Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 59




Thẩm Tri Hành không để bụng mấy lời không đứng đắn của cô, sau khi xuống núi thì dẫn cô tới cửa hàng, nhờ nhân viên cửa hàng hỗ trợ đo cỡ nhẫn cho cô.

Mặc dù bọn họ không định mua nhẫn ở cửa hàng này nhưng vì Tô Ý Tiện là khách quen ở đây nên nhân viên vẫn rất sẵn lòng giúp cô chuyện nhỏ này.

Sau khi đo cỡ nhẫn xong, nhân viên cửa hàng cười nói: “Dù sao cũng đã đến rồi, cô Tô có muốn xem mẫu mới quý này của chúng tôi không?”

“Được.”

Dù sao cũng đến rồi, một cách giữ khách rất hay.

Tô Ý Tiện cảm thấy dù sao mình cũng đang ở phòng tiếp khách VIP rồi, chắc chắn phải tiện thể xem mẫu mới mua chút gì đó về.

“Thế cô nghỉ ngơi một lát, tôi đi chuẩn bị nhé.”

Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đẩy giá có bánh xe vào: “Cô xem thử đi, bên này là đồ dành cho nữ, tôi còn chuẩn bị thêm cả đồ dành cho nam nữa, không biết cô có muốn xem thử không?”

“Được, xem cả đồ dành cho nam đi.” Thiết kế các sản phẩm dành cho nam của thương hiệu này theo hướng trẻ trung, Thẩm Tri Hành toàn mặc đồ công sở, gần như trong tủ quần áo không có quần áo của thương hiệu này.

Tô Ý Tiện đi tới lật qua lật lại, ưng một cái hoodie màu hồng nhạt.

Thiết kế áo hoodie rất đơn giản, chỉ có một cái ghim cài áo nhỏ bằng kim loại ở trước ngực, các phần còn lại không có thêm trang trí gì khác.

“Đây là mẫu giới hạn đầu xuân năm nay của chúng tôi, cả cửa hàng chúng tôi chỉ có một chiếc của nam và một chiếc của nữ, nếu tôi nhớ không nhầm thì chiếc dành cho nữ đúng size của cô.” Nhân viên cửa hàng lấy áo hoodie xuống khỏi giá, kéo cửa phòng thử đồ ra giúp Tô Ý Tiện.

Sau đó Tô Ý Tiện nhanh chóng mặc áo hoodie đi ra, cô quay một vòng trước mặt Thẩm Tri Hành: “Đẹp không anh?”

Phản ứng của Thẩm Tri Hành giống y như dự đoán của cô, anh gật đầu mỉm cười, nói đẹp, ngoài ra không có xíu phản ứng dư thừa gì khác.

“Lấy cái này đi.” Tô Ý Tiện đi tới chỗ đồ nam lật qua lật lại, đột nhiên cô hỏi Thẩm Tri Hành, “Anh có muốn mua đồ đôi không?”

Mặc dù cô cảm thấy bắt Thẩm Tri Hành mặc quần áo màu hồng nhạt là việc không có khả năng nhưng cô thực sự rất muốn xem thử.

Theo lý thuyết mà nói, da của Thẩm Tri Hành trắng, chắc chắn mặc đồ màu hồng sẽ rất đẹp.

Biểu cảm của Thẩm Tri Hành cứng đờ, nhìn cái áo hoodie màu hồng nhạt, lắc đầu từ chối theo bản năng.

Nhân viên cửa hàng mở miệng đúng lúc: “Nếu thích thì có thể mua, cũng chỉ có một cái này dành cho nam thôi, ước chừng anh cũng có thể mặc size này.”

Tô Ý Tiện ra hiệu nhân viên ra ngoài trước, tới khi cửa phòng tiếp khách đóng lại, cô ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Thẩm Tri Hành, ngồi xuống cạnh anh: “Mua đi mà.”

“Màu đó không được.” Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn một cái thôi cũng thấy đau não, càng khỏi nói bảo anh mặc nó.

Kể cả hồi dưới ba tuổi, chắc anh cũng chưa bao giờ mặc quần áo hường phấn như thế.

“Đẹp mà, hơn nữa còn là đồ đôi á.”

Tô Ý Tiện chỉ cái giá treo đồ danh cho nam, tiếp tục thuyết phục anh: “Anh không cảm thấy trong một đống quần áo đen xì, cái màu hồng này rất nổi bật sao? Tới khi em về nước, anh mặc cái áo hồng này đứng chờ em ở sân bay, chắc chắn em có thể nhìn một phát là thấy được anh trong đám đông.”

