Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 57




Nhan Nghiên nhìn kiểu gì cũng thấy ảnh đại diện mèo đen và Thẩm Hành Chi chẳng ăn nhập gì với nhau.

Giống như thú bông Hello Kitty làm nũng tỏ ra đáng yêu phát tờ rơi ở trên đường, vừa bỏ đầu gấu bông ra thì người trong bộ đồ thú bông ấy lại là một anh chàng vạm vỡ nghiêm túc thận trọng.

“Cậu ơi, cậu không định đổi lại ảnh đại diện sao?” Nhan Nghiên nhớ lần trước vô tình nhắc tới ảnh đại diện đôi với Thẩm Tri Hành, Thẩm Tri Hành còn cảm thấy hành vi đó rất trẻ con, không ngờ anh lại vả mặt nhanh như thế.

Làm một phần của nhà họ Thẩm, Nhan Nghiên cầm cổ phần của tập đoàn trong tay, thỉnh thoảng cô bé vẫn rất quan tâm tới việc kinh doanh của tập đoàn.

Cô bé lo lắng hỏi: “Để đối tác và đồng nghiệp công ty trong của cậu nhìn thấy, liệu có ảnh hưởng tới hình tượng không?”

Làm gì có CEO công ty nào lại để ảnh đại diện mèo đen nhếch miệng nghiêng đầu chứ?

Thẩm Hành Chi không bận tâm chút nào: “Không sao đâu.”

Hình tượng của anh chưa đến mức cần ảnh đại diện Wechat để duy trì.

Cùng ngày hôm đó, bạn bè người thân lướt thấy ảnh đại diện mới của Thẩm Tri Hành thì đều nhao nhao gửi tin nhắn chúc mừng cái cây cổ thụ là anh nở hoa.

Thẩm Cẩm: [Quả nhiên nhìn thấy cực quang sẽ có chuyện tốt xảy ra, chị vừa mới ủ ấm cho cái điện thoại tắt máy vì quá lạnh, mở Wechat lên thì thấy Nghiên Nghiên báo tin mừng cho chị.]

Khương Nghiêm Uy: [Chậc, tôi nhớ mang máng là thời đại học người nào đó cười nhạo ảnh đại diện đôi của tôi là trò trẻ con, ảnh đại diện của cậu thì người lớn với ai? Một ông chủ lớn như sếp Thẩm đây, tôi còn tưởng cậu sẽ không làm mấy kiểu như để ảnh đại diện đôi thế này đâu, xem ra tôi vẫn đánh giá cao cậu quá.]

Frankie: [Mong được gặp lại cậu ở trường, hi vọng sau này cậu thường xuyên tới thăm bạn gái của cậu, nhân tiện tới thăm tôi.]



Sau khi về nhà, Thẩm Tri Hành dùng ảnh đại diện mèo đen trả lời lần lượt các tin nhắn theo thứ tự.

Trả lời tin nhắn bạn bè người thân hỏi thăm về chuyện tình cảm của mình xong, anh thấy một tin nhắn của đối tác ở dưới cùng.

Thẩm Tri Hành gõ chữ trả lời ngay: [Giám đốc Văn, chi tiết cụ thể thế nào thì chúng ta hẹn hôm nào đó trong tuần sau rồi gặp mặt nói chuyện, tôi bảo thư ký gửi thời gian cho anh.]

Anh ấn gửi rồi trơ mắt nhìn bên cạnh khung chat xuất hiện một dấu chấm than đỏ.

[Tin nhắn đã được gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.]

Đúng lúc đó, Thẩm Tri Hành nhận được cuộc gọi của Tiền Tiễn.

“Alo, sếp Thẩm, thư ký của giám đốc Văn vừa hỏi tôi có phải anh bị hack tài khoản rồi không, giám đốc Vương của Thịnh Thế Lan Hà cũng vừa gọi cho tôi hỏi có phải anh đổi tài khoản Wechat rồi không…”

Thẩm Tri Hành: “...”

Hình tượng không bị ảnh hưởng gì nhưng hình như công việc bị ảnh hưởng thật.

Trước kia Thẩm Tri Hành cảm thấy không cần thiết phải tạo tài khoản Wechat dành riêng cho công việc nhưng bây giờ xem ra chuyện này phải xếp vào lịch trình hành ngày.



