Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 102: PN5: Công Tử Mao Lư




Dựa theo tập tục của Vũ Khánh quốc, gần đến ngày xuất giá mọi người phải tự chuẩn bị hỉ phục cho mình, từ vẽ bản thiết kế, cắt may, thêu họa tiết,... đều phải tự tay thực hiện. Một là để thể hiện khả năng may vá của mình, ngoài ra còn có một lý do khác, nghe nói nếu liên tục cầu nguyện trong lúc cắt may hỉ phục thì nguyện vọng của mình càng dễ trở thành sự thực.

Có lẽ tập tục này chỉ linh nghiệm với đời trước, càng về sau người trẻ càng cảm thấy nó không đáng tin, nếu không vì sao vẫn có những người sống lận đận sau khi kết hôn? Có điều thành thân là đại sự trong đời, đa số mọi người đều mong muốn những điều tốt đẹp nhất, cho nên bọn họ vẫn duy trì tập tục cầu nguyện trong lúc may hỉ phục.

Tiểu Mộc Tượng đã suy nghĩ kĩ, khi bắt tay vào may giá y cho chính mình, mỗi mũi kim nó đều nguyện cầu cho mình và Tiểu Hổ sống một đời hạnh phúc cùng nhau, bởi vì đây là ước mơ lớn nhất cuộc đời nó.

Cách đây không lâu, cha nó hỏi khi nào bắt đầu may hỉ phục, lúc ấy nó còn chưa biết phải may như thế nào, cho nên vẫn luôn chần chừ. Nhưng hiện tại nó đã biết rồi.

Vải may giá y La Phi đã chuẩn bị cho Tiểu Mộc Tượng từ sớm. Loại vải này trên trấn không bán, La Phi và Tịch Yến Thanh phải cất công lên tận huyện để tìm mua. Tám thôn mười dặm quanh đây không một tiểu ca nào mặc loại vải xa xỉ này trong ngày thành thân, đây chính là loại gấm lụa cao cấp nhất.

Tiểu Mộc Tượng nâng niu từng phân vải, tuy cha La Phi tặng nó rất nhiều, nhưng trước khi định hình được cách may hỉ phục, nó thật sự không dám cầm kéo cắt.

"Lại lấy ra lần nữa?" Hàn Húc phát hiện sáng nay con lớn ăn uống dọn dẹp xong xuôi liền chui vào buồng không bước ra nữa, y có chút nghi hoặc, vừa tiến vào liền thấy nó đang cầm tấm lụa dùng để may hỉ phục trên tay, không biết suy nghĩ gì mà đỏ bừng mặt.

"Cha, sao cha vào mà không nói gì với con?" Tiểu Mộc Tượng ngượng ngùng cất gọn tấm lụa.

"Bởi vì con đang thất thần đấy chứ." Hàn Húc ngồi xuống bên cạnh: "Đã nghĩ xem nên may thế nào chưa?"

"Con nghĩ mãi mà không ra. Nhưng cha xem này." Tiểu Mộc Tượng mở bức vẽ mà Tiểu Hổ gửi ra: "Mẫu này đẹp không cha?"

"Đẹp lắm, con lấy ở đâu ra thế? Là cha La Phi tặng con sao?"

"Con kể cho cha nghe, người không được mắng con ạ."

"Được, không mắng con."

"Là Tiểu Hổ đưa cho con đấy." Tiểu Mộc Tượng hào hứng nói: "Con sẽ may theo bản vẽ này. Đến lúc đó nếu gặp chỗ khó thêu con nhờ cha chỉ giúp nhé."

"Ta làm sao chỉ con được? Con phải nhờ cha La Phi." Hàn Húc nhìn họa tiết trên bản vẽ nào là phượng hoàng, nào là hoa mẫu đơn,... y cảm thấy có mọc thêm một đôi tay cũng không thêu nổi!

"Thế cha lấy số đo giúp con."

"Ừm, việc này không thành vấn đề." Hàn Húc nói xong bèn đi lấy thước dây giúp Tiểu Mộc Tượng lấy số đo

Tiểu Mộc Tượng đứng nghiêm trang, chỉ sợ lấy nhầm số đo. Sau khi đo đạc xong xuôi nó cũng chưa dám cắt vải mà ngồi tính đi tính lại các con số, xác nhận không có sai sót mới dám cầm kéo lên.

