Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 94




Phó Chiêu Hoa tha thiết nhìn Mục Từ Túc, im lặng một lúc, vừa định lên tiếng thì bị Mục Từ Túc giữ lại.

"Đừng nói." Không giống như vừa rồi, khi Phó Chiêu Hoa lần đầu nói biết chuyện này, sắc mặt của anh là khó xử và bối rối, nhưng khi cậu lặp lại lần thứ hai, trái tim Mục Từ Túc chợt tê lạnh.

Anh đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, thật ra thì lần đầu tiên gặp mặt, Phó Chiêu Hoa đã đối xử với anh rất nhiệt tình, nhưng lại liên tiếp lợi dụng thân phận em trai của mình để ép anh lui vào ngõ cụt.

Nhưng tới nay anh vẫn không hiểu, ba anh em nhà họ Phó rất hòa thuận với nhau. Phó Chiêu Hoa không thiếu tình cảm anh em, cho dù trước kia anh có ơn cứu mạng cậu, nhưng đường đường là tiểu thiếu gia nhà họ Phó, trong giới hào môn không ít người cung kính xưng cậu một tiếng "tiểu tiên sinh", thử hỏi người như vậy sao có thể yếu đuối được?

"Em đã điều tra anh rồi mới đến đây, đúng không?" Mục Từ Túc hỏi câu này có chút gắt.

Trong lòng Phó Chiêu Hoa vô cùng hoảng hốt, nhưng từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ nói dối Mục Từ Túc, vì thế lập tức gật đầu.

"Em cũng đã điều tra chuyện của anh và Thời Cẩm?"

"...Dạ."

"Người nhà họ Phó đã biết dự định của em từ lâu rồi phải không?"

"Dạ."

"Tại sao hồi tết ông nội của em muốn gặp anh?"

"Chỉ... Chỉ là muốn tận mắt thấy."

"Đúng vậy! Dù sao cũng phải gặp mặt để xem loại người mà em hứng thú là rốt cuộc trông như thế nào..."

"Không phải." Phó Chiêu Hoa sốt ruột cắt ngang lời Mục Từ Túc "Anh nghe em nói, chuyện không phải như vậy."

Mục Từ Túc không để ý lời nói của cậu, trái lại hỏi thêm một vấn đề khác "Lần gặp mặt ở Quảng Châu hôm đó không phải tình cờ, đúng chứ?"

"Không phải tình cờ." Vành mắt của Phó Chiêu Hoa đỏ lên "Là em tính ra được. Em biết anh sẽ gặp Thời Cẩm ở đâu, em sợ các anh..."

"Sợ anh mềm lòng trước sự cầu xin của Thời Cẩm, nối lại tình xưa với hắn, đúng chứ?"

"Dạ."

"Cái này cũng là em cố ý lén bỏ vào trong cặp táp của anh?" Mục Từ Túc lấy một lá bùa hộ mệnh trong túi ra đặt trước mặt Phó Chiêu Hoa.

Đó là chiếc bùa anh phát hiện ở Quảng Châu.

Vốn là sau khi Phó Chiêu Hoa trở thành trợ lý của anh, Mục Từ Túc cũng định mấy lần trả lại cho cậu, nhưng mỗi lần như thế là bé con đều có mánh khóe mới làm anh quên mất việc này.

Lần này thì hay rồi. Mục Từ Túc đột nhiên không muốn hỏi thêm gì nữa, anh đứng dậy cầm áo khoác rời đi.

Không phải anh chảnh hay lập dị gì, mà là cảm thấy buồn cười. Từ hồi tết đến bây giờ, Mục Từ Túc vẫn luôn suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Phó Chiêu Hoa, nhưng đến lúc hạ màn, anh lại nhận về kết quả tất cả mọi chuyện đều do Phó Chiêu Hoa sắp đặt và tính toán.

