Thẩm phán giả bị giam lỏng tại Hải đăng, nhưng cuộc bạo động rùm beng ấy không hề kết thúc bằng sự thỏa hiệp giữa hai bên, trái lại nó mỗi lúc một dữ dội hơn. Mọi người đình công nhằm thị uy với căn cứ, cuộc biểu tình tập thể của họ diễn ra ở lối vào nơi đặt cực từ nhân tạo.
Các nhà hoạch định chính sách ở căn cứ giận tím mặt trước những tin đồn úp mở về căn cứ, song họ nào có còn quyền kiểm soát tuyệt đối vào thời buổi loạn lạc này nữa. Cuối cùng họ bèn đưa ra một sự nhượng bộ cực lớn: xóa bỏ tạm thời quyền giết người của Tòa Xử án. Thành viên thuộc Tòa Xử án vẫn tuần tra theo thường lệ, ngặt nỗi nếu phát hiện đối tượng có dấu hiệu bị nhiễm bệnh thì sẽ khoan bắn bỏ, mà thay vào đó là áp giải vào trại huấn luyện quân sự tại một đầu khác của căn cứ rồi quan sát từ từ. Chưa hết, thẩm phán giả bị cấm mang súng và phải ở trong phòng thí nghiệm Hải đăng để phối hợp nghiên cứu, không được phép ra ngoài. Thật khó để biết liệu đây là sự bảo vệ hay phòng ngừa mà căn cứ dành cho thẩm phán giả nữa.
Cuối cùng bầu không khí ở căn cứ cũng dịu đi chút đỉnh, dù sao họ chỉ chĩa mũi dùi vào Lục Phong là chính. Thượng tá Lục làm thẩm phán giả lứa này, khiến ai nấy đều bàng hoàng hãi hùng bởi thói lộng hành và khát máu của anh ta. Nếu một năm Tòa Xử án xử tử năm ngàn người, thì áng chừng có bốn ngàn năm trăm người đã gục dưới súng của anh ta, năm trăm người còn lại bị quan thẩm phán khác xử tử hẳn là do khi đó thẩm phán giả vắng mặt ở Tòa Xử án thôi.
Ngơi nghỉ chưa đặng bao lâu, mọi người bắt đầu khiển trách Hải đăng chẳng có tiến triển gì đáng nói suốt nhiều ngày liền, bên cạnh đó Tiến sĩ Gheerbrant phụ trách dự án này là bạn cũ của Lục Phong. Cho nên, luận điệu “Niềm hi vọng cuối cùng của nhân loại” rõ ràng là một lời ba hoa sáo rỗng, nó là sự bao che từ một phía, họ yêu cầu Hải đăng hoặc là trình hết kết quả đủ sức thuyết phục dân chúng, hoặc là giao Lục Phong ra đây.
– Họ làm loạn cả lên, vì ỷ vào việc xã hội loài người không thể mất thêm bất kì sinh mạng nào – Tiến sĩ rót cho mình cốc nước – Lí do thoái thác của họ có trăm ngàn thiếu sót, nhưng đấy đã là cách duy nhất giúp họ trút bỏ nỗi sợ hãi.
Nói đoạn, chàng ta nâng cốc nước chực uống, tuy nhiên bàn tay cứ run lập cập, tới độ khiến nước văng tóe khỏi thành cốc rồi nhỏ xuống mặt bàn, tiến sĩ gắng hớp một ngum, nhưng rất chóng chàng ta đã chẳng dằn nổi vẻ thống khổ nữa, chàng ta oằn mình nôn khan liên tục.
– Tôi cũng đang sống… sống trong nỗi khiếp đảm kinh hoàng, tôi buồn nôn quá – Chàng ta run rẩy thốt lên – Luồng khí lạnh nay đã tràn vào, mùa đông sắp đến. Thời điểm mà lũ quái vật điên dại nhất và cần chất dinh dưỡng nhất tới rồi.
– Chúng ta đều hiểu trong mắt quái vật, loài người chính là một cục thịt mỡ béo ngậy, ngay cả lúc căn cứ ở thời đại hoàng kim cũng ồ ạt những con quái vật thử sức tấn công rồi, thì cậu đoán xem… – Tiến sĩ phì cười, chùng giọng – Bao giờ chúng sẽ phát hiện căn cứ loài người đã suy đốn đến độ này? Bao giờ chúng sẽ bâu lại hạ gục căn cứ loài người? …Như cái cách mà chúng từng xâm chiếm căn cứ thành phố ngầm vậy.
Lục Phong cất lời:
– Cậu bình tĩnh lại trước đã.
– Cậu tưởng ai ai cũng sống vô cảm như cậu hả?! Bản chất của con người quyết định ở chỗ biết đồng cảm, nỗi hoang mang ắt lan truyền trong cộng đồng theo cấp số nhân, giờ này mà cậu còn giữ bình tĩnh được thì chỉ tổ chứng minh sự vô cảm của cậu đã tới một cột mốc… thật đáng sợ – Tiến sĩ hít sâu dăm lượt, thi thoảng buông lời cay nghiệt sẽ giúp bạn xoa dịu cảm xúc hơn, cuối cùng trông chàng ta đã ổn định đôi chút – Cậu hãy san sẻ cho tôi cái tính này của cậu đi, mỗi khi cậu không thể tiếp tục làm việc nổi, cậu đã nghĩ về điều gì thế?