Thấy thái độ của Thẩm Tri Hành hơi buông lỏng, Tô Ý Tiện ôm cánh tay anh lắc qua lắc lại, dài giọng ra gọi: “Chú ơi~”

“Mua, mua…” Thẩm Tri Hành bất đắc dĩ đỡ trán, lặp lại hai tiếng.

“Em gọi nhân viên vào quẹt thẻ đi.”

“Vâng!” Tô Ý Tiện nở nụ cười đắc thắng, cô ra gõ cửa, nhân viên nhanh chóng đi vào, trong tay cầm sẵn máy POS.

Thanh toán xong đi ra ngoài, Tô Ý Tiện lại dẫn anh đi mua mấy bộ quần áo, đều là kiểu dáng khác biệt một trời một vực với phong cách thường ngày của anh.

“Nếu anh cảm thấy mặc ở trong nước không bước ra ngoài cửa được thì anh có thể mang ra nước ngoài, chúng ta mặc cùng nhau.”

Thẩm Tri Hành đã từ bỏ việc kháng cự từ lâu, vô cùng nghe lời: “Được.”



Về đến nhà, Thẩm Tri Hành gấp quần áo vừa mua lại, bỏ hết vào một cái vali cỡ lớn.

Tủ quần áo ở căn chung cư không to, không dư chỗ để anh treo quần áo, anh ở đây lâu như thế rồi mà đồ đạc các thứ vẫn để ở trong hai cái vali, vì thế Tô Ý Tiện không phát hiện ra điều khác thường.

Hai ngày trước khi đi, Tô Ý Tiện về nhà ăn một bữa cơm với ông cụ Thẩm, ăn xong tự tay nhuộm mái tóc hoa râm của ông ấy thành màu đen.

“Săng năm có về ăn Tết được không?” Ông cụ Thẩm cầm cái gương nhỏ, nhìn thấy tóc bên thái dương mình gần như chẳng có sợi tóc đen nào, lặng lẽ thở dài, “Lần cuối cùng nhé, sau này không nhuộm nữa.”

Trước kia ông ấy cảm thấy tóc hoa râm trông không có tinh thần nên thường nhuộm tóc trước khi đi gặp bạn bè hoặc tham gia hoạt động gì đó, nhưng bây giờ thấy lượng tóc bạc càng ngày càng nhiều, nhuộm cả đầu tóc đen cũng không có ý nghĩa gì.

“Vâng, sau này không nhuộm nữa.” Tô Ý Tiện tỉ mỉ quệt thuốc nhuộm tóc lên từng sợi tóc bạc, ngẩng đầu nhìn ông cụ Thẩm trong gương mà cười, “Thật ra bộ đầu bạc trắng cũng rất ngầu.”

Thấy cô cười, ông cụ Thẩm cũng cười.

Một lát sau, ông ấy hỏi: “Mấy hôm trước đi thăm ông nội cháu à?”

“Vâng, đi cùng…” Tô Ý Tiện dừng một chút, với mối quan hệ hiện giờ, gọi Thẩm Tri Hành là chú trước mặt ông cụ Thẩm thì không thích hợp, nhưng nhất thời đổi cách xưng hô thì lại thấy kỳ cục.

Cô đổi cách nói khác: “Hai bọn cháu đi cùng nhau.”

“Qua vài ngày nữa, ông cũng đi thăm ông ấy.” Ông cụ Thẩm vừa mong Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện thành đôi thành cặp nhưng cũng cảm thấy thằng út nhà mình chiếm hời của cháu gái nhà người ta, trong lòng luôn thấy mâu thuẫn.

“Không thì mấy năm nữa ông xuống dưới kia không có mặt mũi nào mà gặp ông bà nội cháu.”

“Sao thế được? Chắc chắn ông bà nội cháu sẽ rất vui vẻ làm thông gia với ông.” Tô Ý Tiện quệt nốt chút thuốc nhuộm cuối cùng, tiện tay dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trên bàn.

Cô dùng điện thoại cài đặt đồng hồ đếm ngược, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Ông cụ Thẩm vỗ mu bàn tay cô: “Cháu yên tâm đi học, không cần lo cho Tri Hành, nếu nó đã chọn cháu rồi thì dù mất bao lâu nó cũng sẽ chờ cháu.”

“Vâng, cháu biết ạ. Cuối năm cháu sẽ về, kết thúc cuối kỳ cái là cháu về đón Tết với ông ngay.”

Hai mươi phút sau, chú Vương đi vào đẩy ông cụ Thẩm đi gội đầu.

Tô Ý Tiện đi ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải Nhan Nghiên đang khóc nước mắt nước mũi tèm nhem.