Rõ ràng người này đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, muốn từng bước tiếp cận anh, từ từ giăng lưới tóm gọn anh. Nói không chừng, ngay cả dáng vẻ bối rối lẫn khó xử của anh đều bị Phó Chiêu Hoa nhìn thấy hết, và âm thầm mừng rỡ vì con mồi sắp sa lưới.

Nhưng Phó Chiêu Hoa sẽ không bao giờ biết rằng trong lòng anh có bao nhiêu lạnh lẽo khi nghe cậu lần thứ hai nói biết chuyện anh thích đàn ông.

Bởi vì lúc đầu Thời Cẩm cũng là như vậy, dùng thủ đoạn y đúc Phó Chiêu Hoa từng bước từng bước một ép Mục Từ Túc không thể không rơi vào bẫy của mình.

"Túc Túc, em không biết anh yêu em nhiều đến nhường nào đâu, anh làm tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em."

"Anh yêu em đến sắp phát điên rồi."

Lúc đầu là lời tỏ tình ngọt ngào của Thời Cẩm vang lên bên tai, và theo sau đó là kết cục bi thảm, những người bỏ mạng vì Thời Cẩm, sự nghiệp cuộc sống của các sư huynh bị tàn nhẫn cắt đứt, tất cả đều như nghẹn lại nơi cuống họng.

Mục Từ Túc vốn cho là sống lại một đời, báo thù lớn, thành công cứu được Kiều Tây là có thể buông bỏ những điều đau thương trong quá khứ. Nhưng bây giờ anh lại phát hiện bản thân mình thật ra không có rộng lượng như vậy, có vài chuyện đã khắc sâu vào trong xương tủy, dù là anh có chút nuông chiều và tâm tư với Phó Chiêu Hoa, nhưng vẫn vô cùng chán ghét sự theo đuổi đầy mưu mô tính toán này.

Mục Từ Túc nghĩ vậy, bước chân càng nhanh hơn. Nhắc tới cũng đúng dịp, giờ cao điểm vốn khó đón xe nhưng Mục Từ Túc vừa ra khỏi cổng thì đã đón được một chiếc gần đó.

"Anh ơi!" Phó Chiêu Hoa đuổi theo giữ chặt cửa xe, trong nhất thời hai bên rơi vào giằng co.

Cậu chạy theo rất vội vàng, vốn là một người sợ lạnh, ngày thường phải ăn mặc kín mít mới dám ra đường, nhưng bây giờ lại không kịp mặt áo khoác, chỉ vắt ngang trên cánh tay.

Đặc biệt là thời tiết còn đầu xuân nên rất lạnh, chưa tới mười phút thì Phó Chiêu Hoa đã run lập cập.

Mục Từ Túc hít sâu một hơi, cuối cùng đành phải nói "Lên xe đi."

Dọc đường đi không ai nói một lời, Phó Chiêu Hoa cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nhưng lửa giận trong lòng Mục Từ Túc càng thêm lớn.

Bị từ chối bị vạch trần thì giả bộ đáng thương, đây là ỷ vào việc anh thích mềm không thích cứng phải không?

Nhưng dù trước hay sau khi sống lại, Mục Từ Túc vẫn không thay đổi chút nào, sư huynh đã từng nói với anh một câu, anh ta nói Mục Từ Túc chịu khổ quá nhiều nên mới mềm lòng như vậy, không đành lòng nhìn người ta đau khổ.

Hơn nữa Mục Từ Túc cũng chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn mất nhân tính, nhưng lại cố tình liên tiếp đụng trúng hai kẻ thích dùng thủ đoạn này ép buộc anh.

Trong thoáng chốc, Mục Từ Túc cảm thấy ủ rũ. Tài xế nhìn ra tâm trạng của hai người họ không bình thường, lúc xuống xe lên tiếng khuyên nhủ "Anh em có gì bảo ban nhau, nào có một đêm thành thù. Trông em trai anh cũng ngoan ngoãn, về nhà dạy dỗ lại là được."

