Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 16 : Tranh luận
"Thoải mái?"
***********************
Vào buổi tối, ai sẽ ở trên sân thượng đợi Lưu Vương Ngọc?
Trần Cách gần vị trí cửa sắt nhất, Lục Bích nâng cằm, ý bảo cậu ta đi mở cửa.
Trần Cách lắc đầu như trống bỏi, trốn đến sau lưng Thẩm Thanh Thành nắm cánh tay cậu, Thẩm Thanh Thành suy nghĩ, sau đó kéo 'đứa con' sau lưng mình cùng nhau trốn phía sau Lục Bích, hai người biểu tình nhất trí mà giương mắt nhìn Lục Bích.
Lục Bích: "......."
Hắn tiến lên vài bước, đầu tiên là ghé sát khe hở ở song cửa hướng phía ngoài quan sát, rồi sau đó nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra.
Sân thượng bị bao phủ bởi mái vòm, màn đêm u tối, thậm chí ánh trăng cũng không chiếu vào được, tiếng vang nhỏ vụ vẫn chưa biến mất, quanh quẩn trong không gian không hề dừng lại tạo nên nỗi ám ảnh không tên.
Cư dân trong tòa nhà tận dụng tốt tầng thượng này, bên trái đặt một khối gạch vuông để trồng rau bên trong, phía trước thì trồng hoa, dây leo chằng chịt, phía bên phải thì có mấy cái chuồng được dùng dây thép bện lại, bên trong nhốt mấy con gà.
Lưu Vương Ngọc lúc này đang đứng trước chuồng gà, ông ta đưa lưng về phía bọn họ, cơ thể không ngừng lắc lư qua lại, trong miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa, phía trước ông ta mười mấy con gà đang say sưa ngủ, cho dù Lưu Vương Ngọc làm ra động tĩnh lớn thế nào cũng không có một con nào tỉnh dậy.
Thẩm Thanh Thành lập tức lộ ra biểu tình khó nói, Trần Cách muốn nhìn nhưng lại không dám, còn lại Lục Bích thì nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
Đúng lúc này, trong không khí bỗng dưng vang lên một giọng nữ, "Thoải mái không?"
Thanh âm lầm bầm trong miệng Lưu Vương Ngọc lúc này lại to thêm, giọng nữ cười hai tiếng khanh khách, "Lý Quốc Phúc cũng nói thật thoải mái."
Một thân ảnh mặc váy trắng hiện lên trên hàng rào, ả ta ngồi trên hàng rào, ngón tay vuốt vuốt tóc, khuôn mặt xanh xao nhìn chằm chằm Lưu Vương Ngọc.
Ả nói: "Ngươi có biết hắn ta chết như thế nào không?"
Cơ thể Lưu Vương Ngọc cứng đờ một lúc, như là muốn giãy giụa thoát khỏi trói buộc, cô ta nói với chính mình: "Giống ngươi hiện giờ, ta chỉ là đi đến trước mặt hắn ta vẫy vẫy tay, haha hắn thế mà liền đi theo ta, đúng rồi, vợ hắn ta lúc đó cũng có mặt, hắn ta thế mà bỏ lại vợ mình để đi theo ta."
Ả câu môi cười nói, tiếng cười quanh quẩn trong đêm tối càng thêm rợn người.
"Ngươi xem bọn đàn ông đều cùng một giuộc, rõ ràng đều đã có vợ mà còn muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có phải một nữ nhân không đủ thỏa mãn các ngươi hay không?"
Lưu Vương Ngọc lúc này giãy giụa càng kịch liệt hơn, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như bị bóp cổ "A", "A".
"Đừng nóng vội mà, ta đây không phải tới để giúp các ngươi hay sao? Thoải mái hay không, hả?" Tề Mỹ bay tới trước mặt hỏi Lưu Vương Ngọc, đôi mắt một màu đen thẳm, má phải hư thối, có mấy con giòi bọ lúc nhúc bên trong.
"A a a a a!" Lưu Vương Ngọc hét lên trong sự sợ hãi tột độ, khuôn mặt nữ quỷ gần trong gang tấc, ông ta điên cuồng lùi về phía sau, bị té ngã vẫn không ngừng giãy giụa hai chân.
