Cây Độc Không Trái

Chương 15




Dòng nước lũ như cơn sóng thần nhấn tôi chìm nghỉm xuống. Tôi không mở mắt ra nổi, đến thở cũng không còn cố gắng được nữa cuối cùng cũng buông xuôi theo dòng nước. Cả người tôi nhẹ bẫng như đám mây bồng bềnh, chỉ một lúc sau bóng đêm như thuỷ triều cũng cuốn tôi vào đêm đen ấy.

Trong bóng đêm tôi thấy bố tôi, thấy bà nội vẫy mình, dưới con đường hầm chỉ loe lói chút ánh sáng tôi cứ thế mà đi. Thế nhưng càng đi càng thấy con đường sao mênh mông đến vậy, đi mãi đi mãi cũng không thể tới được chỗ bà nội và bố. Bóng đen lại lần nữa nhấn chìm lấy tôi. Bỗng dưng có tiếng người xa lạ cất lên:

– Tỉnh rồi, tỉnh rồi.

Cả người tôi không còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn, đôi môi khô khốc, cổ họng như cháy rụi muốn uống một ngụm nước. Tiếng người xa lạ lại cất lên:

– Cậu xem, cô ấy tỉnh rồi này, tay động đậy rồi. Ơn trời, tôi tưởng cô ấy chết chứ.

Tôi hé mắt, có thứ ánh sáng chói cộng mùi thuốc khiến tôi không biết mơ hay tỉnh. Đây là thiên đường hay địa ngục? Tôi đang ở đâu?

Tôi bỗng thấy môi mình ươn ướt, lần này mở mắt to hơn mới thấy một người đàn bà mặc quần áo dân tộc đang đút vào miệng tôi những thìa nước. Hai chân tôi như rã rời, thều thào nói:

– Tôi… tôi… đang ở đâu?

Còn chưa kịp nói hết câu bất chợt đã có ai đó ôm chầm lấy tôi. Mùi hương này quen thuộc lắm, mùi thuốc sát trùng đã từng quen thuộc một thời. Tôi nhìn lên, nhưng đã bị bờ vai người ấy che khuất, chỉ cảm thấy có thứ nước âm ấm chảy xuống lưng tôi, cả người người ấy run run siết chặt không rời.

Từng kí ức kinh hoàng bỗng dưng ùa về, dưới dòng nước lũ con Thảo và Tuấn đứng trên mặc sức nhìn tôi vùng vẫy. Tôi khẽ đẩy người ấy ra, dưới ánh sáng chói loà tôi mới nhận ra đó là Phong. Tôi cũng không kìm được nữa bật khóc nức nở. Giây phút sinh tử ly biệt tôi mới nhận ra bảy năm qua tôi đã gắng gượng thế nào, đến bây giờ tôi mới kịp nhận ra tôi còn yêu anh như vậy. Phong đưa tay chạm vào má tôi giọng nghẹn đi:

– Đừng khóc.

Nghe anh nói tôi càng oà khóc to hơn. Dường như dòng nước lũ kia đã đánh bại sự quật cường của tôi. Tôi đi về từ cõi chết bỗng yếu đuối vô cùng. Tiếng người đàn bà dân tộc cất lên:

– Cậu ấy đi tìm cô suốt năm ngày năm đêm, cô xem, cả người cậu ấy vết thương cũng chằng chịt cũng may cô tỉnh lại rồi. Khổ thân, cậu ấy trèo lên cả mấy đoạn đồi tìm cô, còn ngã trẹo cả mắt cá chân. Tìm đến đâu khóc đến đấy, lúc cậu ấy dầm mưa tìm cô tôi nhìn còn đau cả lòng.

Tôi nhìn Phong, cánh tay anh vẫn còn rớm máu, đôi bàn tay vốn dĩ thon dài giờ những đầu ngón tay cũng xước cả đi. Tôi lặng người, xót xa đến mức nước mắt lại chảy dài. Phong đưa tay lên má tôi lắc đầu nói:

– Đừng khóc nữa mà. Anh đau lòng lắm. Xin em đấy, em đừng khóc anh không chịu nổi mất.

