Cây Độc Không Trái

Chương 11




Trên giường chồng tôi đang nằm trên người bạn thân tôi, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau, tôi bám lên thành cửa tưởng như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Tuấn với cái Thảo vẫn không hay biết gì. Cả người tôi sau ca phẫu thuật rệu rã chỉ muốn đổ gục, lại chứng kiến cảnh này giống như bị rút toàn bộ sinh lực. Bạn thân và chồng lên giường còn gì đau đớn hơn? Bỗng dưng trong giây lát tôi như bừng tỉnh. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy mình bình tĩnh đến vậy rút điện thoại trong túi ra. Trên màn hình điện thoại hai con người thân thiết nhất vẫn đang làm thứ trò bỉ ổi. Đôi mắt tôi bỗng ráo hoảnh, chiếc điện thoại vẫn giữ nguyên trên tay. Cảnh tượng vẫn giống như hôm tôi bắt được cái Thanh ngủ với thằng Tú. Thế nhưng trong lòng tôi không phải cảm giác hả hê chỉ thấy đau đớn tột cùng. Khi đang cầm điện thoại bất chợt cái Thảo đẩy Tuấn ra quay sang tôi lắp bắp nói:

– Xuân… sao… sao mày ở đây?

Tôi nhìn cái Thảo, đôi mắt tôi ngước về phía nó bình tĩnh đáp:

– Sao tao lại không ở đây? Ở đây để livestream cho cả facebook biết mày và chồng tao đang làm cái gì chứ?

Cái Thảo nghe xong bỗng dưng lặng người đi rồi bất chợt túm lấy người lao về phía tôi gào lên:

– Mày điên rồi à? Sao mày lại làm thế? Xoá đi ngay? Mày thích đánh thì đánh, thích chửi thì chửi sao lại livestream lên facebook?

Tôi thấy nó lao về mình liền tắt video rồi tắt điện thoại, đường đường là bác sĩ của một bệnh viện lớn trong tỉnh giờ bị livestream nɠɵạı ŧìиɦ với chồng bạn thân ắt hẳn là điều đáng xấu hổ. Tuấn đứng trên giường cũng vội lao tới tôi mặt đỏ au lên tiếng:

– Xuân, nghe anh nói

Tôi cười nhạt, đôi tay thậm chí còn không muốn anh ta đụng vào mình, toàn thân chỉ thấy bẩn tưởi khẽ hất tay anh ta ra đáp lại:

– Buông tôi ra

Cái Thảo quay sang Tuấn giọng run lên:

– Nó điên rồi, nó livestream lên facebook rồi anh còn ở đó mà nói chuyện với nó. Mau lấy điện thoại của nó xoá đi.

Tuấn nghe vậy đơ người ra còn con Thảo thì túm lấy chiếc túi xách của tôi. Tôi để mặc cho nó lấy rồi cười hềnh hệch. Con Thảo như phát điên, lôi được chiếc điện thoại iphone ra tay bấm mật khẩu. Thế nhưng bấm mãi vẫn chỉ là sai mã số. Nó dường như không bình tĩnh nổi cầm tay tôi rít lên:

– Mật khẩu là gì?

Tôi nhìn nó, nó mất bĩnh tĩnh đến độ mồ hôi cũng chảy ròng ròng. Phải rồi, công việc này chẳng phải mơ ước của nó sao? Nó phấn đấu suốt những năm học chỉ để được làm bác sĩ, nếu trên mạng xã hội xuất hiện đoạn clip kia chẳng phải tiêu tan cả một quãng thời gian dài cố gắng sao? Tôi không đáp, chỉ nhìn nó và Tuấn đang lao vào bấm chiếc điện thoại mới mua. Tuấn ngước mắt về phía tôi khẽ nói:

– Xuân, em đừng làm thế này, đọc mật khẩu đi. Em đánh anh đi, hay đánh cô ấy cũng được.

Đánh? Tôi không có khái niệm phải đánh ghen. Đánh để làm gì? Hả hê đôi chút ở bàn tay rồi cũng chẳng giải quyết được gì. Con Thảo hai mắt long sòng sọc, lôi cả điện thoại của nó ra bỗng dưng bật khóc túm lấy tay tôi thét như điên:

– Tao bảo mày đọc mật khẩu, mau lên, đọc nhanh. Sao mày dám chặn tao?

Tôi nhìn con Thảo, hoá ra cuối cùng kẻ mất bình tĩnh là nó chứ không phải tôi. Nó thấy tôi không đáp liền khóc lóc nói:

– Tao xin mày, nể tình bao nhiêu năm là bạn mày xoá đoạn clip ấy đi.