Cô giật mình: “Em làm gì thế?”

Nhan Nghiên dẩu miệng, đi tới ôm cô: “Giữa lúc học chị không về thật sao? Nghỉ hè cũng không về hả?”

Cô bé cứ tưởng Tô Ý Tiện ra nước ngoài vào tháng tư, tới tháng bảy sẽ về nghỉ hè, ai ngờ vừa nãy Thẩm Tri Hành nói cho cô bé biết tới cuối tháng mười hai Tô Ý Tiện mới về.

“Nghỉ hè cũng rất bận, có chương trình học ngắn hạn.” Tô Ý Tiện xoa gáy cô bé, đột nhiên phát hiện Nhan Nghiên lại cao lên, sắp cao bằng cô luôn rồi.

“Nhanh lắm, tới khi em học xong học kỳ một năm lớp mười một thì chị sẽ về.”

Nhan Nghiên lại hu hu mấy tiếng, sau đó cất lời với tiếng khóc nức nở: “Thế chẳng phải họp phụ huynh lớp mười một của em lại phải để cậu đi sao? Chắc chắn cậu lại chê em cho mà xem!”

“Không đâu.” Tô Ý Tiện đảm bảo với cô bé, “Chắc chắn chị sẽ bảo chú ấy thực hiện giáo dục khen ngợi với em.”

Nhan Nghiên mếu máo: “Đây là đảm bảo của mợ nhỏ sao?”

Tô Ý Tiện nghe cô bé gọi mình là mợ nhỏ thì cả người nổi da gà.

“Coi là vậy đi.”

“Vâng.” Nhan Nghiên khịt mũi.

Cô bé cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát, cực kỳ lo lắng nói: “Chị ơi, tốt nhất chị đừng yêu người khác…”

“Hả?”

Nhan Nghiên liếc mắt nhìn bóng dáng người đàn ông phía xa, hơi đau lòng: “Cậu em không dễ dàng chút nào, nếu chị không cần cậu nữa, có lẽ cậu sẽ cô độc tới cuối đời mất.”

Nhan Nghiên thấy Tô Ý Tiện nhìn mình với vẻ ngạc nhiên thì hơi ngại.

Cô bé thở dài: “Mặc dù em và cậu luôn chê bai lẫn nhau nhưng tình cảm vẫn rất tốt… Vì cậu nên ngay từ hồi còn bé em đã không cắt tóc trong tháng Giêng rồi.”

*Trung Quốc có lời truyền miệng từ xa xưa là không được cắt tóc vào tháng Giêng, nếu không cậu mình sẽ gặp xui xẻo.

“Dù sau này lớn lên, biết câu nói đó chỉ là lan truyền nhầm lẫn do hài âm thôi nhưng em vẫn không muốn cậu phải chịu nguy hiểm.”

Tô Ý Tiện: “Được, chị đảm bảo sẽ không yêu người khác.”

“Đảm bảo thì không cần đâu, không thể nói quá tuyệt đối được…” Nhan Nghiên hơi khó xử, “Nếu chị tìm được người đàn ông tốt hơn cậu em rất nhiều, cực kỳ nhiều thì em vẫn sẽ chúc chị hạnh phúc.”

Tô Ý Tiện không nhịn được bật cười: “Được rồi, cảm ơn em.”

“Không cần khách sáo…” Nhan Nghiên lại ôm Tô Ý Tiện cái nữa tạm biệt cô, sau đó lau nước mắt nói cô bé phải về nhà làm bài tập.

Nhìn bóng lưng Nhan Nghiên lau nước mắt đi xa, Thẩm Tri Hành đi tới: “Con bé nói gì với em thế?”

Tô Ý Tiện chọn vài câu trọng điểm nói cho anh nghe: “Em ấy bảo em đừng yêu người khác, nói tình cảm của hai người rất tốt, em ấy vì anh mà chưa bao giờ cắt tóc trong tháng Giêng.”

Thẩm Tri Hành nhìn mái tóc dài tung bay theo gió của Nhan Nghiên ở phía xa, cười chế nhạo: “Con bé từng cắt rồi.”

Tô Ý Tiện: “Hả?”

“Lúc con bé mới lên tiểu học, anh chê con bé viết chữ số Ả Rập như chó cào, vì thế tối hôm nào cũng giám sát con bé luyện chữ, viết không đẹp thì xé đi viết lại.” Nhớ lại chuyện trước kia, Thẩm Tri Hành cười cong cả mắt, “Có một hôm, trời tối lắm rồi, con bé tức đến mức dùng dao cạo lông mày của Thẩm Cẩm cắt phăng tóc mái ngay trong nhà, mái tóc thành ra chỗ ngắn chỗ dài, y như chó gặm.”