Tôi gật gật đầu, cúi xuống nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Chân tôi bỗng đau buốt, hoá ra tôi đã suốt năm ngày năm đêm? Bảo sao tôi luôn có cảm giác giấc này thật dài. Tôi để ý chân tôi được băng kín, giọng khàn đặc:

– Phong…

Phong nhìn tôi rồi kéo tôi vào lòng nói:

– Xuân. Đừng nói gì cả cho anh ôm em một chút nữa, xin em đừng nói gì.

Nghe giọng Phong tôi cảm giác anh đang rất xúc động, xen lẫn sợ hãi, như thể nếu buông tôi ra anh và tôi sẽ vĩnh viễn không gặp. Phong ôm tôi một lúc rất lâu rồi mới buông ra khẽ hỏi:

– Tại sao?

Tôi nhìn anh hỏi lại:

– Tại sao cái gì?

– Mun… là con gái anh. Sao em lại giấu anh chuyện này?

– Không tại sao cả.

– Vậy sao không nói với anh?

Tôi nghe vậy nước mắt lại ứa ra. Tôi đã thề với mẹ sẽ không nói với Phong, thế nhưng tôi lại nói mất rồi. Bỗng dưng tôi lại thấy hối hận, Phong dường như đọc ra suy nghĩ của tôi liền nói:

– Em không nói anh cũng biết. Mẫu ADN của anh và Mun trùng khớp 99,99% có quan hệ cha con. Vì sao em lại giấu anh chuyện thế này suốt bảy năm qua.

Tôi nhìn Phong, lúc này đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa. Giờ có chối cũng không thể cuối cùng đáp lại:

– Phải, Mun là con gái anh, năm ấy… tôi không hề phá thai, bác sĩ siêu âm nhầm. Đừng hỏi nữa…

Phong nhắm nghiền mắt, một giọt nước mắt lăn xuống miệng, có tiếng nói khàn đục cất lên:

– Xin lỗi em. Xin lỗi đã để em chịu nhiều uất ức như vậy. Là báo ứng của anh, mỗi lần nghĩ đến việc anh lạnh nhạt phũ phàng với chính con gái mình lại nghĩ sao mình không chết đi cho rồi. Sao anh lại có thể đối xử với em với con như vậy? Em nói xem, anh đáng chết thế nào? Sao anh lại có thể làm ra những việc như vậy với con bé? Sao anh lại hành hạ em cơ chứ?

Tôi nhìn Phong, là tôi sai, tôi sai mới đúng. Tôi bấu chặt lên cổ anh lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, ban nãy còn muốn đẩy anh ra xa nhưng rồi lần này không còn đẩy nổi nữa chỉ đáp lại:

– Đừng nói như vậy. Em xin anh, là em sai, đừng nói như vậy mà. Em sai rồi.

Phong cũng siết chặt tôi vào, bờ vai anh run lên, bảy năm rồi, bảy năm rồi anh mới khóc trước mặt tôi. Năm ấy khi cốc thuỷ tinh rơi xuống đấy tan tành anh cũng khóc còn bây giờ là lần thứ hai. Sao anh lại yêu tôi nhiều đến vậy? Yêu đến khổ sở, yêu đến mỏi mệt, yêu đến chính bản thân tôi cũng đau lòng thay anh. Khóc một lúc Phong đặt tôi nằm xuống rồi nói:

– Đừng khóc nữa, em bị thương nặng, chân, vết thương này có lẽ phải thêm vài ngày mới hồi phục. Anh xin nghỉ phép dài ngày rồi, đợi vài ngày nữa chân em khỏi anh sẽ đưa em về Quảng Ninh. Còn một chuyện, Xuân, hứa với anh, đừng bỏ anh đi nữa được không? Bảy năm qua anh sống thật sự rất khổ sở rồi, em cũng chẳng suиɠ sướиɠ gì, đừng rời xa anh thêm lần nữa

– Nhưng…

– Anh biết em nghĩ gì, chúng ta không cùng huyết thống, chúng ta không sai, có chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ bên em mà, để cho anh có cơ hội sửa sau, bù đắp cho Mun nữa chứ? Nếu như em sợ bố mẹ, anh sẽ tìm cách đưa Mun đi, cả ba chúng ta rời xa nơi này, được chứ?