Một đợt rét xuân đầu tháng ba khiến Tô Ý Tiện cất quần áo mùa đông quá sớm trở tay không kịp.

Cô làm thủ tục nhập học ở trường xong xuôi, vừa mới bước ra khỏi văn phòng lãnh đạo của ngôi trường trường một năm bốn mùa nhiệt độ luôn ổn định đã bị gió lạnh táp thẳng vào mặt thấu vào tận linh hồn.

Tô Ý Tiện vừa run cầm cập vừa chạy bước nhỏ tới thư viện gần tòa hành chính nhất, sau khi vào trong cô mới biết chưa mở hệ thống sưởi, trong thư viện vẫn lạnh như thế.

Cô mua một cốc latte nóng, ngồi ở khu vực nghỉ ngơi mà lạnh tới mức chân run lên. Uống một hơi hết cốc latte nóng, Tô Ý Tiện quấn chặt cái áo măng tô trên người lại, dồn hết sức lực chạy về ký túc xá.

Sau khi mở cửa ra, Tô Ý Tiện lập tức bật điều hòa không khí chế độ sưởi ấm lên, sau khi nhận được sự đồng ý của Giản Đan, cô quấn chăn của cô ấy run rẩy một lúc lâu mới ấm.

Cô dọn dẹp qua đồ đạc ở ký túc xá, cái nào mang đi thì đóng gói lại, cái nào không mang đi thì nhét hết vào tủ, sau đó dùng vải chống bụi phủ lên giường và bàn học.

Xách đồ xuống tầng, Tô Ý Tiện lại chạy bước nhỏ ra cổng.

Sau khi lên xe, Tô Ý Tiện không nói gì đã nhào vào lòng Thẩm Tri Hành, nhét hai tay lạnh buốt vào lòng bàn tay anh để sưởi ấm.

“Lạnh chết mất thôi.” Cô áp gò má lạnh tới mức sắp mất cảm giác vào ngực Thẩm Hành Chi, anh dùng áo khoác đang mở của mình bọc cô lại, dựng vách ngăn lên.

“Hôm nay em chỉ mặc thế này ra ngoài thôi à?” Nhìn áo măng tô hai lớp vải trên người cô, biểu cảm trên mặt Thẩm Hành Chi hơi thay đổi, giọng điệu cũng không còn hiền hòa nữa, “Anh không trông chừng em thì em toàn mặc linh tinh thôi.”

Anh biết Tô Ý Tiện thích lạnh, vì phối đồ cho hợp mà tình nguyện không cần giữ ấm. Vì thế mỗi lần anh ở nhà, anh đều nhìn chằm chằm bắt Tô Ý Tiện mặc dày hơn.

Hôm nay Thẩm Tri Hành có hẹn với người ta bàn bạc công việc, quên mất trưa cô sẽ ra ngoài, ai ngờ một lần không trông chừng lại khiến cô trở thành người mặc ít nhất ở Giang Thành.

“Nhưng trưa hôm nay nóng thật mà.” Lúc trưa mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, ai mà ngờ chưa đầy hai tiếng sau đột nhiên thời tiết lại thay đổi chứ.

Tô Ý Tiện ủ ấm má trái xong thì áp má phải lên người Thẩm Hành Chi để ủ tiếp.

“Mùa xuân chớ vội cất đồ đông, mùa thu chớ vội mặc nhiều đồ.” Thẩm Tri Hành chạm môi vào vành tai lạnh ngắt của cô, nhíu mày nói, “Vừa nãy lên phòng ký túc xá không mượn một cái áo dày của bạn cùng phòng mặc tạm à?”

“Bạn cùng phòng không có ở đấy, cháu quên mất… Ôi, chú đừng nói cháu nữa mà.”

Tô Ý Tiện khịt mũi, bắt đầu nịnh nọt anh: “Cháu bị lạnh một lần mới biết sếp Thẩm đây nắm bắt thời tiết chuẩn xác nhường nào, hiểu rõ ông trời trở mặt mọi lúc mọi nơi cỡ nào… Chú ăn nhiều cơm hơn cháu tám năm đúng là không uổng phí, hai mươi tám tuổi đời cũng không phải thứ vứt đi, sau này cháu không có chú thì phải làm sao đây chú ơi.”

