Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 101




"Nhưng chuyện này dính líu quá sâu... Với lại cũng thật quá hoang đường!" Phó Chiêu Hoa lắc đầu, luôn cảm thấy lời nói của Mục Từ Túc không thể suy nghĩ sâu thêm, nếu không sẽ khiến người ta rợn tóc gáy.

Nhưng Mục Từ Túc lại quay đầu gọi điện giống như anh đang gọi cho ai và yêu cầu điều gì đó.

Một lát sau, trong mail của anh có thêm một tin nhắn mới, Mục Từ Túc mở ra xem, tất cả đều là sản phẩm do hãng thuốc lá này sản xuất, tất nhiên bao thuốc lá cũng nằm trong số đó.

"Tôi thật sự muốn biết tại sao bọn họ muốn giết người diệt khẩu."

Phó Chiêu Hoa cũng gật đầu, nhưng vẻ mặt cậu lại nghiêm túc và căng thẳng hơn bao giờ hết.

Hãng thuốc lá này luôn phát triển theo con đường bình dân, điều thú vị là vào thập niên 90, đặc biệt là dân Yến Kinh có một sở thích bất thành văn là sưu tập những món đồ chơi nhỏ. Ngay cả những cụ ông lớn tuổi hay tập thể dục buổi sớm còn thích quả óc chó nữa! Vì thế nếu không có nhiều tiền thì sẽ nhặt nhạnh một ít thứ đồ nho nhỏ.

Trong số đó có sưu tập tem, bao thuốc lá và hộp quẹt.

Vì vậy, khi đó có nhiều hãng thuốc lá trong nước sẽ dụng tâm thiết kế bao bì.

Nào là hình vẽ tứ đại mỹ nhân, một trăm lẻ tám vị tướng Thủy Hử, nào là hoa lá chim muông, côn trùng ong bướm đủ loại, cái gì cũng có.

Nhưng bao bì của hãng thiết kế này thì khác, chủ yếu là in hình đồ cổ.

Có nhiều loại đồ cổ, những món đồ cổ in trên bao thuốc lá đều có giá trị văn hóa được trưng bày trong viện bảo tàng, bên cạnh còn viết vài câu giới thiệu về niên đại, xuất xứ, được hoàng đế thời nào dùng, hay là được dùng làm của hồi môn của vị công chúa nào đó.

Mỗi lần nhìn vào đều cảm thấy thú vị và giúp tăng thêm kiến thức, khi khoác lác với người khác cũng có thể pha trò đôi câu, nhưng cũng khó có thể qua mắt được những người già nhiều kiến thức.

Vì thế lúc đó có nhiều người thích mua bao thuốc lá của hãng này, cốt là để xem trên đó in hình của loại đồ cổ nào.

Nhưng bao thuốc lá trong tay Mục Từ Túc thì lại không giống, trong mail gửi đến tất cả sản phẩm của hãng thuốc lá này, nhưng trong đó không có bao thuốc lá nào giống với cái trong tay Mục Từ Túc.

Lại thêm chiếc bình cổ này vừa được bán đấu giá ở nước ngoài trong vòng hai ngày từ sau khi bao thuốc lá được bày bán, điểm kì lạ này càng khiến người ta cảm thấy vi diệu.

"Anh đi tìm sư huynh để điều tra xem tại sao cái bình cổ này bị tuồn ra ngoài." Nhưng Mục Từ Túc vừa cầm điện thoại lên thì lại đặt xuống.

Mục Từ Túc có chút sợ, anh chỉ mới cầm bao thuốc lá trong tay nhưng chưa kịp làm gì thì đã suýt bị hại chết. Nếu nói thông tin này cho sư huynh, một khi sư huynh tiếp nhận điều tra thì không biết sẽ có nguy hiểm gì đang chực chờ ở phía trước.

Nhưng nếu lúc này rút tay về không điều tra nữa, cho dù là cha của La Thiến hay Dương Thiên Xương đang bị tạm giam đều sẽ chết không nhắm mắt.

Cho nên phải liều lĩnh một lần? Nếu Mục Từ Túc chỉ có một mình thì anh chắc chắn sẽ không dè chừng mà làm.

