưa mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ sắc trời âm u, trong phòng ánh đèn chiếu lên, ánh sáng mơ hồ.
Lý Toản đứng tựa bên tường nhìn, nghiêm túc lắng nghe bọn họ nói chuyện. Bởi khi đó cô đang nói chuyện, nên anh thẳng thừng nhìn mắt cô chăm chú.
Buổi chiều mưa xối xả, có một loại ẩm thấp tựa hơi thở thời gian xưa cũ. Giống bước vào thư viện của niên đại lâu đời ngửi được mùi vị giấy ẩm mốc.
Cô bắt gặp ánh mắt anh, trong đầu nhất thời trống rỗng, may một giây sau Trần Phong mở miệng, ánh mắt anh ta lại tự nhiên di chuyển về phía người đằng sau. Nhẹ nhàng tựa lông vũ lướt qua.
Ước chừng nửa tiếng sau, phỏng vấn kết thúc.
"Còn có câu hỏi khác không?"
"Đều hỏi hết rồi. Thật cảm ơn ngài." Tống Nhiễm nói, đảo mắt chợt thấy Lý Toản tựa bên tường đứng hẳn dậy, đi về hướng cửa.
"Đều là việc nên làm. Sau này chúng tôi còn cần các cô giúp đỡ nhiều. Thường xuyên liên lạc nhé."
"Được."
Tống Nhiễm đứng dậy, Lý Toản đứng bên ngoài hành lang, tay bỏ vào trong túi, nhìn hai người trong phòng.
Trần Phong đi trên hành lang, mắt nhìn mưa to ngoài hành lang, nói: "Cô cầm ô này đi."
"Tống Nhiễm nhận chiếc ô lớp lớp màu đen, nói: "Cảm ơn. Hôm khác còn tới."
Trần Phong không trông ngóng việc cô trả lại ô, xua tay nói: "Đừng khách sáo. Ô còn nhiều lắm."
Dưới lầu nước mưa càng rơi càng tích trữ lại nhiều, Lý Toản chợt quay đầu hỏi cô: "Cô sống ở chổ nào?"
Tống Nhiễm sửng sốt, nói: "Đường Bắc Môn. Sao vậy?"
Lý Toản nói: "Xe cô sợ là không thể lái quay về được. Gầm xe quá thấp."
Chừng này trong thành phố chỉ sợ ngập úng càng nghiêm trọng hơn, con đường Bắc Môn kia địa thế thấp, gần kề bên sông, trữ nước bên ngoài nhiều. Xe của Tống Nhiễm bây giờ mà lái về, không phải nước chảy vào làm tắt máy mà chính là nghịch bong bóng nước.
Tống Nhiễm chần chừ một lát, nhỏ giọng hỏi: "Vậy phải làm thế nào bây giờ?"
Chỉ đạo viên Trần Phong cởi mở vỗ vỗ bả vai Lý Toản, nói với cô: "Không sao, để cậu ấy dùng xe quân dụng đưa cô về."
Chú thích:
*Mao Toại tự đề cử mình: tự tin vào khả năng của mình mà mạnh dạn tiến cử. Câu nói này dựa theo điển tích "Khi quân nước Tần bao vây nước Triệu. Bình Nguyên Quân nước Tần phải đi cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông được đề xuất đi cùng và may nhờ tài năng của ông mà Bình Nguyên Quân mới thu được thắng lợi