Từ đó về sau mỗi ngày nó đều cặm cụi khâu vá. Nhiều thời gian rảnh thì thêu nhiều một chút, hôm nào bận rộn cũng cố gắng thêu một ít. Có một số chỗ cần thêu họa tiết trước, một số chỗ cần may ráp các mảnh vải lại rồi mới thêu họa tiết lên, rất nhiều công đoạn cần sự tỉ mỉ, nhưng tưởng tượng đến ngày thành thân khoác lên mình bộ hỉ phục này, trong lòng Tiểu Mộc Tượng lại ngập tràn vui sướng.

Trước khi mua lụa cho Tiểu Mộc Tượng, La Phi cũng tính toán mua thêm một tấm cho Tiểu Mao Lư nhà mình. Nhưng tên nhóc Tiểu Mao Lư này có lẽ giống cô cô nó, nấu ăn còn tạm được, may vá thì...

Tháng nào cũng có vài lần như vậy, La Phi hoài nghi đứa nhỏ này có phải bị ai đánh tráo hay không, tuy rằng bộ dạng nó giống y đến bảy phần.

"Cha ơi, cha may đẹp thế, cha giúp con đi, cha không nói, con không nói sẽ chẳng có ai biết là cha may giúp con đâu mà! Hơn nữa hỉ phục của con không cần thêu hoa đâu, dù sao cũng chỉ mặc mỗi một lần!" Tịch Vũ Phi năm nay mười lăm tuổi, theo lý thuyết nên bắt tay vào may hỉ phục cho bản thân. Nhưng lần nào La Phi nhắc nhở nó cũng nhõng nhẽo.

"Con nghiêm túc cho cha đi. Cái gì mà không thêu hoa cũng được, vậy con quấn thẳng cái chăn đỏ mà đi thành thân! Xem Thường Nhạc ca ca của con có thèm lấy con nữa không."

"Thường Nhạc ca ca chẳng thèm để ý chuyện này đâu, hắn thích con người con, không phải xiêm y con mặc trên người." Tiểu Mao Lư không hổ danh là con lừa con, ngang ngược và ương bướng hệt như La Phi thời trẻ.

"Dù sao đi nữa con vẫn phải tập làm cho quen! Con cũng không ngẫm lại xem, sau này con không biết may vá, xiêm y Thường Nhạc ca ca của con mặc trên người đều do người khác may." Thời hiện đại không ai nặng nề chuyện này, nhưng thời cổ đại thì khác. Bằng không lúc trước Lý Tư Nguyên sẽ không áy náy vì chuyện bị đau tay nên không thể may hà bao cho người nhà mình.

"Nhưng mà cha ơi, con không thể học được món này. Nếu người bảo con học tính sổ sách hoặc là nấu mấy món ăn, con còn có thể cố gắng. Chuyện may vá thêu thùa... thôi miễn cho con đi!"

"Vậy mấy hôm nữa con hỏi ý kiến Thường Nhạc đi, nếu nó đồng ý cha liền may hỉ phục cho con. Ta xem con có mặt mũi nói ra chuyện này không." La Phi nhịn không được mà véo tai đứa con thứ hai: "Con xem mình kém Thường Nhạc mấy tuổi, người ta vì chờ con nên mãi chưa thành thân, con thì hay rồi, có thể giữ thể diện cho hai gia đình được không hả?"

"Vì muốn giữ thể diện cho hai nhà nên con mới nhờ cha may giúp đấy chứ, bằng không nếu con tự mặc đồ con may, khách tới chúc phúc có lẽ cười rụng răng! Làm thế có lỗi với bao nhiêu người!"

"Chỉ được cái ba hoa!" La Phi đấm ngực thùm thụp, y sắp bị tên nhóc thúi này làm tức chết rồi.

