Editor: Waveliterature Vietnam
Không còn cách nào khác, sau khi giáo sĩ Ngả Sở do dự một lúc, phải trả lời.
"Tế nữ được nhà thờ xung quanh lựa chọn cẩn thận, lựa chọn trong số các cô gái..." ông ta đang cố gắng kéo thời gian, mong ngóng giáo chủ nhanh tới cứu "Sau khi được gửi đến Tòa Thánh, nếu may mắn, có thể được Giáo hoàng chọn, sẽ trở thành người phụng dưỡng bên cạnh Hỏa thân... "
"Hỏa thần?" Hạ Nặc đuôi lông mày nhếch lên, đây là lần thứ ba anh nghe thấy từ này "Cái này là cái quái gì thế?"
"Hỏa thần không phải là một cái gì đó!" Mới rồi giáo sĩ Ngả Sở còn sợ hãi, đột nhiên trên khuôn mặt tức giận, hung hăng nhìn Hạ Nặc, giọng điệu to lên gấp ba lần:
"Hỏa thần đại nhân là vị thần vĩ đại nhất trên thế giới. Ông ấy đã mang đến cho chúng ta ánh sáng và sự ấm áp... Ngươi là người ngoại bang không biết gì, tại sao lại bất kính với đại nhân chứ?"
"..." Nhìn ông lão đang giận dữ trước mặt, Hạ Nặc không nói gì, không ngờ lão nhân trước mắt không biết tính mạng của mình đang như thế nào, còn dám lớn tiếng ồn ào?
Những người mê tính, thực sự là hết cách...
Trong khi suy nghĩ để tiếp tục hỏi, Ross bên cạnh đụng vào vai Hạ Nặc, thì thầm: "Thuyền trưởng, những người còn lại đã bao vây rồi."
"Hừm?"
Hạ Nặc nghe vậy ngẩng đầu, nhìn phía bên kia đường, xe ngựa của Hồng Y giáo chủ đã được bao quanh với một số lượng lớn kỵ sĩ ở nhà thờ đến, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp, So với tên Ngả Sở giáo sĩ này, thì rõ ràng khó đối phó hơn.
Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề mấu chốt. Vấn đề là người dân ở các thị trấn gần đó đang vây quanh., khi thấy giáo sĩ Ngả Sở bị bắt, họ nhất thời bị kích động chạy tới, tay cầm cuốc cầm giáo tới sau lưng những kỵ sĩ của nhà thờ.
Đây không phải là mối đe dọa lớn đối với nhóm cướp biển Tật Phong, nhưng chỉ sợ gây tổn thương cho những người dân này.
"Cơ Đức."
Sau khi suy nghĩ về điều đó, Hạ Nặc quay đầu lại và nói: "Cho ngươi nửa phút, tước hết vũ khí của những người này, tránh gây phiền phức."
"Chà!" Đôi mắt Cơ Đức sáng lên, anh ta đã rất háo hức để thử, nhưng không có lệnh của Hạ Nặc nên không thể xuất thủ, giờ đã có mệnh lệnh, anh ta lập tức cười và giơ cánh tay phải lên, phát ra khả năng trái cây ác quỷ.
Hiệu quả ngay lập tức, những cư dân đang lao lên đột nhiên phát hiện ra rằng vũ khí trong tay họ đột nhiên bị một năng lượng khổng lồ kéo đi và bay ra ngoài mà không kiểm soát được. Sau đó, trong đôi mắt khó tin của họ, giữa không trung, hội tụ tất cả vũ khí, cuối cùng trở thành một quả bóng sắt khổng lồ, "oanh" một tiếng đập xuống đường, lan ra một vết nứt giống như mạng nhện.
"Chúa ơi!"
"Hỏa thần ở trên, đây là ma thuật gì vậy?"
"Tiểu quỷ tóc đỏ kia đã làm ra chuyện gì? Nó có phải là một con quái vật đã làm chủ được sức mạnh của quỷ không?"
Cảnh tượng này dường như có tác động lớn đến những cư dân này. Nhiều người đang hoảng loạn, gần như vô thức đi ngược lại, những người kỵ sĩ nhà thờ không bị lấy đi vũ khí, nhưng nhìn thấy tình huống này cũng hơi đáng sợ, nhưng chưa được Hồng Y giáo chủ ra lệnh, họ cũng không dám rút lui, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
"Khả năng?"
Vào lúc này, Hồng Y đã đến cách Hạ Nặc và những người khác chưa đến mười mét, đứng đó và liếc nhìn những tên cướp biển nhóm Tật Phong, nói: "Sức mạnh không tệ, không có gì lạ khi những người ngoại bang này dám làm loạn trong lễ hội của nhà thờ. "
"Giáo chủ đại nhân!" Ngã Sở giáo sĩ thấy Hồng Y đến, đột nhiên hét lên vì phấn khích, có ý muốn nói tôi ở đây, mau đến cứu tôi.
Ai biết rằng Hồng Y khuôn mặt còn tệ hơn, giọng nói vẫn lạnh lùng nói: "Đồ phế vật, dễ dàng thua những người ngoại bang như vậy, thật làm mất mặt giáo hội a!"
"Tôi..." Ngả Sở giáo sĩ đột nhiên đỏ bừng mặt, anh ta không thể nói một lời nào trong một hồi lâu.