Nữ quỷ trên cao nhìn xuống bộ dạng chật vật của ông ta không ngừng cười lớn, máu đen trào ra từ miệng không ngừng, "Đáng tiếc vận khí Lý Quốc Phúc không tốt như ngươi, người có biết hắn ta chết thế nào không? Hắn trở thành thức ăn cho gà, ngươi có muốn thử không?"
Lưu Vương Ngọc theo bản năng nhìn về phía đám gà đang ngủ, chịu đau đớn mà nói: "Tề Mỹ, cô rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng tha cho tôi? Buổi tối hôm đó tôi không tham gia, tôi không hề biết bọn họ sẽ đối với cô như vậy....."
Quỷ nữ Tề Mỹ đánh gãy lời ông ta, "Ta muốn giết ngươi, ngươi nhất định phải chết." Ả lại lần nữa lặp lại câu nói: "Vận khí của ngươi so với hắn tốt hơn nhiều, bất quá cũng chìa sống hơn hắn vài ngày thôi."
Sau khi nói xong, Tề Mỹ nhìn về hướng cửa sắt, thân ảnh dần dần biến mất.
Ánh trăng lúc này chiếu vào sân thượng, khiến mọi thứ rõ ràng hơn. Ở cửa cầu thang, Trần Cách ngập ngừng nói: "Cô ta có nhìn thấy chúng ta không?"
Không ai trả lời cậu ta, Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích lúc này đã nhấc chân hướng Lưu Vương Ngọc đi tới.
Sau khi Tề Mỹ biến mất, Lưu Vương Ngọc bủn rủn tay chân nằm liệt trên đất, cơn đau âm ỉ lan truyền từ cơ thể khiến thân thể ông ta toàn mồ hôi lạnh, ông ta không hiểu lời nói của Tề Mỹ "Vận khí của ngươi so với hắn ta tốt hơn nhiều" là có ý gì, lại bị đau đớn hành hạ nên cũng không rảnh suy nghĩ tiếp.
Cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng hai người.
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích sau khi tới gần mới phát hiện thảm trạng của Lưu Vương Ngọc, nơi đó của ông ta thời khắc này đầm đìa máu tươi, không thể nhìn ra hình dáng vốn có ban đầu của nó, có một thứ đồ được treo trên hàng rào nơi Tề Mỹ vừa biến mất, sợi dây sắt móc lấy vật đó nhỏ máu tí tách, dưới ánh trăng tạo nên hình ảnh quỷ dị.
Đều là nam nhân, khi thấy hình ảnh này phía dưới của hai người chợt phát lạnh, giống như nỗi đau đớn kia cũng từng chút thâm nhập vào hai người.
Chép miệng, nữ quỷ Tề Mỹ này cũng thật tàn nhẫn, bất quá Lưu Vương Ngọc là bị trừng phạt đúng người đúng tội. Thẩm Thanh Thành ngồi xổm trước mặt Lưu Vương Ngọc, ánh mắt chân thành nói: "Lưu phó ban hiện tại đã rảnh thay chúng tôi mở cửa chưa?"
Lưu Vương Ngọc lúc này mới hiểu rõ câu nói kia của Tề Mỹ. Ông ta vốn không muốn đáp ứng, bởi vì ông ta lúc này đã hiểu rõ lý do tại sao đêm nay bản thân có thể dễ dàng trúng chiêu của Tề Mỹ như vậy, tất cả là do Phật Ngọc bị mấy người này động tay vào!
Trần Cách vừa mới đi tới lập tức nhận được ánh mắt đầy oán hận của Lưu Vương Ngọc.
Trần Cách : ? Người cầm kịch bản anh hùng tối nay chính là mình sao?
Thẩm Thanh Thành không thúc giục Lưu Vương Ngọc, im lặng chờ đợi câu trả lời của ông ta, chán chường ngồi xổm thỉnh thoảng còn đổi chân chịu lực.
Lưu Vương Ngọc lại nhìn Lục Bích và "Ngô Hải" , cả hai người đều không có ý định nói, tựa như trong ba người ý kiến của Thẩm Mỹ Nhân là quyết định. Ông ta cắn răng nói: "Có, rảnh rỗi."