Chưa bao giờ tôi thấy bạn mình hèn mạt đến vậy. Bụng tôi bỗng đau nhói, tôi biết bản thân sắp không trụ được bao lâu nữa rồi liền từng bước lê chân ra ngoài. Thế nhưng đi được mấy bước đã bị con Thảo lôi vào rít lên:

– Con điên này, mày đi đâu, mày xoá ngay đoạn clip ấy cho tao

Tôi không đủ sức đánh lại, càng không thể suy nghĩ thêm được gì, hai mắt hoa đi, con Thảo túm lấy tay tôi đặt ngón tay cái vào nút home. Thế nhưng chiếc điện thoại vẫn không mở, Tuấn giữ lấy người tôi, con Thảo tát bốp vào mặt tôi rồi tiếp tục dùng ngón trỏ để nhấn vào nút home. Bên dưới bụng tôi cuộn lên, đau không thở nổi. Bất chợt có tiếng cạch cửa, con Thảo dừng thao tác lại ngước mắt lên miệng lắp bắp:

– Phó khoa… sao… sao anh ở đây?

Tôi chưa kịp nhìn lên đã thấy Phong đẩy con Thảo ra bế thốc tôi lên. Hai mắt anh ta như có máu đỏ ngầu. Cả người tôi mềm như cọng bún, chỉ kịp với chiếc điện thoại rồi rũ ra. Trong tim tôi bỗng thấy nhói lên, tôi nhìn anh ta khẽ nói:

– Phong…

Còn chưa dứt lời anh ta đã nghiến răng nói:

– Ngậm con mẹ mồm vào đi. Nếu cô không phải bệnh nhân của tôi tôi để cô chết mẹ luôn đi rồi.

Nói rồi anh ta vứt tôi vào phía sau xe phóng thẳng về bệnh viện. Khi về đến nơi tôi cũng ngất lịm không hay biết gì nữa. Lúc tỉnh dậy mẹ tôi đã đứng cạnh tôi rồi vội hỏi:

– Mày đi đâu về đấy hả con? Mày vừa mổ xong đã đi đâu?

Tôi nhìn mẹ, khẽ quay mặt vào trong góc tường đáp lại:

– Con ra ngoài có việc

– Rốt cuộc là có việc gì? Thằng Tuấn nó đến đây chờ mày nãy giờ, nó về rồi

– Mẹ về đi, con nằm ngủ một lúc

– Thế là có chuyện gì? Có chuyện gì hả con?

– Mẹ! Con đang mệt, mẹ để con được yên tĩnh một lúc được không?

– Được rồi, mày nghỉ đi tao về qua nhà một lúc, anh mày bảo mày phải giữ gìn nếu không nhiễm trùng chết bỏ mẹ đấy.

– Con biết rồi.

Mẹ tôi nghe xong đành ra ngoài kéo cửa lại. Khi chỉ còn mình tôi nằm trong phòng bệnh nước mắt bất chợt chảy dọc hai bên thái dương. Tôi với điện thoại, đoạn livstream vẫn nằm ở chế độ mình tôi. Tôi đưa tay lên, muốn ấn vào phần công khai nhưng rốt cuộc lại buông tay xuống. Thực ra tôi chỉ muốn cho con Thảo phát điên thôi, bản thân tôi không phải là người thích mang những chuyện này lên mạng xã hội. Bởi tôi biết có thể tôi hả hê đôi chút nhưng điều này ảnh hưởng cũng chẳng nhỏ tới tôi, nhất là tôi còn là cô giáo… và là mẹ của Mun. Tôi không muốn những chuyện thế này ảnh hưởng đến con bé. Khi nãy rõ ràng tôi bình tĩnh là vậy nhưng khi một mình lại thấy lồng ngực quặn lên. Đến tận giây phút này tôi vẫn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ. Tôi và cái Thảo chơi với nhau suốt từ những năm cấp một, tôi tiếc tình yêu với Tuấn thì ít tiếc tình bạn thì nhiều. Nó không những ngủ với chồng tôi còn phản bội cả niềm tin của tôi.

Trong đầu tôi như mớ bòng bong, nghĩ một hồi cuối cùng tôi vùi đầu vào chăn mà thiếp đi.

Ngày hôm sau sáng sớm mẹ tôi đã về nhà, tôi nhìn ra ngoài, trời âm u như sắp mưa. Sau một đêm dài tôi cũng dần thông suốt. Khi tôi còn đang suy nghĩ bên ngoài bỗng có tiếng cạch cửa. Tuấn từ đâu bước tới lao về phía tôi, trời hãy còn sáng anh ta đã tới, anh ta nhìn tôi nói:

– Xuân. Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh xin lỗi em, anh sai thật rồi.