"Cảm ơn bác tài." Mục Từ Túc không cãi lại, vừa xuống xe liền đi thẳng một mạch lên lầu.

Hay cho một tiếng em trai, còn Mục Từ Túc anh gọi người ta là gì, tiểu thiếu gia nhà họ Phó?

"Anh ơi." Phó Chiêu Hoa đuổi theo, thử thăm dò nắm cổ tay Mục Từ Túc.

"Vào trước đi!" Trên cổ tay anh bị ngón tay lạnh như băng chạm vào, Mục Từ Túc đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn không đành lòng bỏ mặc người ngoài cửa.

Đã có bài học xương máu Thời Cẩm phía trước, Mục Từ Túc sao có thể không hiểu ý định của Phó Chiêu Hoa.

Nếu anh dám chặn người ngoài cửa, cậu sẽ dám liều mạng đứng ngoài đó cả đêm.

Lúc đầu Thời Cẩm cũng cố chấp như vậy, hơn nữa cha gã Thời Vọng Tuyền cũng là một kẻ điên nên anh cũng không thèm quan tâm mà tàn nhẫn xuống tay. Nhưng Phó Chiêu Hoa thì lại khác, nếu thật sự có chuyện không may xảy ra, không có nhà họ Phó giúp đỡ, Mục Từ Túc chắc chắn sẽ không thể tự mình vượt qua được.

"Anh, ăn cơm thôi." Phó Chiêu Hoa vừa vào nhà liền bắt đầu bận rộn, mãi đến khi cơm canh được dọn lên thì cậu mới dám gọi Mục Từ Túc.

"Ừ." Mục Từ Túc đi ra khỏi phòng đọc sách, hai người ngồi trước bàn cơm giống như ngày thường sống với nhau vậy. Nhưng Mục Từ Túc cứ im lặng lạnh nhạt như thế làm Phó Chiêu Hoa càng thấp thỏm không yên.

Buổi tối trước khi ngủ, Phó Chiêu Hoa ôm chăn ngồi bên mép giường nhìn Mục Từ Túc. Lúc trước cậu đều thoải mái nhào tới bên người Mục Từ Túc nhõng nhẽo đòi đắp chung chăn với anh, nhưng hôm nay đã ngả bài với nhau, Phó Chiêu Hoa ngay cả việc nằm chung giường với Mục Từ Túc cũng không dám.

Cuối cùng đành lủi thủi ôm chăn ra sofa.

Mục Từ Túc không cản nhưng cũng không lập tức nằm xuống ngủ, chỉ là ngồi trên giường chìm vào suy tư.

Đến khi một, hai giờ rạng sáng, anh mới giật mình tỉnh lại, sau đó ôm chăn đi ra phòng khách.

Dáng người Phó Chiêu Hoa cao ráo, bộ dáng đắp chăn cuộn người nằm trên sofa trông vô cùng đáng thương.

"Không thoải mái thì về nhà đi!" Mục Từ Túc biết cậu chưa ngủ, im lặng một lúc thì thốt ra một câu như vậy.

"Anh ơi, em sai rồi, anh đừng đuổi em đi." Phó Chiêu Hoa ngồi dậy nắm lấy tay Mục Từ Túc.

Tay vẫn lạnh cóng giống như lúc mới vào cửa, có đắp chăn cũng không làm cơ thể tăng thêm chút nhiệt độ nào. Mục Từ Túc thở dài đắp thêm chăn cho cậu, sau đó định đứng dậy về phòng thì tay áo bị Phó Chiêu Hoa túm được.

"Ngày mai còn phải đi làm, vụ án vẫn chưa được giải quyết xong đâu."

"..." Phó Chiêu Hoa im lặng buông tay.

Mục Từ Túc quay đầu nhìn cậu, đôi mắt của bé con đỏ hoe nhưng vẫn nhìn anh chăm chú không chớp mắt, tựa như trong bụng chất chứa một bầu tâm sự không biết phải nói thế nào.