"Uy uy uy, giáo hội các ngươi nhiều lời vô ích làm gì a?" Cơ Đức không nhin được nảy sinh lòng thù hận: "Nếu muốn giao chiến, nói nhiều như vậy làm gì, ngươi xem đây là ngươi có thể giáo huấn thuộc hạ sao? "
Những tên cướp biển còn lại của nhóm Tật Phong liền phấn khích, cười lớn.
"Hừm?"
Khuôn mặt của Hồng Y giáo chủ đột nhiên trở nên khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cơ Đức, nói: "Những người ngoại bang ngu dốt các ngươi, ta có thiện ý đang muốn dạy dỗ các ngươi, không nghĩ tới tiểu tử ngươi dám nhục mạ giáo hội ta, vậy thì đừng trách ta... "
Xẹt!
Lúc này, một luồng không khí vỡ vụn đột ngột làm gián đoạn lời nói của ông ta. Hồng Y chỉ cảm thấy có gì đó xẹt qua khuôn mặt, vô thức nhìn xuống, phát hiện ra rằng quần áo của mình đã bị cắt nát, bộ áo choàng đỏ đẹp đẽ sang trọng dần rơi xuống, lộ ra bộ ngực đầy lông lá....
Khuôn mặt anh ta lập tức biến thành màu gan lợn, vừa nghĩ đến cấp dưới đang nhìn mình, nhất thời hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
"Tiểu tử Cơ Đức nói rất đúng, các ngươi nói quá nhiều điều vô nghĩa rồi."
Sau khi nhìn thấy những người kỵ sĩ nhà thờ choáng váng, Hạ Nặc mỉm cười và thu lại Động gia hồ vào thắt lưng, như thể nhát kiếm đó không liên quan gì đến anh ta.
Chiêu này cư hợp thuật đã lâu anh ta không sử dụng, nhớ rằng lần cuối dùng là 50,60 năm trước để dạy dỗ Phái Địch và Tạp Nhĩ, sau ngần ấy năm bây giờ dùng lại đúng là vẫn có tác dụng to lớn.
"Đồ hỗn hào!"
Hồng Y giáo chủ ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, sự ngạo mạn và nho nhã vừa rồi hoàn toàn biến mất, rút thanh kiếm ngay hông mình, ầm ầm vội chạy về phía Hạ Nặc, những tên kỵ sĩ phía sau cũng bừng tỉnh, vội vàng chạy theo sau.
Keng!
Âm thanh của sự va chạm lưỡi kiếm đột nhiên vang lên, đó là khoảnh khắc mà Hồng Y lao tới trước mặt Hạ Nặc. Ross bên cạnh liền xuất hiện kịp thời, dùng kiếm cản lại.
Hồng Y giáo chủ cũng phản ứng nhanh chóng, trong u hai hoặc ba giây và thấy không thế ngăn chặn thanh kiếm của Ross, liền rút kiếm về, vẫn duy trì tốc độ ban đầu, lao thẳng đến hông của Ross đâm tới.
"Quá chậm!"
Đối mặt với nhát kiếm bất ngờ này, khuôn mặt của Ross không hề hoảng loạn, lắc cổ tay phải của mình, lưỡi kiếm lại một lần nữa cản lại chính xác, ngay lập tức nắm lấy cơ hội biến từ phòng thủ thành tấn công, liên tiếp dùng kiếm bén nhóm chém tới, làm Hồng Y không kịp trở tay, liền chống đỡ hai bên trái phải, lui về sau.
"Tiến độ không nhỏ a."
Khi Hạ Nặc nhìn thấy, anh ta khẽ gật đầu với sự hài lòng. Những chiêu kiếm này Ross đã thỉnh giáo anh ta trước đây trong khu vườn nhỏ. Bây giờ đã rất nhuần nhuyễn, rõ ràng đã rất chăm chỉ luyện tập.
Mặc dù vậy, Ross chỉ tận dụng được một chút lợi thế. Sau khi Hồng Y dần quen với nhịp tấn công của Ross và ổn định hàng phòng ngự, rất khó để Ross có thể tấn công nhanh chóng.
"Có vẻ như cấp cao nhất của nhà thờ không thể bị đánh giá thấp..."
Hạ Nặc hơi suy nghĩ, Ross nhờ anh ta mài dũa, bây giờ đã được treo thưởng rất cao, trong khi người kia chỉ là một Hồng Y giáo chủ phụ trách khu vực nhỏ, có thể đấu kiếm với Ross như vậy, thì sức mạnh tổng thể của nhóm giáo hội này không đơn giản.
Tất nhiên, mặc dù Ross đang rất khó khăn, nhưng Hạ Nặc cũng không có ý định giúp đỡ, đây là cuộc đối đầu giữa các kiếm sĩ, không thích hợp để người bên ngoài can thiệp, mặt khác, đây cũng là một cơ hội khó có thể có được của Ross.
Dù sao, tự luyện tập cũng không hay bằng liên tục chiến đấu thực tế, vậy mới có thể đi xa hơn trên con đường của kẻ mạnh – Hạ Nặc rất háo hức khi thấy những thuộc hạ này sớm tiến bộ, anh ta không mong tương lai, khi bước vào thế giới mới, đối mặt với những kẻ thù mạnh, những thuộc hạ của anh ta vẫn yếu ớt.