Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 23-1




Edit: Onion2109

Beta: Eimi.103

Là Thẩm Bội.

Tống Nhiễm lập tức tỉnh rượu.

Thẩm Bội kinh ngạc cười lên: “Tống Nhiễm, cô đi ra ngoài uống rượu à? Nhìn không ra đấy, ở cái chỗ này mà lá gan của cô vẫn lớn nhỉ.”

“Có bạn tôi ở đó nữa.”

Tống Nhiễm trước đó không biết Thẩm Bội tới, có chút mơ hồ. Thẩm Bội nói theo thường lệ các phóng viên tiền tuyến trong đài sẽ thay phiên nhau, cô đã ghi danh.

Hôm nay là ngày 25 tháng 9, Tống Nhiễm đã ở Đông Quốc gần hai tháng, cũng nên thayngười rồi.

“Cô đến mà không ai nói với tôi một tiếng.”

“Kế hoạch trong đài là tuần sau nhưng tôi nghĩ nên đến sớm để thích ứng với hoàn cảnh.Lúc xuất phát tôi kích động quá nên quên nói với cô. Đến Già Mã có gọi điện cho cô lại không có tín hiệu.”

“Trên đường đi có mệt không?”

“Chẳng khác nào tra tấn người ta cả.” Thẩm Bội đấm cái lưng đau nhức, Tống Nhiễm lúcnày mới để ý tới cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa rất tinh xảo.

“Cô đi nghỉ sớm đi.”

“Ừ.”

Tống Nhiễm trở về phòng, tựa trên ván cửa ngẩn người một lúc, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, đành sửa soạn sớm rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại trông thấy tin nhắn của Tiểu Thu: “Thẩm tiểu thư tới chỗ cậu rồi à?”

Tống Nhiễm nằm ở trên giường tỉnh ngủ: “Ừ.”

“Cũng đúng. Chả lẽ không đi để danh tiếng bị cậu cướp hết.”

Tống Nhiễm không biết nói gì cho phải, khuôn mặt ngơ ngác.

Tiểu Thu: “Xoa đầu. Cậu yên tâm, chất lượng tấm hình CARRY kia, cô ấy không đạt đến được đâu.”

Đang nhắn tin thì Tống Nhiễm nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, đứng dậy đi xem.Thẩm Bội mặc áo phông ngắn quần jean bó, đeo túi xách muốn ra ngoài.

Tống Nhiễm kỳ lạ: “Sao cô dậy sớm thế?”

“Bị lệch múi giờ.”

“Ừm, cô định đi đâu?” Hôm nay Tống Nhiễm định cùng Sasin đi tìm hiểu về dân tị nạn tụtập ở vùng ngoại ô, cô tính đưa Thẩm Bội đi cùng.

Thẩm Bội mỉm cười: “À. Tôi định đi theo mấy người bên quân đội chính phủ, còn có lính gìn giữ hòa bình.”

“… À.” Tống Nhiễm đáp lời, “Nhưng cô vừa tới chỗ này một mình, vẫn chưa thích ứng được hoàn cảnh đâu.”

“Cô yên tâm. Có phóng viên truyền hình vệ tinh Thâm Thành ở đây mà, họ là bạn tôi, tôi sẽ đi cùng họ.”

“… Ừ.” Tống Nhiễm thấy Thẩm Bội muốn đi, lại nói thêm, “Mặc áo khoác đi, ở đây là khíhậu sa mạc. Cô mặc như vậy sẽ bị mất nước…. Với lại tốt nhất đổi quần jean rộng mộtchút, nếu không sẽ rất khó chịu.”

“À, cám ơn.” Thẩm Bội quay ngược về phòng thay quần áo.

Tống Nhiễm đóng cửa lại, ngẩng đầu lên, cái ót đập vào cánh cửa.

Chín giờ sáng, Tống Nhiễm cùng Sasin lái xe đến trụ sở quân chính phủ ở phía đông bắcngoại ô thành phố Cáp Pha. Càng đến gần, nạn dân tụ tập ở khu vực phụ cận càng nhiều.

Sasin lái xe, Tống Nhiễm ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đi được nửa đường, Sasin hỏi: “Tâm trạng của chị không tốt à?”