– Phong…

– Xuân! Chuyện này em không đồng ý cũng phải đồng ý, Mun là con của cả anh không riêng gì em. Anh không để em làm thế một lần nữa đâu. Chúng ta là một gia đình, hà cớ gì phải tan đàn xẻ nghé? Anh sai với Mun rồi, sai với em, để anh bù đắp cho Mun, cho em được không?

Tôi còn có thể từ chối sao? Chính bản thân tôi cũng mệt nhoài rồi. Tôi mặc kệ đúng sai, mặc kệ những lời thề thốt với mẹ ôm anh mà khóc. Để tôi yếu đuối nốt những tháng ngày này, tôi mệt mỏi quá rồi, không thể nào kiên cường được nữa. Để tôi được yêu anh, trong phút chốc thôi có được không? Tôi thật sự không còn muốn gồng lên mà sống, tôi muốn được vứt bỏ lớp nguỵ trang kia sau này có ra sao cũng chấp nhận.

Tôi nhìn xuống chân, không nhấc nổi chân lên. Người đàn bà dân tộc kể với tôi tôi bị nước lũ cuốn đi, chị ta và chồng chị ta thấy mới cứu tôi lên thì người tôi đã đầy những vết thương. Chị ta mang tôi về nhà ngày thì Phong tìm đến, anh đã tìm tôi suốt ba ngày ấy, và chăm sóc cho tôi đến hôm nay là năm ngày năm đêm. Nghe nói đoàn đi thiện nguyện đã về và báo chính quyền tôi bị nước cuốn đi không tìm được. Tôi nhìn hai chân băng bó của mình, nỗi căm phẫn con Thảo với Tuấn lại trào lên liền nói:

– Phong, tạm thời chuyện em còn sống đừng nói với bất cứ ai được không? Đưa em về chung cư, đừng nói với ai khác kể cả bố mẹ.

– Anh hiểu.

Tôi gật đầu rồi mệt quá cũng ngủ thiếp đi. Suốt khoảng thời gian ở nhà người đàn bà dân tộc đều là Phong trực tiếp chăm sóc cho tôi. Sau khi tỉnh tôi cũng không còn từ chối sự chăm sóc của anh, phần vì sức lực cạn kiệt, phần vì tôi thực sự còn yêu anh rất nhiều. Anh nói đúng, chúng tôi là một gia đình, hà cớ gì phải tan đàn xẻ nghé?

Buổi tối, sau khi ăn xong tôi được Phong lau người. Bàn tay anh cởi từng nút áo trên người tôi rồi dùng chiếc khăn ấm áp lau lên da thịt. Bảy năm rồi tôi và anh mới quay lại, có điều tôi không còn ngây ngô như trước kia, còn cảm thấy có chút xấu hổ. Chỉ có Phong là thản nhiên, lau đôi bầu ngực căng tròn, rồi lau xuống đến bên dưới. Khi anh vừa cho khăn xuống tôi xấu hổ lắc đầu nói:

– Đừng, để em tự lau.

Phong nhìn ra sự ngại ngùng của tôi, có nói thế nào thì đúng là chúng tôi cũng không phải như trước kia, ít ra tôi cũng từng có thêm một đời chồng, vẫn cảm thấy có chút không xứng với anh. Phong kéo tay tôi ra cười cười:

– Anh biết em nghĩ gì, nhưng có gì mà xấu hổ chứ? Trước kia không nói nhưng lúc mổ thai ngoài cho em anh cũng thấy cả rồi.