【 Cái vị trí mosaic cũng quá đau đớn đi 】
【 Cảm tạ mosaic, ta một chút cũng không muốn xem đồ vật dơ bẩn này của ông ta! 】
【 Phòng phát sóng trực tiếp không phải cũng có đàn ông sao? Muốn biết các vị có cảm nghĩ gì ha ha ha 】
【 Giới tính nam, tỏ vẻ ta cùng lão bà của ta thực ân ái cảm ơn 】
【 Giới tính nam +1, tỏ vẻ đang chuẩn bị cùng bạn gái kết hôn, gặp qua trưởng bối, hai bên cha mẹ đều thực vừa lòng cảm ơn 】
【 Giới tính nam +2, tỏ vẻ độc thân nhiều năm, cùng năm ngón tay cô nương sống nương tựa lẫn nhau, chúng ta hiện tại rất khá, thực ( tính ) phúc, cảm ơn mọi người quan tâm 】
【 Cười chết mất, tiểu tỷ tỷ quá dã man, thế nhưng đối phó nam nhân trăng hoa thì phải như vậy làm! 】
【? Tề Mỹ cũng đâu có tốt đẹp gì, ngay cả khi trước đó cô ta không biết Lưu Vương Ngọc đã có vợ, thế nhưng cô ta cũng đã tự nguyện bán đứng thân thể để thu lại lợi ích, quy, tắc? 】
【 Mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, chỉ cần không phạm pháp, không phá hoại gia đình của người khác, ngươi quản được người khác sống như thế nào à 】
【 Nhưng mà sự thật là hành vi của cô ta chính là ở chen chân gia đình của người khác, lại còn dây dưa không rõ cùng mấy nam nhân, ta cảm thấy Chu Hiểu Tuệ nói không sai, nàng chính là vừa tiện vừa là kỹ nữ, chết là xứng đáng, duy nhất vô tội chỉ có Tề An Nhạc, có một người mẹ như vậy thật sự rất đáng thương, khó trách lại bị bạn bè ức hiếp cô lập :)】
【 Mọi người đừng tranh luận, hiện tại rất nhiều manh mối còn chưa được điều tra rõ ràng, nói không chừng lúc sau tình thế sẽ đảo ngược 】
【 Đảo ngược lại cái gì? Tề Mỹ chính bản thân đã thừa nhận, rốt cuộc ngoắc ngoắc ngón tay Lý Quốc Phúc liền cùng cô ta đi rồi đấy, thật là lợi hại nga 】
【? Các ngươi đối vơi phụ nữcó phải quá hà khắc rồi hay không, nam nhân ngoại tình như thế nào lại không mắng? 】
【 Vì sao đột nhiên cãi vã vậy a, ta tương đối tò mò thân phận Mỹ Nhân, nhân viên công vụ còn hiểu hình nộm thế thân, biết làm thế nào khiến Ngọc Phật mất đi hiệu lực? 】
【 Mọi người có phải hay không đã quên Mỹ Nhân là tân nhân vương 2333, không phải bởi vì cậu ở trước mặt đại thần ra vẻ người mới liền thật sự xem Mỹ Nhân là người mới a! 】
【 Còn có nữ quỷ trong gương , Mỹ Nhân chỉ nói ra một câu nhớ lại kết cục Chu Hiểu Tuệ kết quả Tề Mỹ liền rút lui, ta đánh cược một cây dưa chuột Mỹ Nhân tuyệt đối không đơn giản. 】
Ngày 20 tháng 8, ngày thứ tám trong phó bản "Nhà trẻ Ngôi sao" , sáng sớm hôm nay, các người chơi lại tụ tập quanh hội trường một lần nữa, cùng bảy ngày trước khác nhau chính là, lần tụ tập này thiếu đi Thi Quyên, Bạch Ý, vị người chơi kia, lại nhiều thêm một NPC Lưu Vương Ngọc.