Đúng vậy, Mục Từ Túc đột nhiên kịp phản ứng lại, thật ra thì anh không nhất thiết phải nhờ vào sư huynh thì mới nhận được tin tức. Đều là cùng phe, sư huynh có thể điều tra ra thì anh cũng có thể. Chẳng qua là anh có thói quen trước khi làm điều gì đều phải báo trước một tiếng với sư huynh.

Mục Từ Túc nghĩ vậy liền nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho Phó Chiêu Hoa rồi đi ra ngoài.

Anh luôn hành động rất nhanh, nhưng vừa bước một chân ra cửa thì bị Phó Chiêu Hoa túm lấy tay áo.

"Chiêu Hoa?"

Phó Chiêu Hoa vuốt ve cổ tay anh rồi thuận thế đẩy anh ngồi trở lại giường "Đừng đi, em giúp anh điều tra."

"Cái gì?"

"Em biết anh muốn điều tra cái gì, anh sợ sư huynh xảy ra chuyện, không sao, cứ giao cho em, trong tay em có người."

"..."

"Em không sợ gì cả, em là tiểu thiếu gia nhà họ Phó, Mạnh tổng của nhà họ Mạnh dù có điên thì cũng phải nhìn sắc mặt của nhà họ Phó để mưu tính bước kế tiếp, em sẽ không sao đâu, anh đừng ra ngoài một mình."

"Không có nguy hiểm đâu, đừng lo lắng."

"Làm sao có thể không có! Nếu ngày đó em không có mặt kịp lúc thì anh còn có thể ngồi đây sao!" Phó Chiêu Hoa đột nhiên lớn tiếng giống như bị kích động.

Mục Từ Túc sợ hết hồn trước cơn kích động của Phó Chiêu Hoa, sau đó anh bị Phó Chiêu Hoa ôm vào lòng.

Trên người bé con có vết thương nên Mục Từ Túc không dám giãy giụa, nhưng cảm giác được ôm kì diệu này làm cho anh khẽ sửng sốt.

"Đừng như vậy." Phó Chiêu Hoa ôm chặt Mục Từ Túc như thể sợ anh một giây sau sẽ biến mất "Đừng xem sinh mệnh của mình không ra gì. Nếu thật sự quá sức thì hãy dựa vào em. Nếu anh lại... Em thật sự không biết phải làm sao."

Tuy lời nói của Phó Chiêu Hoa mập mờ nhưng không hiểu tại sao lại như một hồi chuông gõ mạnh vào tim Mục Từ Túc.

Nếu lại... Cái gì? Mục Từ Túc nghiêng đầu muốn nhìn vẻ mặt Phó Chiêu Hoa nhưng bị cậu ôm quá chặt không sao động đậy nổi.

"Chiêu Hoa..." Mục Từ Túc muốn kêu cậu bình tĩnh lại nhưng lời nói tiếp theo của Phó Chiêu Hoa lại kiên quyết hơn bao giờ hết.

"Mục Từ Túc." Đây là lần đầu tiên Phó Chiêu Hoa ở trước mặt Mục Từ Túc nói đầy đủ tên họ của anh, trông vô cùng trịnh trọng "Nếu anh có chuyện gì, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh."

Mục Từ Túc chợt xoay người, nhìn Phó Chiêu Hoa với ánh mắt không dám tin.

Phó Chiêu Hoa đặt vào tay Mục Từ Túc tấm bùa hộ mệnh mà cậu đã đưa anh trước đó "Anh, mạng của em giao hết cho anh."

"..." Trong đầu Mục Từ Túc rối nùi hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện ảo giác, giống như anh đã từng nghe qua câu nói này ở đâu đó.

Nhưng anh chưa kịp nhớ kỹ lại thì Phó Chiêu Hoa đã sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy.

Cảm giác này thật kỳ diệu, Mục Từ Túc luôn một thân một mình điều tra tìm hiểu sự tình, hiếm khi gặp được đường tắt nào. Song lần này lại được Phó Chiêu Hoa mở cho cửa sau.

Trong giới này thứ không thiếu nhất chính là tin tức, mà mạng lưới tin tức của Phó Chiêu Hoa còn rộng rãi hơn Mục Từ Túc rất nhiều.

Chưa tới một tiếng, trong phòng bệnh đã có mặt thêm ba người.