Lục Phong dửng dưng nhìn chàng ta:
– Lợi ích loài người cao hơn hết thảy.
Tiến sĩ phì cười với vẻ quẫn bách. Cười dứt, chàng ta hít một hơi thật đầy, có vẻ đã bình tĩnh hẳn, đoạn đi đến ống nuôi cấy khổng lồ đang chứa bào tử.
– Không ngờ họ lại cho rằng một cây nấm nhỏ có thể cứu vớt toàn bộ nhân loại, đây quả là câu nói nhộn nhất mà tôi từng nghe. Thực tế, cấu tạo của nó giống y xì đúc với cái thứ chúng ta hay dùng để nấu xúp nấm đấy – Tiến sĩ thuật lại rành rọt lời lẽ từ người dân ngoài kia, chàng ta như thầy giáo nghiêm khắc đang phê bình học trò đội sổ – Nghe thủng chưa hả? Nếu mày cứ vậy mãi, chẳng chóng thì chầy họ cũng biến mày thành bát xúp nấm thôi. Mày phải chủ động phô diễn điểm khác biệt của mình chứ.
Sợi nấm trắng phau run bần bật trong dịch nuôi cấy, bào tử chầm chậm chao nhẹ sang hướng có Lục Phong và áp sát vào mặt kính, chừng như làm thế có thể gần kề Lục Phong hơn vậy.
Lục Phong khẽ nạt:
– Đừng dọa nó.
– Nó hiểu, tôi cá là nó nghe hiểu những gì tôi nói. Chúng tôi đã đút cho nó chất chiết xuất từ vô vàn kiểu quái vật suốt thời gian qua, nó ăn tuốt đấy. An Chiết là một quái vật đột biến kiểu đa hình nên bào tử của oắt con nhất định cũng vậy – Tiến sĩ giải thích – Nếu như nó chả có trí khôn và nhận thức cho riêng mình, thì tuyệt đối sẽ không có chuyện lăm le đào tẩu mỗi tối hòng ngủ chung với cậu đâu.
– Thế rồi cậu đã nghiên cứu được gì chưa? – Lục Phong thoáng chau mày.
– Dù nó đã ăn ngần này gen quái vật, nhưng nó vẫn là bào tử thuở ban đầu thôi, nó luôn luôn ở mức ổn định. Những chất chiết xuất gen chưa hề biến mất, tôi đoán là nó có thể tự kiểm soát việc chuyển đổi hình thái, giống An Chiết biết biến thành người vậy – Tiến sĩ bảo – Nếu con người cũng có thứ đặc tính ấy thì khỏi lo về biến dạng nữa rồi.
– Các cậu định dùng nó tiêm nhiễm cho con người à? – Lục Phong hỏi – Không sợ nấm sẽ nuốt trọn nhận thức những người bị nhiễm ư?
– Tạm thời tôi chưa cân nhắc tới vấn đề đó – Tiến sĩ áp trán lên mặt kính – …Điều quan trọng là cục nợ đáng ghét này vốn chẳng biết tiêm nhiễm kẻ khác, nó làm tôi thất vọng y hệt An Chiết vậy.
Đương lúc chàng ta bật thốt, bào tử lại chủ động trồi lên bề mặt chất dinh dưỡng, nó lẫm chẫm leo, kế đến trượt khỏi khe hở giữa thành ống và nắp ống nuôi cấy, sau cùng rơi tự do xuống dưới và được Lục Phong chìa tay đỡ. Nó nằm lử lả trong lòng bàn tay Lục Phong, như một bé con vô tư lự.
Tất cả cử chỉ đã chứng tỏ rằng nó thực sự là một sinh vật có nhận thức riêng.
– Nó biết di chuyển, biết suy nghĩ, nhưng nó chẳng hề sở hữu hệ thần kinh – Tiến sĩ bảo – Cậu biết điều ấy có nghĩa là gì không? Tôi là nhà sinh vật học, hiện tượng biến dạng khiến hệ thống kiến thức của các nhà vật lí học sụp đổ, còn sự tồn tại của cục bào tử này đã phá hoại hệ thống kiến thức của tôi.
Thẩm phán giả không hề hứng thú, mà cũng chẳng nhất thiết phải quan tâm vì sao một nhà sinh vật học bị hỏng kiến thức, anh nắm mớ bòng bong nấm mềm nhũn, đoạn hỏi:
– Sao An Chiết lại khiến cậu thất vọng?
– Oắt con đó đếch biết tiêm nhiễm gì sất, – Tiến sĩ lại tinh thần, buông tiếng thở dài – hai người đã chơi xếp hình rồi mà cậu vẫn còn là người, chẳng hề có dấu hiệu bị nhiễm gen, cái nết của cậu cũng không bị ảnh hưởng bởi An Chiết mà thiện lành hơn tí nào hết, oắt con và bào tử của nó không truyền nhiễm cho con người ta được.
Lục Phong ra chiều bình tĩnh nhìn chàng ta, chừng như đang có điều suy ngẫm, khi Tiến sĩ Gheer ngỡ rằng anh tính thốt ra những góp ý thật giá trị, thì tên thượng tá lại nói rằng:
– Tôi chưa xếp hình với em ấy.
Tiến sĩ sừng sộ trừng anh:
– Vậy thì cậu còn khiến tôi thất vọng hơn cả An Chiết nữa.
Hết chương 73
+ 1 cho tiến sĩ.
Tiến sĩ đã thay lời muốn nói giùm chị em rùi đó=)))