“Hả? Không có.” Tống Nhiễm quay đầu, “Sao cậu lại nói vậy?”

“Hôm nay chị ít nói hơn hẳn. Mặc dù chị không phải là một người nhiệt tình nhưng bìnhthường kiểu gì cũng nói mấy câu.”

“Chắc là vì ngủ không ngon.”Cô xoa xoa mắt.

“Thật không?” Sasin bỗng nhiên cười, “Có phải là vì anh lính giữ gìn hòa bình trong quán bar hôm nọ không?”

Tống Nhiễm không nói.

“Anh lính đó rất anh tuấn.” Sasin nói, “Em đoán anh ấy thích chị đó.”

Tống Nhiễm kinh ngạc: “Đừng nói lung tung.”

“Chị Tống, em là đàn ông.” Sasin vỗ ngực mình, đôi mắt to đặc trưng của người Đông Quốc khẽ chớp, nói, “Tin tưởng em. Mặc dù em không hiểu tiếng Trung, nhưng em thấymỗi câu chị nói đều khiến anh ấy cười, cười không ngừng lại được. Nhưng chị thân mến à,chị thật sự không phải là người hài hước đâu. Xin lỗi nha, chị đúng là một cô gái tốt,nhưng hãy tin em, chị và cái từ ‘Hài hước’ cách xa nhau giống như từ Cáp Pha đến Gia La vậy đó.”

“. . .”

Tống Nhiễm nửa tin nửa ngờ nói, “Chắc là vì uống rượu đấy. Hôm qua cậu với cô gái đó mập mờ không phải cũng nhờ rượu cả sao?”

Lần này Sasin im lặng. Cậu suy tư một lát, nhún nhún vai: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị nhất định có điều gì. Bằng không, đó là do hôm qua em uống say.”

“Coi như cậu uống say vậy.” Tống Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, một lần nữa đeo mặt nạ vàmũ bảo hiểm, nói, “Không nói những chuyện này nữa, chuyên tâm làm việc nào.”

Sasin không cãi với cô nữa, đội nón an toàn lên.

. . .

Doanh trại quân đội của đội liên hợp đặc chiến nằm trong trụ sở quân chính phủ ở ngoại ô phía đông bắc thành phố Cáp Pha. Đêm trước Benjamin hẹn hò với một cô gái nào đómà ba giờ sáng mới về, vậy mà vẫn theo lệ tỉnh dậy vào lúc bảy giờ sáng, rất sáng lánghoạt bát.

Người lính Anh nói đùa: “Một đêm tiêu hao vậy mà giờ vẫn có tinh lực nhỉ.”

Benjamin nói: “Cậu có tin bây giờ tôi vẫn còn sức fuck you không?”

Đám người cười đùa thành một đống.

Benjamin quay đầu lại hỏi Lý Toản: “Hôm qua cậu về mấy giờ?”

Lý Toản không đáp, người lính Anh nói tiếp: “Thời gian như thường, về cùng chúng tôi.”

Benjamin tặc lưỡi: “Tối hôm qua ở quán bar tôi đã nói với cậu rồi, chỉ cần cậu chủ độnghôn cô ấy một cái, cô ấy sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn về theo cậu. Tôi thấy á… A!”

Lý Toản cầm bàn chải và kem đánh răng đi qua, đá vào đầu gối Benjamin; chân Benjamin bị đá cong lại, khuỵu xuống.

“LEE, tôi đang vì hạnh phúc của cậu đó!” Benjamin oan ức nói.

Bảy giờ rưỡi sáng, các đội viên chỉnh đốn ngay ngắn, tập kết tại phòng tác chiến của quân đội chính phủ, phân tích bản đồ chiến sự mới nhất, phân chia khu vực hành động trongmột ngày.

Mười lăm phút sau hoàn tất bố trí chiến lược. Mọi người tan họp, bên ngoài phòng tác chiến một đống phóng viên vây quanh.

Bọn Lý Toản nhìn đã thành quen. Quân đội chính phủ có thỏa thuận hợp tác với nhiều phương tiện truyền thông quốc tế, mỗi ngày sẽ cho một nhóm phóng viên vào phỏng vấn, không liên quan gì đến đội chiến đấu bọn họ.