Trong đó, một người là cảnh sát hình sự của văn phòng cảnh sát hình sự thành phố, hình như là bạn nối khố của anh hai Phó Chiêu Hoa. Ngoài ra hai người kia, một người là nhân viên trùng tu văn vật của bảo tàng, dĩ nhiên gia cảnh không tệ, người còn lại là một cậu ấm nhà giàu thứ thiệt.

Ba người hoàn toàn khác biệt, nhưng khi đứng cạnh nhau thì lại hài hòa một cách vi diệu.

Phó Chiêu Hoa thu lại vẻ mặt dịu dàng trước mặt Mục Từ Túc, nghiêm túc nói "Chúng ta bàn bạc một chút đi, sợ là vụ án này không nhỏ."

Nếu suy đoán của Mục Từ Túc là thật thì những chuyện đằng sau vụ án này tuyệt đối không nhỏ, không còn là chuyện mà một luật sư có thể cáng đáng. Mà cảnh sát hình sự kia tới đây là để tiếp nhận vụ án này.

Còn một nguyên nhân khác khiến anh ta tới đây là vì anh ta là người phụ trách vụ án tai nạn ngoài ý muốn của cha La Thiến.

"Nói cách khác, cha La Thiến qua đời chỉ vì tai nạn ngoài ý muốn?"

"Đúng vậy, bởi vì lúc đó trời mưa to nên bùn đất dễ bị rửa trôi. Lúc thu thập chứng cứ, chúng tôi đã thấy dấu vết trèo tường. Sau khi thu thập chứng cứ, cho dù là dấu vân tay hay dấu chân cũng đều là của cha La Thiến."

"Vậy khi trở về các anh có xem lại chứng cứ không?"

"Lúc đó tôi cảm thấy rất nghi ngờ." Cảnh sát thở dài "Vì nó quá hoàn hảo, nói thế nào đây? Giống như là buồn ngủ gặp chiếu manh."

"Mình thiếu cái gì thì sẽ được đưa cho cái đó. Vụ án khép lại nhanh đến mức khiến người ta không dám tin tưởng."

"Sau đó tôi có kể điều này với mấy vị đàn anh của mình, bọn họ cũng cảm thấy y như vậy, nhưng chúng tôi không thể tìm được bằng chứng mấu chốt, vì thế cuối cùng chỉ đành phải kết án."

"Cô bé tên La Thiến đó để lại cho chúng tôi ấn tượng rất sâu. Cô bé kiên định nói cha cô bé không phải chết do tai nạn ngoài ý muốn, nhưng thật sự không có bằng chứng!"

"Cả nhà bọn họ đều nói anh ta làm việc ở công trường, nhưng chúng tôi đã điều tra tìm kiếm rất kỹ và không tìm được gì chứng minh cả!"

"Lúc đó đường phố còn chưa gắn camera nên việc thu thập bằng chứng vô cùng khó khăn. Kì lạ nhất là chúng tôi tìm được hồ sơ ghi chép đánh bạc của anh ta."

"Nghe nói cha La Thiến thường xuyên tụ tập đám người đánh bạc. Tiền đặt cược không nhiều, nhưng mỗi ngày đều thắng đậm."

"Hai tháng đó vận may tới liên tục nên thường xuyên có tiền đem về nhà, chứ không hề giống như anh ta đã nói công ty tin tưởng anh ta nên cho anh ta công việc mới."

"Thật sự có thể kết nối lại với nhau, những người bị bắt đều là tay già đời, bọn họ đâu cần thiết phải vu hãm cha La Thiến. Dù sao chỉ cần khai người ra thì coi như là đã phối hợp điều tra, lúc lên tòa còn có thể xin khoan hồng."

"Hơn nữa khi đó chuyện trong nhà La Thiến có giấu tiền là thật!"

"Tôi đem số tiền đó đến bộ phận pháp y giám định từng tờ tiền một, nếu không phải anh ta đếm từng tờ thì không có khả năng trên mỗi tờ tiền đều có dấu vân tay của anh ta. Nhưng mẹ La Thiến là người sống sờ sờ ra đó, nếu anh ta không phải tự nguyện đếm tiền, đó là một cọc mấy chục ngàn tệ lận! Sao có thể làm được?"

"Thật sự không tài nào hiểu nổi những chuyện này, cuối cùng cả nhà La Thiến thua kiện, chúng tôi cũng không còn cách nào."