"Cha, người đừng tức giận với Vũ Phi làm gì, tính cách của đệ ấy, Thạch bá bá, Lý bá bá và Thường Nhạc ca đều hiểu rõ mà." Tiểu Hổ nhìn đệ đệ của mình, vu vơ kể chuyện: "Có điều gần đây con hay ra ngoài dạo chơi, nghe nói Chu gia có một vị tiểu thư rất ngưỡng mộ Thường Nhạc ca. Sắp tới mừng thọ Lý bá bá không phải sao, Chu tiểu thư chẳng những giúp Lý bá bá thêu một bức bình phong mà còn tặng Thường Nhạc ca một bức, nghe nói tay nghề thêu thùa của nàng rất khéo, Lý bá bá và Thường Nhạc ca đều hài lòng với món quà."

"Lý bá bá của con rất quý những người giỏi may vá, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Thường Nhạc ca của con cũng thích mặc xiêm y thêu họa tiết tinh xảo. Trước kia khi hắn còn nhỏ mỗi lần ta tặng xiêm y hắn đều vô cùng vui vẻ. Bây giờ hắn trưởng thành rồi, ta cũng không may vá nhiều nữa, hắn cứ luyến tiếc mãi. Chờ có thời gian rảnh ta sẽ làm cho hắn một bộ, cũng sắp đến tết rồi."

"Cũng phải." Tiểu Hổ nói xong bèn liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, thấy vẻ mặt Tiểu Mao Lư có vẻ khó chịu thì cười thầm trong lòng, sau đó nói tiếp: "Còn một chuyện này con muốn nhờ cha." Nó tiếp tục quay sang nói với La Phi.

"Sao thế?"

"Chuyện của Mộc Mộc ấy ạ, nếu người rảnh rỗi có thể sang thăm y được không? Con nghĩ y muốn thỉnh giáo cha chút việc."

"Chuyện gì mà cần thỉnh giáo ta?" La Phi ngẫm nghĩ: "À ta biết rồi."

"Hai người nói chuyện gì con không hiểu!" Tiểu Mao Lư vốn khó chịu trong lòng vì chuyện Chu tiểu thư, lúc này lại nghe cha và đại ca nói chuyện úp úp mở mở, nó càng thêm bực bội.

"Nói con cũng không quan tâm mà." La Phi đứng lên quay về buồng.

Hai đứa con đều đã lớn, có buồng ngủ riêng, y và Tịch Yến Thanh rốt cuộc cũng có thể thanh tịnh trong đêm khuya.

La Phi lấy giỏ đồ thêu ra, bên trong là các màu chỉ thêu xinh đẹp mà y cất giữ hàng ngày.

Ngày đó nghe Tiểu Hổ nói nó chạy ra ngoài không phải để đưa thư, y liền mơ hồ đoán ra đó là một món đồ gì đó. Hôm nay rốt cuộc y cũng phát hiện ra, con trai lớn của mình cũng khá lãng mạn, vậy mà tặng cho tiểu hôn thê bản thiết kế hỉ phục.

Tuy La Phi chưa từng nhìn thấy bản vẽ kia nhưng nếu Tiểu Hổ đã mở miệng cầu cạnh, vậy có lẽ nó rất khó thêu.

La Phi lấy toàn bộ chỉ thêu đẹp nhất của mình ra, ngày hôm sau ghé qua nhà Hàn Húc. Trời đông lạnh giá, kì thực cũng không có việc đồng áng gì, thỉnh thoảng thêu thùa may vá một chút coi như giết thời gian.

"Đường đi trơn lắm, em phải cẩn thận." Tịch Yến Thanh và La Phi đã chung sống mười mấy năm nhưng hắn vẫn nâng niu y như thuở ban đầu, mỗi lần La Phi phải đi đâu đó hắn đều không quên dặn dò.

"Yên tâm đi, em đi lại vẫn linh hoạt lắm." La Phi nói xong cầm bọc đồ ra cửa.

"Cha!" Lúc này Tiểu Mao Lư đứng ở cửa gọi: "Cha, cha chờ con một lát được không, con cũng muốn đi theo góp vui."

"Ta đi thêu thùa, con góp vui cái gì? Không phải con ghét học món này sao?" La Phi miệng nói vậy nhưng vẫn xoay người đứng lại.