Không biết tại sao mà gần đây cô lại bắt đầu gọi Thẩm Tri Hành là chú.

Còn phải kéo dài giọng ra, biến đổi giọng điệu đủ kiểu, giọng như bôi mật mà gọi anh.

Thẩm Hành Chi lặng lẽ thở dài, mỗi lần Tô Ý Tiện ôm anh nói lời ngon tiếng ngọt thì anh đều không chống đỡ được.

Tiền Tiễn giẫm chân ga, xe nhanh chóng chạy đến dưới chân chung cư.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Tri Hành đưa Tô Ý Tiện đến sô pha rồi quấn thảm len cho cô, sau đó anh lại nhanh chóng bưng một cốc nước đường đỏ nóng ra.

“Uống hết đi.” Thấy Tô Ý Tiện nhíu chặt mày, Thẩm Tri Hành nói tiếp, “Không có gừng.”

“Nhưng toàn là đường…” Tô Ý Tiện chưa kịp từ chối một cách cương quyết, cái cốc đã được dâng lên tận bên miệng.

Cô không còn cách nào khác, đành phải uống một hớp nhỏ, sau đó xua tay điên cuồng, nhíu mày nói: “Ngọt, ngọt quá.”

Nhìn điệu bộ khoa trương của cô, Thẩm Tri Hành nửa tin nửa ngờ: “Anh chỉ cho một thìa thôi mà.”

Anh nâng cốc lên nhấp thử một ngụm, không ngọt lắm nhưng mùi đặc trưng của đường đỏ rất nồng.

“Uống nước vậy.” Anh thấy Tô Ý Tiện chống cự thật thì đứng dậy đi vào bếp đổi sang cốc nước nóng.

Tô Ý Tiện để anh bưng rồi uống luôn mấy hớp nước nóng cho tan bớt vị đường đỏ nồng nặc trong miệng mới dừng lại.

Cô đẩy nước nóng về phía Thẩm Tri Hành: “Anh cũng uống một hớp đi.”

Mặc dù Thẩm Tri Hành không hiểu ý cô nhưng vẫn nghe theo cô uống một hớp nước lọc. Sau khi bỏ cốc lên bàn trà, cánh tay Thẩm Hành Chi bị cô ôm lấy rồi lắc qua lắc lại.

“Sao thế?” Thẩm Hành Chi hỏi.

Tô Ý Tiện mím môi: “Em muốn hôn anh.”

Mấy ngày trước cơ thể không tiện, dù nghĩ thế nào, cô cũng phải giữ khoảng cách với Thẩm Tri Hành.

Nhưng hôm nay thì được rồi.

Thẩm Tri Hành ngây ra hai giây, sau đó dịch về phía rìa sô pha với ý cười trên mặt, anh dựa vào lưng ghế, dang hai tay ra.

Tô Ý Tiện cười tươi nhảy lên người anh, còn không quên cầm theo cái thảm nhỏ.

Cô trùm cái thảm hồng nhạt lên đầu hai người rồi trốn trong thảm cúi đầu hôn Thẩm Tri Hành.

Cô đề cập thì cô phải chủ động.

Tô Ý Tiện nghiêm túc hôn anh, sử dụng toàn bộ kỹ xảo hôn môi của mình.

Cơ thể dần nóng lên, cơn lạnh đã tiêu tan hết.

Tô Ý Tiện nóng đến mức mặt đỏ ửng lên, cô bèn vung tay vứt thảm qua một bên.

Cô dùng cằm cọ xương quai xanh của Thẩm Tri Hành, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ…”

“Làm sao bây giờ cái gì?” Thẩm Hành Chi cười.

Tô Ý Tiện rầu rĩ: “Ra nước ngoài mà muốn hôn anh thì phải làm sao?”

Còn hơn nửa tháng nữa là phải đi rồi nhưng mỗi lần nghĩ tới những ngày tháng sau khi đi, cô đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Đã quen với việc gặp Thẩm Tri Hành mỗi ngày, cô không muốn sống cuộc sống mà không có anh nữa.