Mà Mục Từ Túc cũng có một vấn đề quan trọng muốn hỏi cậu "Phó Chiêu Hoa, anh hỏi em, anh thật sự đã từng cứu mạng em?"

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp như vậy nếu lúc còn bé chắc chắn sẽ đẹp đến mức khiến người ta nhìn một lần là không thể quên. Từ nhỏ trí nhớ của Mục Từ Túc đã rất tốt, sao có thể quên được chứ?

Phó Chiêu Hoa mím môi, giống như không biết phải giải thích thế nào.

Mục Từ Túc gật đầu nói "Anh biết rồi." Sau đó đứng dậy rời đi.

"..." Phó Chiêu Hoa nhìn bóng lưng của Mục Từ Túc, cuối cùng vẫn không nói gì. Cậu không nói dối, chỉ là không thể nói ra sự thật.

Cậu có thể đứng ở đây là vì có Mục Từ Túc. Thậm chí nửa đời còn lại của cậu đều là nhờ Mục Từ Túc dùng mạng đánh đổi mà có được. Nhưng cậu không thể nói sự thật cho Mục Từ Túc biết.

Ngăn cách giữa một bức tường, cả hai người một trong phòng ngủ một phòng khách đều trắng đêm khó ngủ.

Mục Từ Túc nằm trên giường suy nghĩ, thậm chí ôn lại tất cả chi tiết sự việc từ ngày đầu tiên gặp Phó Chiêu Hoa cho đến bây giờ, cũng càng thêm thông suốt nhận ra sự khác biệt giữa Phó Chiêu Hoa và Thời Cẩm.

Nhưng càng hiểu rõ như vậy, anh lại càng cảm thấy trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng không thở nổi.

Đều đẹp trai, đều vô hại, đều móc tim móc phổi cho anh. Nhưng một thiếu gia mới hai mươi hai tuổi như vậy, nói là móc tim móc phổi nhưng liệu trong đó có bao nhiêu phần là thật lòng.

Trong quá khứ, Mục Từ Túc đã đánh cược một lần và cũng đã thất bại một lần. Bây giờ đối mặt với Phó Chiêu Hoa, trái lại anh không dám đánh cược nữa, anh biết chuyện này không công bằng với Phó Chiêu Hoa, nhưng Mục Từ Túc không có cách nào, sống lại một đời là anh nhặt được một mạng về. Thầy cũng được, các sư huynh sư tỷ cũng được, ơn nghĩa vẫn chưa báo đáp xong, sao có thể chết trong tình cảm thêm một lần nữa.

Huống chi, Phó Chiêu Hoa đã tra rõ xuất thân gốc gác của anh, cũng biết Thời Cẩm dùng thủ đoạn gì để ép anh không thể không vào khuôn khổ, nâng cấp thành một phiên bản mới nhưng nội dung vẫn y chang không thay đổi gì.

Mục Từ Túc cảm thấy bản thân đã có câu trả lời.

Một đêm trôi qua nhanh chóng, ngày hôm sau Mục Từ Túc thay quần áo và đi ra ngoài phòng khách thì thấy Phó Chiêu Hoa đã làm xong bữa sáng và đang chờ anh.

Có lẽ đêm qua cậu cũng ngủ không được nên sắc mặt không tốt, như thể là vì lạnh hoặc như thể là vì quá mệt mỏi.

Mục Từ Túc muốn nói gì đó nhưng không nói ngay, đến khi hai người ăn xong và đón xe tới trước cổng Trung tâm, Mục Từ Túc mới nói với Phó Chiêu Hoa "Em học việc cũng không kém, có thể tự mình phụ trách. Anh sẽ đi xin thầy cho em độc lập tiếp nhận vụ án."

"Anh, anh nói vậy là sao?" Phó Chiêu Hoa nghe thế thì không khỏi nóng nảy.