Tôi nhìn Tuấn, ắt hẳn đoán ra anh ta đã biết tôi không hề đăng đoạn clip ấy. Thái độ của anh ta thật khiến tôi tởm lợm. Tôi nhìn Tuấn cười nhạt nói:

– Anh gọi con Thảo đến đây. Tôi muốn ba mặt một lời nói chuyện với hai người.

– Xuân… có gì em cứ nói với anh…

– Tôi bảo anh gọi nó đến, hay anh muốn đoạn clip này biến thành công khai? Anh biết tính tôi rồi đấy, khi mà điên lên thì ông trời cũng không cản nổi đâu.

Tuấn nghe vậy liền gọi con Thảo đến, khi nó đến mặt cúi gằm lại khẽ nói:

– Xuân, tao… tao xin lỗi.

Tôi nhìn nó, cười nhạt nói:

– Quỳ xuống!

Con Thảo ngước mắt lên nhìn lắp bắp hỏi lại:

– Mày nói gì cơ?

– Tao bảo mày quỳ xuống, cả anh nữa, hai người quỳ xuống cho tôi.

Con Thảo nghe xong trợn mắt nói:

– Mày đừng có quá đáng, ở đây là bệnh viện đấy

Tôi nhìn con Thảo giơ điện thoại lên rồi nói:

– Mày làm điện thoại của tao bị khoá một tiếng vì nhập sai mật khẩu. Mày có tin tao làm mày bị chửi cả đời vì đoạn clip này không?

Nói rồi tôi giơ điện thoại lên, ngay lập tức con Thảo lao vào, thế nhưng rất nhanh tôi bấm khoá màn hình rồi vứt rồi nói tiếp:

– Một là làm theo lời tao, hai là tao nổi máu điên thì mày biết thế nào rồi đấy? Bố mẹ mày luôn tự hào về mày, nếu bố mẹ mày xem được đoạn này, mày nghĩ đi, họ sẽ ra sao?

Tuấn nghe xong liền chốt cửa lại rồi kéo con Thảo quỳ sụp xuống. Tôi nhìn con Thảo, không nghĩ nó lại vì sự nghiệp của mình quỳ xuống dưới chân tôi. Nó bám lên gấu quần tôi vừa khóc vừa nói:

– Xuân, tao xin lỗi, là do tao một phút không kìm chế được nên… tao sai rồi

Không ngờ đoạn clip này lại đáng giá thế vậy. Vậy sao tôi chẳng hả hê nổi chỉ thấy chua xót. Tôi đẩy nó ra cười nhạt:

– Lâu chưa?

– Gì cơ?

– Tao hỏi mày, mày với anh ta ngủ với nhau lâu chưa?

– Chưa, mới đây thôi

Tôi nhìn nó cười hềnh hệch nói:

– Chứ không phải cách đây hơn ba năm trước sao?

Con Thảo ngớ người nhìn tôi rồi lắc đầu:

– Không… mới đây thôi… Xuân. Mày nghe tao nói, do mày không đẻ được nên anh Tuấn mới muốn tao mang thai hộ… tao…

Tôi nghe xong điên tiết ném thẳng điện thoại xuống mặt con Thảo rít lên:

– Không đẻ được cái con mẹ mày à? Ngậm cu nhiều quá nên lú hay giả vờ lú? Hơn ba năm trước mày kết luận tao đa nang buồng trứng? Đa cái con mẹ mày chứ! Mày đưa thuốc đa nang cho tao hay đưa thuốc tránh thai cho tao?

Con Thảo nghe xong run lên bần bật, tôi kéo trong túi một đống thuốc ra ném xuống đất gằn từng chữ:

– Thuốc đa nang của mày đây hả? Không đẻ được hay mày đéo để tao đẻ? Mày còn nguỵ biện được à? Mày có tin bà mày kiện cho cho mày mất luôn việc không hả con bác sĩ rởm

Con Thảo sửng sốt đến tột độ, mặt tái mét, Tuấn nhìn con Thảo, anh ta dường như cũng không tin nổi nhặt mấy viên thuốc lên. Tôi chỉ hận mình quá tin nó, suốt những năm nay đều uống thứ thuốc nó kê cho. Hoá ra không phải tôi là cau điếc, hoá ra không phải tôi không đẻ được mà chính bạn thân của tôi đã giúp tôi mang tiếng gái độc không con. Tôi nhìn con Thảo, nó khóc, tôi cũng khóc. Tôi khóc vì uất ức, khóc vì niềm tin đặt sai chỗ quay sang Tuấn gào lên:

– Còn anh nữa, ly hôn đi

Tuấn nghe vậy liền lê đầu gối vào tôi van xin:

– Anh không hề biết chuyện này, Xuân, anh không biết cô ta lại làm ra trò này…

Tôi nhìn Tuấn, vừa cười vừa khóc vừa nói:

– Đồ hèn!