“Anh sẽ bay qua đó.” Thẩm Tri Hành vuốt tóc cô liên tục, dịu dàng nói, “Chỉ cần em nhớ anh, anh sẽ qua đó.”

Dù biết anh hễ bận việc thì sẽ không có khả năng gọi lúc nào là đến lúc đó nhưng Tô Ý Tiện vẫn gật đầu nói được.

“Chúng ta có thể gọi video mỗi ngày.”

“Được.”

“Anh không bận việc lắm sẽ qua đó ở với em một thời gian, làm việc từ xa theo thời gian trong nước.”

“Được.”

“Ở đây được không?”

“Được…”

Tô Ý Tiện vô thức trả lời xong mới nhận ra anh hỏi gì.

“Ở đây á?” Cô nhìn cái sô pha không rộng cho lắm, cảm thấy không có chỗ để phát huy.

“Ở đây sao mà…”

Thẩm Tri Hành hôn vành tai ửng đỏ của cô, giọng trầm thấp như cố ý dụ dỗ cô, “Em tự thử xem, được không?”

Bụp một phát, mặt Tô Ý Tiện đỏ bừng lên như con tôm luộc.

Hình như Thẩm Tri Hành rất thích đổi mới sáng tạo, chưa bao giờ thích câu nệ và truyền thống, điều này khiến cô rất đau đầu.

Thấy Tô Ý Tiện do dự, Thẩm Hành Chi cúi đầu hôn kín cổ cô.

Tô Ý Tiện bị anh hôn mà cổ tê rần, không nhịn được ngửa người ra sau, nhưng cô hễ ngửa ra là lại bị Thẩm Tri Hành kéo về. Cô càng trốn, anh càng mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng, Tô Ý Tiện không chống cự được nữa, phát ra một âm tiết ậm ờ không rõ từ cổ họng, nghe như đang muốn đồng ý.

Mặc dù Tô Ý Tiện hay bơi lội nhưng loại vận động cực kỳ tiêu hao thể lực thế này thì đây vẫn là lần đầu tiên cô thử nghiệm.

Không có kỹ xảo, không biết cách làm, động tác ngắc ngứ trúc trắc, chưa vận động mấy đã thở hổn hển than mệt, muốn từ bỏ.

Người nào đó luôn cười trong suốt cả quá trình không nhìn nổi nữa, ra tay giúp cô tìm được tư thế dùng lực chính xác, để tránh cô bị thương.

Dẫu sao thì nếu tư thế vận động không đúng sẽ rất dễ bị thương.



Dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện dần nắm được kỹ xảo vận động, trong chốc lát đã mệt đến mức miệng lưỡi khô khốc, hé miệng hít không khí trong lành.

Thẩm Hành Chi nghe thấy cô kêu khát thì cúi người lấy cốc nước muốn đút cho cô, không ngờ lại làm rối loạn tiết tấu của cô…

Thẩm Tri Hành vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô, dịu dàng gọi tên cô, khen cô giỏi, gọi cô là cục cưng.

Nhưng anh vừa kiên nhẫn dỗ dành hôn cô lại vừa dùng tay siết chặt lấy eo cô chẳng chút nể nang, như đang nói với cô rằng vận động phải kiên trì bền bỉ, không thể bỏ dở giữa chừng.

Trời tối dần, ánh chiều tà dần chìm vào màn đêm, bị nuốt chửng không thấy đâu nữa.

Ánh trăng càng ngày càng sáng.

Chung cư chỉ có một buồng tắm, Tô Ý Tiện sợ Thẩm Tri Hành ra mồ hôi cảm lạnh nên đẩy anh vào buồng tắm bốc hơi nước…

Chín giờ tối, hai người dựa vào nhau ăn cơm tối trên thảm.

Tô Ý Tiện vừa ăn vừa đánh dấu tích cho hai dòng trong danh sách kế hoạch trước khi ra nước ngoài trên app ghi chú.

Cô lật qua lịch ngày, ánh mắt dừng lại ở ô vuông ngày năm tháng sau với hai chữ “thanh minh” trong đó, chắc tết thanh minh năm nay cô đang học ở nước ngoài rồi.

“Mấy hôm nữa anh dành thời gian đi thăm người thân với em nhé.”

“Em muốn chính thức giới thiệu anh với họ trước khi ra nước ngoài.”