Tô Ý Tiện trợn mắt ngoác miệng, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Thẩm Cẩm nổi giận, bắt con bé hôm sau vác tóc mái đó đi học.”

Thẩm Tri Hành hờ hững nói: “Có lẽ khi đó con bé còn nhỏ nên không biết hai chữ mất mặt viết thế nào, tan học về vẫn cười tươi rói. Tới tận tối về đến nhà, Thẩm Cẩm nói cho con bé biết mấy hôm trước đã hết tháng Giêng rồi, con bé mới òa khóc vì tức.”

“Hôm sau con bé tự mua một quyển lịch ngày, ngày nào cũng xé lịch, ngóng trông tới tháng Giêng tiếp theo. Ai ngờ mới ngóng chưa được nửa tháng đã bị anh dùng hai mươi tệ mua đứt, ôm anh nói anh là người cậu tốt nhất thế giới.”

Tô Ý Tiện bị chọc cho bật cười: “Hồi nhỏ em ấy đáng yêu thật đấy…”

Tô Ý Tiện vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Tri Hành nhìn mình chằm chằm.

“Sao thế?”

“Anh cũng đang muốn mua một quyển lịch ngày, mỗi ngày xé một tờ.”

Cụ thể hóa nỗi nhớ khó diễn tả thành tờ lịch, có lẽ ngày tháng sẽ không quá khó sống nữa.



Vào ngày ra nước ngoài, Tô Ý Tiện bị đánh thức bởi nụ hôn của Thẩm Tri Hành, khi cô mở mắt ra nhìn thấy gương mặt sát sìn sịt của Thẩm Tri Hành, đột nhiên cô nhớ tới đợt ra nước ngoài lần trước.

Hôm đó cô vừa chạm chân xuống đất đã chạy trối chết nhưng hôm nay cô không muốn đi chút nào.

Trong lòng ngoại trừ không nỡ thì không còn gì khác.

Tô Ý Tiện dùng hai tay ôm cánh tay Thẩm Tri Hành, lẳng lặng nhìn anh.

“Dậy đi, anh đi làm bữa sáng.” Thẩm Tri Hành bóp má cô, thúc giục, “Không dậy thì sẽ không kịp đâu, mau lên.”

Thẩm Tri Hành đi nấu hai bát mì hoành thánh, có câu tục ngữ “lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì”, Tô Ý Tiện không thích ăn sủi cảo nhưng hoành thánh thì có thể gắng gượng ăn mấy miếng.

Hoành thánh được dì Trần gói sẵn bỏ trong tủ lạnh, gia vị cũng được dì ấy nêm nếm hết rồi.

Mấy hôm trước dì Trần cũng được cử ra nước ngoài làm việc, chắc bây giờ đã thích ứng với chênh lệch múi giờ rồi, đang mang tinh thần phấn khởi cùng chị Khương chờ Tô Ý Tiện tới đó.

Nhưng Tô Ý Tiện vẫn chưa biết, cô còn ấm ức suốt mấy ngày vì tám tháng tới không được ăn cơm dì Trần nấu.

Hôm nay Tô Ý Tiện ăn hết sạch bát hoành thánh như một điều xưa nay chưa từng có, cô uống cạn ngụm canh cuối cùng: “Em phải quý trọng, sau này không được ăn mì hoành thánh ngon thế này nữa.”

Cô thấy Thẩm Tri Hành cứ nhìn mình cười thì nhoài người tới hôn anh một cái thật mạnh: “Anh người yêu đẹp trai thế này, ra nước ngoài cũng không hôn được.”

Nhân lúc Thẩm Tri Hành rửa bát, Tô Ý Tiện chạy vào phòng bếp sến sẩm với anh một lúc.

Vô tình sờ thấy gì đó cộm trong túi quần Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện móc ra xem thì thấy đó là một hộp trang sức nhung màu đỏ rượu.

“Gì thế?” Tô Ý Tiện hỏi anh.

Thẩm Tri Hành rút hai tờ khăn giấy lau khô tay: “Em mở ra xem đi.”

Trong hộp có ba chiếc nhẫn kích cỡ khác nhau, đều là kiểu khảm một viên kim cương mà Tô Ý Tiện thích.

Cái ngoài cùng bên trái nhỏ nhất, có kim cương hồng hình giọt nước.

Cái ở giữa to hơn một chút, kim cương công chúa hình vuông, gọn gàng trang nhã.