"Con, con muốn tâm sự với Mộc Mộc ca không được sao?" Công tử Mao Lư bĩu môi cãi cố, rõ ràng trên tay đang cầm bọc kim chỉ nhưng sống chết vẫn giấu sau lưng.

La Phi cũng không lật tẩy đứa nhỏ, chỉ cười ngoắc tay sau đó rời đi.

Tiểu Mao Lư đi phía sau, chốc lát nhăn nhó, chốc lát thở dài.

Kì thực nó chúa ghét may vá, nhưng nghĩ đến vị Chu tiểu thư mà đại ca kể kia, trong lòng nó đột nhiên sinh ra cảm giác bức bách khó tả! Dựa vào cái gì mà Thường Nhạc ca ca của nó phải dùng bức bình phong do người khác thêu? Hơn nữa còn là cô nương có ý với vị hôn phu của nó.

Không phải chỉ là khâu vá thêu thùa sao! Nó không tin mình không học nổi!

Lúc này Tiểu Mộc Tượng vẫn đang do dự có nên thỉnh giáo cha La Phi không, một vài chỗ khó nó không biết phải thêu thế nào, nhất định phải đi hỏi cha La, thế nhưng nó lại không tiện ghé thăm Tịch gia một mình.

Tiểu Mộc Tượng rối rắm định nhờ cha sang mời La Phi tới, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cổng.

"Hàn Húc, có nhà không?"

"Ôi, La Phi, Tiểu Mao Lư, hai người quả là thiêng, ta và Tiểu Mộc Tượng vừa nhắc đến ngươi xong." Hàn Húc cười bước ra đón khách: "Sao đột nhiên lại qua đây?" Mấy ngày nay trời lạnh, tuyết rơi dày, bọn họ cũng hạn chế qua lại nhà nhau.

"Đằng nào cũng chỉ ngồi một chỗ, chẳng bằng mang đồ thêu qua đây vừa làm vừa nói chuyện phiếm." La Phi không thấy Trần Hoa Chương và Trần Húc Dương đâu: "Mộc Tượng huynh nhà ngươi và Dương Dương đi vắng à?"

"Ừm, Mộc Tượng huynh mới thu nạp thêm đồ đệ, ngoài cửa tiệm cũng có chút việc nên sáng sớm nay đã phải lên trấn rồi." Hàn Húc lấy chút lạc rang và hạt dưa đãi hai cha con. Lúc này gia đình bọn họ cũng sống rất tốt, được Phượng Lam tin tưởng giới thiệu nhiều mối làm ăn, Trần Hoa Chương bận đến nỗi mùa đông cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

"Ngươi và Tiểu Mộc Tượng vừa nhắc gì đến chúng ta thế?" La Phi cười hỏi.

"À, đứa nhỏ bắt đầu may hỉ phục ấy mà. Chỉ là bản vẽ Tiểu Hổ đưa nó cầu kì quá, có mấy chỗ không biết thêu ra sao. Ta thì ngươi biết rồi đấy, tay nghề thêu thùa cũng chẳng bằng ai, cho nên định mời ngươi sang thỉnh giáo một số chỗ. Bộ đồ đẹp và đắt tiền như vậy không thể làm cẩu thả được."

"Chỗ này thêu đẹp rồi này." La Phi nhìn tấm vải mà Tiểu Mộc Tượng đưa sang, thoáng chốc cảm thấy đứa nhỏ nhà mình đang ngồi bên cạnh sao mà không được tích sự gì!

"Vẫn kém xa tay nghề của người lắm." Tiểu Mộc Tượng đã cố gắng hết sức nhưng nó vẫn chưa quá hài lòng với kết quả này.

"Ta thấy rất đẹp rồi con ạ, chỗ này con thêu tách chỉ ra một chút, mũi kim nhỏ thôi thì sẽ đẹp hơn." La Phi cầm kim hướng dẫn Tiểu Mộc Tượng, sau đó lại hất hất cằm về phía Tiểu Mao Lư: "Hàn Húc, ngươi giúp ta dạy nó khâu một đường thẳng với."