Tôi nghe xong càng đỏ bừng mặt, anh mặc kệ cứ thế mà lau. Chợt tôi thấy sống mũi cay cay, hình như anh là người duy nhất làm cho tôi những chuyện này. Nhớ hồi tôi làm thụ tinh với Tuấn, ngay cả là quần áo cho anh ta tôi còn phải làm chứ đừng mơ anh ta làm thế này với tôi. Hoá ra bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, hình như chỉ có thời gian thay đổi còn Phong thì không. Tôi bỗng dưng thấy hối hận, giá mà tôi có thể sống vì mình một chút có lẽ cả hai chúng tôi đã không khổ đến vậy. Bảy năm nay anh sống chẳng dễ dàng gì, nghĩ lại anh ôm trong mình tổn thương chồng chất tôi lại thấy day dứt. Đêm ấy tôi nằm trong vòng tay Phong, ngửi mùi thuốc sát trùng của anh mà ngủ ngon lành. Phía trước có bão tố gì tôi cũng không quan tâm nữa, giây phút này trở đi tôi muốn sống là chính tôi. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy cũng thấy Phong dậy sớm ngồi tỉ mẩn lau vết thương cho tôi, khi vừa thấy tôi mở mắt liền nói:

– Mấy ngày nữa về em đi vào viện anh kiểm tra lại vết mổ thai ngoài, tiện kiểm tra buồng trứng còn lại xem hoạt động tốt không?

Tôi nghe Phong nói suýt bật cười, anh mắc bệnh nghề nghiệp hay sao mà mới sáng sớm đã nói huyên thuyên? Thấy tôi cười anh lại nói:

– Nghe nói chồng em đang gấp rút muốn thừa kế hai mảnh đất của em lắm rồi đấy

– Ơ sao anh biết?

– Luật sư của em là bạn của anh. Cậu ta nói chồng em chỉ chờ ngày tuyên bố em đã chết để làm thủ tục

Tôi nghe xong căm phẫn rít lên:

– Mẹ kiếp. Hắn ta không phải chồng em

– Chưa ly hôn, trên giấy tờ vẫn là chồng mà

Nói là vậy nhưng tôi thấy mặt Phong lại đen kịt. Định đáp thì Phong có điện thoại liền ra ngoài nghe. Hình như là mẹ anh gọi đến, tôi cũng nằm xuống giường. Khốn nạn thật, có chết thật giờ tôi cũng chưa xanh cỏ, thế mà Tuấn, tên khốn nạn ấy đã muốn cướp luôn tài sản của tôi. Đợi Phong nói chuyện xong vào tôi liền lên tiếng:

– Phong. Em còn giấy tờ con Thảo chẩn đoán sai bệnh tật của em, hoá đơn thuốc nó kê cho em, anh xem bằng ấy có đủ kiện nó đi tù không?

– Đi tù thì không chắc nhưng mất việc thì có thể. Nhưng anh gợi ý cho em một chuyện này

– Chuyện gì ạ?

– Công ty của chồng em làm ăn phi pháp. Nếu em cầu xin anh có thể giúp đỡ em.

Tôi nhìn Phong, bảy năm trước anh cũng luôn thế này với tôi. Mỗi lần muốn được giúp đỡ đều phải cầu xin. Tuy hơi nhục nhưng vì nghiệp lớn tôi cũng đành nói:

– Cầu xin anh giúp đỡ em. Anh xem, đôi gian phu dâm phụ ấy hại em ra thế này này.

– Được. Anh đồng ý.

– Còn nữa…

– Còn gì nữa?

– Em biết anh siêu giàu, lại quan hệ rộng, anh nhất định phải bảo vệ em.

– Cầu xin anh đi

– Em cầu xin anh.