Nhóm Lý Toản còn mười lăm phút chuẩn bị các loại trang bị đạn dược, đúng tám giờ xuất phát.

Từ phòng tác chiến ra, anh cùng các đội viên rời đi ngay, không nghĩ bên trong đám phóng viên có một người chạy tới: “Lý Toản!”

Là Thẩm Bội.

Cô chạy tới bên anh, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Quân đội chính phủ bên cạnh chuẩn bịcản cô, nhưng bọn họ thấy người quen thế là coi như thôi.

Lý Toản hơi kinh ngạc, hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

“Em là phóng viên, đương nhiên sẽ đến tiền tuyến.” Thẩm Bội quan sát trên dưới anh,cười nói, “Anh mặc quân trang rất đẹp.”

Lý Toản không phản ứng gì, hỏi có lệ: “Không phải cô nói đài truyền hình cô không phái phóng viên nữ ra tiền tuyến ư?”

Thẩm Bội cười: “Là cha không cho em tới mới khiến mọi người lừa em. Nhưng sau đó em thuyết phục được ông ấy, cũng kiên trì tham gia huấn luyện.”

“À.” Lý Toản nói, “Vậy cô làm việc cẩn thận. Tôi còn có việc bận, đi trước.”

“Ơ!” Thẩm Bội gọi anh lại, “Bọn em có thể đi theo phỏng vấn các anh không? Em muốn đưa tin về đội đặc chiến giữ gìn hòa bình.”

“Đội đặc chiến không chấp nhận các cuộc phỏng vấn từ các phương tiện truyền thôngngoài nhà nước, hơn nữa cần có công văn chỉ thị của Tổng chỉ huy của đội Tác chiến liênhợp.”

Thẩm Bội sững sờ: “Nghiêm khắc vậy ư?… Không thể dàn xếp một chút sao?”

“Phóng viên không có năng lực tự vệ hoặc chuyên gia bảo vệ sẽ tạo thành gánh nặng rấtlớn với chúng tôi.”

Thẩm Bội không lên tiếng, cắn môi nhìn anh.

Nhưng Lý Toản chỉ gật đầu một cái xem như tạm biệt, rồi xoay người rời đi.

Nói thêm một câu cũng không có.

Lý Toản kiểm kê xong trang bị trên xe, đi đến bên cạnh ghế phụ lái, mở cửa lên xe. Lúc này mới thấy Thẩm Bội còn đứng ở cách đó không xa nhìn qua đây.

Một bên, Benjamin cười lên: “Cậu thật quý hiếm.”

Lý Toản thờ ơ: “Đừng nói lung tung.”

“ZIP!” Ngón tay Benjamin ở bên mép miệng vạch một cái, làm động tác kéo khóa im lặng,mấy giây sau mới nói, “Nhưng tôi chọn Song Song cơ.” (Song là phiên âm của Tống đó)

. . .

Tống Nhiễm lái xe với Sasin, dần dần rời xa trung tâm thành phố.

Ngoài cửa sổ thành phố bắt đầu hiện ra phế tích chiến tranh, khắp nơi là tường đổ, những di tích cổ bị tàn phá lùi dần trong kính chiếu hậu. Người lưu lạc chỗ nào cũng có.

Đến vùng ngoại ô, thi thể người dân ngã ở ven đường, vẫn chưa có người nào thu dọn. Cóngười chết bởi chiến loạn, có người không có vết thương, là do tật bệnh hoặc nạn đói.

Xuyên qua địa ngục trần gian, cuối cùng bọn họ cũng tới đích. Đó là khu tụ tập nạn dân cách trụ sở quân đội chính phủ không đến 1km. Bởi vì gần quân đội chính phủ, tương đối an toàn nên rất nhiều người tới tị nạn.

Mà đại đa số nhà ở vùng ngoại ô đều bỏ không, không khó để giải quyết vấn đề an trí người tị nạn, có thể tu hú chiếm tổ chim khách là được; chẳng qua cơm canh cần dựa vào cứu tế.