"Ý trên mặt chữ, chúc mừng em thành công bước vào nghề. Buổi sáng anh phải đến công trường xem xét, em chỉ cần viết tóm tắt phần công việc hôm nay rồi để lên bàn anh là được, khỏi cần giao tận tay."

"Vụ án này rất phiền phức, dù gì cũng nên chờ vụ án trước kết thúc đã."

"Không cần, em đi đi! Anh không vào." Mục Từ Túc lắc đầu từ chối, sau đó quay người rời đi.

Phó Chiêu Hoa muốn đuổi theo anh nhưng cuối cùng đành phải dừng chân.

"Cậu luật sư Phó, hôm nay không ra ngoài với anh Mục nhà cậu sao?" Có người thấy Mục Từ Túc đi trước nhưng Phó Chiêu Hoa thì ở lại, nên cảm thấy thắc mắc.

Bình thường Mục Từ Túc rất che chở Phó Chiêu Hoa, mỗi lần ra ngoài làm việc đều kêu Phó Chiêu Hoa đi cùng, thế mà hôm nay lại bỏ người ở lại một mình.

"Không có cãi nhau đấy chứ?"

"Không có, hôm nay nhiều việc." Phó Chiêu Hoa qua loa giải thích rồi về phòng làm việc.

Lúc này Mục Từ Túc đang trên đường đến công trường. Công trường cách nhà Mục Từ Túc không xa, rõ ràng có thể đi từ nhà anh đến đó là được, nhưng anh không hiểu vì sao lại chở Phó Chiêu Hoa tới Trung tâm rồi một mình đi vòng về đây.

Thật may là trên đường đi không bị kẹt xe, khi Mục Từ Túc đến nơi thì người đàn ông đó cũng đã có mặt đúng giờ hẹn.

"Luật sư Mục, ở đây."

Mục Từ Túc đứng trước công trường vẫn chưa mở cửa quan sát một hồi, đột nhiên cảm thấy hình như anh có chút ấn tượng với chỗ này, nhưng lại khác với phần tài liệu mà sư huynh đã gửi cho anh ngày hôm qua.

Mục Từ Túc nhớ mang máng ở đời trước, hình như trên mảnh đất này đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không liên quan đến nhà họ Mạnh mà là một tên nhà giàu mới nổi mang họ Lục.

"Anh biết tên công ty xây dựng này không?"

"Công ty xây dựng Bình An Thái."

"..." Mục Từ Túc kinh ngạc nhìn người đàn ông.

"Đúng là cái tên này, luật sư Mục, tôi không nhớ sai đâu."

"Tôi biết anh không nhớ sai, tôi kinh ngạc là vì Bình An Thái không phải là công ty xây dựng, mà là một công ty gia công phần mềm." Và người đại diện luật pháp của công ty này là một người họ Lục nhà giàu mới nổi.

(Gia công phần mềm được hiểu như việc làm thuê một phần hay toàn phần các dự án phần mềm với tư cách Gia công sản phẩm thay vì Sở hữu sản phẩm. Việc định đoạt sản phẩm thuộc về nơi thuê Gia công phần mềm.)

Thế thì tại sao hôm đó tài xế lại nói mảnh đất này lúc trước thuộc về nhà họ Thời, sau này thuộc về tay nhà họ Mạnh?

Hơn nữa lúc nhắc tới nhà họ Mạnh, giọng nói của anh ta mang theo hận ý vô cùng rõ rệt, còn về phần tài liệu mà sư huynh gửi cho anh cũng giống như vậy ghi là mảnh đất thuộc về nhà họ Mạnh.

Đối với một công trường như vậy, tại sao công nhân lại là nhân viên của công ty gia công phần mềm dưới danh nghĩa của người họ Lục nhà giàu mới nổi kia?

Mục Từ Túc chỉ cảm thấy vụ án này là một mớ bòng bong, hoàn toàn không có đầu đuôi cua nheo gì.