Cái ngoài cùng bên phải trông tầm hơn năm cara, kiểu viên kim cương tròn dạng xoắn kinh điển nhất.

“Anh mua sỉ đấy à?” Tô Ý Tiện vốn cảm thấy hành vi mua một phát ba cái vòng cổ cùng kiểu với các kích cỡ khác nhau đã kỳ quái lắm rồi, ai ngờ sinh thời còn nhận được một phát ba cái nhẫn kim cương.

“Lần trước hỏi em, em bảo thích hột to nhưng lại không muốn quá khoa trương.”

Trước đó Thẩm Tri Hành chỉ đặt chiếc có viên kim cương rời 5.21 cara thôi, nhưng nghe cô nói sợ rêu rao, anh bèn đi chọn viên vuông nhỏ hơn mà đặc biệt hơn.

“Anh chưa từng thấy kim cương hồng bao giờ nên mua luôn.”

Thẩm Tri Hành cảm thấy chắc hẳn Tô Ý Tiện sẽ không chê có nhiều kim cương nên anh thà mua nhiều còn hơn bỏ sót.

“Vậy được rồi, hai tư sáu em sẽ đeo cái màu hồng, ba năm bảy đeo cái hình vuông, trong những dịp lớn thì đeo cái to nhất.”

“Hôm nay là thứ ba.” Tô Ý Tiện lấy cái nhẫn kim cương vuông rồi đeo vào ngón giữa, sau đó đóng hộp lại, cẩn thận cất vào cái túi mang theo bên người.

Cô đẩy vali ra khỏi cửa, đi tới cửa thì vẫy tay với người ở trong phòng khách: “Đi thôi sếp Thẩm giàu nứt đố đổ vách.”

Thấy Thẩm Tri Hành cũng đẩy vali ra, Tô Ý Tiện ngạc nhiên: “Anh đi công tác à?”

“Ừ.”

“Lần đầu tiên em thấy anh mang cái vali to thế này luôn đấy.”

Đồ đạc linh tinh của Thẩm Tri Hành không nhiều, với đợt công tác ngắn thì anh thường không mang quá nhiều đồ.

“Lần này đi hơi lâu.” Thẩm Tri Hành giải thích.

Tô Ý Tiện gật đầu, không nghi ngờ gì.

Khoảng thời gian này Thẩm Tri Hành muốn ở cạnh cô nên gác lại rất nhiều công việc, hôm nay cô ra nước ngoài, anh cũng phải đi giải quyết chuyện của công ty rồi.

Nửa tiếng sau, tại sân bay quốc tế Giang Thành.

Thẩm Tri Hành bảo Tô Ý Tiện ngồi ở ghế trông đồ đạc xách tay của hai người, sau đó anh mang giấy tờ của cô đi làm thủ tục check-in.

Anh làm xong thì nhanh chóng quay lại, trả giấy tờ cho Tô Ý Tiện: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Sau khi kiểm tra an ninh xong, Tô Ý Tiện mới nhận ra Thẩm Tri Hành đi qua cổng kiểm tra an ninh của chuyến bay quốc tế giống mình.

Cô muộn màng nhận ra hỏi anh: “Anh bay đi đâu vậy?”

Thẩm Tri Hành đưa vé máy bay cho cô, trên vé máy bay hiển thị rõ số hiệu chuyến bay giống y đúc với cái của Tô Ý Tiện, còn là ghế ngay cạnh nữa.

Tô Ý Tiện ngơ ngác cầm vé máy bay xem đi xem lại, ngạc nhiên không nói được cả câu: “Anh…”

“Anh đi cùng em.”

Vẫn là câu nói đó, lần trước nhất thời nổi hứng nhưng lần này đã lập mưu từ lâu.

“Anh, anh trùng hợp tới đó công tác hả?”

Tô Ý Tiện cảm thấy không thể tin nổi: “Anh không thể vì em mà qua đó đâu nhỉ?”

Thấy anh ngầm thừa nhận, sự ngạc nhiên trên mặt Tô Ý Tiện dần bị vui sướng thay thế.

Cô nhón chân lên, vòng hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh không thể rời xa em đến thế à?”

“Ừ, không ngờ anh lại không thể rời xa em đến thế.”

Chỉ cần nghĩ tới chuyện sắp chia xa thôi cũng khiến trong lòng anh trống rỗng khó chịu rồi.

Thẩm Tri Hành cảm thấy nếu đã vậy thì cứ nghe theo trái tim của mình.

Trái tim nói, nó muốn đi cùng Tô Ý Tiện.

~ Phần chính của truyện kết thúc ~