Trong vùng có một nơi là nhà của trẻ con, thu nhận toàn là những đứa trẻ bố mẹ chết trong chiến tranh. Mục đích của Sasin vàTống Nhiễm hôm nay là ở đây.

Hai người dừng xe ở ven đường, trên đường bọn trẻ lớn nhỏ đang chơi đùa, có đứa đuổitheo lon nước rỗng làm cầu để đá, có đứa ngồi ở ven đường chơi với đất đá từ trên tườngrơi xuống, còn có đứa khoét vỏ đạn trong lỗ đạn ghim trên tường.

Bọn nhỏ phần lớn vừa đen vừa gầy, áo rách quần mỏng.

Tống Nhiễm xuống xe chụp mấy bức ảnh.

Nhìn thấy có người đến, là một lũ nhỏ đen sì gần đó đi đến nhưng lại hơi nhút nhát. Bọn chúng tụ tập một chỗ, vừa thì thầm nói chuyện, vừa ngượng ngùng cười với Tống Nhiễm.

Cuối cùng, một bé trai tóc xoăn đến gần, cách vài mét, nhút nhát hỏi: “Madam, do youhave candy?” (Chị ơi, chị có kẹo không?)

Tống Nhiễm biết, cô không phải phóng viên đầu tiên tới đây.

Có điều cô với Sasin đã có chuẩn bị, mang theo rất nhiều kẹo sữa và sôcôla. Bọn nhỏ lậptức vây quanh, từng con mắt sáng chờ đợi nhìn cô.

Hai người chia đều kẹo, bọn nhỏ nhận lấy, vui vẻ chạy đi.

Sasin nói chuyện với bọn nhỏ một lúc rồi cùng Tống Nhiễm đến tòa nhà dân cư, đi gặp “mẹ” tụi nhỏ.

Đó là hai người phụ nữ Đông Quốc hiền lành, ba bốn mươi tuổi, đều đã mất thân nhântrong chiến tranh. Hai người phụ nữ chăm nom cho trên bảy tám chục đứa trẻ trên con đường này. Có điều nạn dân cũng chiếu cố giúp họ.

“Người mẹ” nói bọn nhỏ đều rất nghe lời và hiểu chuyện, không bao giờ gây rắc rối chohọ; còn nói những đứa trẻ thất lạc cha mẹ trước đó sau được nhận lại rồi, nhưng gần đây không có nữa.

Mọi người trong lòng hiểu rõ, chậm chạp không đến, nghĩa là vĩnh viễn sẽ không đến.

Phỏng vấn được một nửa, hai “người mẹ” muốn đi nấu cháo cho bọn nhỏ, Sasin đi qua giúp đỡ, còn Tống Nhiễm một mình ở lại trong phòng.

Gần tám giờ sáng, nhưng mặt trời rất lớn, nhiệt độ cũng tăng lên.

Ngôi nhà là kiểu đặc trưng của dân cư Đông quốc, vách tường dày, cửa sổ nhỏ, rất râm mát.

Tống Nhiễm nghe thấy tiếng cười của trẻ con bên ngoài, đi đến bên cửa sổ xem.

Thì ra là có đứa tìm được một quả bóng cao su xẹp một nửa, bọn nhỏ không có đồ chơi, vui vẻ đá bóng trên đường. Mà một đám bé gái ngồi ở ven đường, vỗ tay hát một bài hát.

Tiếng hát kia non nớt du dương, nghe có chút quen thuộc, đúng là bài mà cậu bé được Lý Toản phá bom hát ngày hôm đó.

Tống Nhiễm xúc động, dựng giá ba chân đỡ máy quay phim, lại nâng máy ảnh lên chụp.

Trong ống kính, bé trai đá bóng bỗng nhiên chạy tới một hướng —— nơi đó có một người đàn ông, không biết là phóng viên bản địa hay là nước láng giềng.

Trong tay người đàn ông cầm một cái túi lớn, đang phát kẹo. Bọn nhỏ vây quanh người đó, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, như đang chờ cha chúng nó phát kẹo.

Tống Nhiễm mỉm cười giơ máy ảnh lên, ngay lúc chuẩn bị nhấn nút thì cơn ác mộng ập đến ——