"Giống như trường hợp hiện tại của Dương Thiên Xương."

"Chính xác."

Lúc này nhân viên trùng tu văn vật im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"Cái bình này là bị trộm ra khỏi nước."

"Cái bình cổ này không còn đơn giản là đồ sưu tầm nữa. Nó cung cấp rất nhiều thông tin có giá trị cho việc nghiên cứu lịch sử. Nói nó là quốc bảo cũng không ngoa!"

"Cho dù có thuộc quyền sở hữu của một người thì vẫn không thể mua bán. Vì thế tôi nghi ngờ cái bình cổ này là bị tuồn ra ngoài."

"Lúc đó tôi vừa vào đơn vị làm việc, khi nghe được tin tức này thì toàn bộ ban ngành đều kinh động!"

"Vấn đề là sau đó chúng tôi đã nghiên cứu kỹ cái bình này thông qua đoạn video ngắn từ phòng đấu giá. Chúng tôi nhận ra hoa văn trên chiếc bình và còn có nhiều chi tiết nữa đều rất khác nhau, dường như thuộc về một lĩnh vực mà chúng tôi chưa từng được tiếp xúc."

"Ý anh là..."

"Tôi nghi ngờ chiếc bình cổ này bị lấy từ một cổ mộ riêng biệt. Hơn nữa cổ mộ đó còn chôn cất những vật độc nhất vô nhị khác và thuộc về một triều đại mà chúng ta chưa từng được biết."

"Do đó khi nghe Chiêu Hoa nói có liên quan đến việc này, tôi đã lập tức đến đây."

Đồng thời, người này còn lấy ra bằng chứng của mình.

"Tôi đã theo dõi rất nhiều hội đấu giá, đây là chiếc bát gốm từng xuất hiện trong một buổi đấu giá trên du thuyền ở nước ngoài, anh nhìn hoa văn của nó đi..."

Mục Từ Túc nhìn qua một lượt, phát hiện tất cả đều là thủ đoạn lừa bịp giống nhau, rõ ràng là cùng một giuộc!

"Còn về phần tại sao tôi nói bao thuốc lá này có vấn đề, là do góc độ."

"Góc độ?"

"Đúng vậy, góc độ này không hề xuất hiện trong video quay cái bình cổ trong phòng đấu giá. Nhưng bọn họ có thể in nó lên bao thuốc lá, vậy là chứng tỏ những thứ được in trên bao thuốc lá ít nhất đã từng được người chụp nhìn qua!"

Ngay sau đó Mục Từ Túc nhớ đến trang web mà Thời Cảnh Xuân và Thời Vọng Tuyện tạo ra ở nước ngoài, thứ chúng buôn lậu là dân số. Còn về phần công trường kia, nghe nói trước đó thuộc sở hữu của nhà họ Thời.

"Thế còn tên nhà giàu mới nổi họ Lục..."

"Tôi biết chuyện này."

Người lên tiếng là cậu ấm nhà giàu còn lại "Tôi và thằng đó chơi với nhau không tệ, nó vốn không phải họ Lục mà là họ Lương. Hai năm gần đây mới có tiền phất lên, nguyên nhân cũng rất bí mật, nhìn bề ngoài là được bồi thường bộn tiền do quy hoạch, nhưng thực ra là thừa kế tài sản ở nước ngoài."

"Mẹ ruột của thằng đó có chút nhan sắc, khi còn trẻ lừa một người nhà giàu có con của hắn, sau đó sinh con và kết hôn với một tên tiếp bàn hiệp (*). Sau này người nhà giàu về già không có con trai, khi sắp lâm chung mới biết mình có một đứa con riêng, dứt khoát bùng nổ tình yêu thương của cha, giao hết phần của cải còn lại cho nó."

(*) Tiếp bàn hiệp 接盘侠, chỉ người đàn ông không quan tâm người phụ nữ có trải qua tình sử phức tạp, nạo phá thai... hay không, cũng bằng lòng cưới về làm vợ.

"Cũng là ở nước ngoài?"

"Đúng. Bởi vậy tôi mới nói chuyện này thật thú vị. Tên tiếp bàn hiệp họ Lương đó là nhân viên kế toán của hãng thuốc lá này."