– Ok. Anh đồng ý. Nhưng cầu xin phải có thành ý, thơm má anh đi

Tôi bật cười thơm lên má Phong tự dưng lại thấy giống trước kia quá. Bên ngoài có chút nắng, tôi tự dưng cũng có cảm giác vui vui. Tôi nằm thêm ba ngày khi phục hồi hẳn ở nhà người đàn bà dân tộc rồi mới trở về dưới Quảng Ninh. Trước khi về Phong đưa cho chị ấy một khoản tiền nhưng chị nhất định không nhận, cuối cùng chẳng còn cách nào khác tôi chỉ xin được số điện thoại của chị để sau có thể gửi chút quà hỏi thăm.

Phong thuê một chiếc xe chở tôi về, suốt quãng đường về Quảng Ninh tôi nằm trên đùi anh mà ngủ. Đã bao lâu rồi tôi mới có cảm giác thân thương như vậy? Buổi tối khi Phong về bên bệnh viện liền gọi cho anh. Nghe đâu hôm nay có cuộc hội thảo ở Hà Nội, cấp trên muốn anh tham gia vì anh có năng lực nhất. Tuy còn trong thời gian nghỉ nhưng vì bên trên gọi anh vẫn phải đi. Tôi cũng không nỡ níu kéo anh nên đành để anh đi.

Ở nhà ba ngày tôi chỉ ăn với ngủ, dù sao vết thương cũng cần phục hồi, chuyện về hai đám đất tôi cũng bí mật liên hệ với luật sư hẹn khi Phong về sẽ trực tiếp đến gặp anh ta. Để quên đi nỗi nhớ Mun tôi vùi mình vào phim ảnh, đọc mấy mẩu truyện ngôn tình của mấy tác giả trẻ trên mạng cho quên đi. Dù sao chuyện với con Thảo và Tuấn chưa giải quyết xong tôi chưa thể an tâm mà gặp con mình được.

Đến ngày thứ ba Phong về, lúc ấy đã xế chiều rồi tôi nhận được điện thoại của luật sư. Anh ta nói Tuấn hẹn với anh ta tối nay sẽ mời anh ta đi uống chút nước, tiện bàn về chuyện hai mảnh đất, địa điểm hẹn là quán cafe tôi với con Thảo hay đến. Nghe vậy tôi liền trở về căn hộ của mình thay váy và trang điểm thật lộng lẫy rồi tìm đến một góc kín trong quán cafe rồi nhắn cho Phong một tin. Khi vừa đến một lúc thì cũng thấy con Thảo với Tuấn đến. Vừa nhìn thấy hai con người khốn nạn tôi cũng kéo áo chống nắng lên cao.

Có tiếng con Thảo cất lên nho nhỏ:

– Chắc nó chết thật rồi. Phong đi lên tận đấy tìm nó mà cũng có tìm được đâu? Anh ta về ba bốn hôm nay rồi, nghe bảo bên nhà nó còn đang định lập bàn thờ. Em bảo anh mà, thế mà lúc ấy anh còn định cứu nó. Anh nghĩ xem, hai mảnh đất đó đáng giá cả chục tỉ chứ đùa à?

Nghe con Thảo nói tôi uất ức đến nghẹn cổ, vì lợi ích mà nó với thằng cha Tuấn coi thường mạng người. Tôi cố nén lại ngồi im không nhúc nhích, độ năm phút sau luật sư đến. Tôi nghe loáng thoáng thằng Tuấn nói gì đó nhưng vì đông người nên câu được câu mất. Khi còn đang nghe chợt có điện thoại reo lên, tiếng luật sư cất lên:

– Chờ một lát, tôi sẽ mời khách của tôi ra luôn. Đợi cô ấy ra tôi sẽ tư vấn kĩ hơn về thủ tục sang nhượng

Tôi nghe xong, cởϊ áσ chống nắng vứt lên ghế rồi từ từ tiến lại. Con Thảo với thằng Tuấn vẫn không để ý còn nhìn ra cửa chính chờ đợi. Khi vừa bước ra luật sư liền nói:

– Khách của tôi đến rồi

Con Thảo đang cầm cốc cafe ngước lên nhìn tôi, đột nhiên tôi nghe tiếng vỡ choang. Cốc cafe trên tay nó cũng rơi xuống đất vỡ tan tành.