Chu An An đánh giá nam nhân ngồi trên xe lăn, không biết ngày hôm qua đối phương đã xảy ra chuyện gì, Lưu Vương Ngọc vừa vô lý nhưng lại sợ hãi trong quá khứ dường như biến mất, thay vào đó cả người ông ta lúc này đầy vẻ bất an và lo lắng, hơn nữa sắc mặt lúc này trắng bệch, bộ dáng như vừa qua khỏi một cơn bạo bệnh.
Chu An An suy ngẫm rồi đứa mắt đánh giá Thẩm Mỹ Nhân cùng Lục Bích, cô ở tại lầu ba, buổi tối ngày hôm qua nghe được một ít động tĩnh, bất quá chỉ đề cao cảnh giác phòng ngừa khả năng lệ quỷ xuất hiện, sau khi âm thanh biến mất cô liền đi ngủ, không có ra ngoài xem xét. Là bọn họ?
Thẩm Thanh Thành: "Lưu phó ban, mọi người hiện tại đã dùng xong bữa sáng, ngươi muốn tự mình dẫn chúng ta đi phòng 607 hay là đưa chúng ta chìa khóa tự mình đi? Hay là ngươi muốn chúng ta cùng nhau thảo luận một ít chuyện xưa của ngươi cùng Tề Mỹ tiểu thư?"
"Không có gì để nói." Lưu Vương Ngọc mặt không biểu tình nói, trải qua sự việc tối hôm qua ông ta vốn đã trở mạt cùng đám người này, "Sự thật cũng gần giống như các ngươi suy đoán, ta cùng Tề Mỹ thật sự đã có mối quan hệ không chính đáng, nhưng các ngươi cũng đừng có nghĩ ả ta là thật sự vô tội."
Thẩm Thanh Thành: "Chúng ta không quan tâm các ngươi rốt cuộc ai vô tội, chúng ta chỉ muốn biết Tề Mỹ chết như thế nào."
Lưu Vương Ngọc cười lạnh một tiếng, không nói gì, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường.
Thẩm Thanh Thành: "Còn Tề An Nhạc lại là chết như thế nào?"
Lưu Vương Ngọc biến sắc: "Không phải muốn đi xem phòng 607 sao? Đi nhanh thôi, ta không có nhiều thời gian để lãng phí cho các ngươi." Nói rồi tự mình đẩy xe lăn rồi khỏi chung cư, trong lúc di chuyển động vào vết thương, trán ông ta tiện ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mọi người đều biết, ông ta có thể không biết cái chết của Tề Mỹ, thế nhưng việc Tề An Nhạc khẳng định có liên quan đến ông ta.
Đoàn người đi theo Lưu Vương Ngọc đến lầu sáu tòa nhà.
Sắc mặt Lưu Vương Ngọc rất khó coi, vị trí hiện tại chỉ cách hiện trường xảy ra sự việc tối hôm qua một tầng mà thôi, tuy nhiên ông ta lại không đề nghị rời đi đầu tiên.
Cửa chống trộm phòng 607 được sơn màu trắng, chỗ lỗ khóa sạch sẽ, Lưu Vương Ngọc không hỏi Chu An An lỗ khóa vì sao không giống như lời cô nói, trầm mặc móc ra chìa khóa giao cho bọn họ.
Tiết Đồng nhận lấy chìa khóa mở cửa, cửa này có chút cũ kỹ, hắn ta dùng sức đẩy đẩy vài cái cánh cửa mới mở ra. Lúc này tình hình đột nhiên biến chuyển, một bóng người bám vào cánh cửa nhanh chóng lao về phía Tiết Đồng ngay khi cánh cửa được mở ra!
Tiết Đồng vốn dĩ cũng đã thông quan một vài phó bản, cũng được xem là lão nhân, phản ứng thật nhanh, lập tức lùi về phía sau. Không có người cản lại, bóng người lập tức rơi xuống đất, ngay lúc đó, một mùi hôi thối tràn ngập khắp tầng lầu.
Tác giả có lời muốn nói :
Gà : Ta thật đáng thương ╮(╯_╰)╭
Editor có lời muốn nói :
Hôm nay mình sẽ đăng 3 chương bù cho mấy ngày sau deadline dí sẽ nợ chương (ಥ﹏ಥ)