"Cha nó là nghệ nhân mà còn cần ta dạy à?" Hàn Húc ngẩn người.

"Ta dạy nó mấy năm nay vẫn chưa thành nghề, có lẽ đổi thầy mới tiến bộ được." Mấu chốt là mỗi lần dạy con lừa nhỏ thêu thùa, La Phi đều suýt phát điên!

"Vậy được rồi, Vũ Phi hôm nay con muốn may cái gì nào?" Hàn Húc hỏi.

"Người... dạy con may nội y với ạ."

"Nội y?" Hàn Húc giật mình: "Sao con lại muốn may quần áo lót bên trong?" Không phải nên học những thứ dễ trước hay sao?

"Khụ, nội y không cần thêu hoa trang trí, đơn giản." Tiểu Mao Lư giấu nhẹm lý do thực sự, nhất quyết đòi hỏi may nội y.

Hôm nay nó mang theo loại vải không phù hợp để may nội y, cũng may Hàn Húc có sẵn trong nhà. Hàn Húc cắt vải giúp Tiểu Mao Lư, sau đó hướng dẫn nó từng bước một.

Có lẽ hôm nay Tiểu Mao Lư học hành thực sự nghiêm túc, không bao lâu sau chiếc áo đã gần thành hình. Nó phấn khởi ra mặt, còn La Phi rất ngạc nhiên.

Đứa nhỏ này uống nhầm thuốc chăng?

Công tử Mao Lư hào hứng cất chiếc áo đã may được một phần ba vào bọc, trước khi ra về còn hứa với Hàn Húc ngày mai sẽ tiếp tục sang học.

Hàn Húc luôn miệng đáp ứng. Y ước gì ngày nào Tiểu Mao Lư cũng đến nhà mình, bởi vì có nó La Phi nhất định sẽ đi cùng.

Chẳng ai ngờ sau ngày hôm ấy Tiểu Mao Lư bắt đầu đam mê may nội y. Hôm sau nó lén lút đi tìm Cảnh Dung, nó nhờ Cảnh Dung thúc thúc trên đường lên trấn đưa thịt dê tạt vào sạp vải mua giúp nó loại vải chuyên dùng cho đồ lót trong.

Ngay cả La Phi cũng không ngờ, tên nhóc thúi ấy ban ngày sang nhà Hàn Húc học may, buổi tối về nhà tiếp tục lọ mọ khâu vá, cuối cùng thành công cho ra lò một bộ nội y màu xanh nhạt.

Sắp đến Tết Nguyên đán, Tịch Yến Thanh đưa cả gia đình lên trấn bái phỏng Thạch phủ, Tiểu Mao Lư gói theo bộ đồ do chính tay nó may, bí mật tặng cho Thạch Thường Nhạc.

"Ừm, Thường Nhạc ca ca đừng bóc vội, đợi ta về rồi mở ra xem sau." Tuy là đứa nhỏ láu lỉnh nhưng khi đứng trước mặt vị hôn phu, công tử Mao Lư cũng có chút ngại ngùng.

"Cảm ơn Tiểu Vũ." Thạch Thường Nhạc thừa kế tất cả nét đẹp của song thân, ngũ quan đoan chính, dáng người cao ráo, hơn nữa những năm gần đây được chu du khắp thiên hạ, học tập và mở mang thật nhiều kiến thức nên khí độ toát ra trên người hắn càng thêm bất phàm. Trên mặt hắn hiện rõ sự vui sướng khi được nhận quà, hắn nâng niu gói quà trên tay, ánh mắt tràn ngập sự trân quý.

Sau khi cả gia đình Tịch gia ra về, Thạch Thường Nhạc tiễn khách rồi lập tức chạy về buồng mở quà.

Bên trong là một bộ nội y màu xanh nhạt.

Thạch Thường Nhạc rất phấn khích, phải biết rằng vị tiểu hôn thê này của hắn rất dị ứng chuyện may vá, nhưng hắn biết bộ đồ này do chính tay Tiểu Mao Lư may.

Vì sao hắn biết ư?

À, bởi vì hắn vừa xỏ chân vào chiếc quần mới, đũng quần đã rách toạc!