– Hèn cũng được, nhưng xin em đừng bỏ anh, đừng ly hôn, anh còn yêu em lắm

– Yêu? Yêu tôi hay vì hai mảnh đất chưa sang tên được nên cố níu kéo? Yêu tôi hay sợ ly hôn phải chia tài sản?

Lúc này không chỉ là con Thảo mà cả Tuấn mặt đều bàng hoàng đến tột cùng. Tuấn khẽ lắp bắp nói:

– Xuân… không phải… không phải vậy…

Tôi nhìn anh ta gào lên:

– Cút!

– Xuân, nghe anh nói…

– Tôi bảo anh cút, còn con Thảo ở lại.

Tuấn nghe xong liền lủi thủi ra ngoài. Khi chỉ còn tôi với con Thảo tôi nghẹn giọng đi hỏi:

– Sao mày làm thế với tao?

Con Thảo nhìn tôi, rồi chợt đứng lên nói:

– Xuân! Tao bỗng nhớ ra một chuyện.

Nghe nó nói tôi hơi khựng lại, bỗng dưng nó cười lớn:

– Ừ nhỉ? Sao tao lại quên đi chuyện này nhỉ? Sao tao lại phải quỳ trước mặt mày. Đoạn clip kia mày không xoá cũng được, nhưng nếu mày dám công khai thì tao cũng sẽ nói ra bí mật bảy năm trước của mày.

Tôi nghe con Thảo nói bỗng dưng giận run người. Nó lại nói tiếp:

– Xuân. Nếu mày dám đụng đến sự nghiệp của tao thì tao cũng không ngại phải tiết lộ ra đâu. Hiểu chứ?

– Mày… mày dám?

– Sao tao không dám? Nhớ lấy!

Con Thảo nói xong liền phủi phủi gối quần mở cửa đi ra ngoài. Khi chỉ còn mình tôi ở lại căn phòng bỗng dưng tôi như kẻ điên ném mạnh chiếc gối xuống đất. Bên ngoài lại có tiếng cạch cửa, tôi gào lên:

– Cút con mẹ mày luôn đi. Đồ khốn nạn

Thế nhưng vừa dứt lời đã có tiếng Phong cất lên:

– Đến giờ khám bệnh, bệnh nhân nằm xuống cho y tá đo huyết áp

Tôi nhìn lên thấy Phong liền nằm xuống quay mặt vào trong góc tường. Sau khi thăm khám xong đợi y tá ra ngoài Phong vẫn đứng lại nấn ná trong phòng. Khi chỉ còn hai chúng tôi anh ta bất chợt nói:

– Bị phản bội… đau lắm hả?

Tôi không đáp, anh ta lại cười nhạt:

– Báo ứng! Đấy gọi là báo ứng đấy! Những gì cô làm với tôi thì cũng được người khác trả lại như thế. Bảy năm trước cô còn tàn độc hơn thế này nhiều.

Tôi ngước lên nhìn, sao cảm giác này lại nghẹn lên đến cổ. Rõ ràng chỉ là một lời châm biếm mỉa mai vậy mà tôi còn thấy đau đớn hơn cả cảm giác bị Tuấn phản bội. Tôi nhìn Phong cúi gằm mặt nói:

– Anh ra ngoài đi.

– Sao? Không có gì để nói à? Cảm ơn tôi đi chứ? Cô còn nợ tôi một lời cảm ơn mà.

Tôi mệt mỏi không muốn tranh cãi dựa lưng vào tường đáp lại:

– Cảm ơn.

Thế nhưng dường như Phong vẫn không muốn để tôi yên nói tiếp:

– Cảm ơn vì gì?

– Anh muốn cảm ơn vì gì thì nó là vì thế

– Không! Tôi chỉ muốn cô cảm ơn tôi vì đã hiến máu cứu con gái cô thôi.

Câu nói cuối cùng của Phong như một phát tát vào mặt tôi, tôi nhìn anh ta lặng người đi. Anh ta lại nói tiếp:

– Kể ra… con trai tôi còn sống cũng hơn con gái cô một tuổi đấy nhỉ. Lẽ ra con gái cô phải nên có một cậu anh trai chứ đúng không? Thật tiếc…

Nói xong không đợi tôi đáp Phong cũng bước ra ngoài. Khi Phong ra đến ngoài tôi cũng không biết nước mắt đã chảy